Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã xong chưa, em muốn ăn, em muốn ăn..."

"Được rồi, được rồi." Vương Hạc Đệ hết cách với cô.

Anh bưng hai ly sữa nóng và hai cái trứng chiên tới.

Chưa kịp bưng tới bàn, Bạch Lộc đã rướn cổ lên, ánh mắt chăm chăm nhìn đồ ăn trên tay anh.

Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, anh quay lại phòng bếp múc cháo gạo kê.

Anh múc cho cô một chén cháo đầy.

Bạch Lộc cầm muỗng ăn một miếng, mềm mềm có chút vị sữa.

"Anh thêm sữa vào cháo hả?" Cô ngẩng đầu hỏi.

"Ừ, ngon không?"

"Ngon lắm." Bạch Lộc ăn thêm một muỗng, gật đầu với anh.

Sau khi ăn xong.

Bạch Lộc ngồi trên sofa, Bánh Trứng tự động chạy đến nằm trên đùi cô, Đại Hắc ngồi trên thảm, đầu ghé lên sofa, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Bánh Trứng đang nằm trên đùi cô.

Cô nhìn dáng ngồi của Đại Hắc, vui vẻ sờ sờ đầu nó, nhìn nó cứ thấy đáng yêu kiểu gì ấy.

Cô lấy điện thoại lên Weibo một lát.

Hôm nay cô vẫn nằm trên Hot search như cũ, nhưng lại khác so với mấy lần trước.

#Bạch Lộc và Vương Hạc Đệ không phải không ấm áp, chẳng qua ấm áp không phải của bạn.

# Nam thần của chúng ta rốt cục cũng đã gả đi rồi.

# Cuối cùng nam thần cũng xài weibo, nhưng chỉ follow có 1 người.

# Vợ chồng Đệ Lộc

Cô bấm vào xem, tất cả đều là ảnh ngày hôm qua Vương Hạc Đệ đến đón mình, còn có ảnh chụp lúc bọn họ đi siêu thị, cùng nhau về nhà, toàn là ảnh chụp lúc anh cưng chiều Bạch Lộc bị người khác chụp lén, thông tin cá nhân của Vương Hạc Đệ cũng bị lộ ra, nhưng nhìn kỹ thì chủ yếu là trên baidu baike cả.

Cô líu cả lưỡi, sao chuyện tình cảm của bọn cô vừa bị lộ thì ảnh ọt đều bị tung ra hết thế này.

Bình luận của cư dân mạng có chúc phúc cũng có ghét bỏ, nhưng đa số là chúc phúc nhiều hơn, vốn dĩ Vương Hạc Đệ rất nổi tiếng trên mạng, chỉ là do tính tình khá trầm, hơn nữa lại lạnh lùng, cho nên thông tin trên baidu về anh không nhiều lắm, thế nhưng Vương Hạc Đệ  lại thu về không ít fans, có rất nhiều fans hâm mộ giả vờ đến khám bệnh chỉ vì muốn gặp được anh.

Vương Hạc Đệ không gần nữ sắc, lại thích sạch sẽ, cho nên là đóa hoa đơn thuần của bệnh viện, bao nhiêu người nghĩ rằng mấy năm tới anh sẽ không có bạn gái bla bla, ai mà ngờ nam thần của bọn họ lại hẹn hò, hơn nữa bạn gái lại là nữ thần.

Trong nháy mắt, chuyện tình của Bạch Lộc và Vương Hạc Đệ trở nên nổi tiếng, chỉ một buổi tối ngắn ngủ, hai người đã có fans CP.

Bây giờ có biết bao người thành fans của "vợ chồng Đệ Lộc" bọn họ, weibo của Bạch Lộc trong một tối tăng liền 300 ngàn fans. Kinh khủng nhất chính là weibo của Vương Hạc Đệ, bỗng chốc tăng hơn 500 ngàn người theo dõi, số lượng người theo dõi vẫn còn tiếp tục tăng lên.

"Đang xem gì thế?" Vương Hạc Đệ đi tới hỏi cô.

Bạch Lộc đưa điện thoại cho anh: "Bác sĩ Vương, anh nổi tiếng rồi nè."

Vương Hạc Đệ nhìn thoáng qua rồi sau đó ngồi xuống ôm lấy cô.

"Hôm nay anh không đi làm à?" Bạch Lộc tựa vào người anh, tò mò hỏi.

"Hôm nay anh nghỉ."

"Tuyệt quá, vậy chúng ta ra ngoài chơi nhé?" Bạch Lộc mở to mắt nhìn anh

"Được."

Hai người chuẩn bị xong, Vương Hạc Đệ dẫn cô ra ngoài.

Dù sao chuyện tình cảm của bọn họ đã bị truyền ra, nên chẳng cần phải che giấu gì cả, Bạch Lộc dứt khoát không mang khẩu trang cũng chả đội nón, công khai nắm tay Vương Hạc Đệ đi dạo phố.

Bạch Lộc một tay bị anh nắm lấy, một tay cầm ly đá bào matcha anh vừa mua cho cô.

Tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng.

Cô kéo kéo tay Vương Hạc Đệ, anh cúi đầu nhìn cô.

"Sao thế?"

Bạch Lộc chỉ chỉ cửa hàng đằng trước.

Thế là hai người tay trong tay đi đến cửa hàng ấy.

Bước vào trong, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mọi người ai cũng lấy điện thoại ra chụp hình, đối với hành động ấy, Bạch Lộc luôn luôn mỉm cười, còn vẫy tay với mọi người, sau đó anh và cô bước lên quầy quần áo ở lầu hai.

Đợi đến khi hai người rời khỏi cửa hàng, quần áo trên người đã thay đổi.

Bạch Lộc mặc một cái áo thun màu hồng phấn, quần jeans xanh, mang một đôi giày vải màu trắng.

Vương Hạc Đệ mặc một cái áo thun màu hồng giống cô, quần jeans xanh nhạt xắn gấu, mang đôi giày vải trắng.

Đúng là đồ đôi.

Vương Hạc Đệ chưa bao giờ mặc áo màu hồng nhạt thế này, lúc nhìn thấy cái áo thun này, trong lòng anh không thích lắm, nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Bạch Lộc, vẻ mặt chờ mong của cô, anh lại không đành lòng từ chối, thế là phải mặc bộ đồ thế này.

Hai người quả thật vừa đi dạo phố vừa phát thức ăn cho FA, ngọt ngào cả đoạn đường, Vương Hạc Đệ không hề lạnh lùng như ngày thường, nhất là đối với Bạch Lộc, quả là ngọt đến ép ra đường luôn mà.

Chuyện này không khỏi khiến cho dân FA nghi ngờ mục đích của hai người này có phải là ngược bọn họ không.

Lúc hai người đang tìm chỗ ăn cơm thì Bạch Lộc bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân.

"Alo?"

"Đang ở đâu?"

"Ặc... con đang đi dạo phố."

"Mẹ đang ở trước cửa nhà con, bọn con về nhà nhé."

"Bọn con..." Bạch Lộc ngơ ngác, sao mẹ già nhà cô lại biết cô đang ở cùng với Vương Hạc Đệ? Đáng sợ quá!!!!

"Không lẽ sai à? Nhanh lên, mẹ và ba đang chờ"

Sau khi nói xong, mẹ già dứt khoát cúp điện thoại.

"Sao thế?" Vương Hạc Đệ hỏi.

"Bác sĩ Vương, chúc mừng anh, anh sắp được gặp phụ huynh rồi."

Vương Hạc Đệ: "..."

***

Hai người nhanh chóng chạy về.

Lúc Bạch Lộc quay về, ba mẹ Bạch đã ngồi trong phòng khách.

Hai người vừa bước vào, ba mẹ cô đều nhìn sang.

Quào, đồ đôi đồ, màu hồng phấn nữa chứ.

Mẹ Bạch không cần nghĩ cũng biết, áo thun màu hồng này là do con gái mình chọn rồi, hồng lè thế này mà thằng nhóc này cũng chiều con bé, bằng lòng mặc màu hồng với cô.

Bạch Lộc nhìn ba mẹ, sao cô cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, sao lại có cảm giác như đang thẩm vấn thế này.

Vương Hạc Đệ nhìn thấy ba mẹ Bạch ngồi trên sofa, lễ phép cúi đầu chào hỏi.

"Con chào bác trai, bác gái."

Ba mẹ Bạch im lặng đánh giá Vương Hạc Đệ.

Ba Bạch gật đầu mỉm cười với anh, ông thích Vương Hạc Đệ này, trông thành thục chững chạc, mặt mày cũng sáng sủa, lại còn lễ phép nữa chứ.

Mẹ Bạch gật đầu với anh, trên mặt không có vẻ gì, sau đó nhìn Bạch Lộc.

Cô chột dạ kéo kéo góc áo Vương Hạc Đệ.

Cô rất quen với ánh mắt này của mẹ già, quả nhiên.

Mẹ Bạch bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Bạch Lộc nói: "Con vào đây với mẹ."

Bạch Lộc đáng thương nhìn anh.

Vương Hạc Đệ nhìn cô, ánh mắt hỏi, sao thế?

"Sao còn chưa đi?"

"Vào ngay vào ngay ạ."

Bạch Lộc buông góc áo Vương Hạc Đệ ra, vừa bước về phía phòng mình vừa ngoái đầu lại nhìn anh.

"Đừng nhìn nữa, không có gì đâu, con nhìn mà cửa muốn thủng luôn rồi kìa."

Vương Hạc Đệ xấu hổ.

Rõ ràng thế à?

Ba Bạch dường như nhìn thấu tâm tư của anh, nói: "Rõ lắm, rõ vô cùng."

Vương Hạc Đệ: "..."

"Nào, đánh cờ với bác nào." Ba Bạch nói với Vương Hạc Đệ.

"Dạ."

Thế là hai người ngồi trong phòng khách đánh cờ với nhau.

***

"Lại đây ngồi, mẹ không đánh mày đâu." Mẹ Bạch nhìn Bạch Lộc đứng cách mình cả mét, nhíu mày nói.

"Thật không ạ?" Hai mắt cô sáng lên, nhìn mẹ già nhà mình.

"Thật."

Thấy thế, Bạch Lộc hí hửng chạy đến chỗ mẹ mình, đặt mông ngồi xuống cạnh bà.

Vừa ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện, cô đã bị mẹ Bạch túm lấy cổ tay rồi cầm gối ôm trên giường đánh lên người cô.

"Mẹ già à, mẹ lừa con, sao bảo không đánh mà."

"Mẹ có nói hả, sao mẹ không nhớ."

"Mẹ xấu quá..."

"Ai xấu hả, rốt cục là ai xấu hả, chuyện lớn như vậy mà không nói cho mẹ biết, mày còn dám nói mẹ xấu hả?" Mẹ Bạch vừa nói vừa lấy gối ôm đánh cô.

"A, mẹ à, đau, đau chết mất."

"Mày gạt mẹ à!"

"Đau thật mà, mẹ đừng đánh nữa."

Bạch Lộc vừa né gối ôm của mẹ Bạch vừa hét.

Thật ra mẹ Bạch đánh bằng gối ôm không đau chút nào, nhưng từ nhỏ Bạch Lộc đã thế, chỉ cần mẹ Bạch cầm gối đánh cô, cô liền dùng chiêu này, vừa giả vờ tội nghiệp, lại vừa giành được tình thương của ba khiến cho ông chạy đến cứu giá.

Vương Hạc Đệ ở bên ngoài phòng khách, tay thì đánh cờ với ba Bạch, nhưng cả thân và tâm đều đặt trên người Bạch Lộc trong phòng ngủ. Lúc nghe thấy Bạch Lộc la đau, mém tí nữa là anh bỏ cờ chạy vào rồi.

Nhưng nhìn thấy ba Bạch nghiêm túc đánh cờ, dáng vẻ không lo lắng tí nào, anh cố gắng nhịn xuống.

"Thân ở doanh Tào, lòng thì ở quân Hán, chiếu tướng."

Ba Bạch vừa dứt câu, Vương Hạc Đệ hoàn hồn, anh bị ba Bạch giết chết rồi.

"Bác trai chơi cờ siêu quá, con đây không bằng rồi."

Ba Bạch cười, "Không phải con không giỏi, là do con không có lòng, lòng con chắc đang ở trong phòng ngủ đúng không."

"Khụ khụ" Vương Hạc Đệ xấu hổ.

Ba Bạch nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thỉnh thoảng lại nghe tiếng hét của Bạch Lộc.

Con nhóc này vẫn thế, dù mẹ nó có đánh trúng hay không, nó đều thích kêu gào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro