Chương 86: Đi theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô biết tạm thời Đạm Đài Tẫn sẽ không động thủ, liền bắt đầu tập trung chữa thương cho Nguyệt Phù Nhai.

Nguyệt Phù Nhai khăng khăng không muốn Tô Tô hút ma khí trên người hắn sang người nàng, Tô Tô cũng không ép buộc hắn. Nàng đưa ngón tay thon dài, trên đầu ngón tay hiện ra hào quang màu xanh nhạt, phất qua những vết thương trên người Nguyệt Phù Nhai.

Sầm Mịch Tuyền yên lặng ngồi bên cạnh, khó có lúc nàng ta không lên tiếng quấy rầy hoặc là náo loạn gây chuyện.

Nguyệt Phù Nhai cũng không chịu thua kém, hắn cắn chặt môi, suốt quá trình chữa thương đều không phát ra tiếng kêu nào. Tiên thể của hắn bị ma khí ăn mòn, từng chút ma khí xâm nhập vào trong tâm mạch khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.

Thấy vậy, Tàng Hải không nhịn được mà hỏi người "đồng dạng bị ma khí ăn mòn" bên cạnh: "Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Đạm Đài Tẫn không nói gì, nhắm mắt lại. Ma khí màu tím có thể thấy được bằng mắt thường từ từ tràn ra trên người hắn, Tàng Hải nhẹ nhàng thở ra.

Qua một khoảng thời gian, thương thế của Nguyệt Phù Nhai đã tốt hơn, hắn tự ngồi xếp bằng trên mặt đất xua tan ma khí trên người, giảm bớt gánh nặng cho Tô Tô.

Ma hàng mặc dù gây nhiều đau đớn cho Tiên thể nhưng nếu chịu đựng được thì sẽ không có gì đáng ngại. Sau hai canh giờ, bầu trời lại trở nên sáng sủa như cũ, tất cả mọi người cuối cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Phù Nhai?"

"Sư tỷ đừng lo lắng, ta không sao."

Tàng Hải nhớ tới lúc trước tiểu sư đệ cũng phải thừa nhận Tô Tô rất xinh đẹp, trong lòng có chút tính toán vụn vặt. Hắn chủ động bắt chuyện với Tô Tô: "Tại hạ là Tàng Hải của Tiêu Dao tông, xin hỏi chư vị tiên hữu xưng hô thế nào?" Hắn có một gương mặt mập mạp, hiền lành phúc hậu, miệng lúc nào cười ha hả, rất dễ gây thiện cảm với người đối diện.

Nhóm người của Tô Tô lần lượt xưng tên chào hỏi lại.

Tô Tô vừa nói tên mình, Tàng Hải giống như một quả bóng bị xì hơi, khuôn mặt vui vẻ thoáng chốc xụ xuống. Haizz, hóa ra là nữ nhi bảo bối của Cù Huyền Tử Tiên tôn. Hắn tiếc nuối, khẽ liếc qua tiểu sư đệ nhà mình một chút, các đệ tử khác trong Tiêu Dao tông có thể ế chỏng ế chơ, mẹ goá con côi cả đời cũng không có vấn đề gì, nhưng sư đệ chi lan ngọc thụ như thế cần phải tìm một đối tượng tốt, nhưng đối phương lại là thiên kim của chưởng môn Hành Dương tông, bọn họ không với cao nổi.

Đạm Đài Tẫn cũng hiểu ý đồ Tàng Hải, khóe mắt khẽ liếc hắn một cái mang ý cảnh cáo.

Tàng Hải ngượng ngùng sờ sờ mũi, hắn biết bên trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, liền đưa tay kéo cả Đạm Đài Tẫn tới, mặt dày tới chỗ mấy người Tô Tô, tỏ ý muốn cùng đồng hành trên chặng tiếp theo.

"Lê sư muội yên tâm, Tiêu Dao tông chúng ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cướp đồ đánh người. Nếu ngươi tìm được bảo vật thì giữ lại làm đồ của ngươi, nếu Tàng Hải ta tìm được bảo vật cũng sẽ chia cho ngươi một nửa."

Tiêu Dao tông vốn tư chất kém cỏi, Tàng Hải nghĩ nhiều người thì sức lớn, nếu đi chung thì an toàn hơn đi lẻ từng người một chút, bằng không, nếu phải đối mặt với những thứ còn nguy hiểm hơn ma hàng thì hắn cũng khó mà đưa sư đệ nhà mình cùng sống sót ra khỏi bí cảnh. Đi với ai cũng là đi, nếu đã gặp được đệ tử của Hành Dương thì cũng coi như là duyên phận, đồng hành cùng bọn họ cũng không tệ.

Trong mắt Đạm Đài Tẫn thoáng qua một tia lay động, không nói lời nào.

Tô Tô nghĩ thầm, hiện giờ Nguyệt Phù Nhai đang bị thương, thay vì để Đạm Đài Tẫn núp trong chỗ nào đó bí mật hại người, chi bằng để Tàng Hải đi cùng, có Tàng Hải, hắn cũng không dám manh động. Nghĩ nghĩ một chút, nàng khẽ gật đầu.

Tàng Hải vui vẻ huých vai Đạm Đài Tẫn: "Sư đệ, đi nào!"

Đạm Đài Tẫn thoáng nhìn Tô Tô với Nguyệt Phù Nhai một chút, sau đó cất bước đuổi theo Tàng Hải. Sầm Mịch Tuyền cắn môi do dự rồi cũng quyết định đi theo bọn họ.

Trong đội ngũ có Tàng Hải, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Thấy Sầm Mịch Tuyền không để ý tới mình, Tàng Hải liền bắt chuyện với Tô Tô và Phù Nhai: "Không biết Lê sư muội cùng Nguyệt sư đệ muốn tìm gì?"

Tô Tô nói: "Linh kiếm của sư đệ bị hỏng, ta muốn tìm nguyên liệu để đúc lại kiếm. Tàng Hải sư huynh thì sao?"

Tàng Hải vừa uống rượu trong hồ lô vừa nói: "Ta thì tùy tiện thôi, ngược lại, ta muốn giúp tiểu sư đệ cùng tìm thảo dược. Sư tôn nói, tâm mạch của tiểu sư đệ có tật từ trước, nếu như có thể tìm được tiên thảo chữa khỏi bệnh cũ cho sư đệ thì tốt quá."

Tâm mạch có tật? Là Diệt Hồn đinh chăng? Năm trăm năm đã qua, Diệt Hồn đinh chắc hẳn đã xuyên vào đến linh hồn của Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô nhìn chằm chằm đường may trên váy, không hề ngoảnh sang nhìn Đạm Đài Tẫn, cũng không có phản ứng mạnh mẽ như lần đầu thấy hắn trên yến tiệc.

Nàng biết tâm trí Đạm Đài Tẫn gần như đã hóa điên, cũng không muốn cho hắn biết mình là Diệp Tịch Vụ. Nói để làm gì chứ, dù sao Diệp Tịch Vụ sớm đã chết trên cổng thành của năm trăm năm trước, hóa thành cát bụi chốn trần ai từ lâu rồi.

Đoạn quá khứ kia, đối với nàng mà nói cũng không phải ký ức tốt đẹp gì. Bây giờ ai sống ai chết, là do số mệnh của bản thân, hai người họ sớm đã không còn liên quan đến nhau nữa.

Đạm Đài Tẫn mặt mày vô cảm, tựa hồ Tàng Hải không có quan hệ gì với hắn, cũng không tỏ vẻ thống khổ yếu đuối nào.

Nhóm người vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng sẽ dừng lại quan sát cảnh sắc xung quanh. Cơ duyên bên trong bí cảnh thường khó đoán, mọi người trong đoàn cũng không có tham vọng gì.

Đêm. Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao, ánh trăng bàng bạc phủ kín đất trời.

Tô Tô đang ngồi xếp bằng tu hành bỗng cảm thấy có một ánh mắt u lãnh đang nhìn mình. Không cần nhìn, nàng cũng biết là ai. Đạm Đài Tẫn giống như một con rắn độc ẩn nhẫn trong đội ngũ, chỉ chờ thời cơ để động thủ. Đáng sợ nhất là những người xung quanh đều không ý thức được điều đó, không ai biết được tâm tư của hắn.

Dưới ánh trăng, một con hươu toàn thân trắng muốt như tuyết chạy vào rừng hoa lê gần đó, trên sừng nó, huỳnh hỏa trùng vây quanh bay múa. Thấy con hươu chạy vào rừng cây, Tàng Hải ngạc nhiên nói: "Là tầm dược linh thú, mau đuổi theo!"

Vừa dứt lời, Tàng Hải nhanh chóng đuổi theo con hươu. Đạm Đài Tẫn cũng không do dự, thả người bay vút qua. Gặp được tầm dược linh thú, chứng minh gần đó có tiên thảo. Có một vị tiên thảo tên là "Phục hương", có thể an hồn, nuôi dưỡng linh hồn, để linh hồn có thể gắn chặt vào thân xác.

Đám người chạy theo linh thú qua rừng hoa lê đến một sườn núi. Dưới ánh trăng, bên dưới sườn núi như bị khảm vào bóng tối, là một mảnh tối đen vô tận, không rõ bên dưới có thứ gì.

Bắt ngang qua sườn núi là một cây cầu treo bằng sắt, không, phải gọi là một đoạn xích sắt vắt vẻo giữa hai bên sườn núi. Linh thú chạy qua xích sắt, thân hình nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, không nhìn thấy gì nữa.

Tàng Hải trong lòng nóng như lửa đốt, muốn ngự kiếm theo sau, không nghĩ tới hắn cứ thế rơi thẳng tắp xuống bên dưới. Nguyệt Phù Nhai nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đưa tay kéo hắn lại.

Tàng Hải được kéo lên, trên trán đổ một tầng đổ mồ hôi, giọng run rẩy sợ hãi: "Cầu kia không thể ngự kiếm bay qua, không thể sử dụng pháp thuật được."

Nói cách khác, chỉ có thể đi qua.

Nhưng mà đi qua một cây cầu sắt lắc lư lỏng lẻo, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu chẳng may rơi xuống không biết sẽ có hậu quả gì – điều này khiến cho người ta thập phần do dự.

Những người khác còn chưa lên tiếng, Đạm Đài Tẫn đã bước lên xích sắt.

"Sư đệ!" Tàng Hải hô to.

Đạm Đài Tẫn nhìn về bóng đêm vô tận phía trước, nghe thấy tiếng của Tàng Hải cũng không quay đầu lại.

Tàng Hải lầm bầm: "Chỉ vì mấy cọng linh thảo mà đến mạng cũng không cần!"

Tô Tô nhìn bóng lưng Đạm Đài Tẫn, xem ra Diệp Băng Thường quả thực chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn. Rõ ràng là một người cực kì sợ chết, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng muốn tiếp tục sống lay lắt trên cõi đời này lại có một ngày vì người trong lòng đã mất đi mà học được bốn chữ "nghĩa vô phản cố".

(Nghĩa vô phản cố: trên con đường đạo nghĩa không được chùn bước.)

Thân ảnh Đạm Đài Tẫn càng ngày càng xa, rồi biến mất vào bóng đêm vô tận.

Nguyệt Phù Nhai nói: "Sư tỷ, ngươi ở chỗ này chờ ta." Hắn quay đầu, cũng bước lên xích sắt.

Tàng Hải cực kì phiền muộn, sao lứa hậu bối bây giờ ai cũng to gan liều mạng như vậy.

Sầm Mịch Tuyền sợ hãi lùi về sau, chuyện này quá đáng sợ! Nàng ta không muốn đi qua!

Tô Tô lo lắng cho Nguyệt Phù Nhai, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi theo xem thế nào. Tàng Hải thấy tất cả mọi người đều đã đi, chỉ còn hắn ở lại cùng Sầm Mịch Tuyền mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, hắn xoa gáy, cực kì bất đắc dĩ rồi cũng dứt khoát nhấc đôi chân run rẩy đuổi theo sau.

Bước qua xích sắt, phía dưới là vực sâu vô tận nhìn qua vô cùng nguy hiểm, nhưng may mắn là cả bốn người họ đều an toàn đến sườn núi bên kia.

Dưới ánh trăng là một mảnh đất trời xanh thẫm, huỳnh hỏa trùng bay múa bốn phía, chiếu sáng con đường dưới chân.

Đạm Đài Tẫn tới trước một bước cùng với Linh thú sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Dưới chân, bốn phía đều là những linh thảo bình thường, những loại thảo dược này bên ngoài bí cảnh cũng có nên Tô Tô không hái về.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Tô chạm đến một tấm màng kết giới, nàng đi vào.

Không ngờ rằng xuyên qua kết giới lại trở về sườn núi ban đầu trước khi bọn họ bước qua xích sắt, trước mặt vẫn là vực sâu hun hút, bóng tối phía dưới như nuốt chửng ánh trăng, không thể nhìn thấy dưới đáy vực có gì.

Ban đầu Tô Tô tưởng rằng mình bị trúng thuật che mắt, muốn đưa tay lên giải thế nhưng rõ ràng là không phải, thuật pháp Vô tình đạo thuật pháp chạm vào khung cảnh trước mắt nhưng không có phản ứng chút nào.

Nàng dường như đã quay về nơi khởi điểm ban đầu giữa hai thời không, xung quanh không có ai, đằng sau cũng không có đường lui, chỉ có con đường mênh mông vô tận dẫn về phía trước.

Tất cả đều tối đen, bóng tối u ám lạnh lẽo bao trùm kín cả không gian. . .

Nàng vô thức cuống quít đưa tay chạm lên mắt trái của mình, vẫn là Tiên thể, vẫn là hai mắt trong vắt hoàn hảo, không có yêu thương, không có thống khổ, không còn là Khuynh Thế Hoa.

Tất cả những gì thuộc về Diệp Tịch Vụ ở quá khứ, đều đã chôn cất ở năm trăm năm trước rồi.

Tô Tô thả tay xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt. Đừng sợ. . . Đừng sợ hãi, Lê Tô Tô. Ngươi cũng không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ được.

Nàng hít vào một hơi, nhắm mắt lại, mượn sức mạnh Vô tình Thần đạo, tĩnh tâm ngưng thần, khi mở mắt ra, cuối cùng cũng thấy rõ con đường phía trước, Tô Tô vội vàng bước qua xích sắt.

Sợi xích giống như không có điểm dừng, Tô Tô đi một lúc lâu, xung quanh đều không có âm thanh gì, cũng không nhìn thấy ai. Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng phía trước dần dần xuất hiện ánh sáng, cảm nhận được dưới chân xuất hiện một bậc thang bằng ngọc.

Tô Tô nhìn thấy Nguyệt Phù Nhai ở phía trước, còn có xác những con bọ cạp màu lam trên mặt đất. Bọn chúng trông coi canh giữ bên một gốc tiên thảo màu xanh trong như một khối băng.

Nguyệt Phù Nhai cũng nhìn thấy nàng, hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhận ra điều không ổn.

Bên cạnh tiên thảo sao có thể an tĩnh như thế?

"Sư tỷ, đi mau!"

Tô Tô quay đầu, bên trên sườn đồi chẳng biết từ lúc nào đã sinh ra vô số dây leo, những dây leo này đột nhiên điên cuồng sinh trưởng, quấn vào người nàng và Nguyệt Phù Nhai, muốn kéo bọn họ xuống vực sâu bên dưới.

Tô Tô thôi động Nghiệp Hỏa thiêu đốt dây leo, nhưng những dây leo này càng bị đốt thì càng sinh trưởng nhanh. Nàng nhận ra phía dưới sườn đồi này hẳn phải có một cỗ lực lượng hùng hậu đến đáng sợ mới có thể chống đỡ cho dây leo liên tục sinh trưởng không ngừng!

Nhìn những đoạn dây leo điên cuồng vung vẩy tựa như những con rắn đang ngoe nguẩy khiến người ta sợ hãi, Tô Tô bỗng cảm thấy khung cảnh này vô cùng quen mắt ——

Trên tiểu trấn ở năm trăm năm trước, cây đào yêu tán che rợp trời cũng mượn sức mạnh từ Khuynh Thế Hoa để sinh trưởng mạnh mẽ như thế.

Chẳng lẽ dưới vách núi này có mảnh vỡ Thần khí bị rơi xuống?

Hai người vừa đánh vừa lui, trước mặt là cầu xích cheo leo, không thể vận linh lực để bay qua, phía sau là những đoạn dây leo điên cuồng đáng sợ muốn lôi người ta xuống bóng đêm vô tận.

Tô Tô vừa đặt chân lên dây xích, Nguyệt Phù Nhai bỗng kêu lên một tiếng, trên người bị dây leo cuốn chặt, cứ thế rơi thẳng xuống sườn núi.

Tô Tô vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của hắn.

"Sư tỷ! Mau buông tay!" Nguyệt Phù Nhai gấp gáp hét lên.

Tô Tô trông thấy những sợi tơ vàng quấn trên cổ tay hắn, nàng đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên đã thấy Đạm Đài Tẫn xuất hiện tự bao giờ. Hắn đã lấy được tiên thảo, bàn tay nắm chặt sợi tơ, nhìn chằm chằm hai người đang chật vật trước mặt.

Lôi ấn chớp động trên kim tuyến soi rõ khung cảnh xung quanh. Huyền y thiếu niên nâng đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng nhìn nàng. Hắn đứng giữa đám dây leo điên cuồng sinh trưởng, mặc cho dây leo đâm xuyên qua thân thể, những đoạn dây chạm vào máu của hắn đều nhanh chóng khô héo. Cho dù lưỡng bại câu thương, hắn vẫn lựa chọn ở đây giết chết hai người để đoạt lấy linh thể của Tô Tô.

Sức mạnh của dây leo quá lớn, Tô Tô đang níu lấy tay Phù Nhai cũng bị kéo xuống, nàng cắn răng bám chặt lấy dây xích.

Đạm Đài Tẫn toàn thân đầy máu, chậm rãi tiến đến bên sườn đồi. Nguyệt Phù Nhai cảm nhận được Đạm Đài Tẫn dường như có mục đích khác, mím môi nói: "Van cầu ngươi, đừng tổn thương nàng!"

Đạm Đài Tẫn cười cười, thấp giọng nói: "Thật là cảm động sâu sắc."

Một đạo ánh sáng xanh thắp sáng cả đáy vực đánh về phía Tô Tô và Phù Nhai, Nguyệt Phù Nhai gồng mình, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của kim tuyến trên tay khiến khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn không chút do dự che người trước Tô Tô, ngăn cản luồng sáng đánh úp về phía nàng.

Chỉ trong tích tắc, hai mắt Nguyệt Phù Nhai tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Tô Tô cắn răng kéo Nguyệt Phù Nhai lên trên sườn núi, lại không kịp tránh khỏi dây leo sau lưng. Eo nàng bị dây leo cuốn chặt lấy, tựa như những con rắn lạnh lẽo đang ra sức kéo nàng xuống phía dưới.

Nàng treo lơ lửng giữa đám dây leo, bàn tay bấu chặt ở ở vách núi, ngón tay vì dùng sức quá mức mà bị ma sát đến bật máu.

Đạm Đài Tẫn lặng lẽ nhìn nàng đang giãy dụa, chờ đến khi dây leo làm hao hết linh lực của nàng, hắn sẽ đánh tan ba hồn bảy phách của nàng để đoạt lấy linh thể.

Máu của Tô Tô thấm trên vách đá, bên trong vách đá bỗng vang lên những âm thanh kẽo kẹt. Vách đá đen kịt bỗng trở nên trong suốt như nước, một mặt gương bạc xuất hiện phía dưới chân Tô Tô.

Trong vách đá có Thần khí, là mảnh vỡ của Quá Khứ Kính?

Tô Tô cúi đầu, khung cảnh trong gương thoắt cái đã biến đổi.

Nàng trông thấy trong gương phản chiếu lại đoạn ký ức của năm trăm năm trước, một thiếu nữ xinh xắn khoác áo lông chồn trắng tinh đang ngửa đầu nhìn tuyết bay.

Khi đó Xuân Đào vẫn còn cảm thán mùa đông năm nay Hạ quốc đổ một trận tuyết thật lớn. Xuân Đào đang cười, nàng cũng đang cười, tất cả kí ức thuộc về Diệp Tịch Vụ dần dần ẩn hiện trong làn sương, có khung cảnh tuyết bay đầy trời, còn có hình ảnh thiếu niên đơn bạc đang đứng chờ trước xe ngựa. Tô Tô dời mắt đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào trên cổ tay người trong gương, quả nhiên nhìn thấy Câu Ngọc.

Bên trong gương phản chiếu thời niên thiếu không biết tư vị u sầu, tất cả đều tốt đẹp đến thế.

Bây giờ, cố nhân không còn nữa, nàng cũng vĩnh viễn không gặp lại Câu Ngọc được nữa.

Trong lòng chua xót, nhung nhớ, lại u sầu, Tô Tô gắt gao nắm chặt dây leo, hốc mắt hơi đỏ lên.

Đồng thời, Đạm Đài Tẫn phía trên cũng nhìn thấy khung cảnh trong gương, giương con mắt khó tin nhìn về phía nàng.

Tại sao, sao lại là nàng ——

Chỉ một khắc sau, những dây leo đang điên cuồng sinh trưởng giống như sinh ra một lực hút vô tận cuốn lấy thiếu nữ, kéo nàng rơi thẳng xuống sườn núi.

"Không! Không thể!"

Đạm Đài Tẫn sớm đã quên mất việc phải đánh nát hồn phách của nàng, hắn vội vàng đưa tay ra, chỉ muốn níu nàng lại. Trong một khắc này, đầu óc hắn đình trệ, suy nghĩ chỉ còn là một đống hỗn độn. Hắn ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong lòng quay cuồng hai bóng hình, cùng hai cái tên khắc sâu trong tâm khảm, hắn lẩm bẩm: Diệp Tịch Vụ. . . Lê Tô Tô. . .

Toàn thân hắn đầy máu, giống như Tu La dữ tợn vượt khỏi mười tám tầng địa ngục, cấp tốc đuổi theo dây leo đang cuốn lấy nàng. Cơn gió lạnh lẽo dưới đáy vực thổi ngược lên, những dây leo chạm phải máu trên người hắn đều sợ hãi thu về.

Tô Tô trông thấy phía dưới sườn đồi có vô số ngón tay trắng ởn lạnh lẽo vươn về phía nàng, còn có mùi hôi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Không biết dưới sườn đồi cất giấu thứ gì khiến cho cả người nàng vô lực, không thể dùng tiên pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn những bàn tay kia chạm vào mình.

Thế nhưng chỉ trong tích tắc, một bóng người lao xuống, đột nhiên ôm lấy nàng, xoay ngược lại vị trí đang bị rơi.

Bả vai Đạm Đài Tẫn bị những ngón tay lạnh lẽo đâm xuyên qua, vô số những cái miệng hôi thối bẩn thỉu cắn lên vai, lên lưng, lên người hắn. Hắn rơi vào giữa bụi gai cùng một đám xương cốt trắng ởn, bàn tay lại gắt gao ôm chặt lấy thiếu nữ trong lòng.

Tô Tô vì tiêu hao linh lực quá mức, rơi vào hôn mê bất tỉnh.

============================

Lời editor: Sorry mọi người, dạo này tôi lười nên bỏ quên truyện nhiều quá :)))
Chúc mọi người năm 2022 vui vẻ, mạnh khỏe và hạnh phúc nhé. Cảm ơn những người đã ủng hộ tôi rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro