Chap 4: Chuyện hay xảy ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân thể rã rời cộng việc bị hành như thế làm cậu ngủ say mê mệt quên cả thời gian.

-Thưa cậu... thưa cậu...- Tiếng quản gia gọi từ tốn

Mở mắt ra chậm rãi, cậu nhận ra rằng mình chưa thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này, chỉ biết ngậm ngùi nuốt trôi trong cổ họng. Mặc cho quản gia gọi cậu vẫn không thèm nghe liền trùm chiếc chăn lông qua khỏi đầu.

-Sao rồi ? – Tiếng anh hỏi quản gia

-Thưa cậu chủ, tôi đã gọi cậu ấy ...nhưng cậu ấy vẫn không chịu dậy ạ ! – Giọng quản gia lắp bắp pha chút sợ hãi không dám nhìn Phong thiếu.

-Ồh !!! – Anh cười gian

Chiếc chăn ấm áp bao trọn cơ thể cậu bỗng bị giựt ra làm cậu hết hồn.

-Ai...-Cậu la lên

-Chà ... gan to nhỉ ? – Anh vuốt cằm nhẹ

-Là anh ? – Cậu bắt đầu sợ hãi

-Anh muốn gì ?

-Muốn gì ? – Anh cười

-Thỏ con hư quá rồi nhỉ ? Có phải cần dạy dỗ giống hôm qua không ?

Nghe tới đây làm cậu giật bắn người

-Không ...không cần đâu... tôi sai..tôi sai rồi ! – Cậu sợ hãi cực độ

Toàn thân cậu vô cùng đau nhức sau trận ngày hôm qua, việc bản thân bị 1 gã không quen không biết bắt đi còn bị giở trò đồi bại với mình thì cậu vô cùng hoảng rồi.

-Thỏ con ... vậy mới gọi là ngoan chứ ! – Anh lộ rõ gian manh tính trêu cậu thêm

Bỗng đột nhiên từ bên ngoài có tiếng cãi vã rất lớn phía sau cánh cửa.

-Cho tôi vào ! Có phải anh ấy ở trong đó không?...cho tôi vào !

-Không được !!! – Tiếng hai vệ sĩ đang gác trước cửa

Nghe thấy tiếng quen thuộc đó thì đột nhiên lửa hận trong lòng anh trỗi dậy, hai bàn tay nắm chặt. Cậu nhìn thấy anh có biểu hiện thất thường liền co rút cơ thể vào đầu giường lấy tấm chăn che lại vì hiện tại cậu đang khỏa thân.

-Cho vào !!! – Tiếng anh quát lớn khiến vệ sĩ bên ngoài dựng tóc gáy

Cánh cửa mở ra thì lập tức 1 cô gái mặc chiếc áo thun tay cộc cộng chiếc quần jean ngắn ngủn bước vào. Ngắm thấy mục tiêu cô nàng liền nhào tới ôm Phong thiếu.

-Anh !!! Sao anh về không báo em biết chứ ? Làm em phải dò la mới biết anh quay về vài ngày rồi? Mà sao anh không đến thăm em ...-Giọng cô nũng nịu

-Báo cho cô ? Hà hà ... Báo cho cô sao ? Tôi là ai mà phải báo cho cô nhỉ ? – Giọng anh lạnh như bang bén như dao.

Điều này làm cô nàng hoảng sợ vội buông tay khỏi Phong thiếu. Anh cầm điếu thuốc lên mồi lửa và làm 1 hơi dài

-Anh ... Sao anh hôm nay kì vậy ? Em là ...người yêu của anh mà..? – Giọng cô bắt đầu run

-Người yêu ! Người yêu sao ?

Anh tiến lại gần cô ta đưa tay lên nắm lấy tóc của cô giật mạnh phía sau kiến mặt cô bị giật ngước lên trời khiến cô nàng la lên 1 tiếng "...A...", mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

-Cô xứng là người yêu tôi sao ? – Giọng anh tràn ngập sát khí khiến cô ta đổ mồ hôi hột.

-Anh.. nói gì...kì vậy ? – Mặt giả vờ ngơ ngác

-Chuyện này có cần tôi nói cho cộ biết hết cái tôi nhìn vào ngày hôm trước trên đường không ? – Anh ghé sát vào tai cô ta và thả tay ra

Nghe vậy làm cô nàng bủn rủn tay chân ngã xuống sàn chết lặng.

Anh quay người lại tiến đến chiếc ghế cạnh giường và ngồi xuống, chân phải gác lên chân trái và nhẹ nhàng hút thuốc.

Cô nàng bấy giờ hồn như lìa khỏi xác ngồi bất động khiến cậu đang ngồi trên giường đã hiểu chút chuyện đã xảy ra với hai người.

-Tôi cho cô 1 ngày thu xếp đồ còn lại trong căn biệt thự này và biến mất khỏi mắt tôi ! – Anh ra lệnh.

Nghe cậu đó cô nàng choàng tỉnh, mắt bắt đầu ứa nước mắt liền bò tới cầu xin

-Xin anh ... đừng đuổi em đi .. xin anh...xin anh mà...

-Còn không mau cút ? – Anh quát lớn

Mấy tên vệ sĩ bên ngoài nghe thấy vậy liên chạy vào trong nhìn thấy cảnh tương không nên nhìn này khiến hai tên có chút sợ. Sợ rằng cô gái này sẽ không toàn mạng mà rời khỏi đây.

-Hai tên kia ! – Anh chỉ vào vệ sĩ

Như biết trước thì hai anh chàng đành lôi cô gái đứng lên và kéo ra ngoài mặc cho cô có kêu la thảm thiết chừng nào thì mặt anh vẫn lạnh như bang cùng với bàn tay nắm chặt.

Cảnh tượng vừa diễn ra khiến cậu nổi da gà, lạnh xương sống. Không ngờ rằng bản thân mình lại bị dính vào một người không nên dính này rồi. Cậu cảm thấy mình như cá trong lưới, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi bên cạnh lỡ có gì anh ta thay đổi liền 3 chân 4 cẳng cong giò mà chạy.

Phát hiện từ trực giác nhạy bén có camera đang nhìn mình anh liền quay đầu qua bên cậu nhóc.

-Nhìn gì ? Tôi đẹp trai quá phải không? – Anh cười gian manh quên đi chuyện đã xảy ra vừa rồi

-Đẹp .. đẹp cái đầu anh !! – Cậu đỏ mặt quay đi rồi trùm vội chiếc chăn qua khỏi đầu che đi

Anh bật cười nhẹ, mọi phiền lo trôi qua như cơn gió. Đứng dậy tiến tới chiếc giường kéo chiếc chăn ra làm lộ body trắng nõn nà của cậu còn vương lại vài nụ hôn đêm qua. Vòng tay vào eo cậu, anh ôm lấy cậu từ phía sau thật nhẹ nhàng làm cậu có chút ngượng ngùng tính kéo tay ra nhưng bất thành đành phải để hắn ôm thôi.

-Anh có cảm giác ấm áp khi có em ở đây ! – Anh mở lời.

Nghe thấy vậy cậu có chút giật mình, 1 tên lưu manh như hắn mà thốt ra lời như vậy hay sao ?

Anh ngồi lại gần hơn ôm ấy cậu dựa đầu vào bờ lưng trắng của cậu, nó thật êm ái làm sao, anh nhắm mắt lại tận hưởng.

Cậu bên này mặt đỏ như trái gấc, nóng bừng cả người vì lần đầu sau bao nhiêu lâu có 1 người ôm mình. Cậu cũng chẳng phản kháng nữa mặc cho hắn ôm thỏa thích mà điều này bản thân cậu cũng thích nữa.

Sau khoảng mười phút anh buông cậu ra, chỉnh lại trang phục liền bồng cậu lên trong sự ngơ ngác.

-Anh tính làm gì ?

-Đi tắm chung...- Anh thản nhiên nói

-Tắm...tắm chung !!! – Cậu giật mình.

-Ừ...

-Không cần ... không cần.. đâu – Cậu ngập ngừng

-Từ nay em là người của tôi ! Cấm em làm bất cứ chuyện gì mà tôi chưa cho phép. Không thì em rõ hậu quả rồi đấy ! – Giọng anh dứt khoát.

-Ơ...-Cậu đứng hình

-" Mới nãy còn nhẹ nhàng như vậy mà giờ đột nhiên thay đổi như chớp thế !" – Cậu nghĩ thầm mà lòng dạ như đang bị kiến cắn.

Thế rồi anh cứ 1 nước mà ẵm cậu bé đi thẳng vào nhà tắm mặc kệ cậu vùng vẫy như thế nào ....

END CHAP 4

Mọi người ủng hộ mình nghen :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro