Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạc Đệ bước đến bức tường chỗ Bạch Lộc.

"Bạch Lộc?"

"Hả, bác sĩ Vương?"

Bạch Lộc giống như tỉnh táo lại, cô mở to mắt nhìn Vương Hạc Đệ.

“Bác sĩ Vương, sao anh lại ở đây?" Bạch Lộc ngốc nghếch hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn dáng vẻ lung lay của Bạch Lộc trên bức tường, cảm thấy hơi tức giận.

"Em xuống ngay cho tôi." Anh lạnh lùng ra lệnh.

Bạch Lộc nhất thời không nói gì, bĩu môi.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Xuống ngay"

Bạch Lộc không nói chuyện, chỉ nhìn anh, giây tiếp theo cô bắt đầu cử động.

Bất thình lình cô nhảy từ trên xuống.

"A!" Tiếng la đầy sợ hãi của Tiểu Mễ.

"Chị Lộc!" Khương Thang cũng bị dọa chết rồi.

Nhưng ngoài dự đoán, bọn họ không nghe tiếng động rơi xuống đất, mở mắt, thì phát hiện Bạch Lộc như kangaroo nằm trên người của Vương Hạc Đệ, anh đỡ lấy chân cô, tay cô thì ôm lấy cổ anh.

"Bạch Lộc, em chán sống rồi đúng không?" Vương Hạc Đệ tức giận, giọng nói đầy lạnh lẽo.

"Không phải anh kêu em xuống sao?" Bạch Lộc nói nhỏ, cô tựa đầu vào hõm cổ của anh, giọng nói vô cùng đáng thương.

Vương Hạc Đệ bị cô chặn họng nói không nên lời, cô nhóc này là say thật hay giả vờ vậy?

Khương Thang và Tiểu Mễ cũng bị dọa rớt tim.

"À bác sĩ Vương, vậy bọn em giao chị Lộc lại cho anh" Khương Thang nói.

"Bác sĩ Vương, please" Tiểu Mễ tiếp lời.

Vương Hạc Đệ nhìn Bạch Lộc trong lòng mình rồi lại nhìn bọn Khương Thang, cuối cùng gật gật đầu.

"Vậy, bác sĩ Vương, bọn em đi trước, bai"

“Bác sĩ Vương, bái bai"

"Ừ"

Vương Hạc Đệ muốn để Bạch Lộc xuống, nhưng tay chân cô cứ ôm chặt lấy anh, sống chết cũng không buông.

"Bạch Lộc, em tuột xuống đi"

"Không, em mà xuống anh sẽ không quan tâm em nữa" Bạch Lộc than thở.

"Sẽ không mặc kệ em đâu, em xuống đi rồi tôi cõng em, được không?" Vương Hạc Đệ đành phải xuống nước.

"Thật không?"

"Thật"

"Anh hứa đi"

“Ừ, hứa"

Được Vương Hạc Đệ đảm bảo, cô mới buông eo anh ra.

Anh để Bạch Lộc xuống, nhìn dáng vẻ say khướt của cô, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu cô.

Nhưng vài giây sau liền bị Bạch Lộc bắt lấy cánh tay anh đưa lên mặt cọ cọ.

"Bác sĩ Vương, tay của anh lạnh quá, thoải mái quá đi." Cô cảm thán.

Do Bạch Lộc uống nhiều rượu nên gương mặt trắng nõn giờ đây đã đỏ au, hai má cũng nóng lên.

Cô xòe bàn tay anh ra dán lên mặt mình.

Vương Hạc Đệ nhìn cô, say thật à? Anh không khỏi nghi ngờ, đã say rồi mà còn đi trêu chọc anh?

Anh rút tay ra sau đó ngồi xổm trước mặt cô.

"Leo lên"

Nghe Vương Hạc Đệ bảo, cô không do dự mà leo lên lưng anh.

Bạch Lộc nằm trên lưng anh, đầu dụi vào vai anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ, cảm giác thật ngứa.

Vương Hạc Đệ ngửi được mùi rượu rất nồng từ trên người Bạch Lộc.

"Bác sĩ Vương, em..." Bạch Lộc nói gì đó bên tai, do cô nói quá nhỏ nên anh không nghe rõ lắm.

"Em...rất thích anh"

Vương Hạc Đệ: "Em nói rõ lên."

Cái gì rất cái gì? Không nghe rõ gì cả.

"Em rất thích anh..."

Trong nháy mắt, Vương Hạc Đệ liền dừng bước, bóng lưng cứng đờ.

Đầu Bạch Lộc dụi về phía trước, anh hơi quay đầu lại, hai gò má cô gần trong gang tấc, làn da mịn màng, trắng nõn như ngọc, đôi môi nho nhỏ lúc này hơi cong lên, hơi thở ấm áp mang theo hơi rượu.

Vương Hạc Đệ nhìn thấy, đôi mắt tối sầm, qua một lát sau anh mới nhận ra mình thất lễ.

Vương Hạc Đệ, mày đang nghĩ cái gì vậy?

Ngay lúc anh chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên cảm giác được người trên lưng đang rướn lên đằng trước.

Sau đó môi anh bị phủ lên.

Đôi môi mềm mại ấm áp của cô, môi anh lạnh lẽo nhẵn nhụi.

Sạch sẽ, mát lạnh.

"Vương Hạc Đệ..." Cô dán lên môi anh, mở miệng gọi tên anh, đôi môi trơn mềm cọ cọ lên đôi môi lạnh lẽo.

Vào lúc này, Vương Hạc Đệ cảm thấy được trái tim mình đang rung động, trái tim giống như đang treo lửng lơ giữa không trung, anh luôn luôn lạnh lùng, lại ưa thích sạch sẽ, trước giờ chưa từng thân mật với ai như thế.

Bạch Lộc dán lên môi anh, vài giây sau liền rời khỏi.

Cô nhắm mắt lại, chép chép miệng tựa như vẫn còn dư vị.

"Thật mềm...a...trái cây ướp lạnh"

Nói xong cô lại chép chép miệng vài cái.

"Ngon quá" Sau khi hôn xong cũng không quên đánh giá vài câu.

Vương Hạc Đệ không kịp phản ứng, đến khi Bạch Lộc áp mặt lên vai mình lần nữa anh mới tỉnh táo lại.

Anh...anh bị một cô gái cưỡng hôn!!

Lại là một con ma men, thế mà không chỉ một lần!!

Bạch Lộc đang chìm trong giấc ngủ vẫn còn không biết, mình đã cưỡng hôn thành công nam thần mà mình luôn mơ ước.

*

"Bạch Lộc?"

"Hả? Bác sĩ Vương, đầu em đau quá"

"Đáng đời, đã bảo uống ít thôi, không chịu nghe, bây giờ thì than đau đầu."

Vương Hạc Đệ không nhịn được mà phê bình cô.

Sau khi la xong, Vương Hạc Đệ bỗng ngây ngẩn cả người, anh có bao giờ quan tâm, để ý người khác như vậy đâu, anh cũng không thích nhắn tin với người ta, càng đừng nói là rầy la như bây giờ.

Anh cõng cô, bước đi từng bước, không nhịn được bật cười.

"Bác sĩ Vương, em khó chịu như vậy, anh...anh...lại còn cười em" Bạch Lộc bất mãn lôi kéo áo của Vương Hạc Đệ.

"Đừng lộn xộn." Vương Hạc Đệ nói.

"Bác sĩ Vương, anh hung dữ với em, anh dám...hung dữ với em" Nói xong Bạch Lộc liền khóc lên.

Vương Hạc Đệ cảm giác được nước mắt của cô rơi lên cổ anh.

Ấm áp.

Đối mặt với Bạch Lộc không vừa ý đã khóc, Vương Hạc Đệ luôn luôn lạnh lùng thế mà cũng luống cuống tay chân.

"Thôi...đừng khóc..." Anh dỗ.

"Anh mắng em...anh...hức...anh hung dữ với em"

Bạch Lộc vẫn khóc lóc không chịu bỏ qua, vừa khóc vừa không quên chỉ trích Vương Hạc Đệ.

"Tôi không mắng em...đừng khóc nữa"

"Anh còn không thừa nhận...anh xấu lắm, anh...anh..."

Vương Hạc Đệ bây giờ đơ luôn rồi, rốt cục là ai xấu chứ, là người đang nằm trên lưng anh đúng không?

"Được rồi, được rồi, là tôi sai, được chưa?" Vương Hạc Đệ đành xuống nước với cô.

"Vậy anh còn mắng em nữa không?" Bạch Lộc giọng còn nức nở, mềm mại hỏi.

"Không mắng nữa"

Nghe anh nói, Bạch Lộc liền nín khóc.

Vương Hạc Đệ cảm giác thấy cô đang dụi đầu vào vai mình, sau đó anh cảm giác gò má của cô đang cọ cọ trên lưng mình, Vương Hạc Đệ nghĩ chắc là muốn lau nước mắt đây mà.

Vương Hạc Đệ cõng Bạch Lộc bước vào thang máy, đi lên tầng của bọn họ.

Anh cõng cô đứng trước cửa nhà cô.

"Bạch Lộc, em để chìa khóa nhà ở đâu?" Anh hỏi.

Nhưng chả có ai trả lời.

"Bạch Lộc?"

Vẫn không có ai đáp lại.

Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng đươn giản, váy đen cạp cao, áo sơ mi sơ - vin vào chân váy.

Anh quan sát cẩn thận, chân váy của cô không có túi, cô lại không mang túi xách, anh bỗng nhiên nhớ tới, lúc Khương Thang rời đi hình như cũng mang túi xách của Bạch Lộc theo rồi.

Vương Hạc Đệ toát mồ hôi.

Xem ra tối nay cô chỉ có thể ở lại nhà anh mà thôi.

Anh mang cô về nhà mình, vất vả mở cửa ra, dìu cô vào nhà, Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng đỡ cô nằm lên giường.

Hai má cô đỏ ửng, gương mặt yên tĩnh, giống như đã ngủ say, anh nhẹ nhàng giúp cô cởi giày, đắp chăn lại.

Anh đứng lên bước vào phòng tắm, lấy cái khăn sạch nhúng nước lạnh rồi vắt cho khô mang ra ngoài.

Anh ngồi xổm bên giường, khe khẽ tém mái tóc của cô ra sau. Sau đó dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô, giúp cô giảm nhiệt.

Sau khi làm xong, anh chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp, lấy một cái gối và chăn mới trong tủ ra.

"Ngủ ngon"

Anh nhẹ nhàng nói, sau đó ôm chăn gối ra ngoài.

Trước khi ra khỏi phòng, anh thuận tiện tắt đèn phòng ngủ, anh nhớ rõ cô có chứng sợ hãi không gian hẹp, cho nên đã để lại ngọn đèn ngủ màu cam.

Vương Hạc Đệ đem gối và chăn ném lên sofa, sau đó gác đôi chân dài lên nằm trên sofa, may là phòng khách có điều hòa, nếu không thì làm sao sống qua được tối nay.

Anh vừa nằm xuống, Đại Hắc và Bánh Trứng vui mừng chạy tới.

Đại Hắc tựa đầu lên ghế sofa, mở to mắt nhìn anh.

Nó chỉ vừa chạy đi chơi với Bánh Trứng có một lát thôi mà, sao chỗ ngủ lại bị chiếm rồi?

Vương Hạc Đệ nhìn nó, lấy tay vỗ vỗ đầu nó, "Tối nay bọn bây chịu khó ngủ trên sàn nhé"

Anh chiếm chỗ ngủ của bọn nó rồi, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo Bạch Lộc chiếm chỗ ngủ của anh làm chi?

Đại Hắc và Bánh Trứng cũng không ồn ão ầm ĩ, rất ngoan ngoãn nằm dưới sofa của Vương Hạc Đệ, lát sau đã nhắm mắt ngủ.

Vương Hạc Đệ gối tay lên đầu, không hiểu sao anh lại nhớ tới nụ hôn ban nãy.

Ấm áp, mềm mại, nhẵn nhụi.

Anh đưa tay sờ sờ đôi môi mình, dường như vẫn còn cảm giác Bạch Lộc lưu lại trên đó.

Một lát sau, Vương Hạc Đệ lắc đầu nở nụ cười.

Vương Hạc Đệ ơi là Vương Hạc Đệ, mày điên mất rồi.

Vương Hạc Đệ vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi bật dậy.

Sau đó lấy áo khoác mặc vào rồi ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro