CHƯƠNG 92: CỬU MÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng người đệ tử bên trong nhộng được cứu ra, Đạm Đài Tẫn cũng ngã xuống đất, Tàng Hải vội vàng chạy đến: "Sư đệ"

Đi ra từ Thương Nguyên bí cảnh, Đạm Đài Tẫn đã bị thương, nay lại cùng nam nhân ma tu đối chiến, mất máu quá nhiều cuối cùng cũng không duy trì được tỉnh táo nữa.

Tô Tô ngăn không được bước chân bước về trước mấy bước, lúc sắp đến gần Đạm Đài Tẫn thì dừng lại.

Nàng đang làm cái gì? Còn muốn dây dưa với hắn như năm trăm năm trước sao? Đã lựa chọn tu Vô tình đạo. Đã sớm cùng quá khứ đoạn tuyệt sạch sẽ.

Diêu Quang lo âu nhìn xem bên này, Tô Tô trầm mặc một lát rồi ngồi xổm xuống.

Đạm Đài Tẫn từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cơ hồ không còn một chút huyết sắc. Lúc hắn tỉnh lại, lạnh lẽo bất thường, bản thân lại bị thương nặng như vậy, hắn suy nhược đến không có một chút tính công kích.

Ở đây mỗi người đều có thể giết hắn dễ như trở bàn tay.

Đạm Đài Tẫn từ trước đến giờ sẽ không để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh bết bát như vậy, đây là lần đầu tiên.

Tàng Hải cảnh giác nhìn xem nàng: "Lê sư muội, ngươi muốn làm gì?"

Hắn đối với vị tiên tử này có hảo cảm không tệ, thế nhưng đối với Tàng Hải mà nói, sư đệ mới là tương lai của toàn bộ Tiêu Dao tông, người bên ngoài muốn tổn thương tiểu sư đệ của hắn, hắn bất kể thế nào cũng không cho phép.

Lê Tô Tô cùng sư đệ lúc trước có khúc mắc, Tàng Hải rất sợ vị tiên tử này nhân lúc thời điểm khó khăn này lại ra tay với Đạm Đài Tẫn.

Tiên khí trên cổ nàng quá mức lợi hại, có thể cùng đối đầu với ma tu Hợp Thể kỳ, nếu như muốn giết sư đệ, thật sự là mình không bảo vệ được.

Tô Tô quay đầu, nói "Diêu Quang sư tỷ, giúp muội một tay"

Diêu Quang vội vàng đi tới, nàng rõ ràng ý tứ của Tô Tô, tôn chỉ của Hành Dương tông là "Sinh sôi không ngừng" chính là mỗi một người đệ tử đều biết chút thuật chữa thương.

Diêu Quang là đệ tử thân truyền của Thanh Khiêm trưởng lão, phương diện chữa thương là một trong những đệ tử nổi bật của tông môn.

Cổ tay hai người chuyển một cái, đầu ngón tay phất qua vết thương của Đạm Đài Tẫn, những chấm nhỏ xanh biếc huỳnh quang rút xuống.

Tàng Hải âm thầm thở nhẹ ra, xem ra mình lòng dạ tiểu nhân, vội vàng nói: "Cảm ơn hai vị tiên tử"

Những vết thương nông trên thân Đạm Đài Tẫn nhìn bằng mắt thường có thể thấy là đã lành lại còn những vết thương sâu hơn chỉ có thể cầm máu.

Diêu Quang thu tay lại, sắc mặt tái nhợt.

Tiên thuật chữa trị, bản chất chính là đem linh khí của mình ra để chữa trị cho người khác. Diêu Quang mặc dù tu vi cao hơn Tô Tô, nhưng thật ra cũng không cao hơn bao nhiêu, miễn cưỡng đem những vết thương của Đạm Đài Tẫn chữa qua một lần, linh lực đã gần như cạn kiệt.

Tô Tô đi theo cũng thu tay lại.

Diêu Quang thở dài, nói với Tàng Hải "Sư đệ của ngươi bị thương quá nặng, cần về dưỡng thương một khoảng thời gian, ta cùng sư muội cũng đã cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể làm khép lại những vết thương đơn giản. Trên người hắn có vài vết thương bị nhiễm ma khí, sau khi trở về, ngươi cần bức ma khí ra"

Tàng Hải nói ra: "Được, tại hạ đã nhớ kỹ"

Những đệ tử bên trong kén được cứu ra yếu ớt tỉnh lại, người trong lòng của Diêu Quang, Công Dã Tịch Vô vẫn như cũ đã bị Yêu Hoàng mang đi.

Nàng thúc giục Tô Tô: "Sư muội, chúng ta tranh thủ thời gian về Hành Dương tông, để sư tôn cùng chưởng môn đi cứu Công Dã sư huynh"

Tô Tô đứng lên, cùng Diêu Quang đi ra bên ngoài mật thất. Lúc đi đến cửa ra nàng dừng bước lại.

Diêu Quang thấy bờ môi nàng tía nhợt, hỏi: "Sư muội, muội không sao chứ?"

Tô Tô lắc đầu: "Diêu Quang sư tỷ, tỷ về tông môn trước đi, muội có mấy lời, quên nói với Tàng Hải, nói xong lập tức đuổi theo tỷ"

Diêu Quang nói: "Vậy tỷ về Hành Dương tông trước, muội đừng lo lắng"

Tô Tô quay trở lại, Tàng Hải kinh ngạc nhìn nàng.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn hôn mê một chút : "Tàng Hải sư huynh, muội nhờ huynh một chuyện"

Tàng Hải nói "Lê sư muội, muội nói đi"

"Nếu hắn tỉnh lại hỏi, vết thương trên người, Tàng Hải sư huynh sẽ nói như thế nào?"

Tàng Hải nói: "Lê tiên tử cùng sư tỷ nàng ấy giúp đệ trị thương"

Tô Tô mím môi: "Không, chỉ có Diêu Quang sư tỷ, cám ơn hắn đã cứu được các đệ tử tông môn, mới dốc hết linh lực cứu hắn"

Tàng Hải kinh ngạc nhìn nàng: "Lê sư muội, muội đây là..."

Đừng trách hắn hoài nghi, hắn nhịn không được cảm thấy tiểu sư đệ của mình cùng với tiên tử thân phận cao quý này có liên quan. Sư đệ là loại người gì chứ, bình thường tiểu thiếu niên quái gở, chuyện gì không cần tham dự thì không tham dự, kết quả lại lao ra ứng chiến với tên ma tu kia, cũng chỉ vì cứu thiếu nữ xinh đẹp trước mặt này. Mà thiếu nữ này, rõ ràng là động lòng trắc ẩn cứu người, lại không hi vọng mình nói cho sư đệ biết.

Tô Tô nói: "Xin nhờ sư huynh, ta không thích hắn, không muốn cùng hắn có nửa điểm liên quan"

Tàng Hải ngượng ngùng nói: "Được, được"

Còn may là tiểu sư đệ đã ngất đi, nếu để đệ ấy nghe được người ta tự mình đến nói không thích hắn, mặc kệ là vì mặt mũi, hay là thực lòng, đều biết là sẽ không chịu được.

Tô Tô hướng Tàng Hải hành lễ, quay người đuổi theo Diêu Quang.

Nàng cũng không lo lắng Tàng Hải sẽ nói ra, người tu chân, phần lớn trọng hứa hẹn, mình đã xin nhờ, nên Tàng Hải sẽ không nói cho Đạm Đài Tẫn biết.

Ân oán giữa bọn họ, đã sớm không rõ ràng, Tô Tô không nghĩ là lại tính toán nữa. Dù cho lần sau, lướt qua nhau cũng tốt.

Tô Tô đi mấy chục bước, lại trầm thấp ho khan, buông tay ra trên tay đầy máu. Nội tạng vẫn là bị thương...

Trọng Vũ nhìn lòng bàn tay đầy máu của Tô Tô: "Ngươi... ngươi cũng bị thương rồi?" Bị thương vậy mà vẫn dùng linh lực chữa thương cho người khác.

Lúc đó Trọng Vũ mới xuất thế, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không rõ ở chung với người khác như thế nào, nó chỉ cảm thấy trong giây lát, cả người dâng lên sự khó chịu.

"Thật xin lỗi, Trọng Vũ không biết Tô Tô sử dụng Trọng vũ sẽ bị thương, Trọng Vũ về sau cũng không xúc động nữa"

Thanh âm của nó như đứa trẻ, đây là đồ mà Yêu vương lưu lại bảo hộ con gái, thần khí cuối cùng được trân bảo đúc nên, giờ phút này thanh âm sa sút, giống như là đang khóc.

Tô Tô đúng là bị phản phệ khi sử dụng Trọng Vũ, nhưng nàng không có ý trách nó, chỉ là nàng không đủ mạnh.

Nàng sờ sờ vào mặt dây chuyền: "Không trách ngươi"

Trọng Vũ ngơ ngác nhìn thần sắc dịu dàng của nàng.

Nó biến lớn, biến thành pháp khí bay, rơi xuống bên cạnh Tô Tô: "Trọng Vũ mang Tô Tô đuổi theo Diêu Quang sư tỷ"

Đạm Đài Tẫn lần này trọng thương, mãi đến khi Tàng Hải mang hắn về đến Tiêu Dao tông, hắn mới tỉnh lại.

Tàng Hải bưng một bát thuốc linh thảo, đỡ Đạm Đài Tẫn dậy.

Đạm Đài Tẫn ngửi ngửi chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, hắn động động người, phát hiện những vết thương trên thân tốt hơn nhiều.

Đạm Đài Tẫn đưa mắt nhìn Tàng Hải, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ai giúp đệ trị thương?"

Dưới ánh mắt của hắn, Tàng Hải cảm thấy áp lực như núi, hắn dựa theo lời Tô Tô dạy nói: "Còn có thể là ai, lúc đó đệ cứu được nhiều người như vậy, Diêu Quang tiên tử của Hành Dương tông nhịn không được, sợ ngươi chết ở bên trong mật thất, vội vàng giúp đệ chữa vết thương"

Đạm Đài Tẫn không nói, nắm chặt chén thuốc.

Tàng Hải không lấy bát về được, có chút chột dạ, giúp người ngoài gạt sư đệ nhà mình, có phải có chút không tốt hay không?

Đạm Đài Tẫn nói: "Sư huynh, huynh nói dối cùng với chột dạ, lúc đó mắt huynh sẽ nhìn về bên trái, tay phải sẽ sờ lên hồ lô rượu ở eo"

Tàng Hải: ".." Có, có sao?

Hắn gãi đầu, cuối cùng gánh không được. Tàng Hải hắn là ai! Toàn bộ Tiêu Dao tông đều biết hắn không giữ miệng.

Tàng Hải quyết nói ra hết cho nhanh: "Đã bị đệ nhìn ra, sư huynh là người không biết nói dối, là Lê tiên tử cùng với Diêu Quang tiên tử giúp đệ trị thương"

Xin lỗi Lê tiên tử, hắn ngoài mặt dù miệng đã giấu được, nhưng hắn không quản lý được biểu cảm của mình, sư đệ hắn y như một yêu tinh.

Tàng Hải nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, cho nên, sư đệ đệ muốn biết để làm gì?

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, tự lẩm bẩm: "Nàng là bởi vì đệ đáng thương sao, hay là bởi vì đệ đã cứu những người phiền toái kia, nên cảm thấy băn khoăn, không thể phạm vào đạo tâm của nàng..."

Đạm Đài Tẫn nói giọng mỉa mai, khóe miệng của hắn lại không nhịn được giương lên, đến cả đôi mắt cũng sáng lên mấy phần.

Tàng Hải thầm nghĩ, ngoài miệng thì trách cứ nói lời ác liệt, rõ ràng liền bắt đầu vui vẻ.

Nửa ngày mới phản ứng được "Sư đệ đệ nói cái gì... phiền toái?"

Đạm Đài Tẫn cầm bát đưa cho hắn, bình tĩnh giải thích "Huynh nghe lầm, đệ nói chính là tiên hữu"

Tàng Hải: "?"

Hắn nhịn không được lau hồ lô rượu của mình, chẳng lẽ lại là mình chưa tỉnh rượu.

Trong lúc Đạm Đài Tẫn dưỡng thương, mới biết được sư tôn Triệu Du Tiên Quân cũng mất tích.

Tàn Hải sợ hắn khó chịu lo lắng, một mực giấu hắn không nói, nhưng mà Tiêu Dao tông nhỏ bé, căn bản tin tức cũng không giấu được lâu.

Đạm Đài Tẫn nhìn Hỗn Nguyên kiếm bên gối, nhớ tới người kia râu tóc bạc trắng, lão đầu mặt mũi hiền lành.

Triệu Du năm nay hơn ba ngàn tuổi, tu vi không có tăng nữa, dung nhan dần già nua.

Triệu Du Tiên Quân nhặt được Đạm Đài Tẫn là lúc mùa thu, vạn vật đìu hiu, cây ngân hạnh ở Tiêu Dao tông đều chuyển thành màu vàng kim, Triệu Du biến ra một con lừa cõng hắn về Tiêu Dao tông.

Khi đó Đạm Đài Tẫn toàn thân là máu, trên thân khắp nơi đều có thể nhìn thấy xương trắng, Triệu Du lấy ra hết tất cả bảo bối giúp hắn chữa thương thế, Tàng Hải không từ chối vất vả chiếu cố hắn thật lâu, Đạm Đài Tẫn mới dần lành lặn lại.

Triệu Du hỏi hắn: "Tên ngươi là gì?"

"Không nhớ rõ" Đạm Đài Tẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, các đệ tử ngự kiếm bay qua, trong ánh mắt hắn xuất hiện đầy màu sắc, đây là... tiên đạo sao?"

Triệu Du tiên nhân nói: "Mặc kệ là không nhớ được, hay là không muốn nhớ đến, đều không quan trọng, đã có duyên đến Tiêu Dao tông, liền có thể chứng minh ngươi có thể tiến vào tiên đạo, ngươi có nguyện ý theo ta tu hành?"

Đạm Đài Tẫn quay đầu, hắn từ trước đến nay là người co được giãn được, trong lòng cũng không có phản ứng gì, ngoài miệng cung kính mở miệng "Sư tôn"

Triệu Du mừng đến hớn hở ra mặt, để hắn nhận họ của mình khi còn ở nhân gian - họ Thương, vì hắn ban thưởng chữ Cửu Mân*. (đồng âm với chữ "Dân")

Nghĩa là mùa thu, một ý nghĩa tối giản, cũng là không khí trên chín tầng trời. Triệu Du dốc hết lòng dạy bảo Đạm Đài Tẫn, ngóng trông tiểu đệ tử có căn cốt bất phàm có thể thấy được thần đạo.

Mà giờ không chỉ Triệu Du, rất nhiều người trong tiên môn điều mất tích, trong lúc nhất thời Yêu Hoàng xuất thế làm loạn hết cả tu chân giới, Tàng Hải phiền muộn nói: "Nghe nói Công Dã Tịch Vô của Hành Dương tông cũng bị Yêu Hoàng mang đi, mấy ngày nay, người của Hành Dương tông đang khắp nơi tìm kiếm lệnh bài của Yêu giới để đi cứu Công Dã Tịch Vô. Không biết sư tôn chúng ta ở đâu, có ổn hay không?"

Đạm Đài Tẫn nhìn dược thảo Trầm Phù bên trong bát ngọc, ánh mắt ảm đạm nói: "Đệ đi tìm"

Dù sao cũng phải đem lão đầu kia mang về, tuổi tác cao, để ông ấy chết thê thảm ngoài đường, người không biết, còn tưởng là đệ tử của Triệu Du chết hết nữa.

Đối với Hành Dương tông tới nói, gần đây tình cảnh cũng bi thảm.

Chưởng môn bế quan, có thể đột phá hay không không biết, Cù Huyền Tử có ba người đệ tử, đại đệ tử bị Yêu Hoàng mang đi, tiểu đệ tử bị trọng thương.

Thanh Khiêm nghe nói là một đệ tử của Tiêu Dao tông làm bị thương Nguyệt Phù Nhai, làm chấp pháp trưởng lão, chưởng môn không ở đây, loại sự tình này dĩ nhiên là ông quyết định, ông viết một phong thư, gửi đi Tiêu Dao tông, mong tiêu Dao Tông trả lại công đạo.

Bên kia không có hồi âm, bên này Tô Tô cùng với Diêu Quang đã đi khỏi Hành Dương tông đi tìm lệnh bài Yêu Ma.

Diêu Quang dung mạo tiều tụy: "Đã lâu như vậy, Yêu Ma có phải hay không đã đưa yêu đan vào người Công Dã sư huynh, đem huynh ấy trở thành ma vật? Hoặc là... Huynh ấy không luyện hóa được ma đan, đã..."

Trong lòng Tô Tô cũng lo lắng như vậy, nàng biết so với nàng, trong lòng Diêu Quang còn nhiều hơn mấy phần tự trách, Tô Tô an ủi nàng nói: "Nếu như Yêu Hoàng tự mình đến mang người đi, chứng minh trong lòng hắn sư huynh còn nhiều chỗ hữu dụng, bọn họ sẽ không tổn hại sinh mệnh của sư huynh"

Diêu Quang nghẹn ngào nói: "Chúng ta nhất định phải nhanh tìm được lệnh bài, đi cứu sư huynh"

Tô Tô gật đầu.

Nhưng nói là nói thế, chân chính đi tìm lệnh bài nói nghe dễ hơn làm. Sau trận đại chiến tiên ma hàng vạn năm trước, yêu ma bị buộc phải ở trong ma vực nơi không có một ngọn cỏ, nơi đó không khí ô nhiễm, tu hành gian nan, so với sự xinh đẹp của nhân gian cùng tiên giới thì ma vực là nơi dơ bẩn tồn tại bé nhỏ.

Nhưng cũng chính vì lý do này, Ma vực không lớn, yêu hoàng bị phong bế, bọn họ có thể đi ra từ yêu vực, nhưng người của tiên giới chưa từng đến qua, nghe nói phải cầm lệnh bài Ma vực mới có thể tiến vào.

Diêu Quang không chút do dự đi ra ngoài tìm, Tô Tô sợ nàng làm chuyện điên rồ, thêm bản thân cũng lo lắng cho Công Dã Tịch Vô, nên cũng cùng đi ra ngoài tìm.

"Nơi nào mới có lệnh bài? Chúng ta có nên bắt một con yêu ma lại hỏi?" Diêu Quang nói.

Yêu Hoàng mới xuất thế, yêu ma cũng chưa ở tiên giới hoành hành, bọn họ biết đi nơi nào tìm lệnh bài Ma vực?

Tô Tô dừng một chút, nhẹ nói: "Nhân gian". Nơi nàng không muốn đi nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro