Phần 57: Cuộc Gặp mặt kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao chỉ vừa dứt lời thì bỗng cảm nhận thấy một bầu không khí đáng sợ đang bao trùm nơi đây nên chỉ còn biết cúi thụp đầu, người bất giác run lên cầm cập. "Sao em lại nói vậy?" - Trương Hân vô cùng bình thản mà hỏi làm Thẩm Mộng Dao giật bắn cả mình, hoảng hồn ấp úng nói "Ơ...ơ...", nhưng rồi đã thấy Trương Hân chỉ đang chầm chậm hớp từng ngụm rượu chứ không nói với cô tiếp nên đành tự mình lên tiếng luôn
-Lần đầu tiên em đến trụ sở, trước khi các chị đi ra bên ngoài do sự làm phiền của Viên Nhất Kỳ thì em có quan sát chị đôi chút. Và em đã thấy được vài điều. Khi đó, đồng tử của mắt chị giãn to, lòng đen của mắt chiếm diện tích nhiều hơn lòng trắng, đầu nghiêng, hơi hạ thấp sang bên trái một chút. Hơn nữa, trong suốt cuộc nói chuyện diễn ra gần 15ph thì mắt chị luôn mở to nhìn người bên cạnh mình. Và người phụ nữ chỉ mở to mắt khi ngồi cạnh người khác chỉ bởi 2 yếu tố sau:
+ Cô ta thích những gì mình đang nhìn và muốn biết nhiều hơn nữa, rõ ràng hơn nữa, tập trung hơn nữa. Và để làm được điều này thì mắt cô ta sẽ mở to một cách vô thức
+ Cô ta muốn mình trong hấp dẫn hơn với một đôi mắt mở to hơn
-Tất cả những điều trên chính là sự thể hiện tình cảm của người phụ nữ qua ánh mắt. Và khi ấy, người ngồi kế chị chính là...Miêu Dương - Thẩm Mộng Dao nói một hơi xong thì cúi đầu xuống tiếp ngay, không dám nhìn thẳng vào Trương Hân nữa. Được một lúc thì cô cũng nghe tiếng Trương Hân vang lên thật băng lãnh "Còn gì nữa không?". Thẩm Mộng Dao bỗng chốc rùng mình vì cô không biết điều nãy giờ mình nói có đúng không nữa, nhưng lại không dám không trả lời Trương Hân nên miễn cưỡng nói tiếp "Ánh mắt của chị khi nhìn em và Kỳ Kỳ không giống với ánh mắt của 3 người còn lại. Có lẽ, chị vốn đã biết em và Viên Nhất Kỳ không còn đơn thuần là đồng nghiệp, chị em thân thiết nữa nhưng chị đã chọn cách im lặng, để tự mình em và em ấy nói ra. Điều này, chỉ có thể do...chị cũng dần nhận ra mình trở nên giống em và Viên Nhất Kỳ nên hiểu rất rõ cảm giác của tụi em. Vì thế, chị cũng không muốn làm lớn chuyện này. Và chị cũng chính là người duy nhất cảm thấy khó chịu khi Viên Nhất Kỳ và Dương Tỷ đùa giỡn với nhau"

Thẩm Mộng Dao vừa dứt lời thì bầu không khí đáng sợ đó liền quay lại một lần nữa, và bỗng Thẩm Mộng Dao quỳ gối lên sofa, miệng thì nói liên tục "Em xin lỗi chị! Từ nãy đến giờ em ăn nói hàm hồ rồi. Mong chị bỏ qua cho em. Bla...bla...bla...". Trương Hân nhìn sang phì cười một cái rồi hỏi "Em sợ chị lắm hả?". Thẩm Mộng Dao liền nhỏ nhẹ đáp ngay "Ơ...ơ...", nhưng trong lòng cô lại đang khóc thương cho số phận của chính mình "Trời ơi! Giờ chẳng lẽ mình nói mình sợ trời. Bị mắng một trận tơi bời hoa lá, bị ném xuống xe để rồi ngồi chẳng khác gì một tên ăn mày, bị phát hiện khi chưa công khai,...Còn nữa chứ, A Hân là bác sỹ thiên tài, đâu phải mấy loại tép riu phạm nhân đâu mà mày có gan nói mấy điều đó hả Thẩm Mộng Daoooooo??? Kỳ này toi đời luôn rồi, không biết còn mạng để bước ra khỏi đây không nữa. Mà kỳ lạ, sao mình lại có cảm giác sợ Trương Hân nhỉ? Gia tộc của mình mà mình còn chưa sợ nữa mà". Và trong khi Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang không ngừng hoảng loạn thì bỗng thấy Trương Hân bình thản đẩy ly rượu đến trước mặt cô, ngồi bắt chéo chân mình lại, nhìn thẳng vào mặt cô mà buông lời

-Set a place for me in your heart and not in your mind, for the mind easily forgets but the heart always remembers. Do you understand?
Thẩm Mộng Dao phút chốc giật mình, nhưng rồi cũng cố giữ chút bình tĩnh mà trả lời "Yes, of course. Hãy đặt bạn một chỗ trong trái tim tôi, đừng đặt ở trong đầu, bởi trí óc thì mau quên nhưng con tim thì mãi nhớ". Trương Hân mỉm cười, khi thấy Thẩm Mộng Dao đã nói chuyện bình thường lại với mình chứ không còn run cầm cập như lúc trước nữa. "Em nghĩ tất cả những điều mình nói nãy giờ là đúng?" - Trương Hân hỏi tiếp, và đến lượt Thẩm Mộng Dao nốc hết cái ly rượu xong mới đáp lại "Em hy vọng là mình không sai. Vì em đã từng nghe chị Kha Kha bảo là chị vì một ai đó mà chấp nhận từ bỏ tất cả, gia nhập HII với một lĩnh vực không phải chuyên môn của mình. Vì...vì...thế..." - Thẩm Mộng Dao ấp úng không biết có nên nói tiếp hay không thì Trương hân đã tiếp lời "Nếu như chị nói tất cả những điều em vừa mới nói là đúng. Em sẽ làm gì?". Thẩm Mộng Dao khẽ đưa mắt nhìn Trương Hân, suy nghĩ một lúc lâu mới dám nói

-Nhà phân tâm học nổi tiếng, Sigmund Freud tin rằng, một trong những nguyên nhân của đồng tính, chính là việc phải nếm trải những mối tình khác giới đau buồn khiến ham muốn yêu đương chuyển sang đối tượng cùng giới. Năm 1952, khi công bố đầu tiên hệ thống chuẩn đoán và thống kê của các (DSM), đã được liệt kê như là một rối loạn. Nhưng đến năm 1973, cũng chính hiệp hội này đã loại bỏ đồng tính luyến ái từ DSM, và tuyên bố rằng "Bản chất của đồng tính luyến ái không bao hàm sự suy yếu về mặt nhận thức, sự ổn định, độ tin cậy, khả năng trong các mối quan hệ xã hội hoặc ngành nghề nói chung"
-Em nhận thấy mình chưa đủ đẳng cấp để đưa ra yêu cầu sẽ bảo chị làm gì, nên em chỉ dám nói như thế thôi! Em từ lâu đã nhìn ra được thứ tình cảm trong lòng chị đang có với Dương Tỷ không hề đơn giản chút nào. Cũng giống như chị, em sẽ chọn cách im lặng. Không phải vì em sợ mà vì em đang tôn trọng. Be who you are. Love who you love.

Thẩm Mộng Dao nói xong câu cuối cũng là lúc cô thấy Trương Hân đung đưa ly rượu của mình, cho một chút rượu chuyển động qua lại trong ly. Trương Hân nhìn say đắm chút rượu vang đỏ của mình, nhàn nhạt lên tiếng "Nói em là một quả bom nổ chậm cũng không sai nhỉ? Em là quỷ sẽ thành Dracula hút máu người. Em là thần sẽ thành Svetovid. Em hiểu chị muốn nói gì, đúng không?". Trương Hân hỏi, trong khi Thẩm Mộng Dao vừa rót ra cho mình một chút rượu. Khi thấy ly của mình đã đầy thì cũng bình tĩnh ngồi ngả người vào sofa, và lên tiếng
-Svetovid, ông là vị thần của Chiến tranh và sự thụ thai, tượng trưng cho sự mạnh mẽ và sức sống mãnh liệt. Ông thường được miêu tả với chiều cao 8m, có 4 cái đầu nhìn ra 4 hướng, mỗi khuôn mặt lại có màu da khác nhau, luôn cầm trên tay 1 thanh gươm, tay kia cầm một cái sừng dùng để đựng rượu. Nhờ 4 cái đầu, người ta nói Svetovid có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian và không có điều gì mà ông không tỏ tường. Ngoài ra, ông còn sở hữu một con ngựa trắng có khả năng bói toán, đoán định tương lai. Em không phải thần tiên gì mà biết được hết mọi chuyện, chỉ là con người là thứ gì đó quá dễ để lộ nhược điểm của mình ra bên ngoài nên em mới bị kích thích và tìm hiểu.



-Thanks - Trương Hân bình tĩnh đưa ly rượu lên khi nghe được câu nói của Thẩm Mộng Dao. Thế nhưng, cô khi ở bên trong thì vô cùng tự tin nhưng chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa thì bỗng ngồi bệch xuống, mắt thẫn thờ cả đi, miệng cũng lầm bầm liên tục "Thóat...thoát rồi. May quá, mình vẫn còn nguyên vẹn. Lần này, còn run hơn gấp trăm, gấp ngàn lần đợt đối diện với Ilys nữa chứ! Đúng là không thể xem thường Trương Hân chị ấy được mà. Chị ấy là thần thánh hay sao mà cái gì cũng giỏi vậy trời? Mà...sao hôm nay chị ấy cứ bảo mình nên là chính mình thế nhỉ? Bla...bla...bla". Thế nhưng, trong cùng lúc đó thì điện thoại cô lại đổ chuông một lần nữa, khẽ thở ra một cái rồi cũng bắt máy lên nghe, nhưng lập tức không thể nào để điện thoại áp lên tai được, vì sự hét lớn của người trong điện thoại "YAHHHHHHHH!!! CHỊ ĐANG Ở ĐÂU HẢ? EM NẰM Ở KHÁCH SẠN CHỜ MỘT TIẾNG RỒI ĐÓ. CHỊ ĐI VỚI AI? ĐI Ở ĐÂU? NÓI CÁI QUÁI GÌ VỚI NHAU?". Thẩm Mộng Dao hơi cau mày khi mấy tiếng hét đó cứ thi nhau vang lên, được một lúc thì bỗng lạnh lùng nói "Này!", người trong điện thoại lập tức im bặt ngay. "Hét cái gì? Tự tiện vào phòng tôi, tôi chưa chửi cho nhóc đầu lên không nổi là may rồi đấy. Lấy tư cách gì mà la lối om sòm ở đây. Nằm im ở đó. 15ph nữa tôi về. Được chưa?"

-Dạ...dạ...em biết rồi ạ. Em xin lỗi chị - Người trong điện thoại bỗng cuốn quýt, giọng nói nghe thảm thương hơn nhiều chứ không còn hùng hồn như lúc trước nữa. Thẩm Mộng Dao tắt điện thoại đi, ngoảnh mặt nhìn cánh cửa nhà được thiết kế khá sang trọng mà không khỏi tự thở dài ngán ngẩm với chính mình "Haizzzzz!!! Nói chuyện với A Hân thích thật luôn. Vì dù gì, đây cũng là lần đầu tiên mình cảm thấy hưng phấn khi trò chuyện với người có cùng đẳng cấp với mình mà. Aishhhhh!!! Sao bạn trai mình cũng thuộc HII mà không có được một tý nào cái khí chất từ Trương Hân nhỉ? Chỉ được cái máu liều. Haizzzzzzz~~~ Qui luật bù trừ chó chết!"

*Khi ba mươi tuổi, phụ nữ nên biết rõ mình như trong lòng bàn tay, biết rõ con số cụ thể của những khiếm khuyết và phẩm chất của mình, biết mình có thể đi xa bao nhiêu, đoán trước những thất bại - là chính bản thân mình. Và trên hết, chấp nhận những điều đó.
*Hãy là chính mình và nói điều mình muốn nói. Bởi những người thấy phiền lòng chẳng có ý nghĩa, và những người có ý nghĩa sẽ không thấy phiền lòng.
Trong khi đó, thì Thẩm Mộng Dao cũng về đến khách sạn. Vừa mới mở cửa bước vào đã thấy ngay Viên Nhất Kỳ đang quỳ trên giường cô, tay phải thì đưa hẳn lên trời, khuôn mặt đầy hối hối. Bình tĩnh đặt chìa khóa lên bàn và hỏi nó "Sao vào được đây?". Viên Nhất Kỳ nghe được vẫn không dám ngẩng mặt dậy nên cứ giữ cái tư thế như vậy mà trả lời "Em...tự cạy ổ khóa". Thẩm Mộng Dao nhận được đáp án liền khoanh tay lại với nhau, nhàn nhạt lên tiếng "Chà! Chuyện này mới đây. Đặc vụ số 1 Trung Quốc, người thừa kế của FBI tự tiện xâm nhập gia cư bất hợp pháp bằng những mánh khóe mình được người ta bỏ tiền ra cho học thì nên bị xử phạt như thế nào?". Viên Nhất Kỳ mặt trắng bệch cả đi, không biết phải nói tiếp sao nữa thì bỗng thấy chân Thẩm Mộng Dao đang tiến thật gần về phía mình nên đã hối hả nói ngay lập tức

-Chị! Em xin lỗi, sau này em không dám như vậy nữa đâu. Tại theo em biết thì chị không có bạn ở đây nên hơi lo lắng thái quá thôi. Chị muốn đánh, muốn giết gì em cũng được nhưng phải chờ em lành lặn hẳn cái đã. Em không muốn làm một con ma thương tật xuống âm phủ đâuuuuuuu~~~
Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng tay nâng mặt Viên Nhất Kỳ lên để ở đối diện mình mà nở nụ cười gian "Thật là muốn đánh, muốn giết gì cũng được?". Viên Nhất Kỳ liền rùng mình nên chỉ còn dám cúi nhẹ đầu mình xuống. "Khi nào em khỏe hẳn?" - Cô hỏi tiếp nhưng lần này đã dịu dàng hơn rất nhiều nên Viên Nhất Kỳ mới dám trả lời "A Hân bảo là khoảng 3 tháng. Nhưng nếu biết tẩm bổ thường xuyên những thực phẩm tốt cho xương bị gãy như: sữa, cá hồi, cá thu, tôm,...cộng với chế độ nghỉ ngơi, tập luyện hợp lý thì chắc cũng rút ngắn lại còn 1 tháng"
-Thế hả? Vậy thì tiếc thật. Hiện tại, chị đang rất muốn "ngủ" với em. Phải làm sao đây, Viên Nhất Kỳ? - Đới Manh bàng hoàng, nên đã chưng cái bộ mặt kẻ ngốc của mình ra nhìn Mạc Hàn, ấp úng hỏi cô "Chị...chị...bị...bị...sao Ưm~~~". Viên Nhất Kỳ còn chưa kịp hỏi xong ý nghĩa câu "Dạo này chị bị sao vậy?" thì đã bị Thẩm Mộng Dao chặn miệng lại nên không thể nói được nữa. Thẩm Mộng Dao một tay kéo mạnh đầu Viên Nhất Kỳ lại, đè sát môi nó và môi mình trong cái nhìn ngỡ ngàng của Viên Nhất Kỳ. Thế nhưng, Thẩm Mộng Dao thì lại khác, vô cùng bình thản khi làm hành động này, cùng một nụ cười mỉm ở trong lòng. Vì hiện tại, cô đang cực kỳ hạnh phúc khi hai câu nói cứ thay phiên nhau vang lên trong đầu mình


-You say you love rain, but you use an umbrella to walk under it. You say you love sun, but you seek shelter when it is shining. You say you love wind, but when it comes you close your windows. So that's why I'm scared when you say "You love me" - Bob Marley


-True love is like a pair of socks you gotta have two and they've gotta match - nhà Tâm lý học người Đức, Erich Fromm
Và bây giờ, Thẩm Mộng Dao đã hôn Viên Nhất Kỳ ngày một sâu và say đắm hơn nữa
*Em nói rằng em yêu mưa, nhưng lại dùng ô khi mưa tới. Em yêu mặt trời, nhưng lại trốn vào bóng râm khi nắng lên. Em yêu gió, nhưng lại đóng cửa khi bão tới. Đó là lý do tôi e ngại khi em nói "Em yêu tôi"
*Tình yêu giống như một đôi tất, luôn phải có đôi có cặp, và chúng phải hợp với nhau.

=======================
định nghĩa từ "ngủ" của tui nó rất là bình thường ấy =))
=======================
Hết phần 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro