CHƯƠNG 84: ÁC QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Nguyên bí cảnh rất lớn, có rừng rậm, có hòn đảo thậm chí có một Hải vực rộng lớn. Đi nơi nào cũng được, chỉ tùy vào cơ duyên của mỗi người.

Tô Tô không tìm được Nguyệt Phù Nhai, ngược lại vào một mảnh rừng đá. Rừng đó bên trong, là quái thạch Lâm liệt, có tảng đá giống như là bị bổ ra, có một tảng giống như là đầu của một con cự mãng, đến cả vảy trên thân đều thấy rõ ràng.

Tô Tô nhìn chằm chằm những tảng đá kia, trong lòng sinh ra buồn vô cớ, nếu như Cửu Thiên Câu Ngọc vẫn còn, nó nhất định sẽ nói cho nàng lai lịch của những tảng đá này. Đi không bao lâu Tô Tô nghe thấy bước chân của một nhóm người.

Nàng không biết là địch hay bạn, cẩn thận từng bước chân, ẩn ẩn trốn sau tảng đá. Thân hình nàng vừa biến mất, một nam tử hướng nữ tử đi tới.

Nam tử tướng mạo thanh nhã, vội vàng nói: "Sư muội tốt, nhanh cho sư huynh hôn một cái, nhớ chết rồi."

Nữ tử trên y phục thêu lan oán trách cùng hắn đưa tình liếc mắt.

"Thế nào, không sợ Đinh sư tỷ phát hiện? Sau khi huynh cùng nàng ra khỏi bí cảnh, là muốn kết thành đạo lữ."

Nam tử trong mắt hiện lên tia chán ghét: "Muội lại thật xem huynh thích nàng ta? Nếu không phải nàng ta có người cha tốt, liền lấy tư thái như vậy, ta có bị mù cũng không đáp ứng cùng nàng ta kết thành đạo lữ."

Nữ tử thở ra, tay vuốt ve nam tử, cùng hắn nói: "Đan dược của Đinh trưởng lão không tệ, huynh muốn thân thể muội, quay đầu lại được những thứ tốt trên người nữ nhân xấu kia, huynh phải chia cho người ta nha."

Nam tử gấp gáp cởi bỏ y phục của nàng: "Tất nhiên, không cho muội vậy cho ai. Yên tâm, cô ả xấu xí kia không tìm thấy được nơi này, chúng ta làm cái gì, nàng ta cũng không biết."

Tô Tô vạn vạn không nghĩ đến, vừa vào rừng đá, lại đụng phải một đôi uyên ương dã thế.* (kiểu như xxx trong rừng á)

Ánh mắt của nàng lại rơi vào một mỏm đá khác, một nữ tử thân thể mũm mĩm, đem mặt chôn ở đầu gối, cơ thể hơi rung rẩy.

Xem ra...

Không phải cái gì cũng không biết, mà là biết hết tất cả mọi chuyện.

Nhìn vào miếng ngọc bên hông bọn họ, là một tiểu môn phái, Tô Tô không nhúc nhích, không đánh vỡ chuyện này, nàng bình tĩnh dời đi tầm mắt, nhìn về phía mỏm đá kia.

Bên kia ẩn ẩn không thích hợp, mà bên này đôi dã uyên ương đang chìm đắm trong thế giới hai người, không một chút cảnh giác. Ngược lại nữ tử kia, giống như là thú nhỏ bị chấn kinh, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kì quái.

Tô Tô thầm nghĩ, cô nương này có chút thảm, có thể tu vi không tệ, chí ít thì so với đôi dã uyên ương kia hơn nhiều. Tô Tô ngừng thở, vốn là muốn rời đi, lần này lại không muốn nữa.

Tất cả bí cảnh, đối với những nơi nguy hiểm tỷ lệ tồn tại bảo vật rất cao, bên trong rừng đá nhất định có pháp bảo. Vượt qua ngoài ý muốn của Tô Tô chính là, nữ tử kia khẽ cắn môi, từ sau tảng đá đi ra.

"Lăng Văn Thành, Ngải Phi Hà"

Nam tử nghe thấy âm thanh của nàng, hoảng đến thắt lưng đang bận rộn cũng dừng lại, nữ tử cũng bị dọa trợn mắt, hốt hoảng nhìn về phía nữ tử: "Đinh sư tỷ, tỷ nghe ta giải thích, chúng ta..."

Đinh Nhan chán ghét liếc nhìn nàng một cái: "Ta cái gì cũng đều nghe thấy được, không cần các ngươi giải thích. Sau khi ra ngoài ta sẽ nói với phụ thân là hai người các ngươi tâm đầu ý hợp. Hiện tại ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, bên trong rừng đá này có điểm quái lạ, không muốn chết thì mau chóng rời đi."

Lăng Văn Thành sắc mặt khó coi, lôi kéo cánh tay nàng: "Đinh sư muội, trăm năm tình cảm, trong mắt ngươi chẳng còn chút gì sao? Ngươi sao lại nhẫn tâm như thế?"

Ngải Phi Hà cũng nói: "Lăng sư huynh nguyện ý cưới ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu."

Đinh Nhan bị tức đến toàn thân run rẩy, lại không có tâm tư cùng bọn hắn tranh luận, quay người liền muốn rời đi.

Lăng Văn Thanh sợ người đi, hoàn toàn không đem nhắc nhở của nàng để vào tai, níu lại cổ tay của nàng: "Đinh sư muội..."

Tô Tô bên tay nghe thấy âm thanh ùng ùng càng ngày càng rõ ràng, một lát sau liền như bên cạnh người. Tô Tô ngẩng đầu, chỉ thấy ở giữa những tảng đá, bảy tám người đá mỗi bước đi tạo thành những hố sấu đi qua. Bọn nó hình thể khổng lồ, nhưng hành động nhanh nhẹn, chớp mắt liền đến bên ba người kia.

Người đá kia so với cây mọc ở đây cao hơn, một quyền đập xuống, Lăng Văn Thành cả người thít chặt, là tinh anh trong môn phái, hắn tất nhiên cũng có trình độ, vội vàng né tránh.

Đinh Nhan phản ứng cấp tốc, cũng nhảy ra. Đáng thương còn lại Ngải Phi Hà, bị người đá đập bị thương.

Lăng Văn Thành lúc này mới nhớ đến người lúc nãy mới cùng mình huynh huynh muội muội, hắn liền sử dụng thuật pháp đem người kéo đến, kết một cái truyền tống, muốn mang lấy nữ tử rời đi.

Tô Tô xem xét, cái người tu sĩ này có là song linh căn thổ mộc. Ngải Phi Hà vô cùng hoảng hốt. Người đá tất nhiên là không để bọn họ trốn đi, Lăng Văn Thành vừa muốn ngự kiếm, một con người đá liền đưa tay đến. Trong chớp mắt, Lăng Văn Thành cùng Ngải Phi Hà rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Một đạo quang màu vàng đánh đến, Đinh Nhan nói: "Còn không mau đi."

Lăng Văn Thành quyết định thật nhanh, một lần nữa ngự kiếm, kéo theo Ngải Phi Hà đi.

Sau khi Ngải Phi Hà an toàn, nhớ đến cái gì, ánh mắt trầm xuống, thì thầm vài câu với Lăng Văn Thành.

Ánh mắt Lăng Văn Thành cũng thay đổi, hắn nhìn về những người đá, muốn rời khỏi Đinh Nhan. Do dự một lát, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, nâng bàn tay đánh qua.

Lần này đánh vào bả vai của Đinh Nhan, Đinh Nhan từ thân kiếm ngã xuống, ngay lúc sắp bị người đá giẫm chết, Tô Tô bay vút qua, một chưởng đáng lên đỉnh đầu người đá, người đá sụp đổ, chớp mắt rơi ra.

Tô Tô kéo Đinh Nhan: " Mau dậy đi."

Đinh Nhan phản ứng nhanh nhạy, cảm kích nhìn Tô Tô một chút, nàng lại ngẩng đầu, phát hiện hai người kia đã chạy mất tăm. Đinh Nhan nắm chặt nắm đấm, giúp đỡ Tô Tô đánh người đá.

Quỷ dị chính là, những người đá này vỡ ra rồi không đầy một lát, lại đứng lên lại. Tô Tô biết đánh không chết, cũng không có dùng sức mạnh, lôi kéo Đinh Nhan bay lên đỉnh một tảng đá. Nàng bấm quyết ẩn nấp mình, bao mình cùng Đinh Nhan lại, người đá không có trí thông minh, tìm không được khí tức hai người, liền đi chỗ khác.

Đinh Nhan nói: "Đa tạ tiên tử ân cứu mạng, ta gọi là Đinh Nhan, là đệ tủ phái Kiền La, ngày khác nếu như tiên tử có gì cần giúp đỡ, Đinh Nhan chết cũng không chối từ"

Tô Tô cũng không chối từ, tu tiên giới sẽ có luận nhân quả, nàng nói: "Ta gọi là Lê Tô Tô, ta vừa rồi xem được, ngươi có thể mặc kệ bọn hắn chết bởi người đá."

Tô Tô nói bọn hắn, dĩ nhiên là đang nói đến đôi dã uyên ương kia.

Đinh Nhan cười khổ nói: "Cha ta thường nói, môn phái bây giờ xuống dốc, người trong môn phái không được giết lẫn nhau."

"Bọn họ muốn giết cô"

Đinh Nhan nắm chặt nắm đấm, nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Tô Tô nhìn thần sắc của nàng, Tô Tô biết nhất định nàng sẽ tìm ra hai người họ và giết hai người họ!"

Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, Tô Tô cũng không có quyền can thiệp vào. Nàng hướng Đinh Nhan gật đầu, rồi đi sâu vào trông rừng đá.

Đinh Nhan nói: "Lê tiên tử! Đừng đi vào trong, cha ta trước kia từng đến Thương Nguyên bí cảnh, ông nói bên trong rừng đá có những trận pháp mê hoặc, đến các tiền bối của nghìn năm trước cũng không chạy thoát được, biến thành tảng đá, ngươi nhìn xem những tảng đá này đều là người biến thành đó."

Tô Tô hướng nàng cười một cái: "Đa tạ ngươi, ta sẽ cẩn thận"

Biết là trận pháp mê hoặc, Tô Tô ngược lại không sợ. Nàng bây giờ tu vô tình đạo, thế gian trận pháp mê hoặc đối với nàng không có tác dụng.

Nhìn hình ảnh Tô Tô biến mắt ở bên trong, Đinh Nhan dù lo lắng cũng không dám đi theo vào, thở dài, ngự kiếm bay ra khỏi rừng đá.

Quả nhiên Tô Tô vừa đi vào trong, lại thấy tượng đá càng nhiều.. Có là người, có là yêu. Bọn họ phần lớn đều sắc mặt kinh hoảng, thống khổ cũng không chịu nổi. Sương mù màu trắng bao phủ các tượng đá ở giữa, Tô Tô đưa tay, hay ngón giữa xuất hiện đóm lửa màu lam, sương mù đụng phải chân hỏa tản hết. Tô Tô chậm rãi đi vào.

Cảm giác thê lương rừng đá càng ngày càng dày đặc, tảng đá nhanh chóng di động, lấy Tô Tô làm mắt trận, mê hoặc trận mở ra. Nàng quay đầu, phát hiện đã không thấy được đường lúc đầu nàng vào. Tại lúc nàng ngước mắt, Tô Tô nhìn thấy Đạm Đài Tẫn, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt trống rỗng.

Tô Tô chỉ nhìn chốc lát, xác định Đạm Đài Tẫn ở trước mặt là thật, không phải là do mê hoặc trận biến ra. Hắn là theo chân mình vào.

Mặc dù không biết vì cái gì hắn một mực đi theo mình, nhất định trên người mình có đồ mà hắn muốn. Hãy để cho nàng lớn mật đoán một cái, nếu không phải vì trên người nàng, vậy vì Diệp Băng Thường lấy thứ gì? Bọn họ ở nhân gian bên nhau mấy chục năm, tình cảm chắc hẳn rất sâu đậm.

Không có mình quấy rối, hắn một đời ở nhân gian nhất định là trôi qua rất trôi chảy. Một quái vật sinh ra không có tình cảm, nên cũng không sợ mê hoặc trận.

Tô Tô vừa muốn phá trận rời đi, đã thấy trên thân Đạm Đài Tẫn xuất hiện lớp bụi sắc*. (ý là lớp như kiểu bị hóa đá)

Đạm Đài Tẫn run lẩy bẩy, giống như là nhìn thấy được sự tình vô cùng đáng sợ. Chẳng biết lúc nào, hắn giống như bị ác quỷ ngăn chặn hô hấp, trên mặt lộ ra chết lặng cùng tuyệt vọng.

Trên thân màu xám càng ngày càng nặng. Tô Tô thấp mắt nhìn hắn.

Đạm Đài Tẫn co quắp ở giữa những tảng đá, trong mắt hiện ra một mảng tĩnh mịch màu đen, hắn run lẩy bẩy, sắp đem bờ môi cắn ra máu. Tô Tô dừng bước chân, Ma thần ngày xưa không tình không hận, bây giờ ở trước mắt nàng lâm vào mê hoặc trận ở rừng đá, sắp biến thành tượng đá.

Trong mắt nàng lúc này chỉ còn yên tĩnh của rừng đá, trong mắt của hắn nhìn thấy gì? Tô Tô do dự một chút đi qua.

Đôi mắt Đạm Đài Tẫn đờ đẫn, một màu đen kịt băng lãnh như nước sông, nước sông mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối. Tô Tô nhìn thấy Đạm Đài Tẫn năm trăm năm trước, đế vương huyền y bị vạn quỷ cắn xé, nhưng hắn không có đẩy ra những con quỷ hồn này, ngược lại bắt lấy từng con để phân biệt.

Mảng lớn máu từ người hắn chảy ra, hắn không phân ngày đêm, cùng ác quỷ cung máu huyết làm bạn, cuối cùng bị gặm đến chỉ còn khung xương. Tô Tô xem đến cảnh tượng sau cùng, lại hoàn hồn.

Đạm Đài Tẫn thân thể cuối cùng chết rồi, chết tại con sông trầm đó.

"Ngươi có thần tủy, làm sao lại để ác quỷ tùy ý gặm nuốt thân thể? Chẳng lẽ muốn tìm linh hồn Diệp Băng Thường?" Nàng thấp giọng nói.

Phàm nhân sau khi chết hồn phách đều đến Minh giới, hắn có bao nhiêu không nỡ với người kia? Tô Tô giật giật khóe miệng, cũng không phải là... đi tìm hồn phách của mình chứ.

Nàng yên tĩnh nhìn quá khứ trong mắt hắn, ánh trăng. Ánh trăng chiếu sáng rừng đá, ánh trăng lần nữa tán đi, Đạm Đài Tẫn liền biến thành một khối đá.

Ngày xưa Ma Thần không tâm, hôm nay bị chết bởi chính quá khứ, tùy tiện như vậy. Tô Tô giơ tay lên, lúc sắp chạm đến gương mặt hắn nàng thu hồi tay. Cứ như vậy đi.

Vô tình đạo, nàng ôm lấy đầu gối, ngồi bên cạnh hắn, nghe hô hấp hắn chậm rãi yếu dần biến thành tảng đá, Tô Tô nhắm mắt lại đứng lên, đi vào sâu trong rừng đá. Bên trên váy nàng có một sợi tơ đỏ, ánh trăng tỏa sáng cuối cùng nàng cũng không quay đầu lại.

Nàng hẳn có rất nhiều điều yêu thích, tỉ như Trường Trạch sơn an tĩnh năm tháng, xinh đẹp hồ Thiên Trì, nhớ đến hứa tìm kiếm cho Nguyệt Phù Nhai, tuyết đêm nay thật là đẹp. Cái nào... cũng là chuyện tốt không thể so sánh với gặp Đạm Đài Tẫn.

Trước khi mặt trời mọc, mắt thấy thiếu niên sắp hóa thành đá, huyết nhục bong ra từng mảng, máu của hắn dính vào tảng đá, cuối cùng hòn đó vỡ vụn. Đạm Đài Tẫn mở mắt ra, quay đầu nhìn bên cạnh hiện tại chẳng có ai.

Hắn bỗng nhiên ngửi thấy hương hoa quỳnh. Có thể là thật hoặc cái gì cũng không có.

Huyết nhục một lần nữa tập hợp lại, lại trải qua một vòng thống khổ. Ánh mắt đen nhánh nhìn xem mặt trời mọc, nên cảm thấy may mắn khi cổ thân thể này không là người cũng không là quỷ, nên mới vừa rồi không có chết trong mê hoặc trận.

Hắn chết không sao, Diệp Tịch Vụ phải làm sao bây giờ? Phải làm cho nàng được ngắm nhìn thế gian này một lần nữa.

Sâu trong rừng đá, người đá càng ngày càng ít, nhiệt độ lại tăng cao, bên trong tảng đá lộ ra lửa đỏ rực, giống như là dung nham.

Hai con hỏa thú Viêm Hỏa ngủ ghé vào trên tảng đá ngủ say. Bọn nó giống như là sói, lại mọc ra sừng tê giác, thân sư tử, không có đuôi, trên thân cùng da lông màu đỏ.

Sau lưng bọ nó, là một khối đá Quang Mang ảm đạm xoay tròn trên không trung.

"Là 'Cực hàn'" Tô Tô từng đọc trong Tàng Thư các, Cực Hàn huyền thạch tên là Cực Hàn, lại ở trong lửa, yêu thú Viêm Hỏa ở bên cạnh. Có thể dùng để đúc nóng kiếm.

Tô Tô còn chưa đến gần, hai con yêu thú liền mở mắt, trên thân lửa dập tắt một lần nữa đốt lên, Viêm Hỏa thú một đực một cái, tâm linh tương thông. Bọn nó ngủ say hồi lâu, bởi vì có khí tức của người sống bọn chúng lại bừng tỉnh.

Tiếng gào đinh tai nhức óc, bọn nó liền tấn công Tô Tô. Nhiệt độ nóng rực như muốn ăn mòn Tô Tô.

Tô Tô từ khi đổi công pháp liền chưa từng thử qua. Nàng điều động Vô tình đạo trong thân thể, trong tay cấp tốc hiện ra một thanh trắng quạt lông, quạt lông mang theo nghiệp hỏa hướng thú đực.

Viêm hỏa thú gặp ngọn lửa nghiệp hỏa của Tô Tô gào một tiếng, trên thân hỏa diễm yếu đi một vòng. Viêm hỏa thú không còn cứng đối cứng mà tránh đi. Tuy nó là yêu thú hệ "hỏa", nhưng nó cũng sợ nghiệp hỏa trong tay Tô Tô. Quạt lông rơi xuống tan biến đi, bởi vì quạt là do linh khí tạo thành, hiện tại Tô Tô cũng không muốn cùng bọn nó cứng đối cứng.

Nàng bước qua tảng đá, đưa tay lấy đi đá Cực Hàn. Hai mắt thú lộ ra vẻ hung hăng, cũng không lo Nghiệp Hỏa nữa, muốn cá chết lưới rách với Tô Tô. Tô Tô vội vàng trở lại nghênh đấu với bọn nó.

Hai yêu thú vận Yêu đan trong cơ thể, hung hãn không sợ chết, yêu lực bọn nó tăng vọt, Tô Tô bị ép phải lui về mấy bước, lưng đụng phải tảng đá lửa. Viêm Hỏa thú phun lửa về hướng nàng.

Tô Tô phản ứng cực nhanh, nâng lên quạt lông, muốn đem lửa quạt trở lại, nhưng sau một khắc, trên cổ tay nàng có vô số sợi tơ màu vàng, làm cho nàng không thể động đậy. Nàng ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên mặc áo đen ngồi xếp bằng trên tảng đá, cười khẽ với nàng.

Đạm Đài Tẫn hờ hững trong tay nắm các đầu dây màu vàng, sợi tơ vàng này không biết từ gì tạo thành, cứng cỏi vô cùng, khóa lại hết kinh mạch trọng yếu. Tay hắn vừa thu lại, kim tuyến màu lam bên trên di chuyển, Đạm Đãi Tẫn giống như là người thao túng tượng gỗ, rủ mắt thao túng kim tuyến trong tay.

Tô Tô lại một lần nữa bị ép lưng dán vào đá lửa.

Thiếu niên mặt như ngọc, đuôi mắt nhẹ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch hay trào phúng.

Đêm qua lúc ở rừng đá, hắn rõ ràng muốn hóa thành tượng đá, không nghĩ tới sau khi mặt trời mọc, hắn lại điềm nhiên không có việc gì.

Tô Tô không biết Đạm Đài Tẫn đuổi tới khi nào, hắn ngồi phía trên của dung nham nóng hổi, mặt không đổi sắc.

"Sư tỷ". Hắn chống cằm ôn nhu cười cười, lập tức sắc mặt thay đổi lạnh giọng nói, "Có qua có lại, đã là tiên hữu sư đệ cũng trả một lần cho tỷ."

_______

Edit: Tiểu Tiên Nữ

Beta: Bảo bối của TTN

By team: Táo Vị Chuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro