CHƯƠNG 91: HÙNG HỔ DỌA NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tàng Hải không rõ vì sao tiểu sư đệ mình đổi ý nhanh như vậy "Được, được thôi!"

Sư đệ mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng gặp chuyện lại trầm ổn, có những lúc so với mình tin cậy hơn, cùng hắn đi tìm sư tôn, trong lòng Tàng Hải yên tâm hơn đôi chút. Hai người đi về Thái Hư tiên sơn.

Tiên tôn cường đại sẽ có áp chế sinh ra đối với những yêu ma nhỏ yếu, ngược lại đại yêu ma cũng sẽ có áp chế với tu chân giả nhỏ yếu.

Tàng Hải tiếng lên núi Thái Hư, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.

Đi không bao xa, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy những cỗ thi thể của đệ tử các môn phái. Tàng Hải ánh mắt phức tạp, vừa muốn nói gì đó, ai ngờ Đạm Đài Tẫn nhìn không chớp mắt đi về phía trước.

"Ài ài, sư đệ, chờ huynh một chút, đệ còn mang thương tích trên người, phải cẩn thận nhiều hơn"

Tô Tô nhảy xuống khỏi Trọng Vũ, Trọng Vũ nhanh chóng thu nhỏ, biến thành mặt dây chuyền đeo trên cổ nàng.

Kiếm của Tô Tô trong bí cảnh lúc ma hàng đã bị nhiễm ma khí, nàng tu tiên đạo, thanh kiếm kia tất nhiên là không thể sử dụng nữa. Cũng may đó không phải loại tiên khí cao cấp gì, không cần quá tiếc nuối.

Nàng không biết Trọng Vũ là từ đâu đến, vừa rồi trên không trung nàng hỏi nó, nó ấp úng nói: "Chính là... cơ duyên của ngươi trong Thương Nguyên bí cảnh, ai ya ai ya ta chỉ là thần khí rất lợi hại mà thôi, ngươi cũng đừng có áp lực tâm lý."

Thần khí...

Thế giới này, vẫn còn có thần khí tồn tại, Tô Tô khó tránh khỏi nhớ đến Câu Ngọc, Câu Ngọc cùng Trọng Vũ đàn Hạc không giống nhau, Câu Ngọc cũng không phải là linh khí, nó là trời đất tạo thành cổ Ngọc Thạch.

Trọng Vũ líu ríu: "Chúng ta nhanh vào xem, Trọng Vũ không đợi nổi muốn thể hiện tài năng của mình"

Không cần nó giục, Tô Tô cũng rất sốt ruột, âm thanh bên trong la bàn truyền ầm ầm làm cho nàng không thể yên tâm, an nguy của đại sư huynh hiện tại cũng chưa biết.

Trước mắt là cửa đá màu xám của Thái Hư tông, Tô Tô cẩn thận đạp cửa tiến vào. Sau cửa là một đệ tử bị thương đang dựa vào cửa. Trước người của nàng ấy là một vũng máu, lại ho khan.

Tô Tô đi qua, muốn đỡ lấy nàng: "Ngươi không sao chứ?"

Nữ đệ tử khóe miệng cười lên một nụ cười quỷ dị, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên Ma văn, hướng đánh về phía Tô Tô.

Sự việc trước mắt, lại là ma tu. Lòng bàn tay của nàng bị ma khí sâm nhiễm, lòng bàn tay bay vụt ra mấy cái thổ châm mang theo mùi hôi thối. Trọng Vũ nói: "Tô Tô cẩn thận"

Nó vừa muốn phát sóng âm đánh về phía ma tu, đã thấy sau một khắc, trong tay Tô Tô hiện lên chân hỏa thiêu cháy thổ châm, thổ châm rơi trên mặt đất, bao vây lấy ma tu đem ma tu vây khốn lại.

Tô Tô cười nhẹ nhìn xem ma tu: "Đã sớm biết ngươi có gì đó bất thường, núi Thái Hư ma khí đầy trời, mặc dù có người sống, cũng không thể dửng dưng dựa vào cửa sơn môn được. Đừng nhúc nhích, lại nhúc nhích ngươi sẽ bị chân hỏa thiêu đến thành tro bụi, nói cho ta biết, các ngươi từ đâu đến đây, lúc trước các đệ tử đến đây hiện tại đang ở đâu?"

Trọng Vũ: "?". Nó ủy khuất thu sống âm, xem như không đúng lúc vậy, nó còn chưa kịp phát huy.

Ma tu không cẩn thận đụng vào chân hỏa, thoáng cái đã không thấy một cánh tay, nàng kêu lên, oán độc nhìn về phía Tô Tô.

Tô Tô nhìn chằm chằm nàng một lát, nụ cười trên mặt biến mất không thấy nữa. Người trước mặt này... nàng nhận ra.

Thậm chí trước đó không lâu lúc đại hội thi đấu tiên môn nàng đã gặp qua, đây cũng không phải đệ tử ma tu, mà là một nữ đệ tử tiên môn, nghe nói nàng nổi danh với tình tình dịu dàng.

Mà giờ khắc này, trên mặt xuất hiện ma văn chi chít giống như những con rắn, ghê tởm cực kỳ, chiếm hết gương mặt thanh tú của nàng.

Làm sao lại biến thành như vậy?

Trọng Vũ cũng rất là không hiểu, ẩn ẩn cảm thấy không bình thường.

Trọng Vũ cùng Câu Ngọc khác biệt, Câu Ngọc biết hết mọi thứ, chuyện gì cũng biết mấy phần, nhưng lại không có sức chiến đấu. Trọng Vũ thì thuần túy cường đại, nhưng bị nhốt ở bí cảnh vạn năm, đối với rất nhiều chuyện kiến thức nửa vời.

Nữ đệ tử ôm lấy đầu mình, đụng vào chân hỏa, thoáng qua thân thể nàng biến thành tro bụi. Tô Tô thu tay lại, nữ đệ tử chính xác đã biến thành ma tu.

Nhưng nàng ta chết quá bất thường, Tô Tô thấy may mắn chính là mình phóng ra không phải là Nghiệp hỏa, ma là chân hỏa. Chân hỏa không bá dạo bằng Nghiệp hỏa, cũng sẽ không tổn thương hồn phách.

Suy nghĩ nàng nặng nề, nhưng mà vẫn chưa tìm được Công Dã Tịch Vô, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Trước Hư Thái Tông có một dòng sông, nay con sông tràn đầy mùi máu tanh, Tô Tô nhìn thoáng qua, liền không đành lòng nhìn tiếp.

Toàn bộ đình viện không có một ngọn cỏ, nhìn không thấy một chút của màu xanh lá, trên mặt đất ngẫu nhiên có linh kiếm của các đệ tử rơi xuống, bên trái phải còn có các loại vũ khí.

Tô Tô càng đi vào trong, ma khí càng ngày càng dày đặc, không biết các đệ tử đều đã đi nơi nào, trừ từ lúc đầu phát hiện mấy bộ thi thể, lại không nhìn thấy người khác.

Không nên như vậy, Tô Tô nghĩ thầm, mỗi cái tông môn đều đi mười mấy người đệ tử, theo lý thuyết, sẽ có nhiều người mới đúng, làm sao lại không có một bóng người? Đến cả thi thể cũng không thấy. Vừa nghĩ như vậy, bên tai lại nghe được âm thanh.

Tô Tô nheo mắt, lưng không khỏi run lên, vừa muốn gọi ra Trọng Vũ, bỗng bị hụt chân, rơi xuống mật thất bên dưới, nàng bị một người che miệng kéo lại, kéo hướng góc tối. Tô Tô trông thấy người giữ chặt mình, mắt trừng lớn.

Diêu Quang sư tỷ? Diêu Quang trước mắt mười phần tiều tụy, nàng trước nay đều xinh đẹp, giờ phút này trong mắt lại mang theo nước mắt. Biết Tô Tô đã nhận ra mình, Diêu Quang buông tay ra, ra hiệu Tô Tô từ khe hở nhìn ra ngoài.

Tô Tô dọc theo ánh mắt nàng nhìn sang, trước mắt lại có một con ma tằm to lớn. Con mắt của vật kia so với đèn lồng còn muốn to hơn, đỉnh đầu sinh ra một cặp xúc tua quái dị.

Trước người ma tằm là một người nam tử đang ngồi xếp bằng, ma tằm nghe lời hắn, ngoan ngoãn mà phục tùng hắn. Hắn cầm mấy khối trong suốt phát ra ánh sáng thưởng thức, ánh mắt thì không chớp nhìn chằm chằm rất nhiều hòn đá màu tím trước mắt. Không... không phải hòn đá màu tím gì.

Tô Tô nhìn kĩ mới phát hiện, đó là một đống nhộng. Diêu Quang nắm chặt tay của nàng, truyền âm cho nàng.

"Những con nhộng kia, toàn bộ đều là đệ tử tiên môn"

"Cái gì?" Tô Tô kinh hãi không thôi. "Toàn bộ, biến thành nhộng?"

Diêu Quang ngữ điệu bi thương, không còn trạng thái hăng hái lúc xuất phát: "Bọn họ giết những đệ tử có tư chất thấp, đem những người tốt đi biến thành nhộng, nhốt trong mật thất, cái kia trên tay hắn gọi là ma đan, hắn đem ma đan cắm vào cơ thể của các đệ tử, phần lớn đệ tử không chịu được thì chết đi, nếu như sống sót thì biến thành ma vật."

Những chuyện này nếu như người bên ngoài nghe được sẽ nghĩ là chuyện hoang đường, tiên ma khác nhau, chỉ có yêu ma thì mới có thể dung nạp được ma khí, hiện tại thì nam tử áo tím lại có thể đem tu chân giả thay đổi thành ma vật.

Ma đan... có thể đem tiên khí biến thành ma khí, đồ vật này cuối cùng là từ đâu đến?

"Sư huynh đâu?"

Đôi mắt Diêu Quang lập tức bi thương ảm đạm: "Vì cứu tỷ, huynh ấy bị Yêu Hoàng mang đi rồi, hiện tại sống chết còn chưa biết"

Tô Tô nắm chặt tay Diêu Quang.

Sư huynh xảy ra chuyện, so ra không có người nào có thể đau đớn hơn Diêu Quang tỷ, hiện tại trách móc cũng không làm được gì.

Mắt thấy nam tử áo tím tiếp tục đưa ma đan vào bên trong kén, Tô Tô nhịn không được nói: "Muội đi cứu những đệ tử đó"

Diêu Quang vội vàng nói: "Không được! Hắn đã đến hợp thể hậu kỳ"

Hợp thể hậu kỳ! Tương đương với Hóa Thần hậu kỳ ở tu tiên.

Trách không được, chỉ sợ chỉ có Cù Huyền Tử mới có thực lực cùng hắn đánh một trận, trách không được Diêu Quang chỉ có thể trốn ở chỗ này, trơ mắt nhìn các đệ tử đồng môn từng người bị ma đan hành hạ, hoặc là chết đi hoặc là biến thành ma vật.

Tô Tô cuối cùng cũng hiểu được nữ đệ tử ở trước cửa là có chuyện gì xảy ra, hóa ra là do ma đan tàn phá tiên thể.

Không có ý thức, hủy nhan, chỉ biết giết chóc. Chuyện tàn nhẫn như vậy, dưới mật thất hẻo lánh hai thiếu nữ dựa sát vào nhau sắc mặt khó coi. Chẳng lẽ phải đợi cho người nam tử hại người này bình yên ra khỏi đây sao?

Trọng Vũ trên cổ của Tô Tô nói: "Ta có thể, Tô Tô ngươi dùng ta, chúng ta hợp lực đánh một trận"

Tô Tô còn chưa quen việc có Trọng Vũ, giờ phút này nghe được âm thanh trẻ con vang lên mới nhớ đến mình còn có đại vũ khí.

Tô Tô từ trước đến nay không phải là người sợ bóng sợ gió, nếu đã có cơ hội cứu người, liền sẽ không vì an nguy của chính mình mà trốn tránh. Ma khí nhập thể đã đau đớn không chịu nổi huống chi là ma đan. Ma đan nhập thể mười người cũng chỉ có một người sống sót.

Tô Tô bay ra ngoài, lớn tiếng nói: "Trọng Vũ".

Thần khí Trọng Vũ phát ra thanh âm màu lam sắc bén, biến thành bản thể rơi vào tay Tô Tô.

Tô Tô nắm chắc Trọng Vũ, thân đàn cảm nhận được nghiệp hỏa của nàng liền biến thành màu hồng, dây cung phát ra âm thanh nhỏ, âm thanh như tiếng phượng hoàng hót.

Ngón tay Tô Tô động trên dây dàn, một trận mưa sóng âm từ Trọng Vũ bắn ra. Toàn bộ mật thất trong chớp mắt phân nửa đã bị lửa thiêu đốt.

Hỏa phượng mang theo Quân Thiên chi thế, hướng về phía người nam tử kia.

Người nam tử kinh hãi mở mắt ra, phát hiện bản thân không có chỗ ẩn núp, liền vội vàng triệu ra bản thân Yêu Đao, Hỏa Phượng đụng vào yêu Đao Màu tím, nam tử lui lại một bước, phát hiện lòng ngực mình ẩn ẩn đau.

Mà trên không trung Tô Tô cũng chịu không nổi, đây là nàng sử dụng thần khí lần đầu tiên, mà bây giờ tu vi của nàng không xứng với Trọng Vũ, chỉ sử dụng được một chút, bị uy lực to lớn của Trọng Vũ phản phệ, làm cho nàng từ không trung rơi xuống.

Diêu Quang nhịn không được gọi: "Tô Tô"

Dưới đất là con ma tằm đáng sợ kia, nó đang nhìn Tô Tô chằm chằm, nếu như Tô Tô rơi xuống thì hậu quả thật khôn lường.

Diêu Quang định liều lĩnh chạy đến, lại phát hiện một bóng trắng bay đến nhanh hơn so với mình.

"Sư đệ" Tàng Hải hô to.

Đàn Trọng Vũ biến về như cũ, mệt mỏi biến thành màu băng lam. Tô Tô rơi vào trong ngực nóng hổi của một người.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy được đường cong hàm dưới của thiếu niên xinh đẹp.

Thiếu niên bạch y ngọc quang, lông mi đen vút không có nhìn nàng, trên mặt là thần thái lạnh lùng, sau khi mang nàng đặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt không có gì khác, giống như là chỉ thuận tiện mà tiếp được nàng.

Đạm Đài Tẫn trở lại, ngăn trước mặt Tô Tô, giằng co với con tằm lớn kia, cùng với đó là ngươi nam tử áo tím kia.

Tàng Hải nhớ đến cái gì, vội vàng ném qua: "Sư đệ, tiếp kiếm của sư tôn cho "Hỗn Nguyên Kiếm"."

Đây là bảo bối tốt, không phải bất đắc dĩ Tàng Hải cũng không nỡ lấy ra. Đây là bảo bối tốt nhất của sư tôn, lần này Tàng Hải cùng Đạm Đài Tẫn lịch luyện, ngươi sư tôn keo kiệt kia cũng chịu bỏ ra để cho bọn họ phòng thân.

Đạm Đài Tẫn tiếp được kiếm, hắn không đợi ma tằm công kích mà chủ động cầm kiếm ra tay.

Chiêu thức của hắn cùng với Tiêu Dao phái bình thản khác biệt, một đường một đường đều lộ ra kiêu ngạo cùng tàn nhẫn không sợ chết.

Ma tằm hình thể khổng lồ, Đạm Đài Tẫn tránh thoát được tia mà nó phun ra, một kiếm đem xúc tua trên đầu nó cắt sạch.

Người nam nhân kia lạnh lùng nói: "Chỉ là hai người đệ tử nhỏ nhoi, dám đến khiêu khích bản tôn"

Hắn ngược lại cũng biết là ma tằm ở nơi này vướng víu tay chân, dứt khoát đem ma tằm thu vào túi càn khôn, lấy đao ra đối đầu với kiếm của Đạm Đài Tẫn.

Trọng Vũ vừa đắc ý nhưng cũng vừa thấy có lỗi nói: "Tô Tô thật xin lỗi, Trọng Vũ không biết là Tô Tô yếu như vậy, không phát huy được hết uy lực của Trọng Vũ.

Gân xanh trên trán Tô Tô nhảy nhảy. Lúc này nàng cũng không thể cùng Trọng Vũ cãi nhau, lần nữa cầm lên Trọng Vũ gảy dây đàn tạo nên sóng âm giúp Đạm Đài Tẫn đánh nam nhân kia.

Bên kia đao kiếm vừa đối đầu, Đạm Đài Tẫn lui lại mấy bước, sử dụng kiếm ổn định thân thể, Đạm Đài Tẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn người nam nhân áo tím.

Hỗn Nguyên kiếm... vẫn chưa được. Thế nhưng nếu dùng ma thần nỏ lại không được.

Tô Tô biết, mặc kệ là chính mình hay là thêm Đạm Đài Tẫn thì hiện tại cũng không có cách nào đánh thắng được một người ma tu Hóa Thần hậu kỳ.

Nàng có thần khí, Đạm Đài Tẫn cái gì cũng không có, chỉ có một thanh kiếm hạ phẩm, cản trước mặt bọn họ lại là tất cả mọi người.

Nam tử áo tím một mặc tránh đi sóng âm, vừa dùng đao chém đến trên ngực Đạm Đài Tẫn một đường.

Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng đau đớn, dùng kiếm muốn đuổi theo người nam tử liều chết. Hắn quả thật là lấy kiếm làm đao mà dùng.

Nếu như không phải biết mình tu vi cao hơn người thiếu niên trước mắt này mấy cảnh giới, hắn còn tưởng mình đang bị đè lên đánh. Ma tu chau mày.

Trọng Vũ nói: "Tô Tô ngốc, mau dùng Nghiệp Hỏa, sóng âm không đủ"

Tô Tô cắn răng nói: "Người đừng nói nữa"

Nàng chỉ gãy đàn, tim đều đau đến không chịu được. Dù sao nàng tu luyện Vô tình đạo chưa đến một năm, nàng có thể dùng Trọng Vũ đã xem như kỳ tích rồi.

Diêu Quang cùng Tàng Hải cũng gia nhập cuộc chiến.

Đạm Đài Tẫn vẫn như cũ chắn ở phía trước chiến đấu, trên người hắn không biết đã bao nhiêu nhát đao, rốt cuộc cũng đâm vào cánh tay của tên ma tu.

Ma tu ánh mắt ngoan độc nhìn bọn họ, hung hăng bổ một đao xuống, một đao kia mang theo nồng đậm sát khí, khí thế hung hăng.

"Trọng Vũ" Tô Tô hô.

Trọng Vũ bay qua, thay đám người chống được một kích. Dây đàn vang dội len ken, Trọng Vũ hoàn hảo không chút tổn hại.

Ma tu nhìn Đạm Đài Tẫn toàn thân thảm hại, nhìn lại Trọng Vũ, mắt mang theo tia không cam lòng, biến mất tại chỗ.

Hắn vừa đi, Đạm Đài Tẫn liền gục xuống. Hắn cũng không chịu để bản thân nhu nhược đổ xuống mà dung Hỗn Nguyên kiếm chống đỡ thân thể.

Tô Tô xa xa nhìn hắn, nắm chặt Trọng Vũ.

Trọng Vũ nhỏ giọng nói với Tô Tô "Hắn thật lợi hại"

Cũng không thể không lợi hại được, một đệ tử Kim Đan kỳ dám dùng Hỗn Nguyên kiếm đấu cùng với ma tu Hóa Thần kỳ.

Tu vi cao đến đâu chứ, rõ ràng là đấu đến bỏ mạng.

Trọng Vũ cảm thấy thiếu niên đấu pháp, quả thực giống như là liều chết.

Diêu Quang hỏi Tô Tô "Những người đệ tử bên trong nhộng kia phải làm sao bây giờ?" Nàng định dùng linh kiếm của mình để cắt ra nhưng mà không được.

Tô Tô giơ tay lên, định dùng Trọng Vũ.

Trọng Vũ nói "Không thể lại dùng ta, ngươi sẽ bị phản hệ nặng hơn"

Đạm Đài Tẫn được Tàng Hải đỡ nhìn thấy hết thảy.

Diêu Quang rất gấp, còn kém là đến đẩy những kén đó ra, Tô Tô trầm mặt thật lâu, đi đến trước mắt Đạm Đài Tẫn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Tô ngón tay cuộn tròn, thấp giọng hỏi: "Ngươi có thể hay không..."

Nàng nhìn bạch y trên người hắn hiện nay nhuộm một màu máu, phát hiện bản thân khó nói được một câu đầy đủ.

Hắn mắt cũng không chớp mà nhìn nàng, hùng hổ dọa người hỏi ngược lại: "Nàng muốn ta đi?"

Tô Tô chậm rãi gật đầu.

Đạm Đài Tẫn tự giễu cười một tiếng, đẩy nàng ra đi về hướng những nhộng kia. Hắn rạch lên tay mình, máu tươi từng giọt chảy ra, rơi vào những nhộng kia, nhộng chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong là những đệ tử.

Hắn liền làm như vậy để cứu người tiếp theo.

Tàng Hải nói: "Đừng cứu nữa, cứu nữa đệ cũng mất mạng"

Đạm Đài Tẫn quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ ở xa xa. Hắn không biết mình chờ cái gì, dù là... chỉ là cổ vũ, hắn cũng có thể an ủi chính mình, kỳ thật cũng không cảm thấy tệ như vậy.

Thiếu nữ cũng không có nhúc nhích, trầm mặc nhìn hắn.

Y hệt năm đó, mặc kệ hắn sống chết, vẫn như cũ không thể làm nàng động tâm, tựa như nữ thần lưu ly.

Trong lòng hắn, thiếu nữ trước mặt hắn như Cửu Châu, nhưng mà trước mặt nàng, hắn so với bất cứ người nào cũng đều thấp kém hơn.

Hắn đẩy Tàng Hải ra, tiếp tục mở nhộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro