Chương 87: Võng địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa mảnh đất hoang vu u tối với những khóm bụi gai u tùm, xương trắng vương vãi khắp nơi, một thiếu niên cõng thiếu nữ trên lưng, chật vật bước từng bước một.

"Tích đáp, tí tách —— "

Trong đầu Tô Tô lúc này chỉ là một mớ hỗn độn, ý thức mơ hồ, không rõ xung quanh thế nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Đúng hơn. . . là tiếng máu nhỏ giọt rơi lên đám xương trắng dưới đất.

Nàng mơ màng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình bị hôn mê, dần dần nhìn rõ hơn khung cảnh trước mắt.

Cảnh tượng này không phải khung cảnh bình thường dưới chân núi mà giống như một bãi chiến trường đã bị bỏ hoang lâu năm. Trên chiến trường này, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một đám quái vật lít nha lít nhít chen chúc nhau, thoạt nhìn khiến cho người ta phải rùng mình run rẩy.

Những quái vật kia mờ mờ gợi lên trong trí nhớ xa xôi của nàng .

Khi Tô Tô còn bé, Câu Ngọc thường kể cho nàng những câu chuyện xưa: "Thời thượng cổ, trên thế gian không tồn tại những đại ma đầu pháp lực nghịch thiên khiến vạn vật run sợ, đến cả yêu quái cũng không tồn tại ở hình dạng như bây giờ. Thế gian chỉ có tinh quái, chia làm bốn loại: yêu, ma, quỷ, quái."

"Trong đó, Mị là loài có tướng mạo xinh đẹp, mê hoặc lòng người nhất, còn Võng là loại đáng sợ nhất. Những nhóm tinh quái lít nhít này tuy pháp lực không cao, nhưng lại mang theo sát khí dày đặc. Bọn chúng thường sinh tồn ở những vùng đất hoang âm u, vì Tam giới chỗ không dung nạp nổi.

Trái với Thần sinh ra đã đồng thọ cùng trời đất, những tinh quái này sinh trưởng bằng cách hút trọc khí, lại phải chen chúc nhau ở một nơi hoang vắng u tối cho nên thường xuyên ở trong tình trạng đói khát, cộng với sát khí tàn bạo nên chuyện cắn nuốt, ăn thịt những con tinh quái yếu hơn trong tộc mình để sinh tồn là rất bình thường.

Sau đó, bọn chúng rất nhanh đã nhận ra việc ăn thịt tinh quái có lợi hơn hút trọc khí rất nhiều, bởi có thể dung nạp sức mạnh của tinh quái bị mình cắn nuốt, sau đó có thể nâng cao thực lực của bản thân. Dần dần, nhóm tinh quái ngày càng ít đi, bởi những con mạnh hơn đã cắn nuốt những con khác, hấp thụ sức mạnh để trở thành những Yêu Vương lợi hại như bây giờ."

Đây chính là nơi sinh ra những con Đại Yêu từ thời thượng cổ.

Bọn chúng khác với những yêu quái tu hành để biến hóa, sinh ra trong u địa tựa chốn âm ty, lại ngày ngày đấu tranh cắn xé với đồng loại, những Yêu Vương sinh ra từ nơi này thậm chí còn có bản lĩnh giết Thần.

Kể đến đây, thấy bộ dạng trừng to mắt ngạc nhiên, lo lắng khẩn trương của cô bé nhỏ, Câu Ngọc dừng lại, dịu dàng vỗ vỗ lên đầu Tô Tô.

Nó nói: Tô Tô, đừng sợ. Sau khi Thượng cổ Thần linh tan biến, những yêu ma quỷ quái tạo ra Yêu Vương cũng bị tiêu tán theo rồi.

Giờ phút này, những sinh vật tưởng như chỉ còn trong tưởng tượng mà Câu Ngọc từng biến ra trước mắt nàng, lại trùng với khung cảnh trước mặt.

Sao lại như thế? Rõ ràng Câu Ngọc đã nói thế gian không còn tinh quái nữa, vậy mà nàng và Đạm Đài Tẫn lại bị rơi xuống chỗ này, tận mắt nhìn thấy những cái miệng tanh tưởi tham lam cắn nuốt máu thịt để sinh trưởng. Bọn chúng... là Võng sao?

Thượng cổ yêu quái Võng cực kì hung ác, chém không hết, giết không xuể. Nếu chúng thật sự giống như Câu Ngọc đã nói, cả đám cắn nuốt nhau, con mạnh hơn sẽ thôn phệ con yếu hơn rồi dung hợp thành đại yêu thì tình cảnh bọn họ hiện giờ vô cùng nguy hiểm.

Nàng mông lung suy nghĩ một hồi mới cảm thấy có người đang cõng mình tiến lên phía trước, cả người nàng tựa lên một tấm lưng rộng lớn ấm áp. Nàng biết, là Đạm Đài Tẫn.

Tiếng máu nhỏ xuống tí tách không ngừng bên tai, hơi thở của thiếu niên gần trong gang tấc lại trong sạch thanh khiết như tùng bách.

Lông mi Tô Tô khẽ run rẩy, không rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Có lẽ nàng nghĩ một kẻ vô tình độc ác, toàn thân nhuộm đầy máu tươi không nên có khí tức trong sạch thế này.

Nàng có chút tức giận.

Hắn không từ thủ đoạn, hao tâm tổn sức bố trí để giết nàng và Phù Nhai, thậm chí còn tình nguyện cùng nhảy xuống dưới đáy vực, đối đầu với thượng cổ yêu quái Võng cũng không chịu buông tha nàng. Rốt cục hắn muốn thứ gì trên người nàng?

Tô Tô suy nghĩ một hồi, muốn đẩy hắn ra thế nhưng phát hiện toàn thân vô lực không thể cử động. Thần thức nàng giống như rơi vào một mảnh sương mù, giữa vực sâu âm u, trên chiến trường thượng cổ đầy máu tanh, Đạm Đài Tẫn lại là chỗ dựa duy nhất của nàng. Tô Tô vô cùng căm ghét cục diện này.

Nàng vĩnh viễn sẽ không đem an nguy của mình giao cho Đạm Đài Tẫn một lần nữa, lúc còn là Diệp Tịch Vụ, nàng đã chết một lần rồi, điều này nàng mãi mãi khắc ghi trong lòng.

Khi trở lại Tiên giới, trong rất nhiều đêm trằn trọc, Tô Tô đã nghĩ: lúc trước nàng không nên đồng ý với đề nghị hoang đường kia của Diệp Băng Thường. Rõ ràng đã đoán được kết cục, lại vẫn cứ chấp nhận yêu cầu kỳ quái đến vậy.

Kết quả là, chỉ càng thêm khó xử.

Đám tinh quái Võng vươn móng vuốt sắc nhọn về phía hai người, trước mắt có ánh sáng lờ mờ, khói lửa nổi lên bốn phía càng soi rõ khung cảnh hoang vu xung quanh.

Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng ngừng lại.

Hắn nhận ra không thể tìm được đường thoát khỏi đây.

Đã đi một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy điểm tận cùng, bốn phía đều là khói lửa mịt mù cùng đám tinh quái xấu xí vặn vẹo.

Máu trên đầu ngón tay của Đạm Đài Tẫn nhỏ lên người tinh quái Võng khiến chúng hóa thành một mảnh tro bụi, trên mặt đất liên tục xuất hiện những bụi gai chết héo, khiến cho đám dây leo muốn chui từ lòng đất ra cũng an tĩnh lại.

Hắn thả Tô Tô xuống, hai người vừa đặt chân nghỉ ngơi, đám xương khô xung quanh lại liên tục bò đến.

Bọn chúng kêu lên những tiếng thê lương bi ai, tham lam vươn tay về phía hai người thế nhưng Đạm Đài Tẫn dường như không hề để ý, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt.

Giữa lông mày nàng điểm chút chu sa kiều diễm như lửa, mái tóc dày mượt được buộc gọn trong một dây gấm màu lam, giữa khung cảnh âm u chết chóc, tất cả những gì xinh đẹp nhất đều tụ lại trên người nàng.

Trầm mặc hồi lâu, hắn cuối cùng cũng hỏi: "Ngươi rốt cục là ai?"

Tô Tô nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, một bàn tay lạnh như băng khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, ngữ điệu của hắn tựa như mang theo ý cười: "Ngươi là Diệp Tịch Vụ."

Hắn đã chắc chắn như vậy, kỳ thật cũng không cần nàng phải trả lời lại. Nếu như hắn có điều còn hoài nghi, hắn sẽ không cùng nàng rơi xuống một nơi quỷ quái thế này.

Nàng đột nhiên cảm thấy trạng thái bây giờ của mình lại có chút may mắn: nàng không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ cần yên tĩnh nhắm mắt lại là không cần phải quan tâm thần sắc hắn ra sao.

Đối với Đạm Đài Tẫn, năm trăm năm dài đằng đẵng đã chậm rãi trôi qua, nhưng đối với Tô Tô mà nói, mọi chuyện còn như mới hôm qua.

Nàng chậm rãi rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.

Lần này Tô Tô ngửi thấy ngoài khí tức sạch sẽ lạnh thấu xương như tùng bách, còn có mùi máu tanh. Toàn thân Đạm Đài Tẫn đầy máu, lại có thể cõng nàng đi xa đến vậy trong Võng địa.

Lông mi nàng run rẩy.

Bước đi trong Võng địa vô cùng gian nan, tuy rằng máu của hắn có thể áp chế ma vật và yêu quái thế nhưng một người bình thường có thể có bao nhiêu máu? Đạm Đài Tẫn rõ ràng là nỏ mạnh hết đà, nhiệt độ trên người hắn rất thấp.

Đạm Đài Tẫn ôm chặt Tô Tô, thấp giọng nói: "Diệp Tịch Vụ, ta hận ngươi."

Năm trăm năm rồi, nàng vĩnh viễn không biết hắn đã chờ đợi lâu thế nào.

Trăm năm đầu, hắn từng cầu nguyện thần tiên, chỉ cần nàng xuất hiện, hắn sẽ tốt với nàng gấp bội.

Về sau, hắn trầm mình giữa dòng sông quỷ khóc dài vô tận, ngày ngày nghe ác quỷ gào khóc cắn xé vẫn không thể tìm thấy nàng, hắn bắt đầu xin tà linh thương xót, chỉ cần nàng chịu trở về, chuyện gì hắn cũng nguyện ý.

Thế nhưng một người bị chú định mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, đến tà ma quỷ quái còn không thương hại hắn, huống chi là thần?

Tơ tình sinh ra giày vò hắn cả ngày lẫn đêm suốt mấy trăm năm dài.

Cuối cùng hắn chỉ muốn, nếu như một ngày lại được nhìn thấy nàng lần nữa, vậy bọn họ có thể chết chung với nhau cũng tốt. Cùng nàng chết chung một chỗ, dù cho hồn phi phách tán, cũng là một kiểu gắn bó đời đời kiếp kiếp khác.

Xương cốt giao hòa, huyết nhục tương dung, hắn sẽ không cần tiếp tục trải qua những năm tháng đằng đẵng này nữa.

Nàng tốt nhất không nên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn nữa, cũng nên cầu nguyện đừng để hắn phục sinh.

Nhưng Đạm Đài Tẫn chưa từng nghĩ tới sẽ lấy phương thức như vậy để nhìn thấy nàng một lần nữa.

Quá Khứ kính chiếu rọi quá khứ chứ không phải kiếp trước của một người, điều này chứng minh thiếu nữ trong ngực hắn chắc chắn là Diệp Tịch Vụ, không phải là nàng đã chuyển sinh.

Hắn sao có thể không nhận ra vấn đề lúc trước.

Khi đó hắn vẫn còn là một hạt nhân của Chu quốc, Diệp Tịch Vụ kia ngang tàng nhưng ngu dốt đến cực điểm, luôn bị hắn xoay quanh đùa bỡn. Thế nhưng sau khi hắn ôm nàng trở về từ hang ổ sơn tặc trong màn mưa tuyết, nàng đã thay đổi hoàn toàn, trở nên mạnh mẽ, thông minh, quyết đoán.

Hắn không đả thương được nàng, cũng không thể giết được nàng, hắn đã từng ngắm núi sông muôn màu từ bức tranh trong tay nàng, cũng từng cùng nàng đi qua tiểu trấn dưới ánh trăng dịu dàng. Hắn còn có một con mắt biết rơi lệ.

Diệp Tịch Vụ không biết vẽ bùa, nàng biết;

Diệp Tịch Vụ ác độc thất thường, nàng không phải;

Nàng quỷ kế đa đoan, tươi sáng lém lỉnh như vậy, giống như cơn gió phất qua đầu ngón tay thế nhưng tâm địa còn lạnh lùng hơn cả khung cảnh tuyết trắng mùa đông kia ở nhân gian.

Hắn đã từng vô số lần suy nghĩ, nếu năm đó hắn không dùng Khôi Lỗi thuật khống chế nàng giết Tiêu Lẫm, liệu rằng kết quả có khác đi không?

Cho tới tận bây giờ Đạm Đài Tẫn vẫn không hỏi, cũng không tìm hiểu rốt cuộc bên trong cỗ thân thể kia là hồn phách thế nào. Trước kia, khi không có tơ tình, hắn khinh thường không thèm để ý. Về sau có tơ tình, hắn trầm mình trong dòng sông quỷ khóc, mỗi năm trôi qua lại càng ngày càng hận nàng, hận đến nỗi bản thân sắp điên.

Muốn gặp nàng. . . Gặp nàng. . . Gặp nàng. . .

Đạm Đài Tẫn vốn cho là nếu gặp lại, hắn sẽ kéo nàng cùng rơi xuống địa ngục. Thế nhưng khi trông thấy gương mặt yên tĩnh mỹ lệ của thiếu nữ gần trong gang tấc, trong lồng ngực hắn chỉ còn lại chua xót.

Dưới lòng đất lại vươn lên một bàn tay khô gầy, dữ tợn duỗi tới muốn chộp lên người Tô Tô. Đạm Đài Tẫn không nói một lời, nắm chặt lấy cái tay kia, tinh quái Võng bị dính máu của hắn, kêu lên thảm thiết rồi nhanh chóng biến mất.

Càng ngày càng nhiều tinh quái Võng núp trong bóng tối nhòm ngó lấy hai người, chỉ chực chờ có cơ hội sẽ cắn nuốt cả hai vào bụng.

So với Đạm Đài Tẫn, bọn chúng hiển nhiên càng thêm ngấp nghé Tô Tô trong ngực hắn, những dây leo từ lòng đất vươn ra muốn túm lấy Tô Tô.

Trong mắt Đạm Đài Tẫn là một mảnh âm u, trên tay quanh quẩn những tia sét màu tím, cổ tay hắn khẽ chuyển, đám dây leo liền bị một đạo Tử Lôi mạnh mẽ đánh tan.

*

Chẳng biết đã qua bao lâu, Tô Tô không còn nghe thấy động tĩnh của Đạm Đài Tẫn nữa, thanh âm nước nhỏ tí tách cũng ngừng lại, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng đàn réo rắt, còn có tiếng nữ tử đang cười bên tai.

Nàng đột nhiên cực kì tò mò, là ai đến vậy?

Tô Tô cố gắng vươn tay về phía thanh âm kia ——

Đạm Đài Tẫn ngước mắt, trông thấy bên trong bầu trời đang trống rỗng bỗng xuất hiện một cây đàn Không mang ánh sáng màu lam nhạt. Đàn Không không có ai điều khiển, dây đàn lại tự rung động, phát ra từng đợt sóng âm khiến cho sắc mặt Tô Tô trong ngực hắn dần trở nên tái nhợt.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên ý thức được thứ đồ vật này còn lợi hại hơn cả Quá Khứ kính. Đàn Không này tấn công khai mở linh thức, Tô Tô rõ ràng không phải đối thủ của nó.

"Không được! Diệp Tịch Vụ, tỉnh lại đi! Lê Tô Tô, tỉnh lại!"

Tô Tô không có phản ứng gì, ánh mắt Đạm Đài Tẫn trở nên mãnh liệt, hắn triệu hồi linh kiếm trong túi càn khôn, linh kiếm hợp với Tử Lôi cùng tấn công về phía đàn Không màu lam lạnh lẽo.

Linh kiếm va chạm với đàn nhưng chỉ có thể làm nó dừng lại một chút, chỉ trong chớp mắt sau, âm sắc của nó càng thêm réo rắt mãnh liệt. Linh kiếm của Đạm Đài Tẫn lập tức bị sóng âm chia năm xẻ bảy, từng mảnh vỡ rơi xuống đất, trên đàn Không lại không hề bị tổn hại gì.

Thân thể Tô Tô dần dần bị một tầng băng sương bao phủ lấy.

Đạm Đài Tẫn muốn phá hủy đàn Không, không nghĩ tới tinh quái Võng cùng đám dây leo quỷ quái kia cũng nhân cơ hội này điên cuồng đánh tới, thoáng cái đã bao kín lấy hắn không chừa lấy một kẽ hở.

Bên trong đàn Không phát ra ánh sáng màu lam chiếu lên người Tô Tô, chỉ trong chớp mắt nàng đã biến mất ở nguyên địa.

Tử Lôi cuồng nộ đánh nát đám dây leo, Đạm Đài Tẫn phi thân lên không trung, khó khăn muốn chộp lấy cây đàn sắp biến mất: "Trả nàng lại cho ta!"

Bên trong đàn Không phát ra những âm sắc giận dữ.

Từng đợt sóng âm đánh vào ngực Đạm Đài Tẫn khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi. Đạm Đài Tẫn nâng con ngươi đen nhánh nhìn lên, mặc cho dây đàn cắt đứt ngón tay mình, sắc mặt hắn băng lãnh, trong miệng niệm tiên quyết.

Không kẻ nào có thể đưa nàng đi, nếu không thể buông ra, thà rằng cùng nàng đồng quy vu tận.

Đàn Không "Ý thức" được tên điên trước mắt này dù phải tự bạo cũng muốn hủy hoại nó, hoảng sợ run rẩy.

Cuối cùng, nó bỗng nhiên biến lớn, đưa cả Đạm Đài Tẫn cùng tiến vào trong.

Ban đầu Đạm Đài Tẫn còn muốn phản kháng, nhưng khi hắn hạ mắt nhìn xuống lại đối diện với một cặp mắt trong sáng.

Giữa lông mày nàng điểm chút chu sa rực rỡ, nhìn hắn cười ngây ngô.

Đạm Đài Tẫn khó khăn dừng lại ngón tay trên gò má nàng, cả người thoáng chốc ngẩn ngơ, chỉ biết bất động đứng nhìn.

Đàn Không lượn vài vòng trên không trung rồi biến mất.

Trong chớp mắt khi nó vừa biến mất, đám tinh quái Võng bắt đầu dung hợp, những con tinh quái đầy sát khí bắt đầu há cái miệng đỏ tươi cắn nuốt đồng bạn, trong không khí ngập tràn hương vị chết chóc cùng mùi máu tanh.

Tựa như luyện ngục chân chính chốn trần gian.

*

Cùng lúc đó, Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng nhìn rõ chủ nhân của đôi mắt sáng kia.

Trước mắt lại là một tiểu loli mới năm, sáu tuổi.

Nàng tựa vào cái ao mờ mịt hơi nước bên cạnh, trên đầu còn dính một ít mảnh vỏ trứng bị vỡ, nghi hoặc dò xét hắn.

Năm ngón tay thiếu niên âm tàn chụm lại thành trảo dừng lại ngay cạnh gò má nàng, nàng lại không ý thức được chút nguy hiểm nào, ngược lại, dùng những ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay hắn cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ của mình, thanh âm non nớt: "Ôm một cái!"

Đạm Đài Tẫn trầm mặc nhìn tiểu cô nương trước mắt, tuy mặt mày non nớt nhưng lại ẩn ẩn có thể nhìn ra hình bóng Lê Tô Tô sau khi lớn lên.

Xung quanh là Thiên Trì tiên khí lượn lờ, tiểu nữ hài giữa lông mày điểm chu sa sáng rực, níu ngón tay của hắn lại không muốn xa rời.

Ngón tay ngoan lệ của Đạm Đài Tẫn mềm xuống trong lòng bàn tay nàng, trong lòng hắn có mấy phần mờ mịt luống cuống, dưới ánh nhìn giục giã của nàng, hắn xoay người, bế nàng từ trong ao lên.

"Ngươi là ai?" Nàng ôm cổ của hắn, ngoẹo đầu hỏi.

Đạm Đài Tẫn không nói, hắn chưa từng ôm đứa bé nhỏ như vậy, toàn thân cứng ngắc.

Tiểu nữ hài tựa khuôn mặt nhỏ mềm mại lên người hắn, thanh âm trẻ con ngây ngô mà tò mò hỏi: "Ngươi là cha ta sao?"

"Không phải." Hắn cứng nhắc trả lời.

Đạm Đài Tẫn nhìn vỏ trứng màu xanh như lưu ly trên đỉnh đầu nàng, đột nhiên ý thức được, không biết vì sao, ở không gian bên trong đàn Không này Tô Tô đã bị biến về thời còn nhỏ.

Toàn thân nàng mặc pháp y màu phấn trắng, mắt ngọc mày ngài, đôi bàn chân mập mạp nhỏ nhắn lộ ra ngoài tựa hồ cũng mang theo ánh sáng oánh nhuận. Chung quanh bách điểu đang ca hát, chân trời tràn đầy ánh hào quang ấm áp.

Lần đầu tiên trong đời Đạm Đài Tẫn hiểu được linh thể trời sinh là thế nào.

Cảnh tượng trước mắt tuyệt đẹp, đẹp đến mức không gì sánh được, giữa vạn vật tươi đẹp, tiểu nữ hài trong ngực hắn là thứ xinh đẹp, thánh khiết nhất.

Linh thể trời sinh, hoàn toàn khác biệt với Thiên Sát Cô Tinh.

Mà hắn, trên người còn mang theo ma tức của Võng, cùng với huyết dịch dơ bẩn.

Nữ hài hỏi: "Vậy ngươi là ai?"

Đạm Đài Tẫn mím môi lại thành một đường thẳng, lạnh giọng mở miệng: "Người hận ngươi."

Nàng đưa ánh mắt linh động đánh giá hắn, thật lâu sau, nàng nở nụ cười đắc ý: "Nói bậy! Ta nhìn ra là ngươi thích ta nha!"

Rõ ràng. . . như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro