CHƯƠNG 82: ĐẾN MỘNG CŨNG KHÔNG ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng từng ước rằng, từ biệt ở nhân gian, đời này sẽ không gặp nhau nữa.

Giờ phút này bộ dáng của thiếu nhiên so với năm trăm năm trước đế vương không có tơ tình, càng giống một người khác.

Tô Tô khi còn bé đã gặp qua Ma Thần ở Ma Vực quanh thân u ám, màu da trắng bệch không bị bất kì thứ gì ràng buộc. Nàng rõ ràng đã rút ra Tà Cốt của Đạm Đài Tẫn, vì cái gì dung mạo cùng bộ của Đạm Đài Tẫn y như người kia, thậm chí so ra vẫn giống nhau đến mấy phần.

Trong năm trăm năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần nữa gặp lại hắn là quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, Tô Tô vô ý cắn môi đến bật máu. Nguyệt Phù Nhai cảm thấy Tô Tô không thích hợp, nghi hoặc mà thấp giọng gọi: "Sư tỷ?"

Qua một cái chớp mắt lại như dài đằng đẵng. Thanh âm của Phù Nhai đã giúp nàng lấy lại tinh thần, nàng như là người rơi xuống nước ngạt thở được người vớt lên. Đạm Đài Tẫn tồn tại làm cho nàng lạnh cả người, cũng may hiện tại nàng cũng không phải là Diệp Tịch Vụ, sẽ không trải qua sự tuyệt vọng bất lực trong quá khứ.

Nàng hiện tại là Lê Tô Tô. Tô Tô quay đầu dời đi tầm mắt, có lẽ biểu hiện vừa rồi làm hắn sinh nghi, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nàng, hơi nhíu lông mày.

Thẳng đến khi Lê Tô Tô đến bên cạnh Cù Huyền Tử, thần sắc nàng sớm đã điều chỉnh lại tự nhiên. Vô tình đạo từ linh đài hướng ra đến từng tấc kinh mạch của nàng, quá khứ nhiều năm trước, trong lòng nàng giờ cũng chậm rãi phai nhạt dần.

Tô Tô nói: "Phụ thân"

Cù Huyền Tử hướng nàng gật đầu. Một ánh mắt vẫn luôn hướng nhìn nàng, Tô Tô cũng không muốn Đạm Đài Tẫn nhìn ra được gì. Ký ức như mây khói, gặp nhau mà không nhận ra mới là kết cục tốt nhất. Nàng ánh mắt lạnh nhạt không tiếp tục nhìn hắn nữa.

Tàng Hải đẩy bên người Đạm Đài Tẫn: "Sư đệ"

Làm sao lại nhìn chằm chằm Dục Linh tiên tử, không phải đối với sắc đẹp không có hứng thú sao? Mà lại nhìn tiên tử che mặt đi, chỉ thấy rõ được nốt chu sa giữa chân mày, sư đệ sẽ không thật sự coi trọng người ta đi, không phải đâu, Tiêu Dao tông bọn họ không thể trèo cao!

Đạm Đài Tẫn sắc mặt lãnh đạm lại nói: "Không có việc gì"

Chỉ là khoảnh khắc nhìn đến đôi mắt của thiếu nữ kia, dưới ngực như có một bàn tay đang bóp chặt tim hắn. Nàng quay người ngồi xuống, trong mắt đã không còn cảm xúc, đây cũng như những bữa tiệc khác của tu chân giới.

Đạm Đài Tẫn cảm thấy có chút buồn cười, là điên rồi sao? Chỉ là một thiếu nữ lạ lẫm, hắn lại từ ánh mắt người ta nhìn ra hình bóng quen thuộc ấy.

Có đôi khi hắn nghĩ, năm trăm năm trước lâu như vậy, hắn sớm nên quên dung nhan của nàng.

Tàng Hải thấy hắn cảm xúc thu lại nhanh, không có nửa điểm coi trọng con gái của Cù Huyền Tử, ở trong lòng nhẹ thở ra. Thật là không dễ dàng mà, chẳng lẽ muốn đem thiên phú duy nhất mới xuất hiện này đưa đến Hành Dương tông? Sư tôn nhất định sẽ đánh chết hắn.

Tàng Hải: "Nói đến cũng lạ, không ai thấy qua Cù Huyền Tử có đạo lữ, trăm năm trước, đột nhiên nghe hắn nói có con gái trời sinh là linh thể, sư đệ ngươi không biết lúc ấy tu chân giới bất ngờ đến nhường nào đâu."

Cù Huyền Tử đây chính là người trụ cột tồn tại trong chánh đạo, mà con gái của hắn là Dục Linh tiên tử, mẫu thân là ai thì đến nay tam giới không có một ai biết. Nhìn Cù Huyền Tử đối với đứa con gái này yêu thương, chắc chắn năm đó cũng rất yêu thương mẫu thân của Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn giương mắt lên đột nhiên hỏi: "Sư huynh, huynh nói Dục Linh tiên tử là trời sinh linh thể?"

Tàng Hải nói: "Đúng, tiểu sư đệ sao đột nhiên đệ lại hỏi cái này"

Thiếu niên lộ ra nụ cười: "Không có gì, chỉ hiếu kì thôi"

Nói như thế, trái tim trong lòng ngực lại hưng phấn nhảy lên. "Trùng sinh sách" có ghi chép, trời sinh linh thể là thân thể tốt nhất để chứa linh hồn. Hắn đụng đụng khối ngọc trong túi càn khôn, liếm liếm môi.

Ở trong nói với chính mình, đừng nóng vội, rất nhanh, ta sẽ vì nàng mà tìm được thân thể phù hợp để nàng nhập vào. Bất quá thiếu nữ này thân phận cao, muốn nghiền nát hồn phách của nàng chỉ lưu lại nàng thân thể, hắn phải tốn chút công phu.

Dăm ba câu phát biểu, Thanh Vô trưởng lão của Hành Dương tông đã lấy ra Đèn An Hồn, dưới sự chứng kiến của mọi người liền đem Đèn An Hồn trao cho Đạm Đài Tẫn. Đạm Đài Tẫn nắm chặt Đèn An Hồn, Tô Tô nhìn người cầm Đèn An Hồn rồi dời đi tầm mắt.

Hắn lại muốn tìm hồn phách của ai? Diệp Băng Thường sao?

Cũng đúng, Diệp Băng Thường là phàm nhân. Sợ là ở nhân gian chỉ bồi hắn được ngắn ngủi mấy chục năm, sau khi rút ra tà cốt hắn sinh ra tơ tình, hận mình, tất nhiên sẽ yêu Diệp Băng Thường. Lúc hắn còn chưa có tình cảm, đã quan tâm Diệp Băng Thường như vậy, nhọc lòng tìm nàng về cũng là nằm trong dự liệu.

Tiên sơn sương mù thổi qua lòng bàn tay Tô Tô, Tô Tô rủ xuống mi mắt, bất luận như thế nào, tà cốt đã hủy, Đạm Đài Tẫn cùng nàng không liên quan.

Tô Tô nghe thấy Cù Huyền Tử nói: "Lần này Cù Huyền Tử muốn cùng chư vị ở đây bàn luận về hai chuyện. Từ sau trận thần ma đại chiến, Ma thần chết đi, đại yêu bị trấn áp tại Hoang Uyên, tiểu yêu ma thì lui về Sa Bà Ma Vực không một ngọn cỏ, không dám đến làm loạn.

Năm trăm năm trước, phong ấn Hoang Uyên bị xông phá, ma khí khắp trời. Vô số yêu má quỷ quái từ Hoang Uyên trốn ra, làm hại nhân gian."

Nói đến sự tình của Yêu Ma giới, thần sắc mọi người đều trịnh trọng lên. Tô Tô ngưng thần, cũng muốn nghe xem không có Ma Thần, tam giới hiện tại như thế nào.

"May mắn trăm năm qua, chúng ta đồng tâm hiệp lực, đối kháng yêu ma, mới giữ được nhân gian bình an, Tiên giới yên ổn. Nhưng gần đây, Yêu Hoàng xuất thế, các yêu ma lấy hắn làm vi tôn".

Cù Huyền Tử nhắm mắt lại nói, "Thời gian trước, chưởng môn Thái Hư tông chết ở trong phòng mình, môn phái 360 người đệ tử không một ai trốn thoát." Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Yêu Hoàng? Tô Tô vô ý nhìn về phái Đạm Đài Tẫn, làm sao có thể chứ, lẽ nào Tà Cốt mất đi, trả lại xuất hiện của Yêu Hoàng!

Cù Huyền Tử có một cái pháp bảo gọi là "Thủy kính", Thủy kình có thể xem được sự việc xảy ra trong thời gian ngắn.

Ông lấy ra Thủy kính, Thủy kính lơ lửng trong không trung, tất cả mọi người đều nhìn lên. Chỉ thấy bên trong Thái Hư tông, suối trước cửa tông môn bị máu của các đệ tử nhuộm đỏ, Các đệ tử Kim Đan kỳ trở lên đều bị móc ra, Yêu Hoàng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Bên trong Thủy kính, yêu ma tàn phá bừa bãi, nhưng không thể chiếu ra thân ảnh của Yêu Hoàng, Yêu Hoàng bên trong Thủy kính chỉ có cái bóng lưng, đến cả nam hay nữ cũng không biết được.

Một màn máu tanh như thế, làm cho tiên môn người người tức giận, có người mặt đỏ lên, lòng đầy câm phẫn thóa mạ nói: "Giết yêu hoàng, nếu để cho ta gặp hắn, nhất định ta phải đem hắn nghiền ra thành tro!" Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu là Yêu Hoàng thì làm sao có thể tùy tiện bị bắt lại.

Yêu ma bây giờ đều sinh sống tại Sa Bà Ma Vực, địa phương quỷ quái kia không có một ngọn cỏ, lấy máu làm sông, ai đến đó thảo phạt không dám chắc có thể trở về. Cù Huyền Tủ thu kính nói: "Ta sắp đột phá, cần bế quan độ kiếp, Thanh Vô sẽ mang theo đệ tử Hành Dương tông đi đến Thái Hư, thăm dò sự tình của Yêu Hoàng, tìm kiếm lệnh bài để đi Sa Bà Ma Vực"

"Xích Tiêu tông nguyện ý theo..."

"Chân Vũ phái nguyện đi theo Tiên tôn..."

"Còn có chúng ta, Thiên Nguyên tông cũng nguyện cùng nhau đi"

Tàng Hải nghe: " Tiểu sư đệ tông môn của chúng ta sao bây giờ, có đi hay không?" Tông môn của bọn họ không có nhân tài, nếu như đi cũng chẳng được gì.

Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: "Không đi"

Tàng Hải thở dài, thời điểm cần thực lực như thế này, Tiêu Dao tông thẹn đến hoảng, hắn yên lặng lấy tay áo che mặt.

"Thứ hai" Cù Huyền Tử nói, "Thương Nguyên bí cảnh sắp mở ra, cửa vào lúc bình minh ở thành, bên trong bí cảnh có pháp bảo vô số, cơ duyên khó biết được, nhưng nguy cơ cũng trùng trùng. Nhưng mà bí cảnh Thương Nguyên trước giờ chỉ có đệ tử Nguyên Anh trung kỳ trở lên mới có thể vào, chư vị nhất định phải cẩn thận một chút."

Chuyện này không phải bí mật, ngược lại rất nhiều người đến lần so tài này, cũng vì kết bạn đệ tử Nguyên Anh kỳ trở xuống, đến lúc đó cùng nhau vào kiếm cơ duyên.

Tu tiên không có thời gian cố định, có lẽ tiến vào bí cảnh, lúc trở ra đã qua ba thập niên. Nghe nói, bên trong Thương Nguyên bí cảnh có mảnh vỡ thần khí. Nếu quả thực tìm được mảnh vỡ thần khí, tương lai khi khai chiến cùng Yêu Ma phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.

Tô Tô nghe Câu Ngọc nói qua, hai trăm năm trước Thương Nguyên bí cảnh mở ra một lần, khi đó Công Dã Tịch Vô tu vi còn thấp, Cù Huyền Tử sợ hắn vào xảy ra chuyện nên không cho hắn đi. Nghĩ đến đây, Tô Tô nhịn không được nhìn về phía người nam tử có tấm lòng ấm áp bên cạnh.

"Sư huynh, Thương Nguyên bí cảnh huynh có đi không?"

Công Dã Tịch Vô buông bình rượu xuống, trước đó hắn đang suy nghĩ xuất thần một chuyện, nghe được Tô Tô hỏi, hắn ôn nhu nói: "So với Thương Nguyên bí cảnh, huynh càng lo lắng việc Thái Hư tông bị diệt môn hơn, huynh cần đi qua đó nhìn một chút."

Tô Tô liền hiểu rõ quyết định của hắn.

Tựa như việc gì cũng thay đổi, nhưng sư huynh thì vẫn vậy, huynh ấy luôn đặt chúng sinh lên hàng đầu. Mặc kệ là đi lên hay xuống huynh ấy vẫn luôn thản nhiên như vậy.

Nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, Tô Tô đột nhiên nhớ đến những năm tháng ở nhân gian kia, nàng đi đến trước nam tử. Nàng tự tay giết... Tiêu Lẫm. Những quá khứ kia, như sương mờ ảo, giống như đã xảy ra rất lâu trước kia. Tô Tô biết là mình cũng nên dần quên đi.

Từ Thủy kính thấy được những sự tình kia, Tô Tô rõ ràng, Tiên giới cùng yêu ma, trận chiến này không thể nào tránh thoát, có lẽ không lâu sau, Tiên Ma vẫn như cũ mở ra tranh chiến. Chỉ bất quá, lần này tiên môn có lực để đánh trận, không như lúc trước thực lực ảm đạm.

Tất cả các tông phái cáo từ Hành Dương tông, trở về làm chuẩn bị cho việc đến Sa Bà Ma Vực, cũng muốn căn dặn sự tình những đệ tử trẻ tuổi về Thương Nguyên bí cảnh.

Hiện tại Vô tình đạo của Tô Tô không ổn định, dự định ngự kiếm về Trường Trạch tu hành, nàng còn chưa gọi ra tiên kiếm, một chiếc roi ngang ngược đánh tới. Trên roi có những gợn nước lăng lăng tràng đầy sát ý. Tô Tô lập tức cảm thấy được tiếng xé gió, dự định né tránh.

"Sư muội" Dắng Trang kinh hãi, không kịp ngăn cản, mũi lưỡi kiếm chặn ngang chiếc roi, kiếm vỡ nát.

Phù Nguyệt Nhai ngắn trước mặt Tô Tô : "Sầm sư tỷ đây là Hành Dương tông, không phải Xích Tiêu tông, tỷ đừng có đối với sư tỷ vô lễ, cũng đừng trách Hành Dương tông không khách khí!"

Linh kiếm của Phù Nguyệt Nhai rơi trên đất, Tô Tô nhìn những mãnh vở trên đất, có chút tức giận. Phù Nhai sư đệ yêu quý kiếm, cả tông môn ai cũng biết.

Bây giờ kiếm của hắn vì bảo vệ nàng mà nát.

Sầm Mịch Tuyền lại giống như không nghe thấy lời hắn, không nói hai lời đánh đến.

Tô Tô đang muốn đánh trả, lại thấy ánh mắt trống rỗng của Sầm Mịch Tuyền, đột nhiên cảm thấy không đúng. Sầm Mịch Tuyền mặc dù ương ngạnh, nhưng lần này nàng đến đây là để tu tâm, hy vọng bái Cù Huyền Tử làm thầy. Tô Tô là con gái của Cù Huyền Tử, Sầm Mịch Tuyền không có khả năng đột niên động thủ với nàng ở Hành Dương tông.

Mới nghĩ như vậy, sau một khắc một bàn tay thon dài đánh lên đầu của Sầm Mịch Tuyền. Sầm Mịch Tuyền mở to hai mắt, ngã xuống.

"Sư muội" Dắng Trang vội vàng tiếp được nàng. Sau lưng Sầm Mịch Tuyền, Công Dã Tịch vô đi đến, hắn cau mày, nhìn về phía Tô Tô: "Sư muội, không có sao chứ?"

Tô Tô lắc đầu, nàng nhìn về phía bàn tay của Công Dã Tịch Vô một đoàn tử khí: "Đây là?"

Công Dã Tịch Vô bóp nát tử khí trong lòng bàn tay nói: "Là thuật con rối"

Dắng Trang nghe vậy, sắc mặt cũng rất khó coi: "Ai dùng thuật con rối khống chế sư muội tấn công Lê tiên tử?"

Nguyệt Phù Nhai cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, tự giác không lên tiếng.

Công Dã Tịch Vô nói: "Dắng Trang sư đệ suy nghĩ kỹ một chút, gần đây Sầm sư muội có đắc tội với ai?"

Dắng Trang nhìn Nguyệt Phù Nhai do dự một chút, lắc đầu. Hắn một mực luôn bên cạnh sư muội, nhưng lại không biết sư muội bị người ta khống chế, người hại sư muội cũng thật đáng sợ. Thuật con rối... là thuật làm cho người ta thật câm hận mà cũng thật là thủ đoạn quen thuộc.

Tô Tô nhìn lên trời, pháp khí hồ lô của Tiêu Dao tông đã bay đi xa, Đạm Đài Tẫn cùng khí tức của hắn biến mất không thấy nữa. Nàng nhìn Sầm Mịch Tuyền bất tỉnh, lại nhìn đến Công Dã Tịch Vô, lại cảm thấy thật là hoang đường...

Năm trăm năm, chẳng lẽ người kia một chút cũng không thay đổi? Dù đã đổi qua Thần tủy, vẫn như củ dùng thủ đoạn hèn hạ. Quá khứ hắn khống chế mình giết Tiêu Lẫm, bây giờ tiếp tục khống chế Sầm Mịch Tuyền để giết mình sao?

Cùng lúc đó, thiếu niên ngồi bên cạnh Tàng Hải mở mắt ra. Chưa kiểm tra được thân thủ nàng, Đạm Đài Tẫn nghĩ thật đáng tiếc. Trong mắt hắn lạnh đi, ngón tay cầm chắn miếng ngọc của mình, giống như là cầm ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của mình.

Ngọc trong tay hắn chính là miếng ngọc năm đó, vào đông ở trên xe ngựa nhân gian, thiếu nữ tự tay đeo lên bên hông cho hắn. Nàng từ trên nền tuyết đỡ hắn dậy, vì hắn động thủ đánh Triệu Vương, để đầu gối hắn không chạm đất.

Khi đó nàng nhíu mày, nhẹ nói: "Cái này cho ngươi, Triệu Vương gặp nó, kiểu gì cũng phải kiên kị một chút. Nàng mang đến nhân gian ấm áp ý xuân, cũng cho hắn tàn nhẫn đau đớn nhất, hắn muốn nàng trở về, vì vậy không tiếc bất cứ giá nào.

Cho dù là hận hắn, hận như năm đó cũng tốt.

Chứ không phải như bây giờ, đến mộng cũng không đến.

____

Edit: Tiểu Tiên Nữ

Beta: Bảo bối của TTN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro