Chương 4.Đọc bằng miệng (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao bây giờ chỉ muốn ngất đi cho xong chuyện, gõ chữ ra thôi cũng đã đủ mất mặt, vậy mà còn muốn nàng đọc bằng miệng.

Nàng vô cùng chắc chắn Viên Nhất Kỳ thật sự rất tức giận, nếu không vì sao không từ thủ đoạn chỉnh nàng như vậy.

“Viên, Viên tổng....” Nàng muốn khóc, nhưng mà sợ chọc giận Viên Nhất Kỳ, đành phải miễn cưỡng tươi cười, dáng vẻ nửa khóc nửa cười này của nàng trông đáng thương cực kỳ.

“Đoạn sau chị vẫn còn chưa nghĩ ra, có thể.... Có thể quên nó đi được không.” Hai chữ cuối nói ra vô cùng nhỏ nhẹ. Nói xong, nàng còn chột dạ mà ngó nhìn Nhất Kỳ một cái.

Người phụ nữ nhìn nàng, không biết vì sao, đôi mắt đen sâu thẳm kia càng thêm âm trầm giống như sóng ngầm che giấu dưới mặt biển, nhìn qua như gió êm sóng lặng, thật ra là mưa rào đang đến.

“Quên đi.”

“Chị là sếp hay em là sếp.”

Thẩm Mộng Dao mắc nghẹn, cô nhướng mày, giống như rất tùy ý: “Em không thích làm khó nhân viên, như vậy đi, nếu chị không nói được, vậy để em nói giúp.”

“Hả”

Thẩm Mộng Dao còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã bắt được tay nhỏ của nàng ấn lên trên bàn phím: “Em làm như thế nào, chị viết như thế ấy, không cần đọc bằng miệng nữa.”

Nói xong cô còn khẽ nhếch môi, tư thế kia như thể đang nói: “Chị xem em suy nghĩ nhiều cho chị như thế, chị nói không đọc bằng miệng thì không đọc bằng miệng, không hề làm khó nhân viên chút nào”

Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!

Thẩm Mộng Dao bi phẫn muốn chết, đến hôm nay nàng mới biết được, tổng tài cấm dục lãnh khốc, nữ thần được mọi người ở Hồng Thụy sùng bái hóa ra là đồ vô sỉ đổi trắng thay đen đến vậy!

Nhưng cố tình nàng hoàn toàn bị vướng vào. Nhất Kỳ hôn môi một lần nữa, hôn vành tai nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ liếm láp. Bàn tay to vuốt ve ngực đẫy đà dần dần đi xuống, nút áo còn chưa mở hết nhưng cả người trắng nõn trơn trượt của nàng cũng đã bị cô sờ soạng hết rồi.

Bàn tay kia, vết trai mỏng trên tay đốt lên ngọn lửa tê dại trên người cô gái nhỏ. Mộng Dao hơi cảm giác được phía sau eo có một vật vừa lớn vừa cứng chọc chọc. Nàng thấy không thoải mái vặn vẹo người, ngay lập tức bị tóm lấy ngực:

“Không thể đợi nữa sao?”

“Á..... Không phải....”

Nàng nghe được cô thì thầm khẽ cười. Quá, quá kỳ quái...Vì sao cô có thể cười như vậy được chứ. Cười đến ngay cả xương cốt nàng cũng giống như muốn nhão ra....

“Câu này, vì sao không viết lên đi” Đầu lưỡi từ vành tai kéo dài xuống gáy, nhẹ nhàng liếm hôn cổ thon dài của cô gái nhỏ.

Mộng Dao mơ mơ màng màng nghe lời gõ câu này vào truyện. Lúc này Nhất Kỳ mới vừa lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ: “Ngoan, để em xem có phải chị đã ướt rồi không.”

Trong lúc nói chuyện, bàn tay to của cô đã trượt đến giữa hai chân đang khép chặt của nàng.  Mộng Dao cuống quít càng kẹp chặt chân hơn, trên khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: “Viên tổng, đừng mà....”             
Viên Nhất Kỳ cũng không để ý nàng, hơi dùng sức đã dễ dàng phá vỡ cách trở thăm dò vào trong. Thẩm Mộng Dao ở trong công ty đều mặc bộ đồ chuyên nghiệp: áo sơ mi trắng, váy ngắn, phía dưới váy là tất chân cùng quần lót. Ngón tay cô trượt lên chỉ cảm thấy ướt dính, không chỉ quần lót mà ngay cả tất chân cũng ướt sũng.

Cô không khỏi có chút ngạc nhiên: “Nhạy cảm như vậy....”

Mặt Mộng Dao đỏ lên, vội vàng kẹp chặt hai chân, lần này lại kẹp đúng tay cô ở giữa. Trong cơn hoảng loạn, nàng nhanh chóng mở chân ra. Nhìn thấy mình tay chân lóng ngóng, nàng gấp đến mức sắp khóc đến nơi rồi.

Trong mắt Nhất Kỳ lóe lên chút bất đắc dĩ cùng ý cười. Nhưng ngoài dự đoán, cô vậy mà đưa tay ra cầm lấy.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Cô lạnh nhạt nói, giọng nói còn lưu lại chút tiếc nuối. Bàn tay thon dài duỗi đến trước mắt hai người, chỉ thấy lòng bàn tay...đầy nước, còn dính vài sợi chỉ bạc.

Tiếp theo, cô coi như ở trước mặt Mộng Dao đưa ngón tay đến bên môi liếm liếm. Mày hơi nhíu lại, cô nheo nheo mắt: “Ừm, có chút kì lạ.... Nhưng mà rất ngọt.”

Thẩm Mộng Dao: “……”

Buông Mộng Dao đang ngây ngốc ra, cô đứng lên, sửa sang lại quần áo hơi nhăn, một lúc sau đã khôi phục lại dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, cấm dục lãnh đạm.

Nhìn thấy hình bóng người phụ nữ cao lớn biến mất sau cảnh cửa, Thẩm Mộng Dao lúc này mới nằm liệt ra ghế dựa.

Sao lại thế này, đến tột cùng chuyện này là như thế nào?!

Thẩm Mộng Dao phải thừa nhận nàng có chút hứng thú với Viên Nhất Kỳ.

Trên thực tế người không có hứng thú với Viên Nhất Kỳ cũng rất ít, đặc biệt ở Hồng Thụy, càng đến gần cô càng biết được người phụ nữ này có bao nhiêu ưu tú.

Nhưng Mộng Dao rung động với cô, thật ra không hề liên quan đến việc cô tài giỏi bao nhiêu, cô giàu có cỡ nào.

Lần đầu tiên nàng gặp được Viên Nhất Kỳ, đó làm một ngày mưa tuyết.

Trên đường, mọi người đi lại đều vô cùng vội vã, Mộng Dao tan học xong cũng sốt ruột hoảng hốt về nhà. Ngay khi nàng đi qua một bức tường thấp, mắt nàng sáng lên.

Đó là một tòa nhà đổ nát sắp bị phá hủy, chủ nhà đã chuyển đi. Vì mưa lầy lội nên cỏ dại mọc quanh tường. Ở giữa những vết nứt trên những viên gạch vỡ có một cái đầu lông xù nhỏ xuất hiện.

Đôi tai nhọn, đôi mắt màu vàng, đói khát làm nó gầy trơ cả xương, bộ lông màu cam ban đầu giờ đã bẩn thỉu giống như miếng giẻ lau cũ nát.

Đây là một con mèo đi lạc ~ loài vật thường nhìn thấy nhất cũng dễ dàng bị bỏ qua nhất ở trong thành phố này.

Bước chân của Thẩm Mộng Dao không khỏi ngừng lại, nàng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đứng bên cạnh con mèo nhỏ.

Sắc mắt người phụ nữ lạnh lùng, chỉ nhìn hình dáng sườn mặt đã có thể làm người khác cảm giác được khí lạnh thấu xương tản mát ra từ trên người cô. Trong lòng Thẩm Mộng Dao căng thẳng, mấy ngày hôm trước đài truyền hình mới đưa tin ngược đãi mèo, chẳng lẽ……

Không chờ nàng đi lên, người phụ nữ đã đưa tay ra mở lòng bàn tay cho con mèo đồ ăn.

Cô đưa tay về phía trước muốn cho mèo con ăn luôn, nhưng mèo con kia rất cảnh giác với người lạ, nhìn cô nhe răng, ‘meo’ một tiếng nhảy dựng về phía trước như thể muốn cào cô.

Người phụ nữ không rút lui, ngược lại vẫn đi về phía trước một bước.

Trong quá trình liên tục giằng co, cổ tay và mu bàn tay cô đã bị cào vài cái. Cho đến cuối cùng mèo con vẫn không chịu chấp nhận lòng tốt của cô. Cô nhăn mày, cho đồ ăn và nước uống vào một cái hộp nhỏ đặt ở dưới chân tường, lúc này mới rời đi.

Vốn tưởng rằng chỉ gặp một lần ngẫu nhiên này rồi thôi, nhưng sau vài ngày Mộng Dao lại gặp cô lần nữa.

Vẫn là ở dưới chân tường, vẫn là con mèo kia. Áo khoác màu đen của người phụ nữ đã đổi thành màu xám. Thời tiết lạnh hơn, trên cổ cô được bao quanh bởi chiếc khăn len lông dê cùng màu, dưới vạt áo lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng.

Khi Thẩm Mộng Dao đi ngang qua nơi đó, trên mu bàn tay cô đã thêm vài vết cào rỉ máu. Nhưng cô không tức giận, vẫn chỉ nhíu mày như trước, cởi khăn quàng cổ xuống xếp nó bên cạnh con mèo nhỏ đi lạc.

Lúc ấy Thẩm Mộng Dao không biết, khăn quàng cổ này ở trên thị trường phải bán được với giái hàng chục ngàn đô la và không phải bất kì ai cũng mua được. Nàng đi qua, nói với còn mèo nhỏ vài tiếng: “Mèo con à mèo con, em chấp nhận em ấy đi, em ấy là một người tốt.”

Chỉ tiếc chắc là do khí chất người sống chớ lại gần tỏa ra từ người cô quá mạnh mẽ. Người phụ nữ kia cố gắng khoảng hơn một tháng mà con mèo nhỏ kia vẫn không tiếp nhận cô.

Trong khoảng thời này, Mộng Dao dựa vào việc đưa thức ăn và nước uống, giúp tạo tổ mà thuận lời kết bạn thành công với mèo nhỏ gầy màu cam, còn đặt cho nó một cái tên gọi là Chuxi.

Thẩm Mộng Dao nghĩ đến người phụ nữ tội nghiệp kia, đây nên gọi là một cuộc đời hai số phận đi, chắc mèo con cũng nhìn mặt mà kết bạn.

Dưới sự đồng hành nuôi nấng của hai người bọn họ, Chuxi gầy đã biến thành Chuxi béo. Trong khi đó bọn họ chưa bao giờ chạm mặt nhau, người phụ nữ kia càng không biết đến sự tồn tại của Thẩm Mộng Dao.

Đông qua xuân tới, ngôi nhà cũ phải gỡ bỏ hoàn toàn.

Sau biết được tin tức này, Thẩm Mộng Dao quyết định gửi Chuxi đến ngôi nhà tình yêu cho mèo đi lạc. Mẹ nàng bị dị ứng với lông mèo cho nên Thẩm gia không thể thu dưỡng Chuxi, hy vọng nơi đó nó có thể gặp được chủ nhân tốt.

Trước khi rời đi, nàng giặt sạch chiếc khăn màu xám, sau đó quấn lên người Chuxi. Bên cạnh tổ của Chuxi nàng để lại một mảnh giấy chèn dưới viên đá nhỏ: “Tôi phải chuyển đến ngôi nhà tình yêu, nếu có thời gian có thể đến thăm tôi, sẽ không cào em nữa, meo~”

Để lại tờ giấy, đoạn nhạc đệm này cũng dần dần biến mất đi trong cuộc sống của Thẩm Mộng Dao. Cô không nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại người phụ nữ kia, vậy mà ngay ngày đầu tiên đi làm, khi nàng nhìn thấy sếp mình.....

Nhưng mà Thẩm Mộng Dao rất rõ ràng, nàng với Viên Nhất Kỳ là không thể nào.

Cô là bà chủ, còn nàng là nhân viên.

Cô là nữ thần, còn nàng là người qua đường.

Khác nhau một trời một vực, như khác biệt giữa mây và bùn, chính là đơn giản như vậy.

Chỉ là tình huống hiện tại, sao lại thế này?

Thẩm Mộng Dao ngây ngốc, nàng hoài nghi hoặc là nàng xuất hiện ảo giác hoặc là nàng đang nằm mơ.

Nhìn vào tài liệu trên màn hình máy tính, nàng đột nhiên thấy đau đầu.

Đoạn này nên tục viết tiếp hay là không đây?

Nếu viết xong rồi thì có nên đăng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro