Chương 06: Vu oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa hồi phủ, Xuân Đào đã nhìn thấy một nha hoàn tuổi độ hai mươi, mặt trái xoan, lông mày được tỉa tinh tế đang đứng chờ trước phủ Tướng quân. Gặp nàng ta, Xuân Đào bị dọa đến vội vàng cúi đầu.

Nha hoàn mày liễu xùy một tiếng khinh bỉ, nàng ta gạt Xuân Đào ra, hăm hở tiến lên: "Tiểu thư, Bích Liễu trở về rồi, để Bích Liễu dìu người xuống xe."

Tô Tô xốc màn kiệu lên, trông thấy một gương mặt xa lạ. Nghe nàng ta tự xưng là Bích Liễu, Tô Tô trong nháy mắt biết được người trước mặt là ai.

Nguyên chủ có bốn thiếp thân nha đầu, Ngân Kiều bị tổ mẫu đưa đi Trang tử lấy chồng, thời gian này, nha hoàn đi theo bên cạnh Tô Tô là Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

Nhưng hai nha đầu này lá gan cũng không lớn, so với nguyên chủ thì quá mức chất phác, thường bị nguyên chủ chê là ngu dốt đến cực điểm, cũng không quá ưa thích các nàng.

Nha hoàn Diệp Tịch Vụ thích nhất chính là người trước mắt này, tên là Bích Liễu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Bích Liễu thông minh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, miệng cũng ngọt, rất được nàng để tâm.

Tô Tô không đoán ra Bích Liễu là hạng người gì. Nàng đang mải suy nghĩ, Bích Liễu đã tiến đến cẩn thận nàng đỡ xuống xe. Xuân Đào đứng khép nép một bên, giống như gà con gặp diều hâu.

Xuân Đào sợ Bích Liễu?

Lại thấy cái đầu đang cúi thấp của Hỉ Hỉ, Tô Tô cũng hiểu được.

Xem ra bên người nguyên chủ, nha đầu Bích Liễu này có địa vị không tầm thường. Lúc Tô Tô mới xuyên qua, Xuân Đào hơi một tí liền bị nàng dọa đến dập đầu, thế nhưng Bích Liễu trước mặt Tô Tô lại vô cùng nhiệt tình, không câu nệ gì cả.

Chủ tớ mấy người đi vào trong phủ, Bích Liễu nói: "Tam tiểu thư, Bích Liễu có lời muốn nói." Thần sắc nàng ta ẩn ẩn vẻ vui mừng phấn khởi.

Bích Liễu quay đầu nhìn Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ, nói: "Ta cùng tiểu thư trò chuyện, các ngươi nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi."

Tô Tô không nói gì, nàng ngược lại muốn xem xem, Bích Liễu rốt cuộc muốn làm gì.

Bích Liễu đỡ Tô Tô đi đến chỗ ngoặt sau một ngọn núi giả, lấy ra một trang giấy từ trong tay áo.

"Tam tiểu thư, người nhìn xem Bích Liễu tìm được thứ gì?"

Tô Tô cuộn giấy ra, phía trên vẽ một mỹ nhân sống động như thật. Mỹ nhân ngồi cạnh ao sen, cúi đầu cười yếu ớt, vẻ thẹn thùng lại vô cùng phong tình. Biểu cảm của Bích Liễu Thần vô cùng hưng phấn, trên mặt mũi tràn đầy ý muốn khoe công, thiếu điều muốn viết lên mặt mấy chữ: Tiểu thư, mau khen ta đi.

Tô Tô có chút mông lung nhìn bức tranh này, đây rốt cuộc là cái gì?

"Tiểu thư, người mau nhìn lạc khoản bên dưới."

Kí tên: Bàng Nghi.

Thì ra là Trạng Nguyên lang, bây giờ là Lễ bộ Thị lang Bàng Nghi Chi. Lần trước, hắn cũng vô cùng lo lắng nhảy xuống hồ cứu Diệp Băng Thường. Xem ra, không cần nói cũng biết người trong tranh là ai.

Nói thật ra không hổ là tân khoa Trạng Nguyên, trình độ vẽ tranh quả là không tệ, chỉ rải rác mấy nét bút đã phác họa ra thần thái phong tình vô hạn của Diệp Băng Thường.

Bích Liễu hưng phấn nói một tràng.

"Tiểu thư, lúc trước người dặn nô tỳ đi Trang tử nơi Đại cô nương năm trước dưỡng bệnh điều tra, bọn họ quả nhiên có gian tình. Tiện nhân kia trước cùng Lục điện hạ thành thân, sau đã ngầm quan hệ với Bàng đại nhân."

"Bàng đại nhân còn vẽ người lên bức họa này để an ủi nỗi tương tư."

"Trước khi Bàng đại nhân lên kinh đã để gã sai vặt đốt bức họa này, nhưng gã sai vặt cảm thấy đáng tiếc nên đem giấu đi. Bích Liễu may mắn không phụ lời người giao phó, đã mua được bức họa này về."

Nàng ta vui mừng đến độ muốn nhảy cẫng lên: "Tiểu thư, nếu Lục điện hạ trông thấy bức tranh này, nhất định sẽ không kìm được tức giận, chắc chắn sẽ viết hưu thư, bỏ tiện nhân kia. Đến lúc đó, không có tiện nhân kia ngáng đường, người trong mắt Lục điện hạ chắc chắn sẽ là tiểu thư!"

Tô Tô: ". . ."

Thật luôn?

Tô Tô xem như đã rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Trước đó nguyên chủ cùng Diệp Băng Thường rơi xuống nước, Lục hoàng tử là phu quân của Diệp Băng Thường, nhảy xuống cứu là hợp tình hợp lý. Nhưng Bàng đại nhân cũng nôn nóng nhảy xuống, rõ ràng có ý tứ sâu xa.

Nguyên chủ nghi ngờ điểm này, liền phái nha hoàn "đắc lực" nhất của mình là Bích Liễu đi tìm hiểu, hi vọng tra ra Bàng đại nhân cùng thứ tỷ có gian tình, để Lục điện hạ bỏ thứ tỷ nàng.

"Tiểu thư, có cần Bích Liễu tìm người đem bức họa này đến tay Lục điện hạ không ạ?"

Tô Tô cuộn tranh lại: "Tạm thời không cần."

Nguyên chủ đã thành hôn, Tô Tô hoàn toàn không muốn lẫn lộn bất kì tình cảm nào với Tiêu Lẫm. Vả lại, chỉ là một bức họa, cùng lắm cũng chỉ nói được Bàng Nghi Chi hâm mộ Diệp Băng Thường mà thôi. Diệp Băng Thường bị người ta vẽ lại, cũng không phải nàng ta làm sai cái gì.

Trên mặt Bích Liễu tràn đầy nuối tiếc nhưng cũng không dám trái lời Tô Tô, chỉ nghĩ rằng tiểu thư còn có tính toán khác.

Tô Tô cất kỹ bức tranh, chuẩn bị tìm thời điểm thuận tiện để đem cái đồ chơi tai họa này đốt đi.

Nàng mới ra ngoài một chút, Xuân Đào trên mặt đầy lo lắng bất an đã chạy đến thông báo: "Tam tiểu thư, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi."

Bích Liễu khiển trách: "Hừ, ăn nói cho tử tế, vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì!"

Tô Tô nhíu mày nhìn Bích Liễu một chút, giọng điệu hòa hoãn nói với Xuân Đào: "Được rồi, có chuyện gì, ngươi từ từ mà nói."

Xuân Đào nuốt ngụm nước bọt: "Buổi sáng Liên di nương phát hiện trong khố phòng lộn xộn, bị mất đi một vài thứ, ngọc Quan Âm của lão phu nhân cũng không thấy đâu. Tra xét một vòng, Đỗ di nương cũng phát hiện trong phòng bị mất trộm, của hồi môn di nương chuẩn bị cho Nhị tiểu thư đồ bị thiếu hơn phân nửa."

"Ngọc bội của Đại công tử, bạc của Tứ công tử cũng không thấy đâu. Hiện tại, Liên di nương, Đỗ di nương, còn có Nhị tiểu thư đang thẩm vấn. . ."

Tô Tô có một dự cảm xấu: "Các nàng hoài nghi ai?"

"Hạt nhân điện hạ."

Tô Tô nhíu mày hỏi: "Vì sao lại hoài nghi hắn?"

Xuân Đào cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tô, "Có người tìm thấy bên trong bùa bình an của hạt nhân điện hạ có một chiếc khuyên tai. . ."

Bích Liễu nghe xong, tức giận nói: "Tiểu thư, sao hạt nhân lại có thể làm chuyện dơ bẩn xấu hổ như thế, quả thực là làm mất mặt người mà."

Xuân Đào muốn nói cái gì, lại nhớ tới Bích Liễu còn ở đây, cuối cùng vẫn là cúi đầu. Tô Tô nhìn Bích Liễu một chút: "Sự việc còn chưa tra ra kết quả, không được nói linh tinh."

Mau im lặng đi, nếu không nàng không nhịn được muốn đánh cho nha hoàn này một trận. Từ nhỏ cha đã dạy Tô Tô phải biết lễ nghĩa, biết phân biệt trắng đen, phải trái rõ ràng. Bích Liễu mở miệng nói chuyện toàn "tiện nhân", "gian tình", một cô nương nên ăn nói khó nghe như vậy sao?

Tô Tô nghe được, toàn thân đều không thoải mái, việc làm người ta tức giận nhất là Bích Liễu lén lút ức hiếp Hỉ Hỉ cùng Xuân Đào sau lưng nàng.

Tô Tô hoài nghi nha hoàn độc địa này đã xui khiến nguyên chủ làm ra không ít chuyện xấu rồi. Chen chân phá hoại tình cảm của người khác, đây là chuyện một cô nương tốt nên làm sao?

Nhưng Tô Tô hiện tại cũng không có thời gian xử lý Bích Liễu, nàng nói với Xuân Đào: "Chúng ta đi xem."

Xuân Đào vội vàng hành lễ, dẫn đường cho nàng.

Bích Liễu bị Tô Tô cảnh cáo không được ăn nói linh tinh, nàng ta phát ngốc tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới Tam tiểu thư sẽ trách cứ chính mình. Theo lý thuyết, nếu tiểu thư nghe được hạt nhân làm mất mặt của nàng, trong lòng khẳng định còn có ý muốn giết hắn, thế nhưng Tam tiểu thư lại quát nàng ta yên lặng lại.

Sắc mặt Bích Liễu nhăn nhó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Xuân Đào đang đi phía trước. Nhất định là lúc mình không ở đây, hai con ranh con Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ này đã nịnh hót a dua, khiến cho tiểu thư trách mình.

Nghĩ đến ngày mai chính là rằm mười lăm trong tháng, Bích Liễu như nghĩ đến cái gì, giật mình tỉnh táo lại. Bảo sao tiểu thư không hung hăng thóa mạ hạt nhân, lúc này hạt nhân chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bích Liễu vội vàng đi theo.

*

Tô Tô còn chưa đi đến nơi, lập tức có người bẩm báo với Liên di nương: "Tam tiểu thư đã trở về."

Lời vừa nói ra, tất cả những người đang ngồi trên ghế đều cùng nhau nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Cánh tay của thiếu niên bị trói ngược ra sau, hắn chặt mím môi, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm xuống dưới đất, ý lạnh trong mắt lại đậm thêm mấy phần.

Lúc Tô Tô đến đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Ba vị di nương sắc mặt khó coi, Liên di nương ngồi ở chủ vị, hai vị di nương ngồi ở hai bên, Nhị tiểu thư Diệp Lam Âm khuôn mặt bực tức đang ngồi cạnh Đỗ di nương. Trừ bọn họ ra, Tứ công tử nhỏ tuổi nhất trong phủ cũng có mặt ở đây.

Tứ công tử năm nay mới sáu tuổi, bởi vì còn bé, được tướng quân cưng chiều, cả người nó béo tròn như một viên cầu, ngồi trong ngực Vân di nương ăn bánh ngọt.

Trừ hạ nhân, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Đạm Đài Tẫn đứng đấy.

Ngược lại là Liên di nương mở lời trước: "Tam cô nương trở về đến rất đúng lúc, trong phủ phát sinh một chuyện lớn, chắc hẳn ngươi cũng nghe nói rồi. Hạt nhân là người của ngươi, thiếp cũng không muốn làm khó. Tam cô nương xem, hay là ngươi đến tra hỏi chuyện này đi ?"

Nàng ta chủ động nhường vị trí chủ vị cho Tô Tô.

Liên di nương mặc dù thường giúp đỡ lão phu nhân quản lý chuyện bếp núc cùng với vài chuyện nội vụ trong phủ, nhưng nàng chỉ là thiếp, Tô Tô lại là đích nữ duy nhất, nàng vừa đến, Liên di nương tự nhiên không còn dám ngồi chủ trì.

Hai vị di nương còn lại cũng vội vàng hành lễ với Tô Tô.

Diệp Lam Âm bị Đỗ di nương nhéo cánh tay, sắc mặt khó coi: "Tam muội muội."

Tô Tô thản nhiên ngồi xuống, gã sai vặt vội vàng rót trà cho nàng.

Tô Tô uống một ngụm trà, lại nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Áo quần hắn bị người ta thô bạo lôi kéo, bùa bình an trên cổ giờ đang nằm lăn lóc dưới đất, còn có dấu chân bên trên, hiển nhiên là bị ai giẫm lên. Ánh mắt Đạm Đài Tẫn rơi trên chiếc bùa bình an, lúc Tô Tô tiến đến, hắn không hề có phản ứng nào, không cho nàng đến một cái liếc mắt.

"Liên di nương, lúc trước là các người đang thẩm vấn gì, bây giờ cứ tiếp tục đi. Ta ngồi nghe là được." Tô Tô không muốn nhúng tay vào, nàng biết mình không có ấn tượng tốt với Đạm Đài Tẫn. Nếu để nàng tra hỏi, khó tránh phải có sự bất công.

Lời vừa nói ra, ngược lại, Đạm Đài Tẫn liền phản ứng. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Tô một chút.

"Lời Tam tiểu thư phân phó, thiếp thân sẽ nghe theo."

"Hạt nhân điện hạ, trước khi ngươi đến, tài vụ trong phủ nhiều năm như vậy chưa hề có chuyện mất trộm." Liên di nương nhìn thiếu niên áo trắng, trong lời nói ý tứ rất rõ ràng. Đạm Đài Tẫn đến mới đến phủ được ba tháng, liền có nhiều tài vật như vậy bị mất trộm.

"Thứ hai, khố phòng chỉ có các chủ tử có thể đến gần. Trong phủ, mọi người đều được nhận bạc chi tiêu hàng tháng, chỉ có hạt nhân ngươi. . ." Liên di nương dừng một chút, không có nói cho rõ ràng.

Đám người cũng hiểu được, Đạm Đài Tẫn mặc dù cũng coi như nửa cái chủ tử trong phủ nhưng là phủ Tướng quân không phát bạc mỗi tháng cho hắn.

Rõ ràng là tù binh của một địch quốc thua trận, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, coi như nể mặt quan hệ của hắn với Tam tiểu thư.

Đạm Đài Tẫn giương mắt, nói: "Không phải ta, ta không hề trộm cắp."

Ngón tay Tô Tô nắm lại thật chặt, thật ra những lí do Liên di nương kể ra quá miễn cưỡng.

Địa vị của Đạm Đài Tẫn trong phủ rất thấp, bởi vì thái độ của nguyên chủ với hắn không tốt, hắn bị đối xử như hạ nhân, đến việc tiến đến gần khố phòng còn khó, huống chi là lẻn vào trộm cắp. Sao có thể suy đoán vơ vẩn liền vội vàng kết luận tội trạng của một người?

Còn nữa, Tô Tô nhìn thiếu niên một chút ——

Tóc trên trán che khuất đi con mắt u ám của hắn, cả người hắn trông giống sống như một sinh vật sống ở nơi tối tăm, âm u, không được yêu thích.

Tô Tô tin Đạm Đài Tẫn tương lai sẽ giết người tàn bạo, nhưng loại chuyện trộm cướp thế này, nàng cảm thấy rõ ràng không phải hắn làm.

Đỗ di nương ngữ điệu bén nhọn nói: "Không phải ngươi, chẳng lẽ còn có thể là một công tử khác trong phủ? Hạt nhân, Tướng quân của chúng ta tốt bụng tiếp nhận ngươi, ngươi báo đáp chúng ta như vậy sao? Chẳng lẽ từ nhỏ không được ai dạy dỗ nên bây giờ tay chân mới không sạch sẽ như vậy đi?"

Lời nói ra cực kì khó nghe.

Tứ công tử trong ngực Vân di nương vội vàng thoát khỏi vòng ôm của mẹ, chạy đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, hung hăng đạp lên người hắn: "Dám trộm đồ của phủ Tướng quân, đợi cha ta về sẽ đánh chết ngươi!"

Vân di nương vội vàng ôm Tứ công tử về: "Trác Nhi, không được nói bậy!"

Đuôi mắt Đạm Đài Tẫn ửng hồng, hắn lạnh lùng lặp lại: "Ta đã nói rồi, không phải ta."

Bởi vì Đỗ di nương cùng Tứ công tử thẳng thắn gây sự, không khí thẩm vấn hòa bình bị phá nát.

Trong lòng Tô Tô không khỏi bất bình thay Đạm Đài Tẫn, nàng há to miệng muốn nói, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ đến gương mặt trầm tĩnh thống khổ của cha.

Thanh Sam tiên tôn nói: "Những năm này, vô số Tiên giả của Tu tiên giới chúng ta đã rơi xuống, kể cả Đại sư huynh của con cũng vì tông môn mà chết trên tay Tà vật kia. Tô Tô, con là hi vọng cuối cùng của Tu chân giới, lần này con đi tới năm trăm năm trước, không nên mềm lòng."

Tô Tô điều chỉnh hơi thở, lặp đi lặp lại nói với mình: Đạm Đài Tẫn không phải người tốt, không nên xúc động.

Liên di nương xòe tay ra, để lộ một khuyên tai tinh xảo xinh đẹp bằng bạch ngọc: "Vậy hạt nhân giải thích đi, tại sao trong bùa bình an lại giấu khuyên tai này?"

Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn khuyên tai trong tay Liên di nương, mím môi không nói gì.

Tô Tô cũng nhìn về phía chiếc khuyên ngọc kia.

Liên di nương: "Bích Liễu, ngươi đến xem, chiếc khuyên tai có phải của Tam tiểu thư sao? Nếu là của Tam tiểu thư, ngược lại là chúng ta thất lễ."

Tô Tô nghĩ thầm, đương nhiên không thể nào là đồ của Diệp Tịch Vụ. Nguyên chủ chán ghét Đạm Đài Tẫn còn không hết, làm gì có chuyện đồ của nữ hài tử cho hắn.

Tô Tô rõ ràng, những người khác cũng rõ ràng.

Tô Tô nghĩ đến gì đó, lại nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Nàng nghĩ nàng biết đây là đồ của ai.

Đạm Đài Tẫn cất giấu đồ của thiếp thân trong phủ, tâm tư đáng thương lại âm u như vậy hoàn toàn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Bích Liễu tiến lên xem xét, nói: "Liên di nương, khuyên tai này không phải của tiểu thư nhà ta."

"Hạt nhân giải thích thế nào?"

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn lạnh lẽo u tối. Hắn không nói câu gì.

Nếu như lúc trước trong mắt của hắn còn mang theo một chút phẫn nộ, thì đến bây giờ chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Liên di nương nhìn Tô Tô, cúi đầu hành lễ: "Tam tiểu thư, người cũng đã thấy rồi đấy, hạt nhân không muốn giải thích gì cả."

Diệp Lam Âm than vãn ai oán: "Hạt nhân điện hạ, Lam Âm ngày bình thường cũng không hề đắc tội ngươi, ngươi có thể trả lại đồ mà di nương đã chuẩn bị cho Lam Âm hay không?" Đây chính là của hồi môn của nàng ta đó!

Các nàng cứ như vậy mà đem tội danh khuất nhục này nhẹ nhàng đổ lên người Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô cảm thấy chuyện này cũng quá hoang đường.

Đạm Đài Tẫn cũng hiểu ra điều gì, hắn chỉ cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm: "Ta không còn lời nào để nói, mặc cho các ngươi xử trí."

Lần đầu tiên Tô Tô thấy được nụ cười giễu cợt này của hắn. Sống lưng hắn thẳng tắp, sau khi cười, môi hắn mím chặt thành một đường thẳng lạnh lẽo.

Liên di nương nói rất khó nghe: "Nếu như đã phát hiện trong phủ có kẻ lén trộm đồ quý giá, tốt nhất nên đánh gãy hai tay rồi đuổi khỏi phủ đi."

Vân di nương cau mày, không nhịn được nhẹ giọng lên tiếng, thì thầm xin xỏ: "Liên di nương, hắn là thân phận chất tử, không giống với những hạ nhân bình thường, có thể nương tay không?"

Liên di nương nói: "Vân di nương đừng hiểu lầm. Ta không có ý tứ này, hạt nhân tất nhiên không giống với hạ nhân, nhưng nếu đã phạm sai lầm, dù là ai cũng phải chịu phạt như vậy. Tam tiểu thư người xem, hay là để hạt nhân trả lại những đồ đã trộm, sau đó giảm bớt hình phạt đi có được không?"

Có được không?

Hoàn toàn không được!

Những người này đều điên rồi sao? Sao có thể hỏi qua loa như thế!

Tô Tô thực sự nhịn không nổi. Nàng đứng trên lập trường của tu tiên giới, không nên thay Ma vương tương lai nói chuyện. Chỉ cần mạng hắn vẫn còn, dù hắn có chật vật thế nào nàng cũng mặc kệ, chỉ đứng khoanh tay xem kịch vui thôi.

Nhưng mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, cho dù có trưởng thành, nàng vẫn là Lê Tô Tô, là Linh điểu nhỏ bé giữa mi tâm đỏ rực như lửa, là chú chim non mở mắt thức tỉnh từ trong Tiên trì sạch sẽ nhất thế gian, mang đôi mắt hiếu kì mà trong sáng quan sát chúng sinh.

Nàng có thể quang minh chính đại cầm kiếm giết hắn, thậm chí trong tương lai nhất định sẽ nghiền nát thần hồn của hắn mà không chút lưu tình, nhưng nàng không thể giống như những người khác, lấy việc nói xấu, khinh nhục hắn làm chuyện vui.

Nàng cứ trắng trợn mở to mắt, bịt kín hai tai vờ như không biết được.

Tô Tô đứng lên, dõng dạc nói: "Ta không đồng ý. Hắn đã là người của ta, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho các vị di nương cùng Nhị muội muội một câu trả lời thỏa đáng."

Liên di nương thập phần kinh ngạc, không phải Tam tiểu thư nói để nàng thẩm vấn sao?

Tô Tô hất cằm, nhìn về phía những người khác: "Thế nào, có dị nghị? Là không tin tưởng ta sao?"

Liên di nương lập tức cười cười, vội vàng nói: "Không dám, chúng ta tất nhiên rất tin tưởng Tam tiểu thư ."

Tô Tô nhặt lên bùa bình an trên đất lên, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, nhét vào trong tay hắn: "Hừm, đồ của ngươi thì cầm về cho tử tế, để cho người ta tùy tiện lấy ra chà đạp, thật là mất mặt của ta. Ngươi nói không phải ngươi làm, tốt nhất nên là thế! Nếu không, để ta điều tra ra. . ."

Hắn nâng đôi mắt đen sì lên nhìn nàng.

"Ta sẽ tự tay đánh cho ngươi tàn phế!" Nàng thở mạnh, nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng tạo cho nét mặt của mình hung ác, đáng sợ nhất có thể.

Đôi mắt nàng sáng ngời, phản chiếu những bông tuyết tháng mười hai bay đầy trời.

Đạm Đài Tẫn nhìn thiếu nữ vừa tức giận vừa hung ác trước mặt, vô thức nắm chặt bùa bình an trong tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro