Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạc Đệ đã thuận lợi dùng một bữa cơm thu phục ba mẹ Bạch, ngay cả mẹ Bạch bình thường chỉ ăn nửa chén cơm nay đã phá lệ ăn một chén, ba Bạch mỗi bữa phải ăn ba chén mới no thì nay đã tăng lên bốn chén.

Sau khi ăn cơm xong, ba mẹ Bạch hài lòng về nhà, dù sao bây giờ bọn họ đã hoàn toàn an tâm, con rể tương lai đẹp trai, công việc tốt, quan trọng là biết nấu ăn ngon, hoàn toàn bù đắp cho Bạch Lộc không biết nấu cơm.

Sau khi ba mẹ Bạch đi rồi, Bạch Lộc giúp Vương Hạc Đệ thu dọn bát đũa.

Hai người không đi ra ngoài, Bạch Lộc ôm đồ ăn vặt ngồi trên sofa xem TV, anh lấy trái cây đã mua làm nước ép cho cô.

"Em ăn chưa no hả?" Vương Hạc Đệ nhìn cô bỏ đồ ăn vặt vào miệng hỏi.

"Không có, tại miệng nó không chịu dừng."

Vương Hạc Đệ: "..."

Anh đưa nước ép dưa hấu cho cô, Bạch Lộc cầm lấy uống một hớp, sau đó lại tiếp tục ăn vặt.

Vương Hạc Đệ ngồi bên cạnh cô, hai người im lặng xem TV chưa được vài phút, Bạch Lộc bắt đầu không yên, tay cô khi thì vuốt vuốt đùi Vương Hạc Đệ, khi thì sờ sờ cơ bụng của anh, sờ không đã còn kéo áo lên sờ tiếp.

Ngay lúc cô đang định tiếp tục sờ má anh thì bị anh nắm lấy cổ tay.

Anh đã nhịn lâu rồi, cô nhóc này còn không chịu ngồi yên, sờ bậy sờ bạ, đốt lửa lên người anh.

"Làm gì thế?" Bạch Lộc mở to mắt, vô tội hỏi anh

"Vừa nãy ở phòng bếp không phải còn đẩy ra sao?" Vương Hạc Đệ tì lên trán cô, hỏi.

Bờ môi anh nóng như lửa.

"Không phải là tại có ba mẹ em sao? Nếu để bọn họ thấy thì ngại lắm."

Bạch Lộc tiếp tục sờ mó cơ bụng của anh.

Cô đúng là thích cơ bụng của anh, trông dáng vẻ như thế mà lại có cơ bụng quyến rũ thế này đây.

"Em trêu anh hả?"

"Trêu anh thì sao?"

Bạch Lộc vừa dứt lời, bờ môi nóng bỏng của anh liền phủ lên.

Tay anh chậm rãi vén áo sơ mi của cô lên, sau đó dọc theo bờ eo nhỏ nhắn hướng lên trên.

"Reng reng... reng reng reng..."

Điện thoại Vương Hạc Đệ đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Hai người vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông không chịu tắt.

Hơi thở Bạch Lộc gấp gáp, cô không chịu được đẩy đẩy anh: "Anh nghe đi".

Vương Hạc Đệ im lặng.

Anh nhìn hai má Bạch Lộc đỏ ửng, môi hồng răng trắng.

Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng thở ra, sau đó cầm lấy điện thoại vẫn đang reo trên bàn.

Vừa cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên tên của Mục Lạc.

Nếu như không phải chuyện gấp, anh nhất định sẽ giết cậu ta.

Vuốt màn hình nhận cuộc gọi.

"A lô?"

"Vương Hạc Đệ, cậu ở đâu? Mau chạy đến bệnh viện gấp, bệnh nhân phòng 882 phát bệnh, bây giờ ngoại trừ cậu ra thì không chịu để ai chữa cả."

"Được rồi, mình tới ngay."

Trong nháy mắt, Vương Hạc Đệ tỉnh táo hẳn ra.

"Sao vậy anh?" Bacgj Lộc thấy sắc mặt của anh không được tốt, nhịn không được hỏi anh.

Vương Hạc Đệ cúi xuống hôn cô một cái: "Bệnh nhân của anh phát bệnh, bây giờ anh phải qua bệnh viện cái."

"A, vậy anh mau đi đi, bệnh nhân quan trọng hơn, nhanh đi đi" Bạch Lộc nhanh nhẹn đẩy Vương Hạc Đệ.

Anh thấy hành động của cô, không nhịn được mỉm cười.

"Được rồi."

Vương Hạc Đệ đứng lên, sửa sang lại quần áo.

Bạch Lộc tiễn anh đến cửa.

"Bái bai, muah muah" cô hôn gió anh.

***

Sau khi Vương Hạc Đệ đi rồi, Bạch Lộc lại chạy đến trên thảm, với lấy đồ ăn vặt và nước ép dưa hấu của mình, mở máy tính lên tiếp tục xem phim.

Xem chưa được vài phút, cô nhận được tin nhắn của Kiều Mạch, hẹn cô đến tiệm của cô ấy, trong tiệm còn có Lâm Giang Nam.

Bạch Lộc nhanh chóng trả lời tin nhắn, dù sao cô ở nhà cũng rảnh rỗi.

Cô đứng dậy, vào phòng ngủ chuẩn bị một lát rồi ra khỏi nhà.

Sau khi xuống xe, Bạch Lộc vội vàng chạy đến tiệm bánh ngọt của Hứa Kiều.

Vừa mở cửa bước vào đã thấy Lâm Giang Nam và Hứa Kiều ngồi bên cạnh cửa sổ, không biết nói gì mà hai người cười rất vui.

Cô bước đến chỗ bọn họ.

"Nói gì mà high thế?"

Hai người không hẹn mà quay đầu nhìn cô.

Bạch Lộc ngơ ngác, hai người này sao thế, uống lộn thuốc hả?

"Tới đây." Kiều Mạch chống tay lên đầu mình, tay kia vẫy vẫy cô.

Bạch Lộc dừng bước, cô ngượng ngùng nhìn Kiều Mạch, sao cô cứ cảm thấy cô ấy cười gian thế.

Cô chậm chạp bước qua.

"Ngồi xuống."

Kiều Mạch vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Cô chậm chạp ngồi xuống, hai người này cứ nhìn cô cười tủm tỉm, đáng sợ quá! Ai nói con gái khi cười là đẹp nhất hả?

"Hai người làm gì thế?" Cô hỏi.

Hai người đồng thời lắc đầu.

Bạch Lộc bĩu môi, cô vươn tới cầm lấy ly nước chanh bên cạnh Hứa Kiều, cô chạy tới đây nóng muốn bùng nổ luôn đấy!

Cô ôm ly uống không ngừng mấy hớp.

Cô cứ nghĩ Hứa Kiều sẽ giành lại ly nước, nhưng cô uống ly nước chanh hết một nửa mà vẫn không thấy cô nói gì, ngược lại vẫn mỉm cười nhìn cô.

Bạch Lộc hoảng sợ.

Sao hôm nay mấy người này lạ thế?

"Này, hai cậu có chuyện gì thế hả?"

Cô không thể chịu nổi bầu không khí kì lạ này, nhịn không được vỗ bàn bày tỏ sự bất mãn của mình.

Hai người bọn họ mỉm cười.

Bạch Lộc lườm bọn họ.

"Bạch Lộc, dạo này cậu sống thoải mái quá ha!" Kiều Mạch nói trước.

Bạch Lộc nhìn cô ấy.

"Thoải mái chỗ nào hả?"

"Đăng weibo khoe tình cảm, công khai phát thức ăn cho chó, thế mà không thoải mái hả?"

Lâm Giang Nam đột nhiên cúi đầu lướt điện thoại, sau đó đưa cho cô.

Bạch Lộc nhận lấy điện thoại từ tay cô ấy.

Aiz, đây không phải là hình ở cửa hàng với ở siêu thị của cô và Vương Hạc Đệ đây sao, sao lại lên Baidu nhanh thế.

"Tốc độ này thực là." Bạch Lộc nói.

"Nữ thần, cậu cũng làm rầm rộ quá hả?" Lâm Giang Nam nâng cằm, nhìn Bạch Lộc nói.

"Aiz, cậu đừng nói bậy, đây có phải mình muốn làm đâu, rõ ràng mình chả làm gì hết mà." Cô lắc đầu.

"Cậu xem cậu ngồi trên Hot search bao lâu rồi, hot search năm nay bị cậu thầu hết rồi đấy." Kiều Mạch nói.

"Bạch Lộc, cậu hôm nay đi dạo với Vương Hạc Đệ giữa ban ngày ban mặt, đủ rồi đấy."

Nghe lời này, Bạch Lộc không vui, cô lườm Kiều Mạch.

"Nói như cậu, vậy tớ với bác sĩ Vương chỉ có thể đi dạo trong cảnh tối lửa tắt đèn thôi hả?"

Kiều Mạch và Lâm Giang Nam nở nụ cười.

Dạo phố tối lửa tắt đèn gì đó, không phải thú vị hơn đi dạo phố sao?

Kiều Mạch im lặng suy nghĩ trong lòng, nhưng cô không nói, nếu nói ra, không bị Bạch Lộc xử mới lạ đấy.

Bạch Lộc thấy Lâm Giang Nam cười, liền hỏi: "Sao hôm nay em rảnh thế?"

Lâm Giang Nam khó hiểu nhìn cô.

"Sao lại không rảnh?" Cô hỏi.

"Khương Trừng thế mà thả em đi hả?" Bạch Lộc chế nhạo.

"À, bây giờ anh ấy không thể xen vào, anh ấy đi Bắc Kinh tham dự tuần lễ thời trang rồi, ngày mốt mới về." Lâm Giang Nam cười.

Cô thừa dịp anh không có ở nhà mới chạy đi chơi đấy.

"Chị nói mà." Trong mắt Bạch Lộc hàm ý trêu chọc.

Lâm Giang Nam: "..."

"Này này này, hai người đừng có phát thức ăn cho chó trước mặt mình nữa, bé đây đá bay thức ăn cho chó của hai người."

"Ha ha ha ha..."

"Nỗi khổ của FA, mình hiểu mà." Bạch Lộc không khách sáo cười nhạo.

"Tình cảm của hai người bây giờ là đang ngược FA đấy biết không?"

Bạch Lộc và Lâm Giang Nam nhìn nhau cười.

***

"Hạc Đệ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!"

Vương Hạc Đệ vừa mới đến bệnh viện, Mục Lạc vội vàng chạy đến.

Hai người vừa đi vừa nói.

"Rốt cục có chuyện gì?" Anh hỏi.

"Mình cũng không rõ, bệnh nhân đang khỏe mạnh, không hiểu sao lại phát bệnh, hiện tại đã được đưa đến phòng cấp cứu, cậu nhanh qua đó đi!"

Vương Hạc Đệ đưa ba lô của mình cho Mục Lạc, sau đó sải bước chạy đến phòng cấp cứu.

Mục Lạc chạy nhanh theo sau.

Ca phẫu thuật này kéo dài 6 tiếng.

Sau khi kết thúc, các bác sĩ y tá thực hiện phẫu thuật chung với Vương Hạc Đệ ra ngoài, vẻ mặt ai nấy đều khâm phục, đôi mắt của nữ y tá bắn tim chíu chíu khắp nơi.

Ca phẫu thuật khó như thế mà bác sĩ Vương có thể làm được, đúng là đẹp trai muốn xỉu mà.

Vương Hạc Đệ tháo khẩu trang xuống, sau đó đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Mục Lạc đứng ở trước cửa.

Mục Lạc cầm chai nước đưa cho anh, "Sao rồi?"

Vương Hạc Đệ mở nắp uống một hớp.

"Phẫu thuật thành công, nếu trong thời kỳ dưỡng bệnh hồi phục tốt thì vẫn có thể khỏi hẳn."

"Phắc, Vương Hạc Đệ, cậu đúng là trâu bò, tiếng tăm đệ nhất bác sĩ hôm nay chắc chắn thuộc về cậu rồi."

Vẻ mặt anh bình tĩnh, thật ra đối với mấy danh hiệu vinh dự gì gì anh đều không để tâm, bởi mấy mấy cái này đối với anh có cũng được mà không có cũng chả sao, anh chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là được.

"Tặng cho cậu đấy, lấy không?" Anh nói.

Mục Lạc trợn mắt.

"Cậu cho mình, mình cũng nhận không nổi."

Vương Hạc Đệ đấm vào vai Mục Lạc, hai người đều cười lên, sau đó đi về phòng làm việc.

Vừa đi một lúc, Mục Lạc nhận được tin nhắn của Hạ Căng, anh ấy nói với Vương Hạc Đệ rồi chạy đi tìm Hạ Căng.

Vương Hạc Đệ cười khẽ, thì ra thằng nhóc Mục Lạc này cũng có lúc hăng hái thế này, xem ra chỉ có Hạ Căng mới có thể trị được Mục Lạc.

Anh đút tay vào túi, cúi đầu đi về phía trước.

Vừa lúc Mục Viện đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro