Chương 04: Chán ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạm Đài Tẫn khẽ chào: "Tam tiểu thư."

Trong lòng Tô Tô đề phòng nhìn hắn.

Cũng thật nực cười, rõ ràng Đạm Đài Tẫn là phu quân của Diệp Tịch Vụ lại chỉ có thể gọi nàng là Tam tiểu thư.

Hai người thành thân hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nguyên chủ khi biết Lục hoàng tử trong lòng mình lại thích thứ tỷ Diệp Băng Thường, trong cơn ghen ghét dữ dội lại nảy ra một chủ ý ngu ngốc: muốn hạ dược thứ tỷ trong cung yến, hủy đi sự trong sạch của nàng. Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được, người trúng dược không phải là thứ tỷ cùng tên công tử bụng phệ ngu đần nhà Thượng thư đại nhân mà ngược lại, là nàng ta và Đạm Đài Tẫn.

Điều khiến nguyên chủ cảm thấy sỉ nhục nhất chính là, rõ ràng cả Đạm Đài Tẫn với nàng cùng bị trúng thuốc nhưng thiếu niên xinh đẹp yếu đuối này trừ bỏ sắc mặt ửng hồng, còn lại đều không có phản ứng gì. Cuối cùng vẫn là Diệp Tịch Vụ nhịn không nổi, ra lệnh cho hắn giúp đỡ nàng.

Thiếu niên lạnh lùng như băng chỉ ngồi nhìn nàng, từ đầu đến cuối không hề động đậy.

Hắn ngồi trong góc, dùng một ánh mắt tỉnh táo rõ ràng nhìn vị thiên kim này uốn éo thân thể, khẽ ngâm nga lôi kéo xiêm y của mình. Sau này, lo ngại về sự trong sạch cùng thanh danh của bản thân, nguyên chủ rất không tình nguyện, phải cùng Đạm Đài Tẫn thành thân.

Mỗi khi nhớ lại ánh mắt của thiếu niên này, nguyên chủ đều cảm thấy toàn thân bị sỉ nhục không thương tiếc.

Hắn tại sao có thể như thế dùng ánh mắt bình tĩnh, không chút cảm xúc nào nhìn nàng như thế!

Cho nên hôn sự này nói trắng ra, là do Diệp Tam tiểu thư tự làm tự chịu, rước họa vào thân.

Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc nguyên chủ chán ghét Đạm Đài Tẫn. Tô Tô cùng nguyên chủ cũng coi như cùng hội cùng thuyền: Nguyên chủ ghét bỏ không chịu nổi thân thế của Đạm Đài Tẫn còn Tô Tô kiêng kị Tà cốt diệt thế trên người hắn.

Tô Tô hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Đạm Đài Tẫn nhìn tư thái chán ghét của nàng đối với mình, giọng khàn khàn: "Tướng quân nói, Thái hậu triệu ta cùng tiến cung với Tam tiểu thư."

"Cha ta nói Thái hậu để ngươi tiến cung?"

"Nếu Tam tiểu thư không tin có thể hỏi tướng quân."

Tô Tô thấy thần sắc hắn không giống như đang nói dối, đột nhiên hiểu ra dụng ý của Diệp đại tướng quân ——

Vì muốn để cho Thái hậu không làm gì Tô Tô lại vẫn có thể để mặt mũi cho Thái hậu, cần đẩy một người khác ra chịu tội thay. Đạm Đài Tẫn quả là lựa chọn thích hợp nhất. Thân phận của hắn có chút đặc thù, vừa là một kẻ không có chỗ dựa lại vừa là phu quân trên danh nghĩa của Tô Tô. Nếu hắn cùng đi, Thái hậu muốn đòi lại mặt mũi cho Lục hoàng tử, sợ là Đạm Đài Tẫn không chết thì cũng bị lột da.

Rõ ràng Diệp đại tướng quân muốn để Tô Tô mang theo một cái bao cát chịu đòn bên người đây mà.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, sắc mặt hắn lạnh nhạt giống như sớm đã quen những chuyện như thế này rồi. Xem ra chính hắn cũng biết tác dụng của hắn lần này là gì.

Tô Tô nghĩ đến mình mang mệnh chết yểu, nàng chống cằm, dứt khoát hỏi Đạm Đài Tẫn.

"Ngươi có phải rất hận Diệp gia chúng ta không?"

Không chỉ Diệp gia, toàn bộ Đại Hạ này đều không coi Đạm Đài Tẫn như con người mà đối đãi.

Nếu Tô Tô đến thế giới này sớm hơn một chút thì có thể ngăn cản mọi thứ phát sinh, thế nhưng hiện tại nàng chỉ có thể đề phòng Tà cốt trên người thiếu niên này thức tỉnh. Cảnh ngộ của hắn như thế, một khi thức tỉnh Tà cốt trên người, không chỉ Diệp gia mà cả Lục giới sẽ gặp phải tai ương khủng khiếp. Nàng cần thăm dò trước xem nội tâm Đạm Đài Tẫn rốt cục có bao nhiêu u tối.

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái: "Không có."

Hừ, có quỷ mới tin.

Tà vật trời sinh, nếu muốn thức tỉnh, khẳng định là phải dùng vô số máu tươi để hiến tế.

"Tam tiểu thư có phải đặc biệt chán ghét ta?"

Tô Tô hề không nghĩ tới Đạm Đài Tẫn lại có gan hỏi lại mình.

Nàng không cần phải nói dối: "Đúng, thì sao?"

"Vì sao lại chán ghét ta?" Đạm Đài Tẫn hỏi.

Hắn dường như cảm nhận được có chút khác biệt. Trước kia Diệp Tịch Vụ căm ghét thân phận của hắn nhưng bây giờ hắn lại trong thấy nàng cười đùa hòa ái với Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

"Chán ghét chính là chán ghét, đâu ra lắm lí do thế?" Cũng không thể nói cho hắn biết tương lai hắn sẽ là một sự tồn tại khủng bố thế nào đâu?

Đạm Đài liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.

Nếu là Diệp Tịch Vụ lúc trước, nàng ta tuyệt sẽ không trả lời vấn đề của hắn, lúc nói chuyện cùng hắn đều chê hắn đê tiện.

Tô Tô dĩ nhiên nhìn thấy nét mờ mịt trên khuôn mặt hắn. Thiếu niên trước mặt không phải là Ma vương làm người ta nghe thấy đã sợ mất mật của rất nhiều năm sau, hắn bây giờ chỉ là một thiếu niên xinh đẹp yếu nhược không có một chút lực công kích, đến cả tiểu sư đệ ngoại môn dưới núi của Tiên môn còn mạnh hơn hắn.

Trên người Đạm Đài Tẫn lộ ra dáng vẻ bệnh tật, suy nhược yếu ớt, rõ ràng tra tấn hai ngày trước đã lấy đi nửa cái mạng của hắn. Tô Tô nghĩ thầm, nếu Đạm Đài Tẫn tiến cung cùng nàng, đoán chừng nửa cái mạng còn lại cũng bị mất nốt. Nhớ cả đêm hôm qua vật vã giúp hắn hạ sốt, Tô Tô liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đến sáng nay ngủ dậy vẫn không khá hơn được.

"Ngươi ở nhà đi, khỏi cần quấn lấy ta."

Đạm Đài Tẫn cũng không có tâm tư muốn gánh tội thay Diệp Tịch Vụ nhưng chuyện này rõ ràng không nên do chính miệng Diệp Tịch Vụ nói ra. Nữ nhân này ngang ngược càn rỡ, lại cực kì sĩ diện, tiếc mệnh, theo lý thuyết, nàng ta không phải nên cảm thấy may mắn để mình đi gặp Thái hậu chịu đòn hộ sao?

Tô Tô thấy hắn không nói gì, cho là hắn không dám làm trái ý Diệp Khiếu, đành phải dùng kế khích tướng: "Một kẻ đến thái giám, cung nữ đều có thể tùy ý làm nhục như ngươi tiến cung cùng ta chỉ tổ làm ta mất mặt. Lăn vào trong phủ đi, đừng cản trở ta gặp Lục điện hạ."

Vừa dứt lời, Tô Tô liền thấy được từ trong mắt hắn một tia tức giận lạnh lùng hiếm thấy.

Đạm Đài Tẫn gằn từng chữ một: "Là thân phận ta dơ bẩn, đã bôi nhọ Tam tiểu thư rồi."

Lúc này hắn không còn do dự nữa, không thèm nhìn nàng mà quay đầu trở về phủ. Hoàn toàn không có vẻ mờ mịt trước đó nữa.

*

Tô Tô còn chưa tới tẩm cung của Thái hậu đã bị người khác chặn lại.

Một thiếu nữ y phục hoa lệ, trong tay cầm một chiếc roi, hai cánh tay dang ra chắn trước mặt Tô Tô.

"Diệp Tịch Vụ, mấy ngày trước ngươi đẩy hoàng tẩu của ta rơi xuống nước, hôm nay còn dám vào cung?"

Thiếu nữ cau mày liễu, sát khí đùng đùng nhìn Tô Tô.

Trong lòng Tô Tô nghi hoặc. Cô nương này là ai nhỉ? Trông bộ dạng không giống thứ tỷ ôn nhu trong truyền thuyết của nàng nha.

Xuân Đào biết tiểu thư bị đụng vào đầu, thi thoảng sẽ không kịp nhớ ra một số chuyện, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Tam tiểu thư, đây là Cửu công chúa, muội muội của Lục điện hạ."

Xuân Đào vừa nói xong, Tô Tô trong nháy mắt đã hiểu.

Người không ưa nguyên chủ nhiều không đếm xuể, vị Cửu công chúa này chắc chắn phải xếp hàng đầu trong số đó. Cửu công chúa được sủng ái từ nhỏ, tính tình cũng không hề tốt đẹp gì, nàng ta và nguyên chủ trời sinh không vừa mắt nhau. Trước kia nguyên chủ muốn gả cho ca ca của nàng còn từng hạ mình lấy lòng nàng ta nhưng Cửu công chúa đều chẳng thèm ngó tới, mỗi lần thấy nguyên chủ đều cười nhạo, giống như liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của nguyên chủ. Diệp Tịch Vụ bị ăn quả đắng mấy lần, cuối cùng không nhịn được, cũng không muốn tiếp cận Cửu công chúa nữa.

Nhưng Cửu công chúa đặc biệt thích Diệp Băng Thường. Trước đó, khi Diệp Băng Thường gả cho Lục hoàng tử, Cửu công chúa còn đặc biệt chạy tới nhục nhã nguyên chủ một phen, chọc nguyên chủ tức đến phát khóc. Lần này Cửu công chúa đến cũng là vì muốn thay Diệp Băng Thường đòi lại công đạo.

"Ngươi quả là nữ nhân lòng dạ rắn rết! Lục Hoàng tẩu thân thể yếu đuối, ngươi còn đẩy nàng xuống nước. Nếu như không phải hoàng huynh kịp thời cứu nàng, nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Lục Hoàng tẩu lương thiện ôn nhu không muốn chấp nhặt với ngươi nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Cửu công chúa vung vẩy chiếc roi trong tay, roi quất lên mặt đất, phát ra một âm thanh lăng lệ.

"Diệp Tịch Vụ, ngươi có dám tỷ thí với ta một trận không?"

Tô Tô mặc dù không muốn gây sự thêm, tránh mắc tội lại phải gánh thêm cái nồi nữa lên đầu nhưng vẫn nhịn không được, nói: "Lục Hoàng tẩu của ngươi bị rơi xuống nước, nàng còn chưa lên tiếng, ngươi tức giận cái gì?"

Đây chẳng phải là chó đi bắt chuột, tự mình xen vào việc của người khác hay sao?

Tô Tô nói ra thắc mắc thật sự trong lòng nhưng Cửu công chúa cảm thấy mình bị coi thường, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Bớt nói mấy lời vô ích đi. Ngươi nhát gan không dám ứng chiến với bản công chúa đúng không?"

Tính tình Cửu công chúa rất nóng nảy, lời vừa nói xong, roi đã đánh tới. Một tiểu thái giám vội vàng đứng chắn trước mặt Tô Tô, cuống quít can ngăn: "Ai nha! Cửu công chúa, chuyện này không được, không được đâu. . ."

"Cút ra!"

Roi quất vào trên người tiểu thái giám, Tô Tô mím chặt môi.

Nàng hít một hơi ổn định tâm trạng, nhìn Cửu công chúa, lắc đầu: "Ta không muốn gây náo loạn với ngươi. Đây là hoàng cung, nếu kinh động đến Hoàng thượng cùng Thái hậu trách tội thì phải làm sao?"

Lời kia vừa thốt ra, Cửu công chúa khinh thường cong môi.

Ai cũng biết Đại Hạ đề cao võ đạo. Hoàng đế khai quốc dùng võ đạo thống nhất lãnh thổ, từ đó về sau, bất kể là con lại quyền quý hay bá tánh thường dân đều lấy vũ kỹ cường đại làm vinh. Đại Hạ chính là khắc họa chân thật nhất cho bốn chữ: Cường giả vi tôn.

Diệp đại tướng quân chưa từng bị đánh bại, cho nên ở Đại Hạ mới có địa vị cao như vậy. Con trai trưởng của Diệp đại tướng quân nghe nói thân thủ cũng bất phàm còn vị Tam tiểu thư này tư chất tầm thường, hoàn toàn không được di truyền một chút phong thái nào của cha nàng. Cửu công chúa đã học võ từ nhỏ, mỗi lần đều có thể quất cho Diệp Tam tiểu thư cao ngạo đến mất sạch tôn nghiêm. Hết lần này tới lần khác bị Cửu công chúa chèn ép nhưng Diệp Tịch Vụ muốn báo thù đều bất lực. Cũng vì thế, Diệp Tam tiểu thư đối với Cửu công chúa là vừa tức vừa sợ.

Cửu công chúa nghe Tô Tô nói như vậy liền khẳng định đối phương chính là đang sợ mình.

Cửu công chúa nói: "Nếu bản công chúa chủ động tìm ngươi so tài, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu đương nhiên sẽ không nói gì, xảy ra chuyện gì, bản công chúa gánh. Ngược lại là ngươi, nếu bị thua cũng đừng mách lẻo với Diệp đại tướng quân."

Nàng ta vừa dứt lời, lại quất tiếp một roi khác tới. Tô Tô vội vàng đẩy tiểu thái giám đang đứng trước mặt ra.

Nàng đã rõ ràng, Cửu công chúa biết nàng phải vào cung nên mới đặc biệt chờ ở chỗ này, nếu không thể đánh nàng một trận để báo thù cho Diệp Băng Thường thì sẽ không để nàng đi. Cửu công chúa đã quen đánh nguyên chủ hết lần này tới lần khác, nguyên chủ mặc dù ác độc nhưng đặc biệt quật cường, xưa nay không nói cho ai.

Cửu công chúa thấy Tô Tô né tránh, môi đỏ khẽ nhếch lên: "Người đâu, mang cho Diệp Tam tiểu thư một chiếc roi."

Tô Tô ban đầu cũng không muốn gây chuyện, nàng chỉ muốn cố gắng cứu Tu chân giới khỏi khung cảnh hoang tàn khắp nơi, thế nhưng phàm nhân ở nhân gian thì không nghĩ thế, bọn họ thích bóp quả hồng mềm. Đã tránh không khỏi, Tô Tô dứt khoát đối mặt, nàng nhặt một nhánh cây ở dưới đất lên.

"Không cần, ta dùng cái này." Thiếu nữ y phục hồng phấn cầm nhánh cây trên tay, bày ra tư thế phòng ngự.

Cửu công chúa cười khẩy, trong mắt giận dữ: "Ngươi muốn nhục nhã bản công chúa đúng không?"

Tô Tô: . . .

Ngươi nói vậy thì là vậy đi.

"Lát nữa ngươi cũng đừng khóc lóc với ta." Cửu công chúa vung roi, hướng tới Tô Tô mà quật xuống.

Tô Tô dùng nhánh cây ngăn trở, roi dài quật lên nhánh cây, nhánh cây trực tiếp bị quất gãy một đoạn.

Cửu công chúa nhìn nàng cười khinh thường.

Tô Tô không nói chuyện, mạnh mẽ lao lên.

Con đường Tu chân, vốn không nên sợ hãi. Nguyên chủ sợ Cửu công chúa nhưng Tô Tô thì không.

Nàng lấy nhánh cây làm kiếm, nhẹ nhàng đối đầu với sợi roi dài của Cửu công chúa. Kiếm pháp của nàng là học từ Tông chủ Vô Cực Tông, Vô Cực Tông kiếm, kiếm quang mạnh mẽ, mũi kiếm mang theo khí thế dời non lấp bể.

Trong thân thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không thể dùng Khinh Hồng kiếm quyết, cũng không thể xuất ra nổi một phần trăm uy lực của kiếm ý.

Nhưng đối với Tô Tô mà nói, vậy là quá đủ rồi.

Nhánh cây linh hoạt vòng qua sợi roi dài, đột nhiên tới gần trước người Cửu công chúa. Roi là vũ khí tầm xa, đột nhiên bị kéo gần khoảng cách, Cửu công chúa hoảng hốt, trên cánh tay bị quất một cái, đau đớn làm nàng ta buông lỏng chiếc roi trong tay. Chỉ một khắc sau, nhánh cây đã đặt trên cổ Cửu công chúa.

Bỗng nhiên, Cửu công chúa thậm chí cảm thấy thứ đặt trên cổ mình là một thanh kiếm sắc bén chứ không phải một nhành cây.

Nàng vô thức lui lại, đôi chân lảo đảo, té ngã trên đất.

Cung tỳ vội vàng đi đỡ nàng: "Công chúa!"

Cửu công chúa không dám tin, nàng ta chỉ mới tiếp ba chiêu đã bị đánh bại!

Tô Tô thu hồi nhánh cây: "Nếu ngươi không có chuyện gì nữa, ta phải đi thỉnh an Thái hậu đây."

Sắc mặt Cửu công chúa đỏ bừng, không có khả năng! Nàng sao có thể bị Diệp Tịch Vụ dùng một nhánh cây mà đánh bại được? Rõ ràng trước kia Diệp Tịch Vụ đến một phân lực đáp trả còn không có, chuyện này nhất định là ngoài ý muốn.

Cửu công chúa không tin, nhặt roi trên đất lên thét lớn: "Dừng lại!"

Sợi roi dài quất đến, cực kì xảo trá mà hướng đến mặt nàng. Xuân Đào giật mình, vội vàng chắn trước mặt Tô Tô. Nếu như trúng một roi này lên mặt, Xuân Đào chắc chắn sẽ bị hủy dung.

Tô Tô thấy Cửu công chúa ra tay độc ác như vậy, trong lòng bùng lên lửa giận. Nàng kéo Xuân Đào ra, dứt khoát ném nhánh cây trong tay ra ngoài. Nhánh cây bị roi quất gãy thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống đất, đoạn còn lại bay đến trước mặt Cửu công chúa.

Cửu công chúa mở to hai mắt.

Mắt thấy nhánh cây sắp đánh trúng mặt của Cửu công chúa, một bàn tay thon dài như ngọc đã chặn nhánh cây lại.

"Hoàng huynh!"

Tô Tô định thần nhìn lại, thấy một nam tử mắt sáng như sao, dung mạo tuấn tú đang đưa tay nắm lấy nhánh cây. Hắn thân mang trường bào màu xanh nhạt, vai rộng eo hẹp, trên tay áo bên trên thêu hoa văn mây rồng, giờ phút này đang nhíu mày đánh giá Tô Tô.

Tô Tô sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh. . ."

Người trước mắt, cùng Đại sư huynh Công Dã Tịch Vô của nàng giống nhau như đúc. Chỉ khác trên người Đại sư huynh nhiều hơn mấy phần nhân hậu của Tu chân giả, mà nam tử trước mắt nhiều thêm một phần tuấn lãng.

"Không biết Tiểu Cửu đã làm gì mạo phạm Diệp Tam tiểu thư khiến cho Tam tiểu thư muốn hạ độc thủ như vậy?" Tiêu Lẫm lạnh lùng hỏi.

Tô Tô nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau khổ chua chát, thậm chí còn có cảm giác ủy khuất yếu lòng, không kìm được nước mắt. Nhưng đây không phải là tâm tình của Tô Tô, Đại sư huynh đối với nàng khoan dung dịu dàng, nàng kính trọng hắn như kính trọng huynh trưởng trong nhà. Nàng chắc chắn không thể có cảm xúc xấu hổ muốn nhào vào lòng hắn như vậy, hiển nhiên là cảm xúc còn lại của nguyên chủ quấy phá.

Nàng cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhớ ra người trước mắt chính là nam nhân Diệp Tịch Vụ yêu đến sống chết không chịu buông - Lục hoàng tử Tiêu Lẫm. Còn Đại sư huynh của nàng, từ rất lâu trước đã quên mình vì thiên hạ, hi sinh trong trận chiến giữa tiên và ma, nghe nói là do Ma Vương tự mình ra tay giết chết. Sau đó, đạo lữ của Đại sư huynh - Diêu Quang tiên tử, cũng tuẫn táng đi theo.

Thấy Tô Tô sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, Cửu công chúa nhanh miệng cáo trạng: "Hoàng huynh, cũng may huynh tới kịp, bằng không khuôn mặt của muội cũng bị nữ nhân này hủy hoại mất!"

Cửu công chúa che mặt, ủy khuất vô cùng.

Tiêu Lẫm hỏi: "Diệp Tam tiểu thư còn gì để nói?"

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Tô làm nàng thấy khó chịu.

Trải qua trăm năm thời không được gặp lại cố nhân một lần nữa nhưng Đại sư huynh của nàng giờ đây đã là huynh trưởng của người khác. Hắn che chở cho tiểu cô nương phía sau lưng, lạnh lùng giằng co với nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro