CHƯƠNG 85: MA HÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạm Đài Tẫn trông thấy một đôi mắt bình tĩnh.

Hắn cho rằng thiếu nữ sẽ cực kỳ bối rối hoặc là tức giận, dù sao cũng cạnh bờ vực sinh tử, Lê Tô Tô nên phẫn nộ với người giúp đỡ yêu thú thí tiên.* (ý là giết tiên).

Thế nhưng Tô Tô chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không rên một tiếng tiếp tục ứng biến với yêu thú. Thiếu nữ chỉ có thể đứng nguyên trên đất, trơ mắt nhìn mình bị hai con Hỏa Viên thú nuốt hết.

Đạm Đài Tẫn tay chống đỡ môi, hắn cho rằng sẽ trông thấy một thân xác chật vật, lại không nghĩ rằng Tô Tô một bộ không hao tổn gì. Một đạo lam quang là hộ thể bảo hộ Lê Tô Tô không hao tổn gì. Khăn che mặt giao sa trước lửa của yêu thú hóa thành tro, huyễn thuật biến mất.

Đạm Đài Tẫn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, cùng với nốt chu sa giữa chân mày thiếu nữ. Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nàng, những ký ức tuổi thơ lờ mờ dần dần rõ ràng, hắn từng nhìn thấy một thần nữ từ trên cao nhìn xuống hắn giống như vậy.

Thần nữ dần dần cùng thiếu nữ trước mặt dung hợp. Khóe môi hắn ý cười biến mất, bỗng nhiên trầm mặt.

Tô Tô mười ngón tay đan xen: "Tụ Linh Trọng hỏa, phá!"

Những sợi tơ vàng trên cổ tay đứt thành từng khúc, nàng nhanh chóng bay lên, trong tay linh khí quạt long biến thành hai thanh Nga Mi thích, mang theo ánh lửa U Lam, tách ra đâm vào hai con yêu thú.

Nghiệp hỏa theo Nga Mi thích đốt vào cơ thể, hai con yêu thú gào lên rồi hóa thành tro bụi.

Tô Tô đem đá Cực Hàn bỏ vào túi càn khôn, quay đầu hướng về phía Đạm Đài Tẫn cong môi cười lên tiếng nói: "Tới phiên ngươi."

Nàng cũng không phải là cục đá mà không biết tức giận. Nàng cười một tiếng, mang theo vài phần thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng sâu trong đôi mắt là mang theo sự phẫn nộ cùng cực, Đạm Đài Tẫn bị nàng bóp cổ.

Hắn đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt nàng. Trong tay Tô Tô mang theo Nghiệp Hỏa màu đỏ, đem da thịt hắn đốt bị thương. Đạm Đài Tẫn lại giống như không có đau đớn, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, không tránh không né, thậm chí nắm chặc lấy thủ đoạn của nàng, giọng điệu mang theo vài phần phức tạp: "Ngươi là ai?"

Tô Tô thầm nghĩ, là bà của ngươi, ngươi không nên trêu chọc, chịu chết đi.

Nghiệp Hỏa bị nàng đánh vào trong thân thể hắn. Hắn con ngươi khẽ run, đưa tay muốn sờ nốt chu sa trên trán nàng, động tác đột nhiên cứng đờ. Nghiệp hoả từ ngực hắn đốt lên, trong nháy mắt đốt hắn thành tro tàn, cái tay kia không thể chạm đến Tô Tô, cả người hắn nhưng dần biến mất.

Tô Tô trông thấy một đôi mắt không cam lòng bướng bỉnh. Thân thể thiếu niên tan đi, chỉ còn những hòn đá lởm chởm, Hỏa Diễm cũng biến mất.

Tô Tô nhặt trên đất một đầu gỗ cháy đen.

"Hóa ra lại là một con rối."

Nàng liền nói mà, Đạm Đài Tẫn là người có thần tủy năm trăm năm, làm sao có thể tùy tiện bị mình giết chết. Hắn có thất tình lục dục, vào không được rừng đá, liền làm một con rối đi vào.

Tô Tô cất bước đi ra khỏi rừng đá. Đạm Đài Tẫn mở to mắt...

Bầu trời bên trong bí cảnh đã tối, ẩn ẩn thành màu tím, hắn nhìn hai tay mình, dần dần nắm thành nắm đấm. Làm sao lại như thế, đạo tâm của hắn, trên đời này làm sao có sự việc hoang đường như thế.

Hắn ở tu chân giới năm trăm năm sau, lại trông thấy một người giống thần nữ trên cao không chạm tới lúc còn là phàm nhân. Hắn khi còn bé từng chút một, đem mảnh vỡ của nàng nuốt vào, từ đó không còn nghĩ đến nàng. Nhưng hôm này sao khi giao sa bị đốt cháy, hắn lại một lần nữa nhìn thấy khuông mặt khi còn nhỏ đó y như đúc.

Cùng cảm như đã lâu. Vô số đêm,mình thật sự xem đó là thần linh, hắn đợi nàng phá bỏ lớp băng bước ra, nhưng một ngày rồi một ngày, thần nữ vẫn như cũ xa không thể chạm đến.

Hắn chỉ là một người bình thường, mà mắt của nàng vĩnh viễn đều nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Lúc đó hắn không có tơ tình, trông thấy tượng nữ thần lần thứ nhất ngộ ra được tơ tình đó là không cam tâm. Hắn dùng máu mình làm bẩn nàng, hắn thậm chí còn muốn phá nát nàng.

Đáng tiếc lúc sau lại bị Đạm Đài Minh Lãng làm vỡ, bất quá không quan hệ, rất nhiều năm về sau, Đạm Đài Minh Lãng cũng bị phá nát từng mảng thân thể, giống như nàng lúc trước.

Đạm Đài Tẫn sờ sờ cổ của mình, hỏa diễm đỏ rực như truyền từ con rối đến chỗ hắn. Hắn mấp mái môi. Đạm Đài Tẫn không cách nào xem nhẹ cảm giác kỳ quái trong lòng này.

Cũng không phải vì sắc đẹp của thiếu nữ kia, năm trăm năm ở sông Trần Phù quỷ khóc, hắn sớm xem hồng trần như xương khô, đẹp xấu trong lòng hắn không khác biệt. Vừa nghĩ đến giết nàng, trong lòng hắn ẩn ẩn khó chịu. Nhưng thần sắc hắn lạnh nhạt đi. Để Diệp Tịch Vụ trở về nàng phải chết.

Một con tiểu lão hổ uể oải thò đầu ra từ trong vạt áo hắn, miệng nói tiếng người: "Sao? Ngươi làm sao lại bị thương rồi? Ai lại có thể tổn thương ngươi nha!"

Đạm Đài Tẫn vốn là tâm đã phiền, trông thấy loại đồ vật ngu xuẩn này càng phiền, hắn mở năm ngón tay ra, nắm đầu nó, lãnh khốc nói: "Ngậm miệng"

Hổ yêu lại lấy lòng vuốt mông ngựa: "Ta nói sai, ngài vô địch thiên hạ."

Nó ủy khuất chết rồi, rõ ràng đều tu tiên, Tiên nhân không phải tính tình đều tốt sao, thế nhưng nó lại gặp phải Tiên nhân hỉ nộ vô thường. Khó chịu chết hổ.

Đạm Đài Tẫn đem nó ném vào túi càn khôn: "Ngửi được đồ vật tẩm bổ linh hồn sẽ thả ngươi ra."

Màu tím trên bầu trời càn ngày càn đậm, hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời: "Ma hàng muốn đến."

Đạm Đài Tẫn tìm cái phương hướng, mặc kệ muốn giết Lê Tô Tô hay là muốn biết nàng rốt cuộc là ai thì đều phải theo sau nàng.

Tô Tô rừng đá đi ra không lâu, cũng nhìn thấy bầu trời quỷ dị.

Màu tím trên bầu trời lan tràn, trên đường gặp mấy người đệ tử, bọn họ trông thấy Tô Tô ánh mắt lóe lên sự kinh diễm, lập tức tốt bụng nhắc: "Tiên tử, sắc trời có mấy phần quỷ dị, ngươi nếu như không có việc gì gấp, trước đừng tìm bảo vật, tìm một chỗ tránh đi."

Tô Tô không xác định nói: "Cái này tựa hồ là ma hàng."

Nàng vừa lên tiếng, mấy người đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đệ tử đều là thế hệ trẻ, cũng có người đã nghe được trưởng bối nói được ma hàng là gì, lúc này thay đổi sắc mặt.

Tô Tô còn bé nghe Câu Ngọc nói qua.

Câu Ngọc giảng "Ma hàng vạn năm khó gặp, có đôi khi ở thế giới hiện thực, có đôi khi sẽ xuất hiện trong bí cảnh. Đối với yêu ma mà nói, ma hàng là thứ tốt, ma hàng như mưa, nếu rơi vào những yêu ma lợi hại hấp thu, tu vi của nó không chừng còn tiến thêm một cảnh giới. Nhưng đối với tu chân giới mà nói, so với việc bị ăn mòn còn đáng sợ hơn, không chỉ làm cho tiên thể dính vào ma khí còn hình thành cả tâm ma."

Nghĩ đến đây, Tô Tô nói: "Chư vị tiên hữu cẩn thận, nếu thật là ma hàng, đừng để ma khí dính vào các ngươi, nhất định phải tạo kết giới."

"Đa tạ tiên tử". Mấy người đệ tử sắc mặt nghiêm túc, ôm quyền, bước chân vội vàng từ bên cạnh Tô Tô đi qua.

Tô Tô cũng không nghĩ tới bên trong Thương Nguyên bí cảnh lại có ma hàng. Nàng có chút bận tâm về Phù Nhai cùng đệ tử tông môn.

Dù sao thì không phải ai cũng biết được ma hàng, nàng hiện tại hiểu biết được cũng nhờ vào Cửu Thiên Câu Ngọc thông thiên đạt lý, biết sự việc từ thượng cổ đến nay.

Tô Tô từ rừng đá đi ra, mới biết được bên ngoài đã qua được nửa tháng, cũng không biết được Phù Nhai thế nào.

Mắt thấy màu tím đã lan nhanh đến nửa bầu trời, nàng cũng không có cách nào đi tìm Phù Nhai, đành phải tạm thời dừng bước, tìm địa phương để tạo kết giới né tránh ma hàng. Cuối cùng Tô Tô xếp bằng tại chỗ cây hoa lê, bấm niệm pháp quyết xếp đặt kết giới.

Kết giới vừa hoàn thành, Bích Ngọc Linh Đang bên hông vang lên kịch liệt, Tô Tô thầm nghĩ không tốt, Phù Nhai gặp nguy hiểm. Nàng sợ tiểu sư đệ xảy ra nguy hiểm, trước khi đi đã vụng trộm thả lông vũ bảo hộ hắn, lông vũ có thể bảo hộ được hắn một kích. Bây giờ không có lông vũ, Linh Đang mới vang lên.

Thế nhưng ma hàng sắp tới, Phù Nhai lại không biết ở nơi nào? Tô Tô buông tay xuống phá vỡ kết giới, dùng thuật truy tìm người.

Nàng vừa đi không bao xa, từng sợi ma khí màu tím phô trương rơi xuống. Tô Tô giết Viêm Hỏa thú, linh lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, bây giờ dùng thuật truy tìm người, liền phải chống đỡ kết giới, có mấy phần quá sức.

Nàng tu Vô tình đạo chưa quá một tháng, nếu như được lâu một chút, tự nhiên nàng sẽ có thực lực vô song, thời gian quá gấp nàng không kịp trưởng thành.

Tô Tô sợ Phù Nhai xảy ra chuyện, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, ngự kiếm hướng phía trướng bay đi. Tiên kiếm tại lúc ma hàng rơi xuống đã biến thành Ma kiếm.

Tô Tô đành phải bỏ kiếm, vẫn tiến về phía trước càng ngày càng phí sức. Trên đường đi nàng trông thấy được rất nhiều đệ tử không tránh được bị ma hàng làm trọng thương.

Rốt cục tại đầu bờ suối, nàng nhìn thấy thân ảnh màu trắng.

"Phù Nhai"

Nguyệt Phù Nhai nằm rạp trên mặt đất, không rõ sống chết, bên người là sắc mặt hoảng sợ Sầm Mịch Tuyền.

"Ngươi... ngươi, Lê Tô Tô"

Tô Tô mặc kệ nàng, vội vàng đỡ lấy tiểu sư đệ. Ma hàng đã xảy ra được một lúc, y phục trên người Sầm Mịch Tuyền rách tươm, thần sắc ngây ngẫn, trên thân được y hộ tạm thời che chở nàng.

Phù Nhai còn lâu mới có được vận khí tốt như vậy, ma khí đã ẩn ẩn tiếng vào cơ thể hắn.

Tô Tô vẻ mặt nghiêm túc, cũng không kịp tìm tòi chuyện gì xảy ra, vội vàng ôm lấy Phù Nhai, tại quanh thân bố trí kết giới.

Thiếu niên tái nhợt trong ngực như cảm giác được gì, cố hết sức mở mắt.

"Sư tỷ.."

"Xuỵt đừng nói chuyện, sư tỷ ở đây đệ sẽ không có chuyện gì."

Phù Nhai thấp ho hai tiếng, kinh ngạc nhìn mặt của Tô Tô.

Sầm Mịch Tuyền sợ hãi ngồi xổm ở một bên, nàng mặt dù ngây ngẩn chứ cũng không ngốc, biết trên trời không phải thứ gì tốt, cũng vội vàng bố trí cho mình một kết giới.

Ma khí ăn mòn mặt mày của Phù Nhai, Tô Tô do dự một chút, giơ tay lên, phủ lên mặt Phù Nhai.

Phù Nhai nắm chặt cổ tay nàng, lắc đầu: "Sư tỷ, không muốn"

Tô Tô nói: "Không có việc gì, ma khí sẽ không ảnh hưởng đến tỷ"

Nguyệt Phù Nhai vẫn như cũ lắc đầu, nắm chặt tay Tô Tô, không cho nàng thay đổi vị trí của ma khí. Nguyệt Phù Nhai rõ ràng, bất kể là ai, cho dù là linh thể, ma khí vào thân thì cũng rất đau.

Tô Tô như cảm giác được, nàng ngẩng đầu trông thấy nơi xa xa có thiếu niên huyền y đang đứng, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Nguyệt Phù Nhai đang nắm chặt nàng.

Đạm Đài Tẫn đứng trong ma hàng không bố trí kết giới, mặc cho ma khí trên người hắn tàn phá bừa bãi. Không biết là không để ý đến hay là không cảm thấy đau đớn, không quan trọng có thành ma không.

Tô Tô khẽ rủa thầm một tiếng "hỏng bét", phiền phức ngay lúc này tìm đến. Tô Tô cũng không thể xác định được mình có thể bảo vệ được bản thân cùng Phù Nhai không, hiện tại lại còn đang ma hàng. Tô Tô cảnh giác nhìn Đạm Đài Tẫn, sợ hắn ngay lúc này nổi điên.

Dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm, Đạm Đài Tẫn vừa giơ tay lên, một cánh tay mập mạp khoác lên vai hắn. "Ai nha sư đệ, sư huynh cuối cùng cũng tìm được đệ. Đệ cái đứa nhỏ này thất thần làm cái gì, cái đồ chơi này là ma hàng, ngươi tranh thủ tạo cho mình cái kết giới đi, đừng có để ý bảo bối gì đó"

Đạm Đài Tẫn quay đầu, trông thấy Tàng Hải vẻ mặt lo lắng. Tàng Hải một bên nghĩ linh tinh, một bên giúp đỡ "Tuổi nhỏ" tiểu sư đệ bố trí kết giới. Tàng Hải tu vi không cao, nhưng xét thấy biết rất nhiều, lần đầu gặp phải ma hàng, sợ tiểu sư đệ thiên tài này lại gục ngay trong Thương Nguyên bí cảnh đừng nói là không có mặt mũi nhìn sư tôn, trong lòng mình ít nhiều sẽ áy náy chết.

Đạm Đài Tẫn nhíu mày nói: "Buông tay"

"Tiểu sư đệ đứng xích vào đây sư huynh bảo hộ ngươi, nhanh nhanh ngồi xuống, thanh lọc ma khí" Tàng Hải không để ý chút nào với tông giọng ngang ngược của Đạm Đài Tẫn, chỉ xem là tiểu sư đệ bị dính đến ma khí, nên khác với thường ngày.

Tàng Hải cưỡng ép ấn Đạm Đài Tẫn đang trầm mặt, Tô Tô chứng kiến cũng chỉ cười, đệ tử này của Tiêu Dao phái đến đúng lúc lắm.

Đạm Đài Tẫn là đệ tử của Tiêu Dao Phái, nhất định là không thể trước mặt Tàng Hải giết người.

Tàng Hải thu xếp tốt cho tiểu sư đệ bị ma khí ăn mòn, nhìn gương mặt xinh đẹp của tiểu sư đệ thở dài. Đẹp như vậy thực sự không giống người Tiêu Dao tông bọn họ mập mạp nha. Tàng Hải thầm than ở giữa, lại chuyển mắt, trông thấy Tô Tô, trợn mắt lên. Tàng Hải lần đầu tiên ở tu chân giưới nhìn thấy có người đẹp như vậy. Mỹ nhân nhận thấy được ánh mắt của hắn còn thân mật gật đầu.

Tàng Hải lại gần, kích động vạn phần bên tai Đạm Đài Tẫn nói: "Sư đệ, sư đệ, nàng cười với ta, nàng cười với ta đệ thấy không?"

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tô Tô cũng không có lên tiếng.

Tàng Hải đến không đúng lúc, người kia hi vọng mình tu tiên đạo, hắn cũng không thể giết luôn cả Tàng Hải trước mặt này.

Nếu ngày sau nàng tỉnh lại, phát hiện hắn vẫn như cũ tính tình tàn bạo, tại tu chân giới không cách nào đặt chân, chẳng phải càng ghét hắn hơn sao.

Tàng Hải không mảy may biết mình vừa dạo một vòng quỷ môn quan, hắn lôi kéo Đạm Đài Tẫn nghiên cứu thảo luận: "Cái tiểu tiên tử kia thật đẹp, đúng hay không sư đệ?"

Đạm Đài Tẫn không nói.

Ngay lúc Tàng Hải giục giã phùng mang trợn má, môi mỏng hắn giật giật, mặt không biểu tình: "Đúng"

_____

Tác giả có lời muốn nói: Hổ con (cười ngây ngô): Nghe nói có thật nhiều đọc giả thích ta? Ta không muốn Đài Tẫn ta muốn các ngươi!

Có ai nhớ Thần Khí Quá Khư kính không, chính là cái mà các trưởng lão tập hợp lại đưa Tô Tô về năm trăm năm trước.

_____

Edit: Tiểu Tiên Nữ

Beta: Bảo bối của TTN, Cú

By team: Táo Vị Chuối 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro