Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác không lo lắng ạ?" Vương Hạc Đệ nhịn không được hỏi.

"Ha ha ha ha..." Ba Bạch cười to.

"Lo cái gì?"

"Cô... cô ấy..."

"Thằng nhóc này, con vẫn chưa biết bản tính của nó rồi, yên tâm đi, lát nữa nó ra ngoài không mất một sợi lông nào đâu.”

Ba Bạch vừa dứt lời, cửa phòng ngủ mở ra.

Quả nhiên Bạch Lộc bước ra đầu tiên, lúc vào thế nào thì lúc ra vẫn thế ấy.

Vương Hạc Đệ không khỏi nhìn ba Bạch.

Nếu không bị gì, sao cô ấy lại hét thảm thế?

Ba Bạch nở nụ cười.

Về sau con sẽ biết thôi.

Bạch Lộc lén chạy đến bên cạnh anh: "Anh thua rồi hả?"

Vương Hạc Đệ cười với cô: "Ừ".

"Còn nói chuyện hả, có ăn cơm không?" Mẹ Bạch lên tiếng.

Ba Bạch theo bản năng dọn bàn cờ đi.

"Ha ha ăn chứ."

Mẹ Bạch nhìn Vương Hạc Đệ, sau đó hỏi: "Con có biết nấu cơm không?"

"Mẹ già à, mẹ hỏi đúng người rồi đó, anh ấy nấu cơm đúng là..."

"Mẹ hỏi mày à?"

Bạch Lộc: "..."

Hu hu hu hu... mẹ xấu quá...

"Dạ biết" Vương Hạc Đệ trả lời đúng mực.

Nghe anh trả lời, mẹ Bạch gật đầu, điều này thì bà hài lòng, Bạch Lộc nhà bà không biết nấu cơm, hơn nữa lại là minh tinh, một ngày ba bữa thất thường, không thể chăm sóc bản thân, tìm bạn trai biết nấu cơm cũng coi như nó tinh mắt.

"Vậy con nấu cơm trưa đi."

“Dạ, bác trai bác gái cứ nghỉ ngơi đi ạ" Vương Hạc Đệ lễ phép nói.

Anh xoay người đi đến tủ lạnh, mở ra xem.

Vương Hạc Đệ sửng sốt.

Tủ lạnh trống trơn!

Anh quay đầu nhìn Bạch Lộc, cô xấu hổ cười cười, sau đó chậm chạp bước đến.

"Ặc... cái này... không phải em toàn qua nhà anh ăn chực sao, cho nên tủ lạnh nhà em nó đình công lâu lắm rồi..." Cô nói nhỏ.

Vương Hạc Đệ cười bất đắc dĩ.

"Anh đi siêu thị mua đồ ăn đây."

Anh đi đến cửa: "Bác trai bác gái, con đi siêu thị một lát, sẽ quay về ngay."

"Đi đi" Mẹ Bạch gật đầu.

"Em cũng muốn đi với anh."

Bạch Lộc chạy nhanh theo anh ra ngoài.

Sau khi hai người bọn họ ra khỏi nhà, trong phòng khách chỉ còn lại ba mẹ Bạch.

"Em không thích Vương Hạc Đệ hả?" Ba Bạch tò mò hỏi.

Mẹ Bạch tròn mắt, lắc đầu: "Có đâu".

"Thế sao em lạnh lùng với nó thế?"

"Hai người chúng ta phải có một người đóng vai hiền, người đóng vai ác chứ?" Mẹ Bạch khoanh tay.

Ba Bạch vội vàng đấm lưng cho mẹ Bạch.

"Vợ à, em vất vả rồi."

"Thằng bé Vương Hạc Đệ này trông có vẻ rất được, quan trọng nhất là biết nấu cơm, thế thì Lộc Lộc sẽ không tới mức bị chết đói ở nhà."

Ba Bạch nhịn không được nở nụ cười.

"Dù Lộc Lộc không biết nấu cơm thì cũng không chết đói đâu, con bé tinh ranh như thế, sau có thể bỏ đói mình được chứ, nếu không chịu được nó ăn cơm tiệm là được mà."

"Cũng không thể ăn cơm tiệm hoài được, em nói anh nghe, đồ ăn bên ngoài không thể ăn hoài, mất vệ sinh lắm, anh nói thử xem, con bé này trừ cái vẻ ngoài được di truyền từ em, sao lại không di truyền mấy cái còn lại chứ."

"Ha ha ha..." Ba Bạch bật cười.

"Anh cười cái gì?" Mẹ Bạch liếc ông.

"Anh không tin hả?"

"Đâu có, đâu có, sao lại không tin chứ?" Ba Bạch vội vàng lắc đầu, cho dù không tin, đánh chết ông cũng không dám nói, nói rồi còn được ăn cơm tối sao?

Mẹ Bạch hài lòng gật đầu.

***

"Mẹ em vừa nãy đánh em hả?" Vừa ra khỏi cửa, Vương Hạc Đệ liền hỏi.

Ngay lập tức Bạch Lộc chuyển sang vẻ mặt tội nghiệp, nói: "Ừ".

"Đau không?"

"Đau, đau lắm luôn."

Nghe cô nói xong, Vương Hạc Đệ lại không hề đau lòng, ngược lại còn nhìn cô khinh bỉ.

"Ồ." Sau đó bước đi một bước.

"Ôi..." Bạch Lộc sững sờ tại chỗ, cô buồn bực, hình như sai sai, không phải như vậy mà.

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Lộc chạy đến bổ nhào lên lưng anh, anh không ngờ cô sẽ làm thế, mém tí nữa là đứng không vững.

"Vương Hạc Đệ, anh đúng là không thương em."

Vương Hạc Đệ cười cười.

"Sao anh lại không thương em?"

"Anh không quan tâm em." Bạch Lộc bám trên người anh y như koala.

"Ai bảo em gạt anh?" Vương Hạc Đệ thản nhiên nói.

"Ặc... em gạt anh cái gì?" Cô ngượng ngùng hỏi.

"Em nói xem?" Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô.

Bạch Lộc bị anh nhìn có chút chột dạ.

"Được rồi, em khai, có bị đánh, bị đánh bằng gối ôm, may là em toàn mua gối lông ngỗng, nên không đau." Bạch Lộc đắc ý nói.

Vương Hạc Đệ dừng bước.

"Mẹ em thường đánh em lắm hả?"

Bạch Lộc sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười.

"Ha ha ha ha... anh nói gì thế, mẹ đâu phải mẹ ghẻ, sao bà đánh em thường xuyên được, anh xem phim máu chó nhiều quá rồi."

Thật ra, mẹ Bạch ít khi nào đánh cô, có đánh chỉ toàn lấy gối ôm quật cho vài cái mà thôi, Bạch Lộc hồi bé cũng chả ngoan gì.

Vương Hạc Đệ: "..."

"Nếu không đau vậy sao em hét dữ vậy?"

"Ặc... em mà không hét, sao mẹ tha cho em được, hơn nữa nếu em hét càng to thì ba sẽ ra tay hộ giá.”

Thấy dáng vẻ Bạch Lộc vừa nghiêm túc vừa đắc ý, anh nở nụ cười.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới siêu thị, vừa mới vào, Bạch Lộc như ngựa thoát cương chạy vèo đến khu bán đồ ăn vặt.

Vương Hạc Đệ bất đắc dĩ đi sau cô, anh biết, mỗi lần đến siêu thị Bạch Lộc đều gom đồ ăn vặt về nhà, khóe môi anh nở nụ cười cưng chiều, đẩy xe đẩy đi phía sau cô.

Vương Hạc Đệ vừa dừng xe bên cạnh cô, Bạch Lộc không khách sáo ném hết đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, chớp mắt đã đầy hơn nửa xe.

Sau khi Bạch Lộc đem hết đồ ăn vặt mình yêu thích vào xe rồi hai người mới đi đến khu bán thực phẩm.

Bởi vì vẻ ngoài nổi bật, hơn nữa lại mặc đồ đôi, hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong siêu thị.

Bạch Lộc hôm nay không đeo khẩu trang, không đội nón, quang minh chính đại mặc đồ đôi với Vương Hạc Đệ, quấn quýt nhau, ngang nhiên ngược FA.

Vì thế rất nhanh có người nhận ra Bạch Lộc, đám đông xôn xao.

Cô chợt nghe tiếng "tách tách" của máy ảnh điện thoại.

Hai người không vì thế mà bị ảnh hưởng, nên cười thì cười, cần nháo thì nháo, kề tai nói nhỏ, trên gương mặt luôn nở nụ cười, ai có mắt đều nhìn thấy Vương Hạc Đệ vô cùng cưng chiều Bạch Lộc.

"Bác trai bác gái thích ăn gì?" Vương Hạc Đệ cúi đầu hỏi cô.

Bạch Lộc đảo mắt một vòng.

"Ừm... em nghĩ là... gà kho, thịt xào chua ngọt, chân gà nướng chanh, cá sóc chua ngọt..." Bạch Lộc vừa liệt kê vừa xòe bàn tay ra đếm.

Vương Hạc Đệ đầu đầy vạch đen nhìn cô.

Sao anh thấy mấy món cô kể toàn là món cô thích thế nhỉ?

Hình như nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của anh, Bạch Lộc xấu hổ cười cười, vội nói: "Khẩu vị ba mẹ đều theo em cả, em thích món nào thì họ ăn món đó."

Vương Hạc Đệ nhịn không được vuốt ve mái tóc cô.

Mấy người xung quanh vội vàng lấy điện thoại ra chụp khí thế.

Công khai yêu đương, ngang nhiên ngược FA, người qua đường sao chịu bỏ qua cơ hội này, sao có thể để mình mình bị ngược được chứ, thế nên bọn họ lấy chén thức ăn cho chó này gửi cho mấy FA khác.

Vương Hạc Đệ nhanh chóng mua xong nguyên liệu nấu ăn, sau khi tính tiền, hai người cùng nhau về nhà.

***

Vương Hạc Đệ đem thức ăn vào phòng bếp, sau đó mặc tạp dề, xắn tay áo bắt đầu nấu cơm.

Bạch Lộc ngồi với ba mẹ một lát, sau đó không chịu ngồi yên lại chạy đến phòng bếp.

Vương Hạc Đệ hơi cúi đầu, góc nghiêng thần thánh khiến tim cô đập thình thịch.

Anh thành thạo rửa thức ăn, khiến Bạch Lộc cảm thấy thật thỏa mãn, cô nghĩ may mắn nhất của đời mình chính là gặp được Vương Hạc Đệ, theo đuổi được anh.

Vương Hạc Đệ cắt chân gà ra hết, sau đó chế dầu vào, một lát sau, chảo nóng lên, anh bỏ ớt và gừng đã chuẩn bị sẵn vào chảo xào lên.

Sao khi xào xong, anh bỏ chân gà đã cắt vào, xào thêm vài phút, rồi thêm rượu, xì dầu, tiếp tục xào trong hai phút, rồi lại thêm nước vào, cuối cùng bỏ nấm hương đã ngâm sẵn vào, rắc ớt, thêm muối và bột nêm vào rồi đậy nắp lại.

Anh mở nước rửa tay, vẫy vẫy Bạch Lộc nãy giờ đang đứng ở cửa phòng bếp.

Bạch Lộc thấy anh ngoắc mình, lập tức chạy nhanh đến.

"Sao rồi?" Cô hỏi.

Vương Hạc Đệ không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt đặt trên môi cô.

Anh nắm lấy tay cô vuốt ve.

Anh khom xuống, hôn lên môi cô một cái.

Bạch Lộc vội vàng che miệng lại.

"Anh điên hả, bị thấy thì sao."

Cô khẩn trương chạy ra khỏi phòng bếp nhìn nhìn, ba mẹ Bạch đang ngồi quay lưng lại phía họ xem TV, phòng khách và phòng bếp nhà cô cách nhau một tấm kính trong suốt, rủi như bọn họ vừa xoay người lại bắt gặp thì sao bây giờ, xấu hổ quá.

Vương Hạc Đệ một tay nắm lấy tay cô, một tay ôm eo cô kéo về phía mình, sau đó nhịn không được mà hôn lên, đối với một người vừa mới khai trai như anh thì không có khả năng cấm dục được.

"Này... Vương... Vương Hạc Đệ..." Bạch Lộc vừa ngoái đầu nhìn ba mẹ Bạch ngoài phòng khách, vừa lấy tay đẩy anh, nhưng Vương Hạc Đệ không buông ra, ngược lại càng hôn sâu thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro