Chương 28: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình cứ như vậy mà định xuống.

Bà lão cùng bé gái vừa đi, Tô Tô đóng cửa lại, hỏi Đạm Đài Tẫn: "Ngươi lại muốn làm gì?"

"Không phải ngươi muốn giúp người trong thôn sao, sao đến lúc ta làm lại thành kiếm chuyện rồi?"

"Ngươi rất hiếu kỳ với Vương công tử kia?" Tô Tô suy đoán, "ngươi muốn mắt của hắn sao?"

Đạm Đài Tẫn mỉm cười, liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi nói thế thì chính là thế."

Hắn nói như vậy, Tô Tô ngược lại không rõ thế nào. Dù sao nàng cũng biết, con mắt bị hàn băng châm làm mù, hàn khí sẽ thấm sâu vào trong hốc mắt, nếu chỉ lấy một con mắt bình thường thay vào, không quá một tháng cũng sẽ bị hư thối.

Mắt của phàm nhân không được, mắt của yêu vật mang nhiều trọc khí, lại càng không được.

Đạm Đài Tẫn tích cực như vậy khiến Tô Tô không thể không nghi ngờ hắn đang tính toán chuyện xấu gì.

Đạm Đài Tẫn nói: "Ngươi của Vương công tử ban đêm sẽ đến thôn trang đón tân nương. Đến lúc đó, ngươi đóng vai thành tân nương, ngồi lên hỉ kiệu, chúng ta đến phủ thượng của Vương viên ngoại xem một chút."

Tô Tô tức giận nói: "Theo ta thấy, ta đi vào trong phủ Vương viên ngoại thì dễ, còn ngươi bây giờ, gân tay gân chân đều bị cắt đứt rồi. Không bằng ngươi đóng vai tân nương đi, dù sao tân nương chỉ cần ngồi, còn có người nâng."

Tô Tô tưởng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới Đạm Đài Tẫn trầm tư một lát, thản nhiên nói: "Được, để ta làm tân nương."

Tô Tô: ". . ."

Nàng sống chừng một trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai như Đạm Đài Tẫn. Hắn giống như cây cỏ đơn độc mọc trên vách đá dựng đứng, đem hết toàn lực để tiếp tục sống, co được, cũng dãn được.

Ban đầu Tô Tô cảm thấy hắn cố ý đẩy mình xuống hố lửa, không nghĩ tới hắn thật sự không thèm để ý đến những chuyện này. Tôn nghiêm, ánh nhìn của người khác, đối với Đạm Đài Tẫn mà nói đều không đáng nhắc tới.

Tất cả những gì không thể giết chết hắn, tất cả đã tôi luyện hắn, để hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tô Tô càng thêm khẳng định hắn có âm mưu gì đó.

Nàng muốn ngăn cản hắn, nhưng trông thấy mắt trái của hắn, lại cảm thấy thật đau đầu. Nếu thân thể hiện tại của nàng là Tiên thể, nàng chắc chắn sẽ có cách chữa trị cho hắn; thế nhưng giờ nàng là một phàm nhân bình thường, hơi có cảm giác bó tay bất lực.

Đạm Đài Tẫn mặc dù quỷ kế đa đoan, nhưng nàng cũng không thể ngăn cản hắn liều mạng muốn tiếp tục sống.

Tô Tô nói: "Được, ta giúp ngươi. Ngươi đóng vai thành tân nương, ta lặng lẽ đi theo sau kiệu hoa, nghĩ cách đột nhập vào phủ. Chúng ta nói trước với nhau, chỉ đánh yêu quái, không được làm hại người bình thường."

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta không có hứng thú với những người bình thường."

Tô Tô nghĩ thầm, tối hôm qua ngươi còn muốn lấy mắt bé gái kia đấy.

Biết bọn họ muốn đi trừ yêu, bà lão vội vàng nói: "Người Vương công tử chọn, cách mấy ngày trước khi xuất giá, trong nhà sẽ xuất hiện hỉ phục. Đêm nay, người xuất giá là con gái của Trần gia phía đông thôn, Trần Nhạn Nhạn. Mấy ngày nay Nhạn Nhạn đã khóc đến gầy cả người, nếu cô nương cùng lang quân đây thật sự có thể giúp được chúng ta, toàn bộ người trong làng chúng ta vô cùng cảm kích."

Đạm Đài Tẫn nói với Tô Tô: "Đến nhà Trần Nhạn Nhạn."

Tô Tô dắt con ngựa đỏ thẫm tới, dìu hắn lên ngựa.

Chân tay hắn dù bị thương nhưng vẫn có thể ngồi ngay ngắn. Trừ việc sắc mặt trắng bệch, hắn hồi phục lại rất nhanh.

Tô Tô không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, huyền băng châm nhập thể, gân mạch đều bị cắt đứt, hắn vẫn mặt không đổi sắc, đến cả Tu chân giới cũng hiếm người có nghị lực như thế.

Dù hắn không tu ma, tu tiên chỉ sợ cũng sẽ là một kì tài trong Tu chân giới.

Hai người đi theo bà lão đến nhà Trần Nhạn Nhạn.

Trần phụ nghe chuyện, vừa mừng vừa sợ, vẫn cảm thấy khó tin, muốn quỳ xuống tại chỗ cảm ơn Đạm Đài Tẫn và Tô Tô. Trên gương mặt xanh xao của Trần Nhạn Nhạn cũng dấy lên hi vọng, nàng ta hành lễ với Tô Tô: "Ngươi, ngươi thật sự muốn thay ta xuất giá sao?"

Tô Tô cười cười, chỉ vào Đạm Đài Tẫn: "Không phải ta, là hắn."

Trần Nhạn Nhạn ngẩng đầu, trông thấy một thiếu niên thanh tuyển đang ngồi trên lưng ngựa. Nàng ta chưa từng nhìn thấy một người đẹp như vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đạm Đài Tẫn. Thẳng đến khi tròng mắt của hắn lạnh lùng quét qua, Trần Nhạn Nhạn mới cuống quít cúi đầu xuống, đỏ mặt.

"Tiểu nữ tử đa tạ lang quân."

Đạm Đài Tẫn hững hờ đáp: "Ừm, đưa áo cưới của ngươi cho ta."

Hắn rất đẹp, thế nên chuyện hoang đường như làm tân nương gả thay như vậy lại không có ai phản đối. Nếu nói đám người trong thôn chỉ như những cây cỏ dại không đáng chú ý, đứng trước bọn họ, Đạm Đài Tẫn chính là sự tồn tại rực rỡ, chói mắt nhất. Các thôn dân thậm chí đã vô thức coi hắn như một trừ yêu sư lợi hại, không ai dám chất vấn.

Trần Nhạn Nhạn nghe lời, mang áo cưới đến, còn có khăn hỉ trùm đầu và mũ phượng.

"Kiệu hoa của Vương công tử sẽ đến đón người vào giờ Tý đêm nay."

Tô Tô đoán, giờ Tý. . . Người bình thường cưới vợ nạp thiếp, tuyệt đối sẽ không chọn giờ xấu thế này. Đêm khuya âm khí nặng, chẳng trách các thôn dân cũng hoài nghi Vương công tử đã biến thành yêu quái.

Trần Nhạn Nhạn lo âu nói: "Vạn nhất sự tình bại lộ, các ngươi liệu có ổn không?"

Đạm Đài Tẫn nở nụ cười như có như không nhìn Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn bị hắn nhìn đến đỏ mặt, cắn môi xoắn ngón tay.

Tô Tô thấy dưới ý cười trên mặt Đạm Đài Tẫn là ánh mắt âm lãnh dò xét Trần Nhạn Nhạn, nàng dứt khoát một tay bịt mắt Đạm Đài Tẫn lại, nói với Trần Nhạn Nhạn: "Trần cô nương, ngươi cứ an tâm đi, chúng ta học nghệ từ một tiên sinh bắt yêu rất lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu."

Trần Nhạn Nhạn trông thấy Tô Tô, tâm tư thiếu nữ trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Tô Tô một thân váy lụa màu hồng cánh sen, đai lưng làm nổi bật vòng eo nhỏ tinh tế, dung nhan của nàng xinh đẹp linh động, nhan sắc lại càng không phải là thứ Trần Nhạn Nhạn có thể so sánh.

Trần Nhạn Nhạn không kìm được tự ti cùng xấu hổ trong lòng, vội vàng che dấu tâm tư, mở cửa phòng rời đi giống như đang chạy trốn.

Tô Tô buông tay ra: "Ngươi đã hứa ta sẽ không làm hại đến người bình thường."

Đạm Đài Tẫn cười xùy một tiếng: "Lời ta nói mà ngươi cũng tin. Ta cũng không phải người trong lòng của ngươi như Tiêu Lẫm, ta muốn đổi ý thì đổi ý thôi."

Hắn giương mắt nhìn nàng, cố ý khích nàng nổi giận, phản bác mình. Thế nhưng thiếu nữ trước mắt nghĩ ngợi một chút, gật đầu tán đồng: "Cũng đúng, may mà ngươi nhắc nhở, nếu không ta suýt chút nữa cũng tin tưởng ngươi rồi. Về sau ta sẽ bảo trì cảnh giác."

Con mắt đen nhánh bên phải của hắn lạnh dần, cảm thấy bản thân mình có chút khó hiểu, dứt khoát mím chặt môi, nói chuyện chính: "Thay y phục cho ta."

Tô Tô nói: "Ta đi tìm bà của Tiểu Linh, bảo bà mặc cho ngươi."

Đạm Đài Tẫn tựa trên mép giường, yếu ớt cười lạnh một tiếng.

Tô Tô nhớ tới con chó con bị máu của hắn độc chết, chợt cảm thấy không ổn. Nàng ôm hỉ phục lại: "Thôi, vẫn là để ta làm đi."

Nàng cởi bỏ y phục bên ngoài của hắn, chỉ để lại áo lót màu trắng bên trong. Hắn nhìn có vẻ gầy, kì thực lại rất cao, vai rộng eo hẹp.

Tô Tô không dám nhìn loạn, mặc áo cưới bên ngoài cho hắn. Vương công tử cũng thật thiếu thành ý, áo cưới đưa tới nếu mặc trên người các cô gái bình thường khác, rõ ràng là rộng thùng thình.

Mặc lên người Đạm Đài Tẫn, lại có vẻ nhỏ.

Lúc Tô Tô buộc lại dây áo cho hắn, cảm giác bộ y phục hơi căng, có chút khó kéo.

Hắn thấp mắt nhìn nàng, thiếu nữ vì kiện áo cưới khó buộc dây này, cơ hồ đem đầu tựa vào trước ngực hắn.

Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh cái tay lên."

Tô Tô nói: "Ta cũng muốn xong nhanh lắm chứ."

Đạm Đài Tẫn rất cao, bộ áo cưới này rõ ràng đặc biệt ngắn hơn nhiều. Cũng may bây giờ hắn chỉ có thể ngồi, không cần đứng lên, chút vấn đề này ngược lại không hề ảnh hưởng tới toàn cục.

Tô Tô thay đồ cho hắn xong, ngước mắt xem xét, không nhịn được mà cười lên. Quả thật rất xinh đẹp.

Gương mặt Đạm Đài Tẫn vốn tinh xảo thanh tuyển, mặc y phục nữ tử vào không hề có chút không hài hòa nào. Chỉ bất quá khung xương của hắn lớn hơn, bả vai lộ ra cũng rộng, trước ngực lại quá bằng phẳng.

Tô Tô nói: "Trông ngươi hơi là lạ, hay để ta tìm cho ngươi hai cái màn thầu nhé?"

Đạm Đài Tẫn quét mắt qua trước ngực nàng, giễu cợt nói: "Ta không sao, cũng giống ngươi thôi, đâu ai hoài nghi ngươi là nam tử. Ta tất nhiên sẽ không dễ bị bại lộ."

Lúc Tô Tô kịp phản ứng hắn nói cái gì, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng. Nhưng da mặt nàng thế nào cũng không thể dày như hắn, mà ngực của Diệp Tịch Vụ. . . quả thật cũng không lớn. Vóc dáng này nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu có thừa, nhưng không đủ gợi cảm.

Đây cũng là một trong những lý do Diệp Tịch Vụ thường oán hận Diệp Băng Thường. Giữa nữ nhân với nhau, về dung mạo, dáng người, phu quân cái gì có thể so đều lấy ra so sánh. Diệp Tịch Vụ phát hiện mọi thứ của mình đều không bằng Diệp Băng Thường, rất dễ có bóng ma tâm lý.

Tô Tô nói: "Ta thế nào cũng không liên quan đến ngươi. Nếu ngươi còn nhìn nữa, cẩn thận một con mắt còn lại của ngươi đấy."

Hắn nhếch môi lên, vẫn là độ cong mỉa mai như trước.

Trong lòng Tô Tô rất tức giận.

Nàng đến cùng vẫn là một cô nương, là một thiếu nữ nha, đối với dung mạo, dáng người, tất nhiên ít nhiều sẽ có mấy phần để ý.

Trong thế giới loạn lạc của năm trăm năm sau, nàng là đệ nhất mỹ nhân trong Tam giới, Tiên thể của nàng hoàn toàn khác với thân thể của Diệp Tịch Vụ. Nàng cao hơn Diệp Tịch Vụ, hai chân thon dài, trước khi tiểu linh điểu trăm tuổi trưởng thành đều mang dung mạo như bé gái nhỏ, sau khi trưởng thành, nàng hóa thành một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc.

Hoàn mỹ đến mức dù Thần hay Ma, một lần ngoảnh lại, vạn năm không quên.

Trước kia nàng không cảm thấy khuôn mặt của mình hiếm lạ, hiện tại biến thành một tiểu loli dưới nhân gian mới biết được đám nam nhân xấu xí dưới này ai cũng thích người có nhan sắc, Tô Tô rất xem thường.

Lấy thẩm mĩ một thiếu nữ, nàng vẫn cảm thấy cỗ thân thể này của mình rất tốt, con mắt tròn to trong sáng, làn da trắng trẻo, vô cùng dễ thương, so ra cũng chẳng kém ai.

Là mấy người bọn họ có mắt như mù.

Nhớ tới bên trong ác mộng, Đạm Đài Tẫn từng khen bức tượng thần nữ xinh đẹp, Tô Tô nghĩ thầm, cũng không biết người xinh đẹp trong mắt tên biến thái này lúc lớn lên có hình dạng ra sao.

Tô Tô lắc đầu, dù sao cũng không liên quan đến nàng.

Tô Tô cầm lấy hộp nữ trang, trang điểm cho Đạm Đài Tẫn.

Da hắn vốn rất trắng, không cần thêm son phấn gì. Bởi vì tức giận, Tô Tô cố ý bôi thật nhiều son lên đôi môi tái nhợt của hắn. Nàng xấu xa thầm nghĩ: Ma Thần phải miệng rộng đầy máu mới hợp với thân phận của hắn.

Thấy Tô Tô vô thức bĩu môi, dáng vẻ không hề cao hứng, Đạm Đài Tẫn đang ngồi im khẽ cong môi cười.

Tô Tô trang điểm xong, vừa nhấc mắt nhìn lại phát hiện hắn đang cười.

Con ngươi đen nhánh trong con mắt còn lành lặn của hắn hiện lên ý cười mờ mịt, hắn trang điểm, mặc váy cưới của nữ tử, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng lại mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ nhếch môi lên cũng sinh ra mấy phần tư vị điên đảo chúng sinh.

Nàng là một tiểu cô nương rộng lượng, thật lòng khen: "Ngươi trông rất dễ nhìn đó."

Chẳng trách Ma Thần sau này không muốn lộ mặt, bộ dáng này chỉ sợ không đủ uy vũ và hung ác.

Nụ cười của Đạm Đài Tẫn chỉ kéo dài trong chớp mắt, sau đó thần sắc nhanh chóng nghiêm túc. Hắn dời mắt nhìn nàng: "Đêm nay đừng có kéo chân sau người khác đấy."

Tô Tô khinh thường nói: "Ai kéo chân ai còn chưa biết đâu, ai gây cản trở thì là con rùa!"

*

Tô Tô không biết búi tóc cho tân nương, tóc của Đạm Đài Tẫn là nhờ mẹ của Trần Nhạn Nhạn đến chải. Trần mẫu rất khéo tay, lúc đi ra, bà rất hốt hoảng, miệng lẩm bẩm: "Một nam nhân, sao lại xinh đẹp đến vậy. . ."

Tô Tô ở bên ngoài vẽ bùa, thôn dân mang máu chó mực tới cho nàng. Mấy món đồ này nếu biết dùng sẽ mang lại hiệu quả ngoài mong đợi. Cũng tại Đạm Đài Tẫn đáng ghét kia lúc còn trên thuyền đã vơ vét hết bảo bối của nàng, nếu không thì bây giờ nàng cũng có chút thực lực rồi.

Dung mạo Tô Tô cũng không kém, Trần mẫu búi tóc lại cho nàng, lại bôi ít tro lên mặt, cố gắng để Tô Tô trông không quá vừa mắt. Tô Tô ngẩng khuôn mặt nhỏ, tận lực phối hợp.

Nàng chuẩn bị xong tất cả mới qua nhìn Đạm Đài Tẫn một chút. Hắn ngồi xếp bằng trong nhà, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra.

Tô Tô trông thấy hắn, đẹp thì đẹp, thế nhưng mỹ nhân này vai rộng ngực phẳng, chỉ sợ Vương công tử sờ một cái sẽ phát hiện ra mánh khóe. Cũng không biết người tứ chi không thể động đậy như Đạm Đài Tẫn lấy đâu ra tự tin đến vậy.

"Giờ Tý sắp đến rồi."

Đạm Đài Tẫn "Ừm" một tiếng.

"Ngươi như thế có ổn không? Tân nương không đi được, liệu đội đón dâu có nghi ngờ không?"

Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nói: "Nữ nhân trong thôn đều không muốn gả cho Vương công tử, cả nhà Trần gia sợ bị giết nên mới hạ thuốc mê cho nữ nhi nhà mình. Tân nương bị hôn mê không thể đi, bị dìu lên kiệu hoa cũng là hợp tình hợp lý."

Thì ra Đạm Đài Tẫn có chủ ý trước như vậy, đóng giả làm một tân nương bị cưỡng ép hạ dược lên kiệu hoa. Tô Tô nghe xong, không còn lo lắng nữa. Hai người đợi trong phòng Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn thật sự thì trốn sang nhà hàng xóm.

Sắc trời một màu đen như mực, càng đến gần giờ Tý, âm khí càng nặng.

Cuối cùng, tiếng kèn bầu từ xa xa vọng đến.

Tiếng nói đầy bất an của cha mẹ Trần gia đứng chờ bên ngoài vang lên: "Cô nương, lang quân, đoàn đón dâu nhà Vương công tới rồi."

Đạm Đài Tẫn ra lệnh: "Tiến đến dìu ta."

Cha mẹ Trần Nhạn Nhạn đẩy cửa vào, đỡ hắn lên. Ba người cùng nhau ra ngoài, Tô Tô trốn trong đống củi, chờ bên ngoài phòng như con mèo nhỏ, âm thầm quan sát.

Không lâu sau, đoàn đón dâu đã tới Trần gia.

Lòng bàn tay Trần phụ Trần mẫu đều là mồ hôi, đem Đạm Đài Tẫn giả bộ hôn mê vào kiệu hoa.

Tô Tô ban đầu còn sợ đoàn đón dâu sẽ kiểm tra, nhưng ngoài dự kiến, tân nương vừa lên kiệu, bọn họ trực tiếp nâng kiệu đi luôn, giống như không sợ người trong thôn lừa gạt mình.

Cứ như vậy, trong lòng Tô Tô càng thêm cảnh giác.

Vương công tử tự tin như vậy, hoặc là hắn không có đầu óc, hoặc là thực lực mạnh mẽ. Tô Tô cảm thấy kẻ dám tùy tiện làm chuyện ác như thế, xác suất rơi vào vế sau tương đối lớn. Yêu quái này, chỉ sợ cũng không hề dễ đối phó.

Kiệu hoa thổi sáo đánh trống rời đi, nhóm kiệu phu nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu tình. Trong bóng tối, loại vui mừng này hết sức quỷ dị.

Tô Tô chờ bọn họ đi được một lúc, thu liễm hơi thở, lặng lẽ theo sau.

Nhóm kiệu phu đi rất nhanh, không bao lâu sau đã ra khỏi làng, lên đến trấn.

Điều Tô Tô kinh ngạc chính là từng nhà trên trấn, vậy mà đều giăng đèn lồng đỏ. Nàng tưởng rằng Vương công tử chỉ nhằm vào người trong thôn, bây giờ xem ra đến người trên trấn cũng biết. Vương công tử này cũng đủ huênh hoang, lại bức bách từng nhà trên trấn phải treo đèn lồng đỏ. Dù đèn sáng, trên đường lại không có một ai, cửa sổ mỗi nhà đều đóng chặt.

Đội đón dâu nâng kiệu hoa tiến vào một đại trạch, Tô Tô nhìn tấm biển bên trên, biết rằng đã đến nhà Vương viên ngoại.

Đạm Đài Tẫn cùng kiệu hoa đều biến mất không còn dấu vết, Tô Tô không thể quang minh chính đại đi vào theo, nàng đành phải dò xét quanh nhà.

Nàng tìm thấy một góc tường vắng vẻ, chuẩn bị trèo vào.

Không ngờ lại đụng phải một vách ngăn, Tô Tô bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ra, ngã xuống đất.

Nàng đứng lên, xoa xoa chỗ bị đau, trong lòng thầm suy đoán.

Quả nhiên, bàn tay đưa lên, Tô Tô chạm đến một tầng kết giới trong suốt.

Xong rồi, Tô Tô nghĩ thầm.

Yêu vật biết bố trí kết giới, khẳng định là đại yêu. Nàng có cách đánh vỡ kết giới nhưng khi kết giới bị phá sẽ kinh động đến yêu quái bên trong.

Thế nhưng nếu không đánh vỡ kết giới, một mình Đạm Đài Tẫn ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

*

Đạm Đài Tẫn ngồi ngay ngắn trên giường hỉ. Bà tử đón dâu đưa hắn tới đây, liền đóng cửa lại. Cửa sổ đóng lại, có thể do đã quá khuya, trong phòng không hề nghe thấy nửa điểm thanh âm.

Đạm Đài Tẫn lắc đầu cho khăn hỉ rơi xuống, lặng lẽ dò xét gian phòng.

Lúc còn nhỏ, hắn cái gì cũng học trộm, đối với chuyện gì cũng tò mò, đưa mắt đảo quanh một hồi liền phát hiện gian phòng này có huyền cơ.

Nến đỏ đốt đầy dưới đất, giường ngủ cũng không tựa vào tường, trong không trung tràn đầy sát khí. Đạm Đài Tẫn hơi híp mắt lại, trong phòng này lại bày sát trận.

Hắn sẽ không phá trận, nhưng cũng không hoảng hốt. Hắn ngược lại muốn xem xem, vị Vương công tử kia là thần thánh phương nào.

Có tiếng bước chân nặng nề đi tới, có tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó đóng lại.

Người tới xoay người, sau đó Đạm Đài Tẫn nhìn thấy Vương công tử một thân mặc hỉ phục. Ánh mắt hắn cực kì trống rỗng, trên mặt biểu lộ lại là đang cười, chỉ bất quá nụ cười hắn cực kỳ cứng ngắc, giống một con rối không có suy nghĩ.

"Sao ngươi không đội khăn hỉ?" Vương công tử nói. Thanh âm hắn khàn khàn khiến người ta rùng mình.

Đạm Đài Tẫn cong môi cười một tiếng: "Lão tử không cần tới cái kia."

Vương công tử cúi đầu, nói: "Cũng tốt, miễn đi mấy thứ lễ tiết phức tạp."

Hắn thành thật cởi bỏ y phục, đi về phía Đạm Đài Tẫn. Đạm Đài Tẫn lần nữa có thể xác định, Vương công tử này đã mất đi suy nghĩ của mình.

Thanh âm của hắn là giọng nam trầm thấp nhưng Vương công tử không phản ứng chút nào, chỉ lo giao hợp. Xem xét mục đích muốn cưỡng ép xử nữ kết hôn của Vương công tử, chỉ sợ là hắn muốn thu nạp âm khí từ nữ tử.

Chỉ có yêu vật mới có loại phương thức tu luyện này, nhưng Đạm Đài Tẫn lại không cảm nhận được khí tức của yêu vật trên người Vương công tử.

Vương công tử vừa tiến tới gần, khóa bình an trong ngực Đạm Đài Tẫn ong ong chấn động.

Đạm Đài Tẫn quan sát chung quanh một chút, phát hiện Tô Tô không cùng theo vào. Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, rất tốt.

Mắt bên trái của hắn đang đau muốn chết rồi đây.

Chờ hắn đổi con mắt cùng gân mạch của Vương công tử này, hắn muốn giết ai thì sẽ giết người đấy. Con mắt của yêu vật không tương thích với thân thể phàm nhân, sẽ nhanh chóng mục rữa, nhưng có hề gì? Trên đời nhiều người như vậy, luôn không thiếu mắt để thay thế cho hắn.

*

Tô Tô đang đau đầu vì kết giới, Câu Ngọc lại tỉnh lại, khuyên nàng: "Tiểu chủ nhân, chúng ta thử tiến vào từ dưới đất đi."

Câu Ngọc đã sống được mấy vạn năm, dù linh lực không đủ, nhưng tri thức thập phần phong phú.

Tô Tô gật đầu, lấy một phù chú độn thổ từ trong tay áo ra. Phù chú sáng lên, cả người nàng biến mất, nhưng chỉ một khắc sau lại bị bắn ra ngoài.

Câu Ngọc nói: "Kết giới của yêu quái này thậm chí còn kéo dài xuống cả lòng đất, xem ra độn thổ vào cũng không được."

Tô Tô bắt đầu gấp: "Đạm Đài Tẫn còn ở bên trong, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Câu Ngọc nói: "Hắn là Ma Thần tương lai, yêu vật hẳn là sẽ sợ hắn mấy phần."

Tô Tô nói: "Nhưng hắn lại là cọng bún không thể động đậy, một phàm nhân có thể tùy tiện lấy gậy gỗ đập chết hắn được đấy."

Câu Ngọc nghẹn lời, nó thường xuyên ngủ đông xong lại tỉnh lại, cũng không biết được tình huống kì quặc như vậy. Hai người bọn họ đang căng thẳng thương lượng đối sách, không nghĩ tới kết giới trước mặt rung động, một giây sau bỗng hóa thành hư vô.

Câu Ngọc nói: "Kết giới bị phá rồi!"

Trong lòng Tô Tô biết, Đạm Đài Tẫn khẳng định đã làm chuyện gì đó không hề nhỏ, khiến yêu quái đến kết giới cũng không muốn tiếp tục duy trì, bắt đầu chuyên tâm đối phó Đạm Đài Tẫn.

Nghĩ đến đây, nàng tranh thủ thời gian phi thân tiến vào phủ đệ của Vương viên ngoại.

"Câu Ngọc, ta sẽ tự mình ứng đối, ngươi ngủ đông đi."

Trong phủ Vương viên ngoại có một cái hồ, lúc đi qua hồ, Tô Tô ngửi được trong không khí có một mùi hương kì quái. Nàng chưa kịp nghĩ gì đã thấy lửa lớn bùng lên, trong ánh lửa, nàng trông thấy một thiếu niên đi chân trần đang từ từ lùi lại gần.

Hắn mặc hỉ phục đỏ rực, tóc đen tán loạn, bên mắt trái trống rỗng, máu tươi không ngừng tuôn ra. Hắn che con mắt kia lại, thần sắc băng lãnh, tay còn lại đang mang theo cái gì đó.

Đối diện hắn lại là một cây đào, rõ ràng chưa đến tháng hai, hoa đào trên tán cây đã nở bừng.

Trong đêm đông, những cánh hoa đào sáng rực, cực kì tươi đẹp. Càng thêm ngạc nhiên chính là trên thân cây đào này lại có một gian phòng nhỏ thô sơ. Lúc Tô Tô ở bên ngoài, bị kết giới ngăn lại nên không nhìn rõ, giờ phút này đến gần mới thấy cây đào này to lớn, cành lá dường như chạm đến mây, hoa lá không gió mà bay, không ngừng lay động.

Đạm Đài Tẫn cùng cây đào giằng co khiến món đồ hắn đang cầm trong tay bị văng ra.

Chính là bộ da của Vương công tử kia.

Chỉ bất quá, bộ da này sớm đã bị mục nát, bị Thụ Yêu hút khô linh tủy.

Đạm Đài Tẫn vạn lần không nghĩ tới ban đầu hắn đánh chủ ý lên con mắt của Vương công tử, kết quả Vương công tử đã sớm là một người chết. Hắn muốn lấy mắt của yêu vật kia, kết quả yêu vật chỉ là một gốc cây.

Một cái cây, lấy đâu ra mắt.

Bất quá cũng không phải là không có thu hoạch, kinh mạch của Thụ Yêu nhiều không đếm xuể, hắn tùy tiện rút ra mấy sợi nhập vào kinh mạch của mình, sau đó hắn có thể đi lại bình thường như trước. Chỉ là hắn trực tiếp khoét mắt mình đi mới phát hiện Vương công tử kia đã chết rồi, bây giờ hốc mắt trống trải, lại đang chảy máu, rất phiền phức.

Đạm Đài Tẫn xé một mảnh y phục, che kín mắt trái lại.

Cành cây của Thụ Yêu bỗng vươn dài ra, vọt tới phía hắn. Những cành lá chạm vào máu của hắn nhanh chóng bị khô héo nhưng một gốc cây lớn như vậy, cho dù bị héo đi không ít, những cành khác vẫn rậm rạp tươi tốt.

Thụ Yêu kiêng kị hắn, lại muốn giết hắn. Nó nổi giận, cành lá như mưa to gió lớn đánh về phía Đạm Đài Tẫn.

Trong lòng Đạm Đài Tẫn trầm xuống, cũng biết biết máu của mình chỉ sợ không đủ để làm héo một cây đào to như thế, hắn chật vật né tránh, lại bị một nhánh cây quất trúng, ngã xuống đất.

Một thân thể mềm mại ôm lấy hắn, đưa hắn tránh đi.

"Ngươi làm gì thế?" Tô Tô cảm thấy trên thân hắn yêu khí tỏa ra bốn phía, không biết nghĩ thêm gì, nói, "Trông ngươi như vậy, là ngươi đã lấy gì của yêu quái này, chọc nó tức giận hả?"

Hoa đào trong không trung rơi xuống như mưa rào, cánh hoa dày đặc kết thành một tấm lưới, muốn nhốt bọn họ ở bên trong. Tô Tô phát hiện không có chỗ để trốn, Đạm Đài Tẫn sau lưng sợ nàng vứt bỏ mình, giờ phút này hung hăng ôm chặt nàng.

Tô Tô: "Buông ra!"

Đạm Đài Tẫn nói: "Nghĩ cách đi, bằng không thì cùng chết."

Tô Tô tách cánh tay hắn ra: "Ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu."

Cánh tay Đạm Đài Tẫn xiết chặt, mắt đen u lãnh, giọng khẳng định chắc nịch: "Ngươi sẽ!"

Tất cả những người cùng đồng hành đều sẽ vứt bỏ hắn, hắn phải bám chặt lấy nàng, bắt nàng cùng cộng sinh.

Đạm Đài Tẫn vòng tay quấn lấy eo nàng, máu từ mắt trái nhỏ lên gương mặt trắng trẻo của thiếu nữ.

Tô Tô tặc lưỡi, đưa tay lau máu trên mặt, một đạo bùa vàng trong ống tay áo bay ra, bao lấy bọn họ, tránh cho bọn họ bị hoa đào ăn mòn.

Đạm Đài Tẫn hạ mắt nhìn nàng, thiếu nữ rất tỉnh táo, nàng cũng không bởi vì hắn ti tiện mà phẫn nộ, ngược lại thật sự đang hết sức bảo vệ hắn. Nàng đưa tay chắn một cành cây đang quất về phía hắn, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Cánh tay đang xiết chặt của hắn khẽ đơ ra, nghi hoặc mà nhíu mày.

Cánh hoa đào rất nhanh đã kết lại thành một cái kén, vây bọn họ ở bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro