Chương 5.Em muốn làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng dưới sự khuyến khích của Thảo Thảo, Thẩm Mộng Dao vẫn viết tiếp và đăng lên.

Thảo Thảo là bạn thân nhất của nàng, cũng là người duy nhất biết sở thích xấu hổ của nàng, còn cùng nàng đọc H văn. Hai người ở bên nhau cấu kết làm việc xấu, đã từng rất nhiều lần nói chém gió bàn luận nhận xét về《 Tổng tài, đừng như vậy mà》và Viên Nhất Kỳ.

Thảo Thảo cũng làm ở Hồng Thụy, bởi vì ở bộ phận nhân sự nên gần như đã biết rõ như lòng tay tất cả nhân viên ở Hồng Thụy.

Theo như nàng ấy nói từ giám đốc điều hành cho đến bảo vệ, trong hàng trăm nhân viên ở công ty, sếp tổng tuyệt đối là cực phẩm hạng nhất. Nếu có thể theo đuổi được cô, không, nếu có thể ngủ với cô dù chỉ là một đêm thôi cũng vô cùng giá trị.

Thẩm Mộng Dao không khỏi suy tư, mình cùng Viên Nhất Kỳ cuối cùng được tính là đã ngủ với nhau, hay vẫn tính là chưa ngủ đây.

Sau khi nàng tiếp tục viết truyện, nàng trở nên rất nổi tiếng ở khu vực bình luận đánh giá truyện. Nghĩ đến ngày đó, nàng không nhịn được lại ngo ngoe rục rịch lên. Vẻ mặt Viên Nhất Kỳ thoạt nhìn cấm dục, thật ra còn rất xấu xa, nếu nàng tiếp tục viết tiếp.... Dù sao Viên Nhất Kỳ cũng không nhìn thấy, mặc kệ đi, đã nói làm thì phải làm!

Lần này Thẩm Mộng Dao rất cẩn thận, chỉ viết H văn ở nhà. Mở tài liệu ra, nàng tiếp tục viết xuống.

[ Viên Tranh triền miên với nàng ở trong văn phòng. Sau khi tìm thấy nàng ở trong văn phòng, cô phát hiện nơi đó của nàng đã sớm đẫm nước. Cô đưa bàn tay dính ướt nước đến bên môi liếm liếm.

Viên Tranh buông lỏng tay, cô một lần nữa đưa tay vào thăm dò, đùa bỡn nàng, vuốt ve đến hai người lửa dục phun trào, đang khó kìm lòng được chuẩn bị đi đến bước cuối cùng kia thì ‘cốc cốc cốc’, có người gõ cửa phòng. ]

Câu chuyện kết thúc đột ngột, Thẩm Mộng Dao upload chương mới lên sau đó nhìn người đọc bị mình làm cho nghẹn đến kêu gào, nội tâm vô cùng đắc ý.

Hừ, Viên Nhất Kỳ, là em khi dễ tôi, tôi sẽ làm cho em nghẹn chết, bảo đảm mỗi lần cho em nhìn được mà không ăn được!

Cứ như vậy Thẩm Mộng Dao bắt đầu ngược Viên Nhất Kỳ trong H văn. Nếu trước đây nàng thấy Viên Tranh trong 《 Tổng tài, đừng như vậy mà 》 rất giống Viên Nhất Kỳ thì bây giờ nàng thật sự coi nhân vật này trở thành Viên Nhất Kỳ luôn.

Cái gì mà mới vừa cởi quần áo nàng ra đã có việc gấp không thể không xử lý, côn thịt đã cứng lên mà còn phải chịu đựng, lau mặt cho nàng đang say rượu. Đủ các loại tình tiết cẩu huyết nghẹn chết người này đều hướng về Viên Tranh. Thẩm Mộng Dao viết đến vui vẻ vô cùng, ngắn ngủn ba ngày đã viết được hàng chục nghìn từ, tất cả đều đăng lên mạng.

Phương pháp chiến thắng trên mặt tinh thần này là một thành công lớn. Ban đầu nàng nhìn thấy Viên Nhất Kỳ còn có chút lúng túng, những lúc ấy, eo cứng lại, lưng cũng thẳng.

Anne, người chỉ đạo trực tiếp của nàng, phân phó nàng đến văn phòng tổng giám đốc sắp xếp tài liệu, nàng hùng dũng khí phách hiên ngang đẩy cửa ra.

Phía sau ghế to rộng, Viên Nhất Kỳ đang gọi điện thoại.

Nghe được tiếng bước chân, ban đầu cô đưa lưng về phía cửa, hơi ngẩng mặt lên nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ xinh đẹp.

Chắc là sợ quấy rầy đến cô, nàng không nói gì, mà là tay chân nhẹ nhàng sắp xếp tài liệu trong một loạt ngăn tủ dựa vào tường kia.

Người phụ nữ khẽ nhướng mày, đã xảy ra chuyện đó mà còn dám đến văn phòng của cô. Cô còn tưởng với tính cách của nàng, sẽ tìm cớ để trốn tránh.

Có một dự án lớn trên tay, mấy ngày nay cô có chút bận, mặt khác cũng sợ bức nàng quá chặt, cho nên Viên Nhất Kỳ không có làm gì. Treo điện thoại, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn biểu hiện của nàng, xem mình có nên tiến thêm một bước nữa hay không.

Thẩm Mộng Dao còn không biết mình sớm đã thành con mồi bị thợ săn theo dõi. Nàng hết sức chuyên chú sửa sang lại tài liệu. Ngăn tủ thứ 5 có chút cao, mặc dù đi giày cao gót nhưng nàng vẫn phải nhấc chân, cố gắng kéo dài cánh tay mới có thể lấy được tài liệu trên đó.

Chỉ là cứ như vậy, váy nàng cũng theo đó trượt lên trên. Đây là váy bao mông dài qua đầu gối, lúc này trong lúc vươn cao người đã vô thức trượt lên nửa đùi phía trên. Mặc dù chưa đến chỗ riêng tư nhưng với chuyển động của nàng, cặp mông càng thêm căng tròn cao ngất, giống như hai quả đào chính mọng.

Ánh mắt Viên Nhất Kỳ xẹt qua, không tự chủ được nghĩ đến ngày đó nàng ngồi trên đùi mình, xúc cảm cặp vú trước ngực non mềm đẫy đà. Trong nháy mắt, cô cảm giác khí huyết giữa hai chân đã dâng trào, vật kia của cô đã chuyển sang tư thế ngẩng cao đầu.

Viên Nhất Kỳ vội vàng dời tầm mắt, muốn mở miệng bảo nàng đi ra ngoài, nhưng lại có chút luyến tiếc.

Bàn tay thon dài nắm con chuột vô thức hoạt động, ma xui quỷ khiến, cô mở bookmark ra ấn vào một trang web.

Nếu Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh, nhìn thấy trang web, chỉ sợ ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã muốn gào thét đau đớn rồi, bởi vì trang web kia không phải trang nào khác mà chính là trang nối tiếp của《 Tổng tài, đừng như vậy mà 》

Viên Nhất Kỳ cũng giống nàng có vẻ quen thuộc nhanh chóng kéo con chuột đến khu vực bình luận sách, bình luận xây dựng thành một toàn nhà cao tầng, đúng là Thẩm Mộng Dao tục viết.

“A……” Khẽ cười, cô thuận thế xem xuống, chỉ là càng xem, sắc mặt Viên Nhất Kỳ càng tối đen.

Cô nhìn thấy cảnh tượng trong các phần tiếp theo: văn phòng, quán bar, phòng tắm,...

Mỗi một lần khi muốn làm thật, 2 người đang triền miên đều sẽ bị gián đoạn. Tác giả còn cố tình dành rất nhiều bút và mực để miêu tả sau khi Viên Tranh bị bắt dừng lại nghẹn đến mức có bao nhiêu khó chịu.

Cứ như vậy 3, 4 lần không chỉ Viên Tranh tức đến hộc máu mà người đọc trong bình luận cũng muốn hộc máu.

Mọi người kêu rên không ngừng, tất cả đều cầu xin chủ nhà cho một khoảng thời gian vui vẻ. Thẩm Mộng Dao tạo ID: “Đả đảo lòng dạ hiểm độc của nhà tư bản” bình tĩnh ung dung giải thích ở phần bình luận nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của mọi người, nhanh tay đăng một chương mới lên.

Nhưng cũng thật trùng hợp, chương này vừa đúng lúc nàng đi đến văn phòng của Viên Tranh. Đương nhiên, đến đoạn quan trọng nhất, nàng vẫn ngừng lại như cũ, phần nội dung Thẩm Mộng Dao còn chưa viết xong.

Nhìn ID mới vừa được sửa đổi kia, khuôn mặt Viên Nhất Kỳ đen giống như mực nước. Cô tắt trang web đi, đứng lên.

Cô gái nhỏ không hề biết gì, vẫn đang làm việc, sắp xếp tài liệu theo thứ tự. Nàng lại nhón chân lên cố gắng đặt tại liệu trở lại, bỗng nhiên tay nàng nóng lên, cổ tay nàng bị nắm lấy.

Viên Nhất Kỳ lấy tài liệu dễ dàng đặt lại vào trong ngăn tủ: “Không với đến vì sao không nói?”

“...Viên, Viên tổng.”

Cả người Thẩm Mộng Dao đều cứng đờ, chóp mũi tràn ngập mùi nước hoa Dior trên người cô. Cô dựa vào nàng gần như vậy, thân hình cao lớn đè lên, hai tay áp vào tủ, nhốt nàng trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh tay cô.

Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Là đánh dấu [3]? Hay chỉ là quan tâm nhân viên?

[3] 壁咚:  Từ thông dụng trên mạng, có nguồn gốc từ Nhật Bản, là một hành động thường xuất hiện trong truyện tranh hoặc hoạt hình và phim truyền hình Nhật Bản. Người nọ đẩy người kia vào tường để người kia không còn nơi nào để trốn thoát. Kết quả là, vì khoảng cách bị rút ngắn và cơ thể bị chặn lại, người kia buộc phải xấu hổ. Nó sẽ làm tăng đáng kể cơ hội thành công trong việc tỏ tình, trở thành một “ thủ thuật tán tỉnh” phổ biến.

Nhưng Viên Nhất Kỳ chưa bao giờ nói qua điều đó trước đây, cô luôn lãnh đạm quan tâm đến thư kí nhỏ không thể lấy được hồ sơ, đồng thời còn tự mình giúp nàng đặt lại.

Nàng lấy hết can đảm, cố gắng tự cứu mình: “Cảm ơn Viên tổng, chị…Sắp xếp xong rồi, chị sẽ …”

“Chị hình như rất sợ em?” Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên ngắt lời nàng.

Trên mặt cô không nhìn rõ được cảm xúc, chỉ là ánh mắt thâm trầm. Nhưng Thẩm Mộng Dao bị cô hỏi như vậy, cơ thể càng thêm cứng đờ.

“Không có, tuyệt đối không có” Nàng cười nói ha ha: “Viên tổng em hòa ái dễ gần, đối xử với nhân viên mình như tắm mình trong gió xuân, chị vì sao lại sợ em chứ ha ha ha……”

Rất tốt, Viên Nhất Kỳ nghĩ, không chỉ ngầm viết truyện bôi đen cô mà còn dám trợn mắt nói dối.

“Phải không.” Cô buông tay ra, Thẩm Mộng Dao mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đã nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Em cũng nghĩ vậy, nếu không chị cũng sẽ không dám đả đảo lòng dạ hiểm độc của nhà tư bản.”

Thẩm Mộng Dao: “?!”

Trong nháy mắt nàng sợ ngây người, đôi mắt vô thức mở to, nhìn Viên Nhất Kỳ giống như đang nhìn du khách nước ngoài vậy.

Không có khả năng, vì sao Viên Nhất Kỳ biết được ID mới của nàng? Hơn nữa ID kia nàng còn dùng ở trang nối tiếp của trang web thịt văn. Nếu Viên Nhất Kỳ biết được, chẳng phải là có nghĩa……

Không, đây chẳng qua chỉ là sự trùng hợp thôi!

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Thẩm Mộng Dao buột miệng thốt ra: “Viên tổng, em đang nói gì vậy, chị nghe chẳng hiểu gì cả.”

Nàng bày ra biểu cảm ngây thơ vô tội nhất từ trước đến nay, ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, muốn có bao nhiêu chân thành tha thiết là có bấy nhiêu.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người ước chừng khoảng một cái đầu, Thẩm Mộng Dao vừa vặn chỉ tới bả vai cô, ngẩng đầu như vậy, mái tóc đen trên vai chảy xuống dưới, lộ ra vành tai phía sau tóc trắng nõn.

Viên Nhất Kỳ cúi đầu, bỗng nhiên nhếch môi cười: “Không hiểu?”

“Không sao, ngay bây giờ chị sẽ hiểu.”

Lời còn chưa dứt, bàn tay to đã rơi xuống bắt lấy vòng eo nàng, ấn mạnh nàng lên trên ngăn tủ.

Chỉ nghe thấy hai tiếng vang lên, Thẩm Mộng Dao cảm giác giữa hai chân chợt lạnh, làn váy bị đẩy cao lên, eo lưng bị ấn thấp xuống, nàng bị bắt nhấc hông tròn trịa lên, tất chân giữa hai chân bị cô xé nát, lộ ra quần lót ren nhỏ phía dưới.

“Em, em muốn làm gì vậy?!” Nàng hoàn toàn luống cuống.

Môi mỏng hôn lên vành tai nàng, bàn tay to dừng ở trên bắp đùi non mịn nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, như là nỉ non, lại lộ vẻ nguy hiểm khiến nàng phải run rẩy.

“Đương nhiên là…… Làm chị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro