Chương 07: Kết Xuân Tằm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả cuối cùng của chuyện này là Đạm Đài Tẫn tạm thời bị giam lại.

Hắn bị nhốt trong Đông Uyển hoang tàn nhất trong phủ, theo lời của các di nương và Nhị tiểu thư là để phòng ngừa hắn thủ tiêu tang vật. Tam tiểu thư có thể tiếp tục điều tra, nếu thật sự là hắn oan uổng, đến lúc đó lại thả hắn ra là được.

Đối với chuyện này Tô Tô cũng không quan tâm lắm, tùy ý để họ quyết định.

Những đồ bị mất, không nói những cái khác, còn có ngọc Quan Âm mà lão phu nhân yêu quý nhất. Lão nhân gia tin Phật nên xem khối ngọc Quan Âm kia như một đồ vật quý giá, thậm chí còn xem như một món đồ tín ngưỡng quan trọng. Cho nên Liên di nương mới vội vàng lo lắng muốn tìm ra kẻ trộm đến vậy.

Tô Tô đến cùng cũng chỉ là đích nữ, không phải chủ mẫu, chuyện nàng có thể tự điều tra lại một lần nữa đã không dễ dàng gì. Chuyện giam giữ cũng không có gì quá nghiêm trọng, nàng chỉ cần Đạm Đài Tẫn không chết là được.

Ngày hôm sau chính là ngày mười lăm.

Bích Liễu đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về, nàng ta mừng khấp khởi, nói với Tô Tô: "Tam tiểu thư, nô tỳ thăm dò được, Lục hoàng tử được phong làm Tuyên Vương, hôm nay thánh chỉ sắc phong vừa được ban xuống, được Hoàng thượng ban thưởng phủ đệ rất gần với phủ tướng quân chúng ta."

"Tướng quân đã nhận được bái thiếp, chắc hẳn mấy ngày sau sẽ đưa tiểu thư cùng đến ăn mừng ở Tuyên Vương phủ."

Tô Tô phản ứng rất bình tĩnh: "Ồ."

Bích Liễu nói: "Tiểu thư người yên tâm, lần này nô tỳ nhất định sẽ giúp người trang điểm, ăn vận thật xinh đẹp để tiện nhân Diệp Băng Thường kia phải xấu hổ."

Mặc dù Tô Tô còn chưa được thấy vị thứ tỷ kia, không biết nàng là người thế nào nhưng chuyện hưng phấn hăng hái đoạt phu quân người ta như vậy, có phải hơn có bệnh không nha?

Tô Tô thực sự không muốn nhìn thấy Bích Liễu nữa, vì vậy nói: "Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem lần này trong phủ còn mất thêm gì không, là ai bị mất đồ."

Bích Liễu thấy ý tốt của mình bị lơ đi, hậm hực đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Xuân Đào, nàng ta hung hăng đẩy một cái: "Lăn ra chỗ khác, đừng cản đường ta."

Xuân Đào vội vàng tránh ra.

Bích Liễu rất khó chịu, so với chuyện phải đi làm những việc vặt vãnh thế này, nàng ta càng quan tâm chuyện Tam tiểu thư có thể gả cho Tuyên Vương điện hạ hay không.

Trước kia khi nàng ta vừa nhắc tới Lục điện hạ, ánh mắt tiểu thư sẽ tràn đầy ý xuân, thập phần mong đợi. Nàng ta thấy sau lần này trở về, mỗi lần nói đến chuyện của Tuyên Vương, tiểu thư đều không để ý.

Bích Liễu vừa đi, Tô Tô liền lấy ra một danh sách khác mà tối qua nàng đã phân phó Hỉ Hỉ chuẩn bị.

Tô Tô không tin tưởng Bích Liễu.

Tô Tô xem trên danh sách, nàng phát hiện trong số những món đồ bị mất có đồ của lão phu nhân, Đỗ di nương, Nhị tiểu thư, Đại công tử, Tứ công tử, đến cả Vân di nương cũng bị mất mấy chiếc trâm vàng.

Kẻ trộm này trộm tất cả đồ của những người trong phủ nhưng lại không dám trộm đồ của tướng quân và Tô Tô, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân và của hồi môn của Nhị tiểu thư đồ là những thứ đáng tiền nhất, dễ là kẻ này bí quá hoá liều muốn trộm đi. Đại công tử cùng Vân di nương tính cách tương đối khoan dung, nếu phát hiện cũng sẽ không so đo, mà Tứ công tử cái gì cũng đều không hiểu.

Nghĩ ngợi một lát, nàng gọi Xuân Đào lại.

"Xuân Đào, ngươi có biết gần đây Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đang làm gì không?"

Xuân Đào lắc đầu: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ biết gần đây Đại công tử cùng lão gia đi quân doanh huấn luyện, còn chuyện của Nhị công tử cùng Tam công tử, nô tỳ không rõ ràng. Nếu tiểu thư muốn biết, hai ngày nay nô tỳ cùng Hỉ Hỉ sẽ đi tìm hiểu một chút."

Tô Tô cười cười, khẽ gật đầu: "Vất vả rồi, Xuân Đào."

*

Đạm Đài Tẫn bị giam tại Đông Uyển.

Đông Uyển thiết kế hướng đón đầu gió, là viện tử lạnh nhất trong phủ tướng quân. Đông Uyển bị bỏ hoang đã lâu, bình thường được dùng để làm phòng chứa củi.

Cửa sổ bị hỏng, gió lạnh lùa vào khiến cho người ta phát run.

Đạm Đài Tẫn ngồi co ro một góc, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Mãi đến buổi chiều vẫn không ai đưa cơm cho hắn, thần sắc Đạm Đài Tẫn rất bình tĩnh. Cũng đã nằm trong dự liệu, cuộc sống như thế hắn cũng đã quen.

Ngẫu nhiên một hai ngày không được ăn cơm cũng chưa chết đói được.

Đêm. Trời mùa đông tối tăm không ánh trăng nào, bên ngoài yên tĩnh một mảnh, tuyết bắt đầu rơi.

Hắn vốc lấy hai nắm tuyết, cố gắng nuốt xuống.

Trong dạ dày vẫn khó chịu muốn chết, Đạm Đài Tẫn quay lại phòng, lấy bùa bình an từ trong tay áo ra.

Chiếc bùa này vốn đã qua nhiều năm, có chút cũ kĩ, ngày hôm qua lại bị giằng xé dẫm đạp, đã bị rách mất đầu sợi.

Ánh mắt của hắn giống một vũng lầy sâu, phất qua chỗ bị rách.

Trong lòng có một cỗ ác ý theo vết rách này mà tiến ra ngoài, nảy nở, không ngừng tăng trưởng, giống như một dây leo mạnh mẽ quấn lấy trái tim hắn. Thiếu niên khó khăn hít vào một hơi, miễn cưỡng đè xuống cỗ cảm xúc mãnh liệt này, lại đem bùa bình an cất lại vào trong ngực.

Chỉ tiếc, hoa tai của nàng ấy bị rơi mất rồi.

Hắn nhắm mắt lại, dựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng hắn cũng không thể chết một cách uất ức bên trong kho củi như vậy. Hắn cũng không tin Diệp Tịch Vụ sẽ giúp mình, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng phải tự mình thoát ra ngoài.

Đến nửa đêm, khi bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, Đạm Đài Tẫn bỗng nghe thấy những tiếng bước chân lảo đảo ngoài cửa.

Hắn mở mắt ra.

Nghe tiếng bước chân, đoán chừng là hai nữ tử đang tới.

Đêm tối phóng đại vô số giác quan, Đạm Đài Tẫn nghe được tiếng thở dồn dập nhỏ bé. Ngay sau đó, một thiếu nữ khoác áo choàng trắng ngã vào bên trong Đông Uyển. Lúc nàng té ngã trên mặt đất, thần sắc còn có mấy phần mờ mịt.

Cách một ánh đèn yếu ớt, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy bóng dáng chật vật của thiếu nữ.

Bích Liễu bỏ chăn mền cùng đèn lưu ly trên tay xuống, vội vàng đỡ lấy Tô Tô đang ngã sấp trên đất dậy. Nàng ta khinh thường nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, cất giọng chua ngoa: "Hạt nhân điện hạ, ngươi biết mình nên làm gì đúng không?"

Dứt lời, Bích Liễu đóng cửa Đông Uyển lại rồi rời đi, chỉ để lại Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn bên trong thế giới nhỏ này.

Tô Tô run rẩy tựa trên một góc tường khác, những ngón tay trắng nõn túm chặt lấy áo choàng, gương mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

Đạm Đài Tẫn đứng lên từ trong góc tối, tiến về phía nàng.

"Tam tiểu thư?"

"Ngươi đừng tới đây." Tô Tô thở phì phò, khó nhọc lên tiếng. Bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, thế nhưng nàng lại cảm thấy nóng nực, khó chịu vô cùng.

Lúc chập tối mới lên giường ngủ, Tô Tô đột nhiên cảm thấy trên người khô nóng, nàng mở to mắt, cảm thấy được thân thể của mình có gì đó không ổn.

Lúc này Bích Liễu tiến đến, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là ngày mười lăm, hẳn là dược hiệu trên tiểu thư bị phát tác rồi. Để nô tỳ dẫn người đi tìm hạt nhân."

Tô Tô ôm chặt chăn mền, thở dốc: "Có ý gì?"

Nàng có một dự cảm không tốt chút nào.

Bích Liễu nói: "Tiểu thư, người đã quên rồi sao? Độc dược của kết Xuân tằm cứ ba tháng sẽ phát tác một lần, giải dược của người bị hạt nhân ăn mất đó."

Tô Tô lúc này mới ý thức được hậu quả của chuyện hạ dược lần trước còn chưa chấm dứt.

Bản chất của kết Xuân tằm này thay vì nói là xuân dược, càng giống độc dược hơn. Lấy ý "Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn", người dính phải độc dược này, cứ mỗi ba tháng lại phát độc một lần, phải giao hợp cùng người ăn giải dược mới có thể hóa giải thống khổ lúc độc phát. Mà người ăn giải dược, trừ bỏ lần đầu tiên phải chịu tác dụng như xuân dược, sau đó cơ thể sẽ hoàn toàn bình thường, không hề hấn gì.

("Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn" nghĩa là: Con tằm đến chết tơ vẫn còn vương)

Nghe nói loại thuốc này là bí dược thất truyền của Di Nguyệt tộc, trước kia thường được bọn quan lại quyền quý dùng để khống chế những nữ tử bị cướp đoạt về, để các nàng vĩnh viễn không thể rời đi.

Nguyên chủ chỉ hận không thể giết được Diệp Băng Thường vì cướp đoạt người trong lòng mình nên không muốn hạ xuân dược bình thường, muốn dùng đến Kết Xuân Tằm này. Nếu trúng phải độc dược này, dù là trung trinh liệt nữ cũng không thể nào chịu đựng được.

Nguyên chủ muốn Diệp Băng Thường không thể rời khỏi tên béo ngu ngốc nhà Thượng thư đại nhân, thế nhưng nàng ta không thể ngờ tới, người chịu trận lại là chính mình.

Tô Tô cuối cùng đã hoàn toàn hiểu được, với thân phận như vậy của nguyên chủ mà Diệp gia lại phải gả nàng cho một hạt nhân tù binh ngoại quốc chỉ vì muốn bảo vệ thanh danh.

Thật ra là bởi vì không thể không gả.

Không gả sẽ chết.

Đương nhiên, lúc Kết Xuân Tằm phát tác cũng có thể chọn nhẫn nhịn chịu đựng, thế nhưng lần sau so với lần trước đều càng thống khổ, khó chịu hơn. Lần trước nguyên chủ đã nhịn được nửa canh giờ, lần này Tô Tô phải cố chịu đựng suốt hai canh giờ. Nàng mới ngồi được bằng thời gian uống cạn chung trà, toàn thân đã ướt đẫm, thống khổ không chịu nổi.

Bích Liễu nói: "Tam tiểu thư, hay vẫn là để nô tỳ dìu người đi tìm hạt nhân đi, người ở bên cạnh hắn sẽ dễ chịu hơn một chút."

Tô Tô cắn răng: "Không, không cần!"

Nàng lại chịu đựng được thêm thời gian uống cạn một chung trà nữa, cuối cùng cả người đều đau đớn khó chịu muốn ngất đi, Bích Liễu không nói gì, chỉ đưa nàng đỡ tới Đông Uyển.

Toàn thân Tô Tô không còn một chút sức lực nào, lúc bị Bích Liễu đỡ lấy, trong tiềm thức hỗn độn chỉ biết mơ màng đứng lên.

Ánh sáng trước mắt nàng lay động, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra hình dáng người trước mặt.

Chính là Tà vật kia.

Trên môi đã bị Tô Tô cắn chặt đến bật máu, nàng ôm lấy cánh tay mình, cố gắng kìm nén xúc động muốn cởi hết y phục trên người ra.

Đạm Đài Tẫn dường như đã rõ ràng điều gì, thần sắc dịu dàng ngoan ngoãn lúc trước chỉ trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng độc ác.

Ha, hóa ra đây là lý do hôm qua nàng ngăn cản người khác không đánh hắn tàn phế. Thì ra là cảm thấy đêm nay hắn vẫn còn hữu dụng.

Thiếu niên ngồi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đã thấm đẫm mồ hôi trước trán: "Tam tiểu thư, ngươi đang rất khó chịu đúng không?"

Tô Tô ngậm chặt miệng, nàng sợ nếu thật sự phải mở miệng nói chuyện sẽ phát ra những thanh âm đáng xấu hổ.

Nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt chết rồi, mà có một khối băng gần trong gang tấc bên người.

Tô Tô nói: "Cách ta xa một chút!" Nàng cuối cùng hiểu vì sao Diệp Tịch Vụ thích Tiêu Lẫm như vậy nhưng cuối cùng ngay cả tự tôn đều không cần, để cho Đạm Đài Tẫn giúp mình.

Độc này quá tra tấn người ta rồi!

Thiếu niên ở trước mắt chỉ nghiêng đầu một chút. Dưới ánh đèn lưu ly, trông hắn thập phần yếu ớt, thần sắc rất vô tội. Thế nhưng thanh âm của hắn lại không hề như vậy, âm sắc lạnh lẽo giống như đang đập lên một khối băng cứng, chậm rãi nói: "Tam tiểu thư, nói cho ta biết, ngươi sao thế?"

Trên người thiếu niên tỏa ra ác ý như có như không.

Đến giờ Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng hiểu được tâm tính của Diệp Tịch Vụ lúc trước.

Hắn muốn nghe thấy thanh âm lanh lảnh tươi sáng mới hôm qua của nàng hôm nay sẽ biến thành tiếng rên rỉ trằn trọc, hắn muốn nhìn thấy người cao cao tại thượng hôm qua, hôm nay sẽ vứt bỏ hết tôn nghiêm mà bò dưới chân hắn, yêu kiều mị hoặc. Kiêu ngạo trong mắt nàng sẽ bị đánh vỡ, nàng cũng sẽ thấp kém hèn hạ như hắn, giống như loài sâu bọ mãi mãi không thể bước ra ngoài ánh sáng, cầu xin người mà nàng luôn xem thường chạm vào mình.

Nhưng hắn sẽ không chạm vào nàng, bẩn.

Đạm Đài Tẫn tựa trên mặt tường lạnh lẽo, khuôn mặt vô cảm nhìn kỹ nàng.

Trông kìa, thật là đáng thương, da thịt trắng noãn đã biến thành màu hồng, khóe môi cũng chảy đầy máu tươi.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng giờ trở nên mông lung, con ngươi cũng dần dần mất đi tiêu cự.

Hắn cong môi cười lạnh lùng.

Cả người thiếu nữ run rẩy, máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Đạm Đài Tẫn tốt bụng duỗi tay ra, lau đi vết máu ở khóe miệng nàng.

"Ngươi trông thật đáng thương." Hắn lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

Mau vứt hết tự tôn, không biết xấu hổ mà cầu xin hắn đi. Để xem trước khi lộ ra trò hề này, nàng có thể kiên trì hơn lần trước được bao lâu.

Trong lòng Đạm Đài Tẫn thầm đếm thời gian trôi đi, cuối cùng, khi đồng tử của nàng đã hoàn toàn mất hết tiêu cự, thiếu nữ trước mặt hắn không còn cố chấp run rẩy nữa, khẽ cử động.

Nàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, thế nhưng không hề ôm lấy Đạm Đài Tẫn như hắn nghĩ, ngược lại, tự ôm lấy mặt mình.

Hàng mi dày của nàng nhắm lại, yên tĩnh hơn cả hoa tuyết bên ngoài.

Thiếu nữ tựa người phía trước cửa sổ, tuyết bên ngoài rào rào rơi xuống, nàng chỉ lặng yên không một tiếng động, tựa như trong đêm đông an tĩnh, nàng hóa thành một cánh bướm, run rẩy đậu bên của sổ.

Đèn lưu ly chiếu sáng xung quanh nàng, hoa tuyết bên ngoài rơi vào tóc nàng.

Tĩnh lặng, lại bình yên.

Hắn thờ ơ lạnh nhạt quan sát hết khung cảnh hoang đường mà thánh khiết đến lạ này.

Cảm giác kì lạ trong lòng lại ùa tới.

Nàng đứng giữa nơi giao hòa giữa tuyết và ánh sáng, mà hắn vẫn đang chìm trong bóng tối lạnh lẽo âm u.

Hắn đột nhiên càng thêm chán ghét người trước mặt này.

Đạm Đài Tẫn dùng ngón tay lạnh như băng che lấy miệng mình. Cảm giác này không giống với sự khinh bỉ, châm chọc nhẹ nhàng lúc trước mà là một sự chán ghét từ sâu trong xương tủy của hắn.

Cảm giác buồn bực này hình như bắt nguồn từ ngày hắn cứu nàng khỏi hang ổ của bọn sơn tặc?

Thiếu niên lại ngồi trong góc hẻo lánh, ánh mắt lại như tơ nhện giăng kín người nàng, cứ thế nhìn Tô Tô suốt cả một đêm.

Tô Tô co quắp trong một góc, không hề biết gì cả.

*

Khi những tia nắng ban mai chiều vào Đông Uyển, Tô Tô cảm giác mình như được sống lại.

Nàng rất mệt mỏi, giống như tên của độc dược kia vậy, tựa như con tằm yếu ớt sau khi đã đau đớn lột xác, phá kén mà chui ra.

Dưới lòng bàn tay cảm nhận được một cơ bắp cứng rắn thon gầy, nàng mở to mắt, phát hiện mình ngủ trên đùi Đạm Đài Tẫn.

Nàng vội vàng lăn ra chỗ khác, cách xa hắn một đoạn.

Tô Tô bối rối xoa xoa tóc trên đầu.

Không phải chứ không phải chứ!

Cả tối hôm qua nàng nhẫn nhịn khổ cực như vậy, chính là vì không muốn giao hợp với ma vật này. Chẳng nhẽ cuối cùng đạo tâm của nàng vẫn không đủ ổn định, không chịu nổi độc phát mà nhào vào trong ngực Đạm Đài Tẫn?

Tô Tô chán ghét bản thân, cũng căm ghét ma vật này đến cực điểm, chỗ trên tay vừa chạm vào hắn giống như có lửa đốt. Nàng tức giận nhìn thiếu niên dưới chân.

Lông mi hắn run rẩy.

Lông mi của Đạm Đài Tẫn so với cỗ thân thể này của Tô Tô còn dài hơn, tựa như hai mảnh nha vũ.

(nha vũ là lông quạ đen, nhưng nếu dịch ra thì không hay nên mình để vậy.)

Môi đỏ tóc đen, khuôn mặt hắn xinh đẹp mà yếu ớt, cả người nhìn qua trông tái nhợt, vô cùng đáng thương.

Tô Tô cũng không mong hắn mở mắt ra, dù sao nếu hắn tỉnh lại, nàng cũng không biết nên nói gì. Chẳng nhẽ nói ta ăn phải xuân dược, cứ cách ba tháng lại bộc phát đam mê một lần?

Toàn thân nàng căng cứng, một lúc sau mới phát hiện hắn từ đầu đến cuối đều không tỉnh lại.

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới để ý thấy sắc mặt hắn trắng bệch, bờ môi khô nứt, rất bất thường.

"Đạm Đài Tẫn, tỉnh lại đi." Tà ma đều là những kẻ tâm tư thâm trầm, chẳng lẽ hắn đang giả vờ bất tỉnh để nàng mất cảnh giác mà thương hại hắn?

"Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ giao ngươi Liên di nương tùy ý xử lý."

Nàng đẩy hắn thế nhưng thiếu niên vẫn không có phản ứng gì.

Tô Tô ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán hắn. Lần này nhiệt độ cơ thể hắn không hề nóng, ngược lại, lại lạnh như một khối băng.

Tô Tô nghiêm mặt: ". . ."

Haizz, nuôi một đứa trẻ ở nhân gian cũng không yếu ớt phiền phức như hắn, hơi một tí là ốm yếu tưởng như sắp chết.

Nàng không tìm thấy nước ở trong phòng, đành phải lấy chăn bông đắp lên người hắn trước

Tô Tô vừa đi ra ngoài, Bích Liễu đã vội vàng hỏi han: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tô Tô nhìn Bích Liễu một chút, tối qua tuy nàng không còn sức lực, ý thức cũng mơ hồ, mông lung nhưng nàng biết, nếu cứ tiếp tục ở trong phòng, nàng vẫn có thể kiên trì được. Vậy mà Bích Liễu không nghe theo lời nàng, cứ thế đưa đến chỗ Đạm Đài Tẫn.

Nàng được Bích Liễu "quan tâm chân thành", tức giận đến muốn cười.

"Ta nhớ là Kết Xuân Tằm là ngươi đưa cho ta đúng không? Bích Liễu, từ đâu mà ngươi có được món đồ này?" Nàng không tin nha hoàn này không có vấn đề gì.

Bích Liễu nói: "Tiểu thư, lúc trước nô tỳ có qua, ta có một biểu ca họ hàng xa đã cưới nữ tử trong Di Nguyệt tộc. Di Nguyệt tộc giỏi dùng độc, Kết Xuân Tằm là bí dược của tộc bọn họ."

"Trừ giải dược Đạm Đài Tẫn đã uống, còn có giải dược nào khác không?"

Bích Liễu lắc đầu, thần sắc có mấy phần bất mãn: "Chỉ có một loại thuốc dẫn duy nhất thôi. Tiểu thư, người sẽ không trách tội Bích Liễu chứ? Bích Liễu cũng chỉ là làm theo lời người phân phó thôi."

Tô Tô nói: "Ta không trách ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, ta cũng không thể giữ lại ngươi được. Ngươi đi tìm Liên di nương, nói với nàng sắp xếp cho ngươi một chỗ khác đi."

Bích Liễu khiếp sợ, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, nhận ra Tô Tô vậy mà lại đuổi mình đi, nàng ta lúc này mới luống cuống, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

"Tam tiểu thư, xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi."

Lúc này cũng biết cầu xin hối lỗi rồi?

Tô Tô không để ý tới nàng ta, bước chân đạp trên tuyết đọng, rời khỏi Đông Uyển.

Vốn muốn Bích Liễu lại để quan sát một đoạn thời gian, nàng luôn cảm thấy Bích Liễu không hề đơn giản. Có thể Bích Liễu khẩu phật tâm xà, chưa nói đến việc nàng ta tùy ý ra vào phòng của chủ tử, lại còn thường xuyên bắt nạt Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

Dứt khoát đuổi nàng ta đi rồi cho người theo dõi tiếp, nói không chừng có thể phát hiện thứ gì đó.

Nha hoàn Bích Liễu này vì muốn nịnh bợ nguyên chủ nên đã làm nhiều chuyện xấu, nếu rời khỏi nguyên chủ, mặc kệ là đi đến chỗ nào, nàng ta cũng sẽ phải chịu hậu quả mình gây ra.

Tô Tô đi một lúc lại trở về, dẫn theo một đại phu. Nóng sốt nàng còn đại khái biết được phải xử lý như thế nào, nhưng toàn thân rét run thì nàng biết làm sao?

Thiếu niên nằm trong góc, vẫn là tư thế như lúc nàng rời đi.

"Tiên sinh, mau xem xem hắn thế nào rồi."

Lão đại phu tiến lên bắt mạch cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn đã sớm đến thanh danh vị Tam tiểu thư tàn bạo này của phủ tướng quân, lúc đầu cũng nghĩ không muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng cuối cùng vì tấm lòng lương y như từ mẫu, lại thở dài nói: "Vị lang quân này tuổi còn trẻ mà thân thể lại suy yếu như vậy, có nhiều bệnh cũ, nội thương chồng chất. Tam tiểu thư nếu như không muốn lấy mạng của hắn thì rủ lòng thương hại mà cứu tế hắn đi."

Tô Tô mím môi, kiên định lắc đầu: "Tiên sinh có chỗ chưa biết, hắn cũng không phải người tốt lành gì. Ngài kê đơn thuốc để cho hắn không chết là được rồi."

Điều trị thân thể làm gì, loại tà vật này phải càng ốm đau nhiều càng tốt.

Lão đại phu thở dài, nói: "Tam tiểu thư nếu chỉ muốn để hắn không chết, lão hủ cũng không cần kê đơn thuốc. Là do hắn lâu rồi không được ăn cơm, cũng không uống nước mới bị như vậy, chỉ cần cho hắn ăn uống một chút là tốt rồi."

Tô Tô vạn lần không nghĩ tới Đạm Đài Tẫn bị giam ở đây sẽ không có có cơm ăn, không có nước uống.

Nàng sửng sốt, vì sao lại thành thế này. Liên di nương không phải nói chỉ đem người giam lại sao?

Bọn họ.... là cố ý.

Thì ra mọi người trong phủ đã sớm tập thành thói quen coi nhẹ Đạm Đài Tẫn.

Bọn họ mất quên hắn cũng là con người, cũng cần ăn cơm, cần uống nước, cần hô hấp.

Một mặt vô tình vô nghĩa chèn ép, hành hạ hắn, một mặt còn chê cười hắn không đủ kiên cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro