4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUẬN SHIBUYA, TOKYO THÁNG MỘT NĂM 1924

Nhà Ueno sống rất gần ga Shibuya, chỉ cách mấy con phố. Như vậy khá thuận tiện khi cần đi Tokyo, nhưng phiền một nỗi, căn nhà cứ rung bần bật cả ngày vì các con tàu chạy qua.

Kể từ thứ hai đầu tiên của tháng Ba, vài tuần sau khi Hachiko tới, trong nhà Ueno đã hình thành một thời gian biểu hằng ngay rất đặc biệt. Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya. Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến nam giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trong đầu và hai cái tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga. Và cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, tuần này tới tuần khác, lịch trình đó dần hình thành trong cuộc sống của họ. Mọi thứ thay đổi vào các ngày thứ bảy, khi giáo sư quyết định đi dạo trong công viên Yoyogi hay qua các vườn cây ở Chiyoda, rất gần vườn hoa hoàng gia. Họ sóng bước bên nhau và Hachiko học tất cả những gì mà nó cần biết về các loài hoa, cây, bướm, trẻ con, hội hè hay những câu chuyện ngồi lê đôi mách của những người hàng xóm trong khu.

Một nơi giáo sư thường xuyên ghé qua là nhà bà Kokona, nghệ nhân pha trà giỏi nhất vùng. Ngày đầu tiên Hachiko theo chủ đến đây, nó ngồi chờ ở cửa và khi trở ra, giáo sư nhìn nó nói:

- Mày muốn biết cái gì mà lại nhìn ta cái kiểu lấc cấc đấy hả? Tại sao ta lại đến chỗ Kokona? Hachiko tội nghiệp, vì hai lý do. Một là, nếu ta không đến, bà ấy sẽ không sống nổi mất. Hai là, có như vậy ta mới biết hết những chuyện ngồi lê đôi mách ở Shibuya này. Đừng bao giờ tin báo chí, ta có thể khẳng định với mày một nửa trong số đó là nói láo.

Rồi ông nói thêm:

- À, nhân đây, mấy tuần nữa chúng ta sẽ đi biển Kamakura, mặc dù nơi đó vẫn đang ở trong tình trạng tệ hại sau vụ động đất năm trước, Hachiko ạ. Có lẽ ở Odate người ta không để ý lắm, nhưng đối với mọi người ở đây thì nó đúng là rất kinh khủng. Nhiều tòa nhà bị sập, người dân thì chạy loạn trên các đường phố, gào thét điên dại.

***

Bà Yaeko đã quên cả con chó lẫn cái lạnh ở đôi chân khi quay về nhà, bởi vì hôn sự của Chizuko và bác sĩ Tsumoru đã được ấn định vào mấy tuần sau đó và điều này có nghĩa là đã đến lúc phải lau dọn nhà cửa rồi chuẩn bị sính lễ để cô dâu đem về nhà chồng, viết thiệp mời rồi gửi đi, gọi rất nhiều cuộc điện thoại rồi đi chợ mua những bông hồng rực rỡ nhất, những bông diên vĩ dịu dàng nhất và những bông anh đaoà xinh đẹp nhất. Trong những ngày này, điện thoại nhà giáo sư Ueno không ngừng reo. Cho đến một hôm, khi nghe vợ cằn nhằn một bà bán hoa, giáo sư thốt lên:

- Có cần rắc rối phức tạp như vậy không?

Bà Yaeko che ống nghe và mắng chồng:

- Anh đã có con chó của anh rồi còn gì? Và tất nhiên để gây ra một loạt rắc rối!

Giáo sư lẩm bẩm cái gì đó không rõ rồi quay về phía Hachiko đang nằm nghỉ bên chân mình và nói:

- Hachiko này, trong lúc có đám cưới thì ta đảm bảo với mày tốt hơn cả là nên tránh xa ra, mày hiểu ta nhỉ. Nào, chúng ta ra công viên thôi.

Dù vậy, bà Yaeko vẫn nuôi hi vọng là sau đám cưới, cô con gái sẽ mang con chó theo. Bà không biết rằng chồng bà đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đồng ý gả con gái cho bác sĩ Tsumoru, và mọi việc sẽ không như bà mong đợi.

Do đó, mấy tuần sau, trong khi thỏa thuận về quà cưới, chàng rể nói rõ là mình bị dị ứng với tất cả các loài động vật, đồng nghĩa với một chấn động nho nhỏ đối với bà Yaeko. Đầu tiên là bới Chizuko sẽ sống ở quận Bunkyo và thứ hai là vì cô bé sẽ không mang theo Hachiko. Ngược lại, đối với ông giáo, việc chàng bác sĩ bị dị ứng có khi còn tuyệt vời hơn cả việc trúng xổ số và ông chỉ việc thiếu điều hôn ngay lên trán anh vào cái ngày anh xin cưới.

Bà Yaeko vô cùng bận bịu vì chuẩn bị cho hôn sự và loan tin với mọi người trên thế giới là cô Chizuko sẽ cưới, một đám cưới danh giá với một bác sĩ uy tín ở quận Bunkyo. Mặc dù đôi khi người ta không hiểu bà ấy làm vậy để tỏ ra quan trọng hay để cho các bà hàng xóm và bạn bè ghen tị, khả năng cao là bà làm vậy vì cả hai lí do trên.

Bà Kokona chủ quán trà xuýt xoa:

- Quả là một đám cưới rất thuận lợi, nếu như bà muốn biết ý kiến của tôi. Chúc mừng bà, phu nhân Ueno! À, còn nữa, cô dâu chú rể đã nói chuyện với nhau chưa?

- Chưa! Bà nói gì vậy, Kokona? Vẫn chưa. Cái đó phải để đến hôm cưới chứ!

- Vâng, vậy thì rất tốt, rất đúng lễ nghi. Thế chú rể có môn đăng hộ đối không?

- Có chứ, rất xứng đôi. Cậu ấy có tới mấy nguồn thu nhập ổn định và còn làm không hết việc nữa ấy chứ. 

Bà Kokona gật gù:

- Nên thế, nên thế.

Đám cưới diễn ra mấy tuần sau đó ở đền thờ Meiji, giữa những hàng cây anh đào và cây dẻ trong công viên Yoyogi. Các bà các cô vận những bộ kimono sang trọng màu đen, theo truyền thống hàng ngàn năm nay, còn các ông mặc áo ghi nghiêm trang, cũng theo truyền thống ấy. Cô dâu tiến vào trong bộ kimono màu trắng, đầu đội một chiếc mũ nhỏ, còn chú rể mặc đồ màu xám.

Sau khi các vị sư làm lễ, tất cả mọi người cùng uống rượu sake và đọc các quy tắc võ sĩ đạo. Khi buổi lễ kết thúc, hai gia đình tổ chức ăn uống tại một cửa hàng rất sang trọng và trong bữa ăn, chị họ của một cô em họ đã hỏi bà Yaeko:

- Em nghe nói anh chị có một con chó...

- Vâng, từ mấy tháng nay. Ông giáo sư là người chăm nó.

- Thật mừng vì bác ấy chịu chăm nó, chị nhỉ?

Bà Ueno nổi đóa vì đã chán ngấy chủ đề con chó:

- Mừng ư?

Rồi bà rầu rĩ nói tiếp:

- Ông ấy chăm nó như nuôi kĩ nữ vậy. Còn với tôi thì... thì... mỗi năm ông ấy đưa tôi đi xem kịch được có một lần!

Sâu thẳm trong tim mình, bà ghen với Hachiko vì ông bắt đầu dành hết thời gian cho nó. Nhưng dông tố chỉ thực sự bắt đầu sau đám cưới ba hôm khi họ đã tiễn con gái về nhà chồng. Bà vợ đối mặt với ông chồng:

- Con bé sẽ không mang theo con chó, giáo sư Eisaburo.

- Anh cho là như vậy. - Ông trả lời, giọng hài lòng.

- Anh đã biết là Tsumoru bị dị ứng đúng không?

- Anh đã nghe cậu ấy nói gì đó về chuyện đó...

- Vậy thì ta sẽ gửi trả nó về Odate, phải không?

Bà nói chắc như đinh đóng cột, như thể quay trở lại đề tài này là điều không cần thiết nữa vậy. Giáo sư có cảm giác như một cơn dông đen sì bỗng kéo đến che mắt và một con sóng khổng lồ ập tới cuốn mình đi, còn bà Yaeko, người vốn ghen tuông lắm nhưng cũng khôn ngoan nhiều, có khi còn hơn cả cáo, không dừng được phải nói thêm:

- Anh không còn trẻ nữa, giáo sư Eisaburo. Anh đã năm mươi ba tuổi đầu rồi. Sao anh có thể quấn lấy một con chó như thế chứ?

Ông giáo cười thầm. Đối với ông, cảm giác được Hachiko chờ đợi hàng ngày ở ga Shibuya khi quay về từ Tokyo có lẽ còn hơn cả hạnh phúc. Ông hỏi:

- Có phải em đang ghen không?

- Em á? Đừng nói nhảm. Có phải anh đã hóa điên rồi không? - Bà đáp, giọng bực bội.

- Vậy thì thế này nhé, con chó sẽ ở lại với chúng ta. Cứ quyết định như vậy đi.

Câu nói đó đã châm ngòi cho một thùng thuốc súng, bởi vì, vừa nghe xong, bà Yaeko bỏ ngay việc mình đang làm và quay về phía ông:

- Ông Eisaburo Ueno, ông không chỉ hóa điên mà còn nốc nguyên một thùng sake rồi phải không? Ông thừa biết câu trả lời là không, không chó chiếc gì hết, dù là nói đùa cũng không!

Ông kiên nhẫn thuyết phục vợ:

- Nó sẽ không sống ở trong nhà, anh sẽ để nó trong nhà khi ngoài vườn như từ trước tới nay.

- Không là không!

Ông nói tiếp, làm như những gì mình vừa nghe thấy chỉ là tiếng mưa rơi:

- Thế chúng ta chỉ thử mấy ngày thôi em nhé.

- Không là không là không là không!

Hachiko ngồi ngoài cửa ngắm cuộc nói chuyện qua lại giữa hai người một cách thoải mái như đang xem một trận bóng bàn hấp dẫn vậy.

Khi cuộc tranh cãi kết thúc, giáo sư Eisaburo Ueno lắc đầu, nắm lấy vòng cổ kéo con chó đi và đưa nó về căn nhà kho nơi anh làm vườn Kikuzaburo cất dụng cụ.

Bà Yaeko quay đi và ở lì trong bếp với tác phẩm ikebana của mình đến tận giờ cơm tối. Hôm đó bà chỉ nấu một bát cơm cùng ít mì mà cả giáo sư Eisaburo lẫn Hachiko đều không muốn nếm thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro