CHƯƠNG 81: GẶP LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàng Hải nhìn một lượt không thấy được thiếu niên, trở về lại thấy hắn ngủ trong phòng. Tàng Hải thở dài, tiểu sư đệ tính tình quá là ngại ngùng, không thích cùng người khác giao lưu. Tàng Hải tiến lên, định làm một người sư huy tri kỉ, đắp chăn cho tiểu sư đệ, hắn vừa chạm vào tiểu sư đệ, tiểu sư đệ liền mở mắt.

Thiếu niên huyền y đôi mắt đen như mực mang theo vài phần lãnh ý, nhìn thấy Tàng Hải, lãnh y trong mắt dần rút đi, mơ màng nhẹ nói: "Sư huynh". Tàng Hải gật đầu, không biết vì cái gì, hắn vừa mới đến gần, luôn có sát ý cùng cảnh giác mười phần từ tiểu sư đệ lóe lên.

Tàng Hải lắc đầu, làm sao có thể chứ? Người thiếu niên trước mặt này nhìn qua rõ ràng là đơn thuần vô hại, thấy Tàng Hải nhìn hắn, hắn còn nghiêng nghiêng đầu, im lặng như hỏi thăm Tàng Hải.

Tàng Hải chậc chậc cảm thán, đẹp thật sự quá đẹp! Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy dáng dấp này của tiểu sư đệ cũng quá đẹp rồi.

Hắn nảy ra một ý tưởng, lấy ra một thử linh thạch: "Tiểu sư đệ, sư huynh nghe nói ngươi lúc thi đấu bất phàm, sư huynh đo tu vi cho đệ"

Thiếu niên nhìn hắn một cái, nghe lời đặc tay lên khối linh thạch.

Hào quang màu vàng óng lưu chuyển, Tàng Hải kinh ngạc nói: "Tiểu sư đệ đệ lúc nào đột phá từ Trúc Cơ lên Kim Đan kỳ".

Thiếu niên nói: "Mấy ngày trước, lúc trên đường đến đây, lúc ấy sư huynh đã ngủ thiếp đi."

Tàng Hải không biết đối với tiểu sư đệ nghịch thiên này bằng biểu tình gì: "...Sư tôn biết chắc chắn sẽ cao hứng"

Cái này không giống với người của Tiêu Dao tông nha đa phần là chậm ỳ, mình dùng đến ba trăm năm mới đến Kim Đan, đến cả thiên tài nỗi danh Công Dã Tịch Vô cũng phải mất sáu mươi năm đến Kim Đan hậu kỳ, mà tiểu sư đệ của mình lại hai năm? Bọn họ còn tu cái khỉ gì chứ, không thì đâm đầu chết trước mặt tiểu sư đệ cho rồi.

Tàng Hải nói "Cây cao chịu gió lớn, sư đệ, thiên phú của đệ không được để người khác phát hiện". Nghịch thiên như vậy, Tàng Hải sợ hắn chưa kịp nở rộ đã chết yểu.

"Ừm". Thiếu niên kéo chăn mền, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn, nói "Sư huynh còn chuyện gì sao?"

"Không, không có" Tàng Hải đi vài bước, lại trở nên vui vẻ, "Ngày mai so tài không cần quá khẩn trương, đệ mới đột phá, ổn định tu vi mới là cái quan trọng nhất. Cái Đèn An Hồn kia có hay không cũng không sao"

Cảm xúc trong mắt của thiếu niên không thay đổi, thản nhiên nói: "Đệ biết, sư huynh".

Tàng Hải rời đi. Thiếu niên vén chăn lên, chậm rãi tháo y phục của mình, trên lòng ngực gầy gò của mình là dấu vết của ác quỷ. Trên da xuất hiện những vết nứt màu đỏ, thân thể tàn tạ nhìn đau đớn không chịu nổi.

Hắn gắt gao nắm chặt chăn, nhẫn nại qua đau đớn, những vết rách kia chậm rãi khép lại, biến về bộ dáng sạch sẽ thân thể hoàn hảo. Quá trình đáng sợ này diễn ra chậm rãi, mặt hắn đau đến không còn giọt máu.

Đến cuối cùng thân thể cũng hoàn hảo, tim lại có thêm một chút băng màu vàng. Thiếu niên chậm rãi nằm xuống, mồ hôi ướt trán. Hắn ôm chặt mình, thân thể rung nhè nhẹ, vì cái gì năm trăm năm qua hắn lại chịu thống khổ như vậy?

Mấy ngày nữa thi đấu, số người tham gia đã ít đi một nửa. Sầm Mịch Tuyền đối mặt với người của Tiêu Dao tông Thanh y đệ tử. Sầm Mịch Tuyền chẳng mấy chốc, dùng roi đánh bay người ra ngoài. Sầm Mịch Tuyền cười nhạo, quả nhiên là người Tiêu Dao tông tư chất yếu kém.

Dắng Trang vuốt vuốt mi tâm, biết không quản được sư muội này, nên đã sinh ra lòng tuyệt vọng. Ngay tại lúc Sầm Mịch Tuyền những tưởng nắm chắc thắng lợi, nàng lại đối mặt với một người lại thuộc về Tiêu Dao tông nữa. Xem xét đánh giá hắn, trong mắt liền toát ra vẻ trào phúng.

Thiếu niên đối diện lên tiếng : "Tại hạ, Tiêu Dao tông.. Đông Phương Tẫn, mời sư tỷ chỉ giáo."

Sầm Mịch Tuyền vốn xem thường người của Tiêu Dao Tông, trên thực tế, tất cả những tu chân giả không có mấy người coi trọng Tiêu Dao tông. Đến roi nàng cũng không thèm lấy ra, nghĩ trực tiếp dùng thuật pháp giải quyết đối thủ.

Một lát sau, nàng bị người ta một đá bay ra khỏi sân thi đấu. Trước mặt một bàn tay thon dài đưa đến, Sầm Mịch Tuyền nghe thấy hắn ngượng ngùng nói: "Sư tỷ có phải hay không còn chưa có chuẩn bị xong?"

Sắc mặt Sầm Mịch Tuyền lúc trắng lúc xanh: "Đương, đương nhiên." Nhưng thực chất nàng biết không phải, nàng xác thực là một chiêu liền không đỡ được.

"Đông Phương Tẫn", phải nói là Đạm Đài Tẫn, khóe môi nhếch lên: "Đó chính là tại hạ thắng mà không dùng đến võ"

Dắng Trang liền vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy: "Không sao chứ sư muội?"

Sầm Mịch Tuyền cắn răng lắc đầu, Dắng Trang nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, thiếu niên huyền y đã trở lại trên sân thi đấu. Dắng Trang vội vàng đỡ sư muội rời đi.

Đạm Đài Tẫn nhìn bóng lưng của họ rồi vuốt nhẹ ngón tay. Lúc đi ra thật xa Sầm Mịch Tuyền "Oa" phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh. Dắng Trang vội vàng tiếp được nàng. Sắc mặt hắn nặng nề, người kia cũng chỉ dùng có một chiêu, sư muội lại bị thương thành dạng này, chiêu thức như vậy quá mức tàn độc.

Như vậy, mấy ngày sau Sầm Mịch Tuyền cũng không có đi ra ngoài. Không có đi ra ngoài nhưng cũng có nhiều chuyện làm nàng không yên, nàng ngẫu nhiên ra khỏi phòng lại nghe những nam tử ở phòng kế bên bàn luận về con gái cảu trưởng môn Hành Dương Tông.

"Nghe đệ tử của Hành Dương tông nói, vẻ đẹp của Lê tiên tử là vẻ đẹp khó có được, không biết cuối cùng dáng vẻ ra sao?"

"Nếu như ta mạo muội đến bái phỏng không biết Lê tiên tử có để ý hay không?"

"Các ngươi nói xem nếu lần sau gặp được Lê tiên tử ta đưa nàng dưỡng nhan đan nàng có nhận không?"

Có người cười nói: "Đồ của Hợp Hoan tông, ngươi cũng dám đưa cho Dục Linh tiên tử, không chừng bị Công Dã Tịch Vô giết chết."

"Đừng lo lắng, một thời gian nữa bí cảnh Thương Nguyên mở ra, Lê tiên tử có khả năng sẽ đi."

Không riêng gì bọn họ nghe ngóng tin tức, trước đó Sầm Mịch Tuyển cũng thám thính tình hình, hai ngày gần đây nàng cũng thay đổi biện pháp để nghe ngóng tình hình của Lê Tô Tô. Sầm Mịch Tuyền tức giận đến nghiến răng. Thế nhưng nàng cũng không có biện pháp gì, luận về lúc sinh ra Lê Tô Tô đã có bối cảnh cao hơn nàng. Có người cha pháp lực cao cường, sinh ra đã là linh thai.

Sầm Mịch Tuyền chỉ có thể an ủi mình, thân phận cao quý thì có là gì chứ, ở tu tiên giới thực lực vẫn là cái quyết định. Lê Tô Tô nếu như không phải có môn phái tốt làm chỗ dựa nói không chừng bị người ta mang đi làm lô đỉnh! Vừa nghĩ như thế nỗi tâm nàng mới thoải mái một chút. Lại nói đến bên phái Tàng Hải bên đây, thật sự hắn cũng không hiểu.

"Tiểu sư đệ, đế đánh sao mà để cô nương của Xích Tiêu tông bay ra ngoài"

Đạm Đài Tẫn lao kiếm của mình, nói "Ngoài ý muốn, vị sư tỷ kia còn chưa chuẩn bị xong"

"Tiểu sư đệ ngươi vận khí thật không tồi."

Đạm Đài Tẫn cười như không cười.

Đạm Đài Tẫn mõi ngày tỷ thí xong trở về hậu viện của Hành Dương Tông trước giờ cũng không có đi ra ngoài, Tàng Hải gặp hắn như vậy "Không thích sống chung", nhịn không được khuyên nhủ: "Tiểu sư đệ năm nay đệ mới có nhiêu tuổi, ngày thường nên đi ra ngoài nhiều một chút, cùng đệ tử khác kết giao nhiều vào, có nhiều mối quan hệ tốt. Đệ mấy ngày nay biểu hiện phi phàm như vậy, rất nhiều đạo hữu muốn cùng đệ kết giao, đệ mỗi ngày về lau kiếm để làm gì chứ?"

Thấy Đạm Đài Tẫn không tiếp lời, Tàng Hải đột nhiên nhớ đến cái gì cười hắc hắc.

"Sư huynh lúc ở độ tuổi này, cũng từng là thiếu niên yêu trộm người ta, nói cho sư huynh đi có phải hay không đệ đã có người trong lòng?"

Đạm Đài Tẫn động tác lau kiếm dừng lại, lãnh đạm nói: "Không có"

Tàng Hải không cảm nhận được tâm tình hắn không tốt lại nói tiếp: "Không có hả, vậy đệ cảm thấy tiểu cô nương thi đấu cùng đệ hôm nay thế nào, người ta là con gái của tông chủ Xích Tiêu đứng thứ hai đó, theo sư huynh thấy thì dáng dấp cũng đẹp, đệ lại không có thương hoa tiếc ngọc lại ra tay tàn nhẫn như thế."

"Còn có, sư huynh hôm nay đi tiền viện uống rượu nghe nói, tông chủ của Hành Dương tông này cũng có một cô con gái, nghe nói tiểu cô nương kia nhan sắc tuyệt trần, chân thật nghiền ép tam giới, đẹp đến mức không gì sánh bằng, chỉ là trừ người của Hành Dương tông ra cũng chưa có ai chân chính thấy được dung nhan của nàng, nếu chúng ta lần sau đi dạo trong Hành Dương tông, không chừng vận khí tốt còn có thể gặp nàng"

Đạm Đài Tẫn vẻ mặt lãnh đạm, mặc kệ Tàng Hải là nhắc đến Sầm Mịch Tuyền hay là Lê Tô Tô, thần sắc hắn đều không có biến hóa nào. Tàng Hải nhìn qua, hắn mới lộ ra một chút ngại ngùng cười.

"Sư huynh, sắc trời không còn sớm, huynh cần phải trở về"

"Vậy được rồi, ta đi xem những sư đệ khác bị thương"

Tàng Hải gật gù đắc ý đi. Đạm Đài Tẫn gối lên cánh tay của mình, cái gì thiên kim của Xích Tiêu tông, cái gì tiên tử của Hành Dương tông, hắn lạnh lùng cắn cổ tay của mình, đến khi chảy máu. Hắn chỉ cần Đèn An Hồn. Nhất định phải là Đèn An Hồn.

Thi đấu kết thúc, tất cả mọi người đều không nghĩ đến, người thắng cuộc sau cùng lại là đệ tử của Tiêu Dao Tông. Chuyện này một đoạn thời gian sau đều là đề tài trong những bàn luận, Tiêu Dao tông là củi mục không khắc được gỗ, mà lại giết ra một thiên tài.

Diêu Quang nói: "Vậy mà là người của Tiêu Dao tông, mấy nghìn năm thật là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên. Đang tiếc chúng ta không có đến xem, nghe nói người kia biểu hiện rất là tuyệt đỉnh, không kém Công Dã sư huynh chút nào."

Diêu Quang giọng nói mang vẻ thán phục, Tô Tô kinh ngạc nghĩ, có thể để cho Diêu Quang khen tuyệt đỉnh, nhất định là người rất lợi hại. Bầu trời tiên khí từng đạo lượng lờ bay đến, Tô Tô nói: "Mặc kệ ai thắng, mấy ngày nay thật là náo nhiệt"

Diêu Quang điểm trán nàng "Từ khi bế quan xong lại thích náo nhiệt rồi, trước kia chẳng phải muội không thích náo nhiệt mới ở Trường Trạch tiên sơn sao?"

Tô Tô che lại nốt chu sa ở mi tâm, lộ ra đôi mắt long lanh sinh động.

"Muội chỉ là có chút nhớ mọi người"

"Sư đệ của muội đến kìa" Diêu Quang nói. Tô Tô quay đầu quả nhiên trông thấy Nguyệt Phù Nhai.

Nguyệt Phù Nhai : "Diêu Quang sư tỷ, sư tỷ. Sau khi thi đấu kết thúc sư tôn cùng các trưởng lão có điều muốn nói, cũng như là trao Đèn An Hồn cho đệ tử thắng được, sư tỷ cần phải tham gia."

Tô Tô sau khi nghe Diêu Quang nói về người đệ tử kia có bao nhiêu lợi hại, nàng trong lòng cũng có chút hiếu kì, tất nhiên là muốn đến xem.

"Được"

Mọi người cùng nhau đến chỗ đãi tiệc của Hành Dương tông.

Diêu Quang đi phía trước, Nguyệt Phù Nhai đi phía sau nàng máy bước, đi bên cạnh Tô Tô, thần sắc nghiêm nghị thấp giọng nói: "Thật là có lỗi, sư tỷ, không thể thắng Đèn An Hồn cho tỷ"

Hắn cuối đầu nhìn giày mình, tiểu sư đệ mình luôn luôn ngay thẳng, trên mặt lại hiện vẻ xấu hổ.

Tô Tô cũng học hắn, thấp giọng nói: "Tỷ muốn Đèn An Hồn để làm gì chứ, ngược lại đệ linh kiếm của mình cũng nát rồi, Phù Nhai sư tỷ có rảnh sẽ tìm cho đệ vũ khí mạnh hơn. Đại sư huynh có tiên kiếm "Phần Thiên", đệ cũng không thể cái gì cũng không có."

Nguyệt Phù Nhai ngẩng đầu, trông thấy một đôi mắt đen láy trong sáng rõ ràng. Thiếu nữ có nốt chu sa, đôi mắt đen linh động, chứa đựng hình bóng của hắn. Dưới mí mắt của nàng, sắc mặt của Nguyệt Phù Nhai kéo căn, vội vàng đi lên phía trước: "Không, không cần, đệ dùng linh kiếm là được rồi."

Tô Tô nhìn hắn, Phù Nhai giống như là chạy trối chết? Trước kia cùng nàng tỷ thí, không thèm xem nàng là nữ tử, một chút cũng không khách khí.

Đến sảnh Hành Dương tông đi về phía chỗ ngồi, ngồi xuống, Tàng Hải lấy từ bên hông ra một viên châu lưu niệm* (Dùng để lưu lại hình ảnh ). Hắn cười khờ khờ nói: "Sư đệ, một lát trưởng lão Hành Dương tông mang Đèn An Hồn cho đệ, sư huynh sẽ dùng viên châu lưu niêm này để lưu khoảnh khắc ấy, sau khi trở về cho mọi người cùng xem, Tiêu Dao tông ta cũng có ngày nở mặt nở mày.

Đạm Đài Tẫn nhìn cái chén trên tay không mặn không nhạt không lên tiếng. Không ít đệ tử đều đang nhìn Đạm Đài Tẫn, thiên tài khó có được của Tiêu Dao tông, đã vậy còn là người vừa giỏi vừa đẹp kinh tài tuyệt đỉnh, chỉ cần việc hắn là đơn căn Linh lôi, cũng đủ để làm người khác chú ý.

Bởi vì mấy trận đấu gần đây có Tàng Hải xem, Đạm Đài Tẫn đã tỷ thí bớt phóng túng, không tiếp tục một chiêu là hạ đối thủ nữa.

Từng lão đạo trưởng cùng với đệ tử vào chỗ ngồi. Yến tiệc cũng náo nhiệt hơn, sau đó tại cửa ra vào của yến tiệc, tràng vào âm thanh bàn luận hân hoan.

Những đệ tử đứng ở cửa Hành Dương tông, không biết gặp được ai, toàn bộ chen chúc đi lên, hoàn toàn không có bộ dáng tiếp đãi các tông môn như vừa rồi, rút đi sự đứng đắn, trên mặt treo lên nụ cười xán lạn.

Dưới thềm đá tiểu đệ tử tránh đường, mọi người trong yến tiệc như ý thức được điều gì, đều nhìn ra cửa ra vào. Chỉ thấy thiếu nữ bước xuống từ trên tiên kiếm, thiếu nữ mặc váy trắng linh động, giày thuê tinh xảo, bước chân nhẹ nhành đi đến những tua rua lay động theo bước chân của nàng. Nàng lấy vải trắng giao sa che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng linh hoạt, giữa chân mày là nốt chu sa. Vải giao sa bị làm phép, khiến cho dung nhan của nàng trở nên mơ hồ.

Bên tay Đạm Đài Tẫn có người thấp giọng nghị luận.

"Là con gái của Cù Huyền Tử tiên tôn, Dục Linh tiên tử"

"Nàng tên là gì?"

Có người nói: "Lê Tô Tô"

Đạm Đài Tẫn uống cạn chén linh lộ, không có ngẩng đầu. Bất quá cũng chỉ là thân phận xuất chúng của thiếu nữ, ngây thơ, yếu ớt, không rành thế sự.

Tàng Hải thở dài: "Con gái bảo bối của Cù Huyền Tử tiên tôn, cơ hồ mọi người đều biết đến sự tồn tại của nàng, chỉ là có mấy người mới thấy được dáng vẻ của nàng. Cù Huyền Tử cùng một đám đồng môn, bảo hộ nàng vô cùng tốt."

Nàng so với những đệ tử đau khổ tu luyện hoàn toàn khác biệt, thân phận trân quý, tư chất xuất sắc, phụ thân là người tài trong tiên giới, thật là làm người ta hâm mộ.

Chí ít thì Tàng Hải rất là ghen tị, Hành Dương tông là tông phái đứng đầu, làm sao giống Tiêu Dao tông của bọn họ, nghèo rớt mùng tơi, nghèo đến mức không thể phát cho đệ tử một thanh kiếm. Hắn lúc trước chỉ dám cùng sư đệ ba hoa, biết thân phận của người ta cùng bọn hắn khác biệt.

Dạng nữ tử có thân phận này, phần lớn đều xem thường Tiêu Dao tông, cho rằng họ tu vi thấp, bại hoại.

Tô Tô cùng Diêu Quang, Nguyệt Phù Nhai cùng nhau tiến vào, nàng muốn đến bên cạnh Cù Huyền Tử, chân vừa nhất, mắt chuyển động thấy người ngồi giữa ở vị trí Tiêu Dao tông, đệ tử huyền y thêu cá thần sắc lãnh đạm.

Người kia giống như cảm nhận được, tay nắm chén dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ dừng lại, thời gian năm trăm năm.

Những ký ức khó quên ở nhân gian, như vừa lướt qua trước mắt nàng. Móng tay Tô Tô suýt nữa đâm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm người trước mắt.

Làm sao lại như vậy? Là hắn.

____

Edit: Tiểu Tiên Nữ

Beta: Bảo bối của TTN

By team: Táo vị chuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro