D-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lồng đèn pháo giấy, hoa cúc vàng phới, những chiếc bánh ú tro được chưng ra đĩa bày đẹp đẽ đặt lên bàn thờ tổ tiên ông bà. Hôm nay chính là Tết Đoan Ngọ.

(*) bánh ú tro : giống bánh ú phiên bản mini không có nhân / có nhân ngọt chấm đường ăn rất ngon.

Renjun đã mua rất nhiều bánh ú tro mang đến công ty cho mỗi người cỡ 5 đến 10 cái, ở Hàn Quốc không có tục lệ ăn bánh ú tro vậy nên khi cậu mang đến đã rất nhiệt tình giới thiệu với mọi người về tục lệ này ở nước cậu.

Vốn dĩ là một thân một mình đến đây học tập, cậu chỉ có thể ngày càng cố gắng nhiều hơn để vừa sinh tồn vừa hoàn thành mục tiêu du học. Năm đầu tiên đến đâu cậu vừa điên cuồng làm thêm lại vừa phải đi học ở trường khiến cuộc sống lúc đó cực kì ngộp thở, lại thêm ông chủ cửa hàng quán ăn thấy cậu là người nước ngoài liền ra sức chèn ép tiền lương thì hay kiếm đủ cớ để trừ, cơm cũng không được phát đều đặn, cậu bất bình chứ nhưng vốn không phải tiếng mẹ đẻ nên kho ngôn ngữ có hạn không cãi lại được với ông chủ. Được lắm, vì lẽ đó mà cậu càng quyết tâm học thật tốt ngôn ngữ chỗ này.

Từ đó đến nay, chỉ cần đủ quyết tâm Renjun liền có thể làm tốt được điều bản thân muốn, tiếng Hàn không phải ngoại lệ. Chỉ đến năm hai cậu liền có thể nói trôi chảy bằng thứ tiếng này, đó cũng là lúc cậu đem hết bực tức của mình xả lên ông chủ quán ăn rồi dứt khoác nghỉ việc. Với sự lanh lẹ của mình mà cậu đã được nhận công việc khác đó chính là làm việc bán thời gian ở quán café, nơi này tốt hơn hẳn chưa kể cậu nói tiếng hàn tốt đến độ nhiều người lầm tưởng cậu là người Hàn.

Ngày đầu tiên đi làm, khách cho hẳn 100k won...

Nghẹn lời vừa muốn cầm vừa muốn trả... đấu tranh tư tưởng một hồi mới xin được địa chỉ giao hàng đến sẵn trả lại tiền cho người ta.

Ấy vậy mà nhân duyên khó lường, bỗng dưng làm phiên dịch bất đắt dĩ rồi cuối cùng là trở thành một chân trong phòng trợ lý của công ty Fullsun. Renjun còn nhớ hôm nhận được tháng lương đầu tiên cậu đã đi bốn năm cái chùa thiếu điều hận không thể quỳ lạy trời đất đã mang đến cho cậu sự may mắn này, được làm ở chỗ này lương bỏ xa đám sinh viên cùng khối từ lâu. Nguyên một năm làm chỗ quán ăn kia còn không bằng làm ở đây một tháng chưa kể lâu lâu được sếp Lee Haechan tặng quà lặt vặt vì giúp đỡ anh.

Và cũng đã từ lâu Huang Renjun xem nơi này là nhà của mình, một tổ ấm ở nơi xa xứ. Cậu cảm nhận được dù mỗi người một tính cách thì họ đều đối xử rất tốt với cậu, hoạt bát như Jungwoo, bất thường nhưng nội tâm như Haechan, kì lạ vui vẻ Johnny, thậm chí đến cáu kỉnh chỉ muốn ở một mình như Doyoung, còn có người anh chung quê giỏi ngoại ngữ Kun-ge. Không chỉ vậy cậu còn yêu thích công việc được gặp nhiều người đến từ nhiều nơi, đa dạng tiếng nói, đa dạng độ tuổi ngoại hình, đa dạng cách suy nghĩ góc nhìn, những điều đó khiến cậu học hỏi được hơn rất nhiều điều.

Nhưng cậu cũng thật nhớ nhà, những năm trước vướng phải con virus hại cậu không về thăm nhà được. Bây giờ tình hình đã bớt căng thẳng rồi mà lại bận không để đâu cho hết, gia đình vẫn thường xuyên gọi điện mong cậu về. Renjun nhớ nhà...

Tết Đoan Ngọ không thể đón với gia đình ở Trung thì đón với gia đình đồng nghiệp ở Hàn, dẫu vậy khi mở weibo nhìn bạn bè cấp hai, cấp ba chụp ảnh với người thân khiến cậu có chút ganh tị nhiều chút nhớ gia đình.

Haechan hôm nay vẫn như mọi hôm đi làm rất đúng giờ, không sớm không trễ mà chấm công trên máy. Hài lòng nhìn máy hiện thời gian chấm công đúng 6 giờ tối liền ung dung đi vào bàn làm việc, hôm nay trên bàn có bánh ú tro. Cái món này rõ ràng không nằm trong phạm vi ăn uống của cậu mà là phạm vi ăn uống của trợ lí nhỏ của anh.

Quyết định đi đến phòng trợ lí cảm ơn lại bắt gặp bóng người đó ở hành lang dựa vào tường, tay cầm điện thoại lướt weibo, ánh mắt có chút phiền muộn. Huang Renjun chính là đó giờ đi làm luôn năng động vậy mà tại sao bây giờ lại mất hết sức sống thế này ? Tiến đến tiếp cận mục tiêu, Haechan chạm nhẹ lên vai Renjun. Đang bồi hồi xúc động nhớ nhà bị động liền mang ánh mắt long lanh chứa nước ngẩng lên nhìn Haechan.

Vừa thấy Renjun nhìn mình kiểu đó Haechan đã giật mình mà vội vã an ủi như dỗ con nít sợ cậu khóc như mưa ở chỗ này luôn.

" Đừng khóc .. có gì nói anh nghe em bé ngoan đừng khóc"

" Anh rãnh rỗi quá liền lên cơn hả ? Em khóc hồi nào ? Chỗ nào ?" cọc cằn đẩy Haechan đang hết xoa đầu rồi lại vỗ vỗ lưng.

Thấy Renjun hết buồn, Haechan liền dắt cậu về văn phòng mình bất chấp Renjun đang khó hiểu phía sau. Cứ mỗi lần qua văn phòng Haechan thì Renjun có thói quen chạy lên sofa rồi nằm chơi ở đó chờ lệnh từ Haechan mà chạy đi lấy hồ sơ hoặc pha đồ uống mời khách các thứ. Nhưng mà cả ngày hôm nay dù cho có khách vào thì Haechan cũng không có kêu cậu đi làm gì hết cứ để cậu lướt weibo đến chán thì chuyển sang chơi game cũng nhàn nhã quá rồi.

Tan ca lúc 8 giờ sáng mệt mỏi vác xác thân định đi bộ đến trọ thuê giờ Renjun chỉ muốn đánh một giấc ngon lành. Ý định chưa kịp đã bị Lee Haechan lái xe kè kè đi theo để năn nỉ cậu đi ăn mỳ chung.

Trong quán mì nghi ngút khói Haechan hỏi Renjun đã bao lâu không về thăm nhà ? Cậu cũng thành thật mà trả lời gần hai năm, rất nhớ nhà. Haechan tách đôi đũa ra ngay ngắn rồi đưa cho Renjun cười nói :

" Có người từng nói với anh, cứ buồn hay nhớ ai thì đi ăn mỳ nên anh dẫn em đi đến đây đó"

" Chắc em nên học hỏi" Renjun được tiếp tế bằng năng lượng thức ăn mà đã đỡ buồn hơn rất nhiều.

" Em muốn về quê không ?"

Haechan bỗng dưng hỏi như vậy khiến cậu có chút ngại ngùng, người này sao lại dễ dàng biết được cậu đang nghĩ gì thế này. Gật nhẹ, em muốn về quê.

Haechan đưa tay xoa xoa đầu Renjun, dịu dàng nói

" Tại sao không về ?"

" Em.. chỉ là em cảm thấy thực ra mình quay về không có tí thành tựu nào, vốn dĩ đã nói sang nước ngoài đi học lúc về phải thành danh... với cả thật sự bận lắm.. em còn phải thi rồi chạy đồ án làm việc ở đây duy trì kế sinh nhai.. Á ! Đau"

Haechan cốc lên trán Renjun một cái, ngốc nghếch không để đâu cho hết.

" Mai về thăm nhà một hai ngày đi rồi về lại đây tiếp tục sinh hoạt không khiến em bị gì đâu, nhưng nỗi nhớ càng lớn càng khó chịu đó"

" Làm gì có chuyến bay nào về Cát Lâm tháng này đâu" Renjun tủi thân vừa nói vừa nghịch nghịch tô mỳ ăn được hơn nửa.

" Có, miễn em chịu dắt anh theo" Haechan cười toe toét nhìn Renjun khiến cậu nghĩ bảo sao nay tốt bụng vậy, hóa ra là có âm mưu. Cũng không phải Renjun không biết Haechan thật quan tâm cậu chăm cậu như em trai vậy, nhiêu đó thôi cậu không nghĩ nhiều hơn đâu. Vậy nên vui vẻ đồng ý.

Dù hơi nghi ngờ không biết Haechan đào đâu ra chuyến bay đến Cát Lâm nhưng Renjun vẫn nghe lời mà tối đó về soạn quần áo vật dụng chuẩn bị bay.

Đúng thật có chuyến bay, nhưng mà là chuyên cơ của Zhong Chenle. Đón tiếp hai người là vị thiếu gia người Trung đã rất quen mặt cứ dăm ba tháng lại gặp.

" Aida, tự nhiên nha em phải cố gắng giúp đỡ người anh đồng quốc tịch này chứ"

Và thế là Renjun đã được về nhà, hôm đó biển sao trời trong mắt cậu vốn đã rực rỡ thì bây giờ nó như có thể giam cầm người khác vào vũ trụ thiên hà đó. Đẹp, quá đẹp, thắp sáng thế giới giữa trời đen. Mà Haechan cũng tình nguyện chìm vô vũ trụ thiên hà ấy.

Hai ngày này Renjun đã tận dụng triệt để thời gian để kể hết đủ thứ chuyện cho gia đình và còn cả Haechan cùng công ty tốt ra sao. Đồng thời cậu cũng mang sếp của cậu đi đến cánh đồng hoa cải đang vào mùa mà vàng ươm cả vùng đất trồng. Haechan cũng rất vui đấy nhé, cậu đã đi làm chăm chỉ để tích ngày nghỉ phép đi chơi với Renjun đó nha. Cả hai đi khắp nơi, Renjun vừa đi vừa giới thiệu, cậu trông như đứa nhỏ tăng động chỉ muốn đem hết mọi thứ tốt đẹp quê nhà cậu kể cho khách viếng thăm là Haechan.

" Mai mốt đợi 70 tuổi anh sẽ xây nhà chỗ này đối diện nhà em, mỗi sáng bấm chuông cửa phá em"

"..."

Cạn lời, đầu người này toàn nghĩ gì đâu.

Trời chiều đã ngả màu sang tím cam, đến lúc về nhà rồi. Ngủ xong đêm nay, mai lại về Hàn rồi thật luyến tiếc. Cả hai thong thả đi bộ về nhà Renjun, nơi nay so với Seoul rất dễ chịu không có quá nhiều tiếng ồn ào của xe cộ chạy qua chạy lại, nhịp sống nơi đây cũng phi thường chậm rãi.

" Anh có định kiếm người yêu không ?"

" Không, thích anh hả ?" Haechan xáp xáp lại huých vai Renjun nửa chọc nửa dò hỏi.

" Không đâu anh trai yêu quý ạ"

" Có đứa em hư quá không nhận thân thích nha"

Và thế là họ đánh nhau đến lúc về cửa nhà... nói là đánh chứ thật ra cũng là mấy cái võ mèo cào không tổn hại đối phương miếng nào hết.

--

Tạm biệt bố mẹ cả hai cùng nhau ra sân bay để về lại Hàn, thấy Renjun vui vẻ mà anh cảm thấy không uổn công mình năn nỉ gãy lưỡi để Chenle chịu dùng chuyên cơ riêng đón.

" Sao anh tốt với em vậy ?"

Renjun thật tò mò ấy, Haechan hay giúp đỡ cậu lại luôn là người nhìn ra tâm sự của mình. Nhất là khi anh còn giúp cậu về thăm nhà nữa.

" Nhiệm vụ công việc của anh là hóa giải buồn phiền đó nha, thấy em buồn thì anh phải giúp rồi. Có thể xem như em là khách anh mấy ngày nay đi."

Haechan vò vò đầu tóc cậu rối tung lên, nói thêm

" Thật ra không chỉ khách em còn khá đặc biệt với anh đó em trai ~"

" Không muốn làm em trai đâu !!!"

Làm em trai làm sao mà theo đuổi được, Renjun thừa nhận bản thân thích Haechan thật rồi. Còn từ bao giờ thì cũng không rõ nữa, cứ vậy thôi thuận theo tự nhiên.

Sau khi lái xe chở Renjun về nơi ở của cậu thì Haechan cũng về nhà suy nghĩ. Cậu cũng rất thích Renjun nhất là khi ở cạnh em hai ngày vừa qua, cảm thấy muốn che chở nhưng lại sợ khi nói ra thì người ta sẽ sợ hãi mà co giò bỏ chạy. Thật là khó khăn.

Và chuyến đi thật xa để quay trở về nhà này của Renjun đã được hoàn thành.

" Nơi đâu có hạnh phúc, nơi đó là nhà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro