CHƯƠNG 83: HỦY HOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần trước nhìn từ Thủy kính thấy được cảnh diệt môn của Thái Hư tông, Tô Tô muốn cùng Công Dã Tịch Vô đi Thái Hư tông. Cù Huyền Tử đã bình cảnh ở Độ kiếp trung kỳ này gần trăm năm, lần này ông giác ngộ được vài điều nên cần bế quan để đột phá. Biết được Tô Tô muốn đi cùng Công Dã Tịch Vô đến Thái Hư tông, Cù Huyền Tử nói: "Tô Tô con không thể đến núi Thái Hư, con phải đi Thương Nguyên bí cảnh."

"Vì sao ạ?"

"Con vừa tu vô tình đạo, đại đạo chưa vững vàng, tận lực tránh đi yêu ma, một người như Tô Tô để trưởng thành rất khó, tiên Diệc Nhiên, thượng cổ thần linh đã ngã xuống quá lâu, vạn năm qua, không có người phi thăng. Tạm giới chúng sinh cần Thần, con không nên chưa thành thần mà đã đi mạo hiểm. Để đến một ngày, nghịch chuyển cục diện, con thành thần, để bảo vệ chúng sinh, trước hết bây giờ phải bảo vệ tốt chính mình."

Tô Tô giật mình, đã rất lâu rồi không có ai nói với nàng rằng hãy bảo vệ chính mình.

"Thương Nguyên bí cảnh có thể rèn luyện. Tiên kiếm cũng không có thích hợp với con, khi còn bé con học qua hồng kiếm quyết nhưng cũng không thích nó, Vô tình đạo vốn bản chất là thuật siêu thoát lấy vỏ ngoài là Thuật ngũ hành, phụ thân không biết bạn từ nhỏ của con Câu Ngọc đã đi đâu, nhưng con cần phải gặp một cái cơ duyên."

Nghe Cù Huyền Tử nhắc đến Câu Ngọc, Tô Tô trầm mặt. Đúng vậy, nàng tử nhỏ đã không thích luyện kiếm, Câu Ngọc lúc đó đã giảng cho nàng các môn Ngũ hành, dạy nàng sử dụng một số đồ vật mới lạ. Câu Ngọc không còn, nàng cầm một thanh kiếm lạnh như băng, trong lòng như có một khoảng trống.

"Phụ thân cũng không miễn cưỡng con, nếu con không muốn đi Thương Nguyên bí cảnh, cũng có thể ở lại Trường Trạch"

"Con đi bí cảnh". Tô Tô cuối cùng nói như vậy. Nàng biết Cù Huyền Tử muốn tốt cho mình, lúc nàng còn nhỏ, đã hình thành thói quen gánh vác vận mệnh chúng sinh, quên đi cơ hội rèn luyện của chính mình.

Nàng đã quên, nhưng phụ thân Cù Huyền Tử thay nàng nhớ kỹ.

Thế gian linh khí phân thành Ngũ Hành, cái gì linh căn cái gì linh khí. Tô Tô trước kia là hỏa linh căn, sau khi Niết bàn tu luyện Vô tình đạo, nàng phát hiện mỗi loại linh khí mình đều có thể hấp thu không bài xích loại nào. Dòng máu Phượng hoàng thượng cổ vốn dĩ là thần, sau khi niết bàn tốc độ tu luyện của nàng gấp trăm lần trước kia.

Trên linh đài vô tình thần đạo, bị tơ hồng nhàn nhạt bao trùm. Tô Tô không biết đây là cái gì, nhưng ẩn ẩn có loại cảm giác cần nàng khám phá. Nàng ở trong rừng trúc gần nửa tháng, đi ra trông thấy linh chim líu ríu hót trên bả vai của thiếu niên áo trắng. Những ngày này linh điểu rất thân cận nàng, làm bạn cũng nàng còn giúp nàng trông nhà.

Tô Tô gọi hắn: "Phù Nhai"

Nguyệt Phù Nhai quay đầu: "Sư tỷ đệ đến đón tỷ"

Lần này hắn cũng muốn vào Thương Nguyên bí cảnh rèn luyện, Nguyệt Phù Nhai nhập tông môn muộn, là Cù Huyền Tử đón hắn từ trong tay cố nhân của ông, dốc lòng dạy bảo. Hắn mặc dù là sư đệ của Lê Tô Tô nhưng tâm trí lại rất thành thục.

Tô Tô gật đầu: "Tỷ muốn trước tiên chúng ta tìm sư huynh, cùng tạm biệt huynh ấy"

Nguyệt Phù Nhai: "Đệ cùng sư tỷ cùng nhau đi"

Thế là Tô Tô đi ở phía trước, Nguyệt Phù Nhai đuổi theo sau. Ở giữa rừng trúc là trăm hoa đua nở, những dàn bướm bay múa vây bọn họ ở giữa. Bay đến trên y phục của nàng, hôm nay nàng không mang giao sa che mặt, lộ ra dung mạo xinh đẹp. Nguyệt Phù Nhai đưa mắt nhìn, rồi nhanh chống rủ mắt xuống.

Chỗ của Công Dã Tịch Vô cũng cách không xa, hắn tu hành chú trọng là tâm của mình, vẫn như cũ cùng với đệ tử phổ thông như nhau, ngày ngày chỉ bảo mọi người.

Cù Huyền Tử tự mình dạy bảo hắn, về sau hắn một mình đảm đương, ngẫu nhiên cũng dạy bảo Tô Tô cùng Phù Nhai. Hắn tính tình ôn hòa, khi còn bé Tô Tô lười biếng, hắn bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tuy nhiên lúc dạy Nguyệt Phù Nhai thì rất là nghiêm khắc. Tô Tô nhớ đến quá khứ, nhìn thấy dưới cây hoa đào, nam tử áo trắng cung một nữ tử bích y nói chuyện, như một đôi tình lữ.

Nữ tử cười nheo mắt, cực kỳ động lòng người. Nàng chuyên chú nhìn khung cảnh trước mắt, một đôi mắt chứa hình bóng Công Dã Tịch Vô ngập tràn sự hâm mộ là Diêu Quang. Tô Tô nhìn Diêu Quang sư tỷ trong lòng có mấy phần cảm thán, không có như hồi trước đến quấy rầy bọn họ.

Thế giới Ma Thần kia, Công Dã Tịch Vô chết trên chiến trường, Diêu Quang không chút do dự tuẫn tình đi theo. Diêu Quang là đệ tử của Thanh Khiêm sư thúc, tỷ thích Công Dã Tịch Vô toàn bộ Hành Dương tông ai cũng biết. Tỷ cùng Diệp Băng Thường không giống nhau, tỷ giống như một ngọn lửa xinh đẹp nhưng không bị cản trở bởi nhiệt của ngọn lửa.

Quá khứ Công Dã Tịch Vô đến chết đi cũng không có nói rằng thích tỷ ấy. Nhưng Diêu Quang sư tỷ vẫn như cũ không có chút do dự nào mà đi theo hắn. Tô Tô kính nể Diêu Quang, cũng hi vọng đại sư huynh có thể đáp lại tỷ ấy.

Phù Nhai yên lặng đứng bên cạnh Tô Tô. Bọn họ dù không lên tiếng nhưng Cô Dã Tịch Vô là người nhạy bén, giống như là nhìn xuyên qua cây đào.

"Sư đệ, sư muội"

Không có cách khác, Tô Tô dành phải ra ngoài, cười hô: "Sư huynh, Diêu Quang sư tỷ"

Diêu Quang trông thấy nàng nhìn nàng ra hiệu nháy mắt cười.

Tô Tô nói: "Phụ thân bắt đầu bế quan lần này đến, là muốn cùng sư huynh nói, muội sẽ đi Thương Nguyên bí cảnh rèn luyện. Sư huynh đi núi Thái Hư nhớ phải chú ý an toàn, không cần thiết phải mạo hiểm."

Công Dã Tịch Vô nghe vậy, nói: "Bên trong Thương Nguyên bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, sư muội mới bế quan ra, thực lực chưa ổn định. Muội muốn cái gì, nói với sư huynh, sư huynh giúp muội tìm."

Diêu Quang cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy"

Tô Tô nói: "Mọi người đừng lo lắng cho muội, thực lực của muội ở đủ để bảo vệ an toàn cho mình trong Thương Nguyên bí cảnh mà. Phụ thân đã từng nói đại đạo không sợ, không nên sợ trước sợ sau, đã là đi rèn luyện, sau có thể để người khác đi giùm. Sư huynh tin tưởng muội, muội nhất định bình an trở về."

Công Dã Tịch Vô nhìn vào đôi mắt của nàng, đôi mắt kiên định, không có nữa điểm ý đùa, gật gật đầu: "Tốt, lần này huynh đi đến núi Thái Hư, không thể bên muội cùng Phù Nhai, hai người nhớ cẩn thận"

Tô Tô gật đầu đáp ứng.

Hành Dương tông đi tổng cộng ba mươi người, trưởng lão Thanh Vô cho mỗi một đệ tử một điểm hồn đăng, nếu như có gì bất trắc, môn phái có thể kịp thời tới ứng cứu, thay đệ tử chủ trì công dạo.

Công Dã Tịch Vô liền đưa cho Tô Tô một đống pháp khí phòng thân, nếu không phải Tô Tô kiên quyết không nhận, hắn liền đến tiên kiếm bổn mạng "Phần Thiên" đều lấy ra đưa Tô Tô.

Diêu Quang bên cạnh mỉm cười nhìn họ, nàng không đi bí cảnh, muốn đi theo Công Dã Tịch Vô đến núi Thái Hư. Thanh Vô từ trong tay áo càn khôn gọi ra một con tiên thuyền, chúng đệ tử ngồi vào để đi.

Thanh Vô nói: "Lần này vào Thương Nguyên, mọi người phải thật cẩn thận cảnh giác. Phù Nhai con phải chiếu cố nhóm sư đệ cùng sư điệt."

Nguyệt Phù Nhai nghe vậy liền nói: "Đệ tử biết"

Trên chặng đường tu hành cần phải luôn bước về trước không ngừng nghỉ, không ngừng rèn luyện, Thanh Vô nghiêm mặt nhìn các đệ tử rời đi. Tiên thuyền di chuyển cực nhanh, sau ba ngày, đám người đã đến được thành Bình Minh.

Tô Tô đã mang tốt giao sa che mặt mình, nhân gian lúc này là mùa thu, ở Bình Minh thành lúc này lại nắng chang chang, ngày mai buổi trưa Thương Nguyên bí cảnh sẽ mở ra, bây giờ trong thành đều là người tu tiên chờ đợi. Phù Nhai thu lại thuyền tiên, người đến đón bọn hắn sớm đã có mặt.

"Các tiên trưởng Hành Dương tông, mời đi theo tiểu nhân."

Phù Nhai đưa khối thượng phẩm linh thạch, người kia mặt mày vui đến hớn hở. Đối với phàm nhân mà nói, một khối thượng phẩm linh thạch, có thể kéo dài tuổi thọ. Đám người đi về khách điếm, Sầm Mịch Tuyền liếc mắt nhìn thấy Tô Tô cùng Phù Nhai, chân mày nàng nhướng lên, liền muốn đi qua, bị Dắng Trang giữ chặt cánh tay.

Sầm Mịch Tuyền bẹp miệng, ưỡn thẳng sống lưng. Dắng Trang tự biết đuối lý, lần trước Sầm Mịch Tuyền ra tay với Tô Tô, hắn cũng không muốn nhắc đến việc cho Sầm Mịch Tuyền bái Cù Huyền Tử làm thầy đến Hành Dương tông học tập.

Sự việc của Sầm Mịch Tuyền, cũng không nhấc lên sóng gió gì trong lòng Tô Tô, nàng không để ý, Nguyệt Phù Nhai cũng chỉ thản nhiên nhìn sang, thấp giọng cùng Tô Tô nói chuyện. Hai người chọc ngược lại làm cho Sầm Mịch Tuyền cảm thấy khó chịu. Cảm thấy họ nhìn mình như nhìn hạng tôm tép.

Một đêm trôi qua rất nhanh. Ngày thứ hai giữa trưa, trên thành Bình Minh hiện ra bạch quang, Phù Nhai lần lượt căn dặn các đệ tử sư môn, cuối cùng đi trở về bên cạnh Tô Tô.

Nguyệt Phù Nhai trịnh trọng nói: "Sư tỷ, chỗ này có một cái đầu kíp thuốc nổ, mặc dù người vào Thương Nguyên bí cảnh tu vi không cao, nhưng bản thân cái bí cảnh này mười phần nguy hiểm. Một lát ta cột vào trên tay tỷ, sau khi đi vào có kíp nổ này chúng ta cũng sẽ không tách ra. Ta sẽ bảo vệ tốt tỷ."

Rõ ràng là sư đệ, lại hiểu chuyện như một người sư huynh. Tô Tô cũng không có từ chối ý tốt của hắn, vươn cổ tay, để Nguyệt Phù Nhai mang kíp thuốc nổ màu lam thắt ở cổ tay của mình. Mới buộc xong, bạch quang ở phía chân trời đã tiến gần lại làm cho mắt người đau đớn.

Nguyệt Phù Nhai không dám thất lễ, lúc này nói: "Sư tỷ, đi!"

Cách đó không xa Sầm Mịch Tuyền cùng Dắng Trang cũng phi thân vào, lúc này ân oán gì đó không quan trọng, Thương Nguyên bí cảnh chỉ mở ra trong chớp mắt, nhanh chóng đi vào mới là chuyện quan trọng.

Ở phía xa xa hẻo lánh, Đạm Đài Tẫn mắt cũng không chớp nhìn bóng lưng của thiếu nữ.

Tàng Hải nói: "Sư đệ, nhanh!"

Đạm Đài Tẫn lên tiếng, theo Tàng Hải chậm rãi tiếng về phía trước, tại giây lát ở giữa, thân ảnh của hắn lại biến mất, không có lựa chọn ở cùng một chỗ với Tàng Hải.

Tô Tô mới đi vào, cũng cảm giác được một trận gió kịch liệt thổi vào người. Thương Nguyên bí cảnh lối vào nguy hiểm, nàng dang hai cánh tay giữ vững thân thể, trên cổ tay truyền đến trận đau xót kíp thuốc nổ đã đứt gãy. Kíp nỗ đứt gãy, nàng quay đầu, quả nhiên mình và Phù Nguyệt Nhai còn có đệ tử Hành Dương tông đã bị tách ra.

Tô Tô đành phải bấm niệm pháp quyết, trước tiên phải ổn định bay vào trong.

Người ta nói Thương Nguyên bí cảnh vô cùng nguy hiểm, nơi mà nàng rơi xuống, lại là một mảnh chim hót hoa nở, giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên. Tô Tô nhìn mặt trời bên trong bí cảnh sau đó phân biệt phương hướng, đi về hướng đông.

Nàng và Phù Nhai có bàn bạc qua nếu như ngoài ý muốn bị tách ra thì phải cùng đi về hướng đông. Nàng đi được hai bước, trên đỉnh đầu lại nghe được tiếng xé gió, Tô Tô ngước mắt, một cái bóng đen chật vật ngã xuống. Nàng biết không phải là Phù Nhai, liền không nhúc nhích.

Thiếu niên té dưới cây hoa đào, làm lay động những cánh hoa. Trận gió làm cho hắn trông chật vật đáng thương, hắn té xuống đất, ho ra một ngụm máu tươi. Tô Tô cũng không nhấc lên biểu tình gì, nhấc chân định đi.

Một bàn tay vươn ra níu váy nàng đáng thương hề hề nói: "Vị sư tỷ này, tại hạ lúc vào Thương Nguyên có việc ngoài ý muốn, bản thân bị trọng thương, có thể hay không.."

Tô Tô quay đầu quả nhiên, trông thấy Đạm Đài Tẫn tái nhợt suy nhược. Nàng ngồi xuống trước mặt hắn dò xét hồi lâu, duỗi ra ngón tay thon dài trắng nõn.

"Thật đáng thương." Nàng thấp giọng thì thầm nói.

Đạm Đài Tẫn trong mắt lướt qua một tia mỉa mai. Một khắc sau, sau lưng thiếu nữ xuất hiện ba mươi sáu thanh kiếm hỏa diễm, mang theo sát ý hướng hắn đâm đến. Hắn nghe thấy nàng cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng cực điểm.

"Ta biết rõ được ý đồ của ngươi, vị sư đệ này dù sao thì ngươi cũng trọng thương không còn sống được bao lâu nữa, ta liền tiễn ngươi một đoạn."

Nghe âm thanh của nàng, có một khắc Đạm Đài Tẫn thất thần.

Nhưng ba mươi sáu thanh kiếm, toàn bộ lạnh lùng mà hướng vào điểm yếu của hắn, để hắn lập tức tỉnh táo lại.

Đạm Đài Tẫn sắc mặt thay đổi, âm lệ nhìn thiếu nữ trước mặt. Vì để lấy được lòng tin của nàng, vết thương trên người hắn phân nửa là thật, mắt thấy kiếm sắp thật sự đâm vào mình, hắn đứng dậy tránh đi, mở tay ra, linh khí chấn động đỡ lấy thanh kiếm.

Tiên kiếm nhanh chóng xoay tròn, rồi biến mất trong lòng bàn tay Tô Tô.

"Lời này ta chỉ nói một lần, ta không có tốt bụng, sẽ không cứu người. Lăn, cách ta xa một chút, nếu không ta sẽ giết ngươi."

Nàng cũng không phải là Diệp Tịch Vụ năm trăm năm trước đồng tình, áy náy với hắn, lại có thời gian ngu xuẩn mong hắn được bình an khỏe mạnh. Nàng trước kia sẽ vì hứa hẹn, bên trong kén Đào Hoa cố gắng bảo vệ hắn, cận thận xoa mắt cho hắn, vì hắn tìm thuốc.

Nhưng Đạm Đài Tẫn sẽ không đáng thương, hắn luôn luôn biết bản thân hắn muốn gì. Hắn sẽ luôn luôn vì mục đích của bản thân mà mang lên mình những lớp ngụy trang hoàn hảo, cất giấu tất cả những độc ác cùng móng vuốt của mình.

Tô Tô không muốn gặp lại hắn. Từ lúc nàng nhảy thành hôm đó, nàng vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại con người này. Đạm Đài Tẫn không phải là Tà Thần, nàng chỉ hi vọng hắn hoàn toàn biến mất trong cơn ác mộng năm trăm năm trước. Năm trăm năm sau hai người cũng không có liên quan. Nàng mím môi lại, không nhìn hắn nữa, quay người rời đi.

Đạm Đài Tẫn bả vai bị tiên kiếm Hỏa Diễm làm trầy da, hắn trầm thấp kêu lên một tiếng đau đớn, lúc ngước mắt lên, Tô Tô đã biến mất dưới cây hoa đào.

Cánh hoa rơi trên bả vai hắn, có chút chuyện cũ, giống như mật ngọt dịu dàng, làm cho hắn cảm thấy khó thở. Trấn nhỏ dưới ánh trăng là đào yêu che trời, thiếu nữ ghé vào trên lưng hắn...

Hắn khó chịu quỳ một chân trên mặt đất, trên tay linh kiếm chống đỡ thân thể. Kiếm chuyển động, hắn mặt mày âm lệ, cây đào bên người ầm ầm ngã xuống đất.

Thứ làm hắn không dễ chịu, toàn bộ đều phải hủy diệt, hủy hoại xong liền tốt.

Đuôi mắt hắn ẩn ẩn đỏ, nhìn phương hướng Tô Tô rời đi, cỗ linh thể này hắn nhất định phải có được. Diệp Tịch Vụ không có hồn phách, hắn đi qua tam giới vì nàng chiêu hồn, nàng không có thân thể, hắn liền thay nàng đoạt một cái.

____

Edit: Tiểu Tiên Nữ

Beta: Bảo bối của TTN

By team: Táo Vị Chuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro