Chương 05: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu công chúa trốn sau lưng Tiêu Lẫm, ánh mắt mỉa mai nhìn Tô Tô. Nàng ta thích nhất là nhìn trò mèo của Diệp Tịch Vụ trước mặt Lục hoàng huynh.

Tô Tô cảm thấy phiền muộn, cái gánh chịu hậu quả mà Cửu công chúa mới nói hồi nãy đi đâu rồi?

Dạng người lật lọng không giữ chữ tín như Cửu công chúa này, nếu ở Tu chân giới chắc chắn sẽ bị những kẻ thực lực mạnh hơn giết người đoạt bảo.

Xuân Đào cực kì lo lắng. Tam tiểu thư ngày thường quan tâm đến cách nhìn của Lục hoàng tử nhất, mỗi lần Lục hoàng tử lời nói lạnh nhạt, Tam tiểu thư sẽ tức giận đến nổi điên lên. Khoảng thời gian này, tính tình Tam tiểu thư thật vất vả mới tốt hơn, ôn hòa hơn, nhưng nếu cứ thế này không chừng lúc trở về lại phát giận lớn hơn mất.

Xuân Đào lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Tam tiểu thư, lại không thấy trên mặt Tam tiểu thư có vẻ khổ sở thống khổ gì cả.

Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình. Năm trăm năm trước, Đại sư huynh còn chưa biết mình, hắn che chở muội muội ruột thịt cũng là điều dễ hiểu.

Vượt qua năm trăm năm thời không, có thể lần nữa nhìn thấy cố nhân đã mất, Tô Tô hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng. Đại sư huynh nàng vì bảo vệ tông môn mà chết, hắn là anh hùng.

Tô Tô nghĩ ngợi, lại nói với Tiêu Lẫm: "Mặc kệ điện hạ có tin hay không, ta không chủ động khiêu khích Cửu công chúa. Đây là hoàng cung, ta theo lời Thái hậu tiến cung, ta không có khả năng đặc biệt đến chặn đường Cửu công chúa để bắt nạt, gây sự với nàng."

Tiêu Lẫm giật mình, không nhịn được muốn nhìn Tô Tô một chút.

Diệp gia Tam tiểu thư lúc trước luôn luôn dùng ánh mắt si mê khó tả để nhìn hắn, nàng làm việc tàn nhẫn ác độc, đến chết cũng không chịu hối cải nhận sai. Trong trí nhớ của hắn, sắc mặt Diệp Tịch Vụ hiện ra luôn xấu xí vặn vẹo. Tiêu Lẫm tất nhiên biết nàng luyến mộ mình tới mức điên cuồng, nhưng mỗi lần hắn gặp nàng, trong lòng đều không ngăn được sự chán ghét.

Nhưng ngày hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Trong mắt nàng rất sáng, hàng mi dài thản nhiên, trên người mặc chiếc váy phấn hồng, đôi giày trắng nhỏ dẫm trên mặt đất, để lại những dấu chân nho nhỏ.

Không hề có vẻ mặt ai oán đầy sát khi như lúc trước, hắn lần đầu tiên chân chính nhìn kĩ, hóa ra dung nhan của Diệp Tam tiểu thư cũng không đáng ghét đến thế. Đôi mắt nàng trong vắt, phản chiếu ánh sáng trong sạch như tuyết trắng, gương mặt mềm mại, lại hiện ra mấy phần ngây thơ đơn thuần.

Nghe nàng cãi lại, Tiêu Lẫm nhìn về phía Cửu công chúa: "Chiêu Ngọc, là ngươi chủ động tìm Diệp Tam tiểu thư luận bàn?"

Trong mắt Cửu công chúa chợt lóe lên vẻ chột dạ, nàng ta kéo kéo tay áo Tiêu Lẫm: "Hoàng huynh..."

Tiêu Lẫm nào còn gì không hiểu nữa, tính cách hắn lỗi lạc, là chính nhân quân tử, nếu là do muội muội hắn gây sự, hắn tất nhiên sẽ không trách cứ Tô Tô.

"Lúc trước là bản điện hạ không biết, đã trách nhầm rồi. Mong Tam tiểu thư thứ lỗi." Hắn nói với Tô Tô.

Tô Tô không nghĩ tới Tiêu Lẫm sẽ nói xin lỗi, vội vàng lắc đầu.

Thế gian này, Đại sư huynh tốt thứ hai với nàng, chỉ sau cha nàng mà thôi, trách ai cũng không trách Đại sư huynh.

Theo Tô Tô, nguyên chủ tuy tính cách không tốt nhưng ánh mắt lại không thể chê. Đại sư huynh của nàng tấm lòng rộng mở, chính trực công bằng, chỉ tiếc hắn không may rời đi quá sớm.

Lúc trước Tiêu Lẫm chán ghét nguyên chủ như vậy, quả thật không phải không có đạo lý. Thứ nhất, nguyên chủ chính xác không làm chuyện tốt nào cả, thứ hai nguyên chủ như con vịt chết còn mạnh miệng, cho dù làm chuyện xấu, cũng coi như lẽ phải, hùng hồn không bao giờ nhận sai .

Tuy Tiêu Lẫm nói xin lỗi nhưng cảm nhận của hắn đối với Tô Tô cũng không hề tốt hơn. Dù sao hôm đó thê tử Diệp Băng Thường của hắn bị rơi xuống nước cũng chính là do Diệp Tam tiểu thư gây ra, cho nên hắn chỉ thản nhiên hướng Tô Tô gật đầu một cái, nhìn cũng không nhìn Tô Tô, quay người đi.

Cửu công chúa không nghĩ tới, Diệp Tịch Vụ như kẻ điên lúc trước, hôm nay lại không ồn ào không náo loạn, bình tĩnh mà giải thích, đối chất với hoàng huynh nàng. Mắt thấy hoàng huynh sẽ không giúp mình trách cứ Tô Tô, nàng ta hậm hực dậm chân, quay người chạy theo.

"Hoàng huynh , chờ ta một chút."

Huynh muội Tiêu Lẫm vừa đi, Tô Tô quay đầu lại, trông thấy Xuân Đào đang nhìn mình, cười ngây ngô. Tô Tô nhịn không được hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Xuân Đào vô ý trả lời: "Đây là lần đầu tiên Lục điện hạ xin lỗi tiểu thư đấy."

Diệp Tướng quân tay cầm trọng binh, đến cả Hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng kinh động đến Tam tiểu thư. Nhưng vị Lục điện hạ chi lan ngọc thụ này chưa từng che giấu sự chán ghét của mình với Tam tiểu thư, mỗi lần gặp nàng đều trầm mặt, lạnh lùng trách mắng Tam tiểu thư. Nghiêm trọng nhất còn có một lần, khi đó Đại đại tiểu thư còn chưa gả đi, Tam tiểu thư muốn đánh Đại tiểu thư, Lục điện hạ không chút thương tiếc hất tay Tam tiểu thư ra. Lần đó, Tam tiểu thư tức giận đến mức đập phá tất cả đồ đạc trong phòng.

Nghe Xuân Đào kể lại, Tô Tô có chút buồn cười.

Nha đầu ngốc này cũng thật là rộng lòng, rõ ràng vừa nãy nếu thật sự bị trúng một roi của Cửu công chúa, khuôn mặt Xuân Đào cũng coi như bị hủy. Vậy mà cuối cùng trong lòng tiểu nha đầu này vẫn còn rảnh nghĩ đến yêu hận tình thù của tiểu thư nhà mình với Lục điện hạ.

Hai người bọn đều đã thành hôn với người khác rồi, sớm muộn gì cũng không khả năng bên nhau được.

Tiêu Lẫm chỉ nói một câu xin lỗi mà Xuân Đào đã có thể vui mừng đến vậy, không biết nguyên chủ trước kia bị ghét thành cái dạng gì rồi?

Nghĩ đến khi còn bé, Đại sư huynh dịu dàng buộc tóc cho nàng, lại nghĩ tới Đại sư huynh rất ít khi ghét một người, mà hiện tại hắn cực kì không ưa cỗ thân thể này của mình, Tô Tô cảm thấy tuyệt vọng vì ấn tượng của mình trong lòng người khác, thật sự....

Quá tệ rồi!

*

Thái hậu giữ Tô Tô ngồi lại một lúc, liền thả Tô Tô đi.

Giống như Diệp đại tướng quân đã nói, Thái hậu nhìn qua rất hiền lành khoan dung, nhưng Tô Tô cũng không nghĩ như vậy.

Chuyện Cửu công chúa tìm Tô Tô đòi so tài, chắc chắn Thái hậu sớm đã biết rồi, thế nhưng một chữ cũng không hề nhắc đến. Tô Tô đoán, có lẽ Thái hậu cũng ngầm đồng ý để Cửu Công chúa làm vậy. Dù sao nếu Cửu công chúa tiến triển thuận lợi, Tô Tô hiện tại chắc chắn sẽ bị quất đến chật vật không chịu nổi. Đến lúc đó, Thái hậu an ủi vài câu, ngược lại lại trở thành người tốt rồi.

Tô Tô thầm nghĩ, xem ra Diệp gia đúng là cây to đón gió, hoàng thất sớm đã không vừa mắt Diệp gia rồi.

Có đôi khi, người khác khoan dung rộng lòng với ngươi cũng không phải vì yêu thích, mà là kiêng kị.

Trước kia thời thế loạn lạc, hoàng tộc Tiêu gia rất cần đến vị "Chiến thần" Diệp đại tướng quân này. Thế nhưng mấy năm gần đây quốc thái dân an, hoàng đế đã ổn định ngôi vị, chắc chắn không khỏi lo lắng thần tử có uy hiếp đến mình. Tô Tô mặc dù chưa từng trải qua sóng gió ở nhân gian, đối với quy tắc giữa người với người còn ngây thơ chưa nắm rõ nhưng đạo lý này nàng vẫn có thể hiểu được. Cũng không biết Diệp đại tướng quân nghĩ như thế nào.

Trên đường hồi cung, Tô Tô đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Nàng hỏi tiểu thái giám dẫn đường: "Ngươi có biết nơi lúc trước Đạm Đài Tẫn đã ở không?"

Trước đó, tiểu thái giám cũng biết tính tình vị Tam tiểu thư này của Diệp gia, lúc dẫn đường cho nàng đều cúi thấp đầu. Lúc này thấy Tô Tô hỏi vậy, vội vàng đáp: "Hạt nhân điện hạ trước kia ở tại lãnh cung."

"Lãnh cung à, có thể đưa ta đến đó xem một chút không?"

Trên mặt tiểu thái giám có chút phân vân, lo lắng.

Tô Tô nghĩ đến lời cha dạy, đến nhân gian phải hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, nàng rút một cây trâm trên đầu đưa cho hắn: "Làm phiền công công."

Tiểu thái giám vội vàng nói: "Không được không được." Vị tiểu thư này không quất hắn là tốt rồi, tự nhiên lại tặng trâm làm gì.

Tô Tô nói: "Không có gì, cứ cầm đi."

Tiểu thái giám giãy dụa một lát, lại cất kỹ cây trâm, dẫn đường cho Tô Tô. Chỉ một lúc sau, Tô Tô đã đến trước một cung điện hoang tàn đổ nát.

"Đây chính là chỗ lúc trước hạt nhân điện hạ từng ở. Diệp tiểu thư, nô tài còn phải trở về làm việc, lãnh cung hoang vu, Diệp tiểu thư không nên ở lại lâu." Hắn đã nhận đồ của Tô Tô, liền không nhịn được có ý tốt nhắc nhở nàng một câu.

Tô Tô gật đầu: "Cám ơn ngươi."

Tiểu thái giám nhanh chóng rời đi.

Xuân Đào cũng là lần đầu tiên đến lãnh cung, nhìn trong viện cỏ dại mọc đến đầu gối, lại nghĩ đến những lời đồn về ma quỷ ở lãnh cung, không nhịn được mà phát run: "Tiểu thư, chúng ta tới lãnh cung làm gì?"

Tô Tô đi tới, cũng cảm giác được một cỗ âm khí. Nhưng thân thể của nàng hiện tại chỉ là phàm nhân, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Nếu ngươi sợ thì đứng bên ngoài chờ ta, ta vào trong một lát rồi sẽ ra." Tô Tô nói với Xuân Đào.

Xuân Đào vội vàng lắc đầu: "Không, nô tỳ đi theo tiểu thư."

Tam tiểu thư địa vị tôn quý, nếu nàng xảy ra chuyện gì hoặc là bị thương, cái mạng nhỏ của Xuân Đào cũng không giữ nổi.

Thấy Xuân Đào kiên trì không muốn rời đi, Tô Tô không nói thêm gì nữa, xách váy tiến vào lãnh cung. Nàng muốn tìm hiểu rõ quá khứ của Đạm Đài Tẫn.

Ngàn vạn năm trôi qua, trên thế gian chỉ có hai Ma Thần mang Tà cốt trời sinh.

Khi Ma Thần đầu tiên xuất hiện trên đời, vô số Thần tôn Thượng cổ đã rơi xuống, tự hiến tế ngàn vạn năm tu vi, cũng khiến cho các Thần khí vỡ vụn mới có thể tiêu diệt được hắn.

Rất nhiều năm về sau, Ma Thần thứ hai - Đạm Đài Tẫn mới xuất thế. Thế nhưng lúc này trong giới Tu chân sớm đã không có những người có tu vi cao như những Thần tôn đời trước, bởi trong ngàn vạn năm trôi qua, số Tiên tôn thực sự phi thăng thành Thần ít đến thương cảm. Lại thêm Thần khí cũng đã bị vỡ vụn, bọn họ căn bản không hề đủ sức để chống lại Đạm Đài Tẫn.

Người mang Tà cốt chính là linh hồn Bán Thần trời sinh, khiến cho từ thuở hồng hoang đến nay, chúng thần tiên đều vô cùng e dè. Vị Ma tôn trước Đạm Đài Tẫn, trên cơ bản đã hủy diệt tất cả Thần vật thời Thượng cổ.

Vì không có đủ công cụ, tài liệu để tìm hiểu thêm, Tu chân giới hoàn toàn không biết Ma vương được sinh ra như thế nào, sức mạnh khủng khiếp đó từ đâu ra, tử huyệt của hắn ở chỗ nào?

Đến khi Tu chân giới đã bị ma quân đánh cho không thể ngóc đầu chống cự được nữa, có người cuối cùng cũng đưa ra đề nghị: dùng Thần khí kính Quá Khứ để thử tìm biện pháp chống lại Ma vương. Chúng tiên tôn dốc hết sức bình sinh để tìm lại những mảnh vỡ của kính Quá Khứ, vô cùng vất vả để sửa lại mảnh Thần khí này.

Trong tấm gương tàn bại được chắp vá lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cơ hội cuối cùng của cả Tu chân giới—— ở năm trăm năm trước, bản thể của Ma vương gọi Đạm Đài Tẫn, là một phàm nhân yếu ớt.

Tử huyệt của hắn là gì, vì sao hắn sa đọa nhập ma, tất cả đều không nhìn ra.

Mà đối với kẻ mang Tà cốt này, hủy diệt nhục thân cùng linh hồn đều vô dụng. Khi thân xác phàm nhân của Đạm Đài Tẫn chết đi, mười tám năm sau, khi thân xác của hắn tụ lại sẽ càng mạnh hơn. Nói đơn giản, giết hắn chỉ khiến cho hắn càng cường đại.

Chúng tiên tôn: ...

Các trưởng lão u sầu gần chết, mắt thấy Tu chân giới sắp sửa không chống đỡ thêm được nữa, bọn họ cắn răng, quyết định hiến tế gần vạn năm tu vi để thay đổi Càn Khôn.

Sau khi xem bói tìm người gánh lấy trọng trách này, bọn họ đưa Tô Tô trở lại năm trăm năm trước, hi vọng nàng rút ra Tà cốt trên người Đạm Đài Tẫn, triệt để phá hủy hắn. Ma vương không có Tà cốt sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích, cuối cùng cũng không thể hấp thu oán khí cùng tà khí của trời đất để phục sinh.

Đây là biện pháp cuối cùng.

Nhưng cũng là biện pháp tốt nhất, là con đường sống duy nhất cho Tu chân giới.

Trước Tô Tô xuất phát đã nghiêm túc đi tìm cha nàng để tìm hiểu: "Con nên làm thế nào để rút ra được Tà cốt rồi phá hủy nó?"

Vị Thanh Sam chưởng môn chỉ ho khan một cái: "Tô Tô, con nên tìm cách để hiểu rõ quá khứ của hắn, tìm tới thứ khiến hắn sợ nhất. Đến lúc đó, vòng ngọc mẫu thân con để lại có thể sẽ giúp được con."

Nói đi nói lại, vẫn là không chỉ cho nàng cách làm. Cho nên, đến cùng cần phải làm những gì?

Thấy việc tìm hỏi Tiên môn không đáng tin cậy, Tô Tô đành phải tự mình nghĩ cách tìm hiểu.

*

Tô Tô chỉ đơn giản nghĩ, muốn hiểu rõ quá khứ của một người thì đến xem nơi hắn đã từng ở, có lẽ sẽ tìm ra được không ít tin tức.

Trong lãnh cung hoang tàn lãnh lẽo có một cái giếng. Tô Tô đi qua, ngồi xuống nhìn, chỉ liếc mắt qua đã thấy dưới đáy giếng có mấy bộ xương trắng âm u.

Là một miệng giếng cạn, không biết đã bỏ hoang bao lâu rồi.

Hóa ra nơi Đạm Đài Tẫn ở lúc trước lại là nơi tụ tập thi hài những người đã chết.

Tô Tô vội vàng nói với Xuân Đào đang đứng ở sau lưng: "Ngươi đừng tới đây."

Xuân Đào không hiểu lắm, chỉ gật đầu nghe lời.

Tô Tô tìm mấy tảng đá, bố trí một trận pháp vãng sinh bên cạnh giếng, hi vọng có thể trợ giúp những u hồn này tan đi oán khí, sớm đi chuyển sinh. Nàng không có linh lực, nhiều nhất chỉ có thể làm được vậy.

Xuân Đào cảm thấy khắp nơi đều âm u lạnh lẽo, nàng khó có thể tưởng tượng được hạt nhân điện hạ đã lớn lên như thế nào ở nơi như vậy. Xuân Đào cố nén sợ hãi, vươn cổ nhìn bốn phía xung quanh.

"Tiểu thư, hình như có âm thanh phát ra từ gian phòng nào đó?" Xuân Đào cất giọng run rẩy nói.

Tô Tô quay đầu, đi về phía nơi phát ra tiếng động.

"Tiểu thư..."

"Không có việc gì."

Tô Tô đẩy cửa ra, tro bụi rào rào rơi xuống. Trong phòng kết đầy mạng nhện, Tô Tô bị sặc, phải ho khan mấy tiếng.

Một bà lão ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt trống rỗng, ôm thân thể đang run rẩy.

Tô Tô ngẩn người, không có nghĩ tới đây còn sẽ có người. Nàng đi qua, bà lão không hề hay biết.

Tô Tô ngửi thấy một mùi ô uế trên người bà lão này.

"Bà bà, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Bà lão không hề có phản ứng gì, giống như là không nghe, không nhìn thấy gì.

Xuân Đào thấy đây là một người sống, nhẹ nhàng thở ra, không xác định nói: "Tiểu thư, ta nghe nói lúc hạt nhân điện hạ bị Chu quốc đưa tới làm con tin mới có sáu tuổi, theo cùng hắn là một nhũ mẫu đã chăm sóc hắn từ khi mới sinh ra."

Nhưng chỉ là nhũ mẫu của một tiểu hoàng tử, lúc đến nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bây giờ mới qua thời gian mười bốn năm ngắn ngủi thôi, làm sao lại biến thành này bộ dạng tiều tụy như lão bà sáu mươi thế này, lại còn bị điên mất rồi.

Tô Tô cũng ngẩn người, đây là nhũ mẫu của Đạm Đài Tẫn?

Ở thế giới loạn lạc rung chuyển của năm trăm năm sau, nàng cũng đã từng gặp qua những người già đáng thương. Nhưng thế giới này rõ ràng không có Ma vương, tại sao còn có thể có người bị biến thành dạng này?

Chuyện này khiến nàng mơ hồ cảm thấy, tựa như mình vẫn đang ở trong thế giới hỗn loạn của năm trăm năm sau.

Tô Tô không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gỡ những tơ nhện vướng trên đầu lão bà xuống.

Xuân Đào bất an nói: "Tiểu thư..."

"Chúng ta ra ngoài đi."

Theo lý, người hiểu rõ Đạm Đài Tẫn nhất hẳn là bà lão này, thế nhưng hiện giờ người này không còn tỉnh táo nữa. Tô Tô ngồi trong kiệu, cũng không vội vã trở về, nàng gọi một cung nữ tới: "Có thể giúp ta tìm ma ma chưởng quản lãnh cung đến không?"

Giữa lúc mặt trời trên đỉnh đầu lên cao nhất, một ma ma áo tím đạp trên nền đất tuyết đọng thật dày đi tới, hành lễ với Tô Tô.

Tô Tô hỏi: "Vì sao nhũ mẫu của Đạm Đài Tẫn lại phát điên?"

Nàng đưa cho ma ma một cây trâm vàng.

Hừ, nhất định là Tà vật kia đến cả nhũ mẫu của mình cũng không buông tha.

Ma ma mừng khấp khởi nhận lấy trâm vàng, nàng ta ở lãnh cung cũng không vớ được chút gì béo bở, thấy Tô Tô ra tay hào phóng như vậy, ma ma ngay lập tức hận không thể cái gì biết đều phun hết ra, dù sao chuyện của Đạm Đài Tẫn cũng không phải bí mật gì: "Đa tạ Diệp tiểu thư ban thưởng, việc này lão nô thật đúng là biết được vài chuyện. Hạt nhân cùng Lưu thị kia, mười bốn năm trước đến ở tại lãnh cung."

"Khi đó dáng dấp hạt nhân xinh đẹp đáng yêu, lãnh cung lại là nơi bẩn thỉu như vậy, trong cung có không ít thị vệ cùng thái giám, đều có sở thích đó..."

Sắc mặt Xuân Đào hết đỏ lại trắng.

"Lưu thị che chở cho hạt nhân, chính mình lại gặp tai vạ. Bọn họ vốn không có địa vị gì trong hoàng cung, lão nô nghe nói, vào mùa đông, khi bọn họ không có đồ ăn, không có áo ấm, Lưu thị cũng sẽ..."

"Được rồi." Xuân Đào nhịn không được muốn ngắt lời. Những lời này nàng nghe được đều hãi hùng khiếp vía, sao có thể để tiểu thư biết được.

"Cứ để cho nàng ta nói, kể một chút về Đạm Đài Tẫn đi."

"Ai nha Diệp tiểu thư, đối với hạt nhân điện hạ, chuyện lão nô biết được cũng không nhiều. Các hoàng tử khi còn bé nghịch ngợm ồn ào, thích gọi hạt nhân cùng đi chơi. Thi thoảng lão nô ngẫu nhiên trông thấy trên người hạt nhân không có chỗ nào lành lặn cả."

Ma ma đã cẩn thận nói tránh đi, thật ra đã rất nhiều lần bà ta trông thấy bọn họ coi vị hạt nhân điện hạ này như súc sinh mà khinh nhục.

Nói đến đây, ma ma đột nhiên im bặt. Bà ta đột nhiên nhớ ra vị trước mặt này cùng với người đã ở trong lãnh cung ngày trước kia có quan hệ thế nào.

Trong lòng ma ma ngượng ngùng, cũng không biết thái độ của Diệp tiểu thư đối với hạt nhân thế nào, bà ta đã nói giảm bớt sự thật đi rồi, hẳn là không có ảnh hưởng gì chứ.

Tô Tô mím chặt môi, trong lòng trĩu nặng. Nàng không nghĩ tới việc Lưu thị biến thành dạng này không phải do Đạm Đài Tẫn hại. Trước mắt nàng bỗng nhiên hiện hiện lên khuôn mặt thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, còn có ánh mắt u ám trầm lãnh của hắn.

Trách không được dù bị đánh, bị phạt quỳ hắn đều không lên tiếng, lẳng lặng như con rối gỗ vô hồn. Có lẽ với hắn mà nói, những chuyện này đều bình thường như cơm bữa.

"Sau khi Đạm Đài Tẫn xuất cung, ai chăm sóc cho Lưu thị?"

Ma ma đã quen nhìn mặt mà nói chuyện. Bà ta cân nhắc một chút, thấy Diệp Tam tiểu thư nhìn qua không có ác ý, bèn nói thật.

"Nghe nói trước khi hạt nhân xuất cung đã đưa cho Triệu ma ma ở Hoán Y cục một chút bạc, nói nàng để ý đưa cho Lưu thị chút cơm canh."

Nhưng mà tất nhiên chỉ một chút tiền kia, nhiều lắm cũng chỉ làm cho Triệu ma ma thi thoảng nhớ tới Lưu thị sẽ ném cho nàng vài cái bánh bao mà đáng lẽ cho chó ăn.

Tô Tô nói: "Xuân Đào."

Nàng cầm túi nhỏ từ tay Xuân Đào, lấy ra mấy thỏi vàng đưa cho ma ma: "Ma ma lúc rảnh rỗi, nhớ để tâm Lưu thị một chút, giúp nàng ta tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ. Cũng nhớ chú ý để cho nàng ăn uống đầy đủ, nếu như lần sau ta vào cung, trông thấy Lưu thị sống tốt, chắc chắn sẽ cảm tạ ma ma thật tốt. Chuyện này cũng đừng nói cho những người khác biết."

Ma ma áo tím híp mắt cười đến độ không thấy đường đi, cầm đống vàng trĩu nặng trên tay, gật đầu lia lại: "Diệp tiểu thư yên tâm! Lời người phân phó, nô tỳ chắc chắn sẽ nhớ rõ."

Chờ ma ma đi xa, đôi mắt Xuân Đào lóe sáng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người thương cảm hạt nhân điện hạ sao?"

Tô Tô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ: "Nói bậy, ta làm vậy là thương cảm với Đạm Đài Tẫn sao? Ta chẳng qua chỉ nhớ tới Lưu thị dũng cảm che chở bảo vệ cho chủ nhân, không nên rơi vào kết cục như vậy."

Nàng dù có thương cảm một con kiến nhỏ, cũng không thể đồng cảm với Đạm Đài Tẫn.

Xuân Đào che lấy miệng, cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro