Chương 05: Anh đây che chở cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì 5000, Lâm Vãn Vãn dâng ra trong sạch lần đầu tiên của ngón tay mình. Một đôi bàn tay xinh đẹp của cô, còn phải trao đổi ngang giá với cúc hoa một đại nam nhân, thật là nan kham.

Lại đi sâu một chút, Lâm Vãn Vãn đào không ra, ngón tay cô dù sao cũng không được dài.

"Hết cách, còn lại một ít, anh muốn đi bệnh viện bây giờ, hay là ngày mai đi?" Lâm Vãn Vãn cởi bao tay, cảm giác muốn lột bỏ luôn da ngón tay của mình. Cho dù không trực tiếp đụng tới trực tràng Chung Dục, cô cũng có cảm giác mình đã ô uế.

Chung Dục tốt hơn một chút, ghé vào trên giường mơ mơ màng màng trừng cô: "Tôi không đi."

Lâm Vãn Vãn tốt bụng khuyên bảo: "Vậy ngày mai?"

Ba cái đồ này nếu không xử lý cho đàng hoàng, thì là tự tìm chết. Thân thể an toàn quan trọng hơn mặt mũi chứ, trước kia cô còn gặp một ông anh đi bệnh viện làm phẫu thuật tinh hoàn kia mà.

"...Ừ." Anh giai không chối được nữa, vì cái cúc hoa đúng thật khó chịu, liền đồng ý cho qua. Lâm Vãn Vãn chăm sóc con vịt đầy mùi rượu, lau người cho anh, nhung nhớ niệm 5000 rồi đi về phòng, bỏ lại người úp mặt trên giường.

Anh trở mình, lộ ra cơ ngực tuyết trắng, tấm chăn khó khăn lắm mới che khuất được hạ thể —— một chân thò ở bên ngoài, tư thế ngủ đúng là không đẹp đẽ gì.

Bận việc đến 3 giờ rưỡi sáng, Lâm Vãn Vãn không thức nổi nữa, liền trở về vùi đầu ngủ.

......

Ngày hôm sau cô bị Chung Dục đánh thức, anh ta ốm một trận nhưng không chịu mất đi khí thế gợi dục phù hoa, hôm nay anh giai mặc một chiếc áo khoác pu-dông, bên trong là sơ mi cổ đứng màu xanh đen, bên dưới mặc quần ống rộng đen thùng thình, chân xỏ một đôi AJ (air jordan).

Tóm lại nhìn không ra ngày hôm qua ảnh thê thảm đến mức độ nào.

Lâm Vãn Vãn không kiềm được nhớ tới cái quần xì tam giác màu đen của anh ta.

Anh giai ngồi ở trên ghế lái, rất hào phóng mà ném một xếp tiền hồng cho Lâm Vãn Vãn: "Cầm đi, thù lao của cô."

Một chồng tiền mặt, ước chừng 5000, anh ta thấy Lâm Vãn Vãn không có di động, nên trực tiếp đưa tiền, mà bình thường liên quan đến tiền nong bọn họ hay dùng tiền mặt hơn.

Lâm Vãn Vãn đếm tiền, trong lòng vi diệu, đồng tiền này kiếm cũng quá dễ, người khác bận bịu chạy đôn chạy đáo mới kiếm được 5000, cô moi cúc hoa một lần cũng kiếm được 5000 (5000 tệ ~ 17tr), dù có chút ủy khuất danh dự con người. Huống chi đối phương còn là trai (bao), Lâm Vãn Vãn có cảm giác cầm tiền mồ hôi nước mắt của người khác.

Để ý ánh mắt của cô chợt kỳ quái, Chung Dục chậc một tiếng: "Cô nhìn cái gì? Bảo cô cầm thì cầm đi, cô coi tôi là ai chứ?"

Phiên dịch ra thì là, đừng khách khí, đại gia cho em tiền.

"Cảm ơn Chung tiên sinh." Lâm Vãn Vãn khách khí đáp, thấy kim chủ càng là lễ phép, "Chung tiên sinh lần sau còn muốn hỗ trợ có thể tìm tôi." Đồng tiền này sao có thể không kiếm, dù sao đã trong sạch của ta cũng đã chẳng còn.

Chung Dục xoay đầu hung tợn trừng cô, chẳng qua anh không hung dữ, thoạt nhìn giống như một chú báo đốm xinh đẹp: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có nói việc này ra......"

Anh ta vẫn cần danh dự.

Lâm Vãn Vãn nhấc tay thề: "Nhất định nhất định, anh Chung anh yên tâm." Xưng hô này kéo gần khoảng cách lại.

Chung Dục không để ý, anh lái xe vô cùng lo lắng đi bệnh viện đăng ký, Lâm Vãn Vãn đi theo sau mông anh, an tĩnh ngoan ngoãn. Bản thân Chung Dục đã gây chú ý, người cao, mặt đẹp, hạc trong bầy gà, y tá trực ban cũng nhịn không được liếc nhìn thêm mấy cái.

"Chào anh, anh đến khám khoa gì ạ?" Y tá trẻ tuổi thấy anh cao ráo sáng sủa không giống có bệnh, lại thấy mặt mũi tinh tế, giọng điệu không giống có bệnh lắm.

Chung Dục lại do dự.

Anh nhịn không được bắt lấy cánh tay Lâm Vãn Vãn, hấp thu một chút dũng khí, mạnh mẽ đáp: "Khoa hậu môn trực tràng."

Ánh mắt y tá cũng kì diệu, thời buổi này, mười người chín người bị trĩ, cô ấy cảm thấy Chung Dục hơn phân nửa là bị trĩ. Bị trĩ thôi mà, có đến nỗi che che đậy đậy, còn kéo tay bạn gái nhỏ bày đặt ngượng ngùng, chẳng lẽ ông anh này ăn bám bạn gái?

Lâm Vãn Vãn ho khan một tiếng, biết mình nên đứng ra nói chuyện.

"Đi tòa A tìm phòng B, gặp bác sĩ xxx nhé." Y tá trẻ đưa hóa đơn và sổ y bạ cho bọn họ, khẩu khí trước sau như một: "Phí đăng ký khám là 15, chỉ nhận tiền mặt."

Chung Dục sờ sờ túi, một tờ tiền không có. Vẫn là Lâm Vãn Vãn hào sảng để một tờ tiền đỏ rực lên cửa thanh toán, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vãn Vãn cũng thay đổi, kín kẽ nói thầm với cô: "Lần này xem như thiếu cô, lần sau tôi bù lại."

Nhưng trong mắt y tá trẻ, cử chỉ này đã chứng thực danh tiếng ăn bám của anh.

Xem đi, tiền đăng ký khám cũng lấy từ chỗ bạn gái mình, rõ ràng trông thì đẹp trai, ai ngờ chai mặt.

Hai người dưới ánh mắt quỷ dị của cô y tá trẻ đi tìm phòng khám, Chung Dục cảm thấy chân hơi mềm, Lâm Vãn Vãn đỡ anh, ai bảo cúc hoa anh lại hơi đau. Vì thế một đôi người đứng ở trong thang máy rất bắt mắt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lúc sau Lâm Vãn Vãn lại được trải nghiệm một trường hợp càng xấu hổ hơn.

Chú bác sĩ nghe xong mô tả bệnh trạng của Chung Dục, mơ hồ cảm thấy tam quan vài chục năm sống trên đời bị dập nát, khuôn mặt trung tuổi nhíu lại, giữa mày có thể kẹp chết mười con muỗi, trong lúc nhất thời không khí an tĩnh vô cùng.

Ngón chân Lâm Vãn Vãn cuộn tròn lên vì xấu hổ, thiếu chút nữa muốn chạy trốn khỏi phòng.

Đại khái, là kinh nghiệm của bác sĩ Chu đức cao vọng trọng mấy chục năm làm nghề y còn chưa gặp ai kì ba lạ thường như Chung Dục. Chú ấy rất không tán đồng nhìn Lâm Vãn Vãn an tĩnh ngồi bên cạnh, "...Người trẻ tuổi vẫn là phải chú ý an toàn, đừng có vì kích thích nhất thời mà bỏ qua điều kiện khách quan, loại chuyện này...... Nói ra thì đúng là ——"

Mất mặt.

Lâm Vãn Vãn không có khả năng nói đại kim chủ của mình là một tên trai bao bị người ta lừa mất, chỉ có thể gật gù đồng ý cho qua. Chung Dục thấy cô quá xấu hổ, cũng có ý muốn làm hòa hoãn tình hình, "Chuyện này không liên quan đến bạn ấy, là chính cháu yêu cầu..."

Mày chú bác sĩ càng nhíu chặt.

Càng bôi càng đen.

"Khụ... Nếu đã là yêu thích cá nhân, chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cháu, chỉ là đừng tùy tiện làm những chuyện nguy hiểm, tự mình chơi cũng không thể làm bậy làm bạ, chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh." Đại khái không chịu nổi cặp đôi kỳ ba này, chú bác sĩ còn cần thời gian tiêu hóa sự việc.

Sau đó bác sĩ đưa giấy hẹn cho Chung Dục tự đi làm tiểu phẫu, thụt rửa trực tràng.

Mặt mũi Lâm Vãn Vãn hôm nay mất sạch, thanh danh ba đời đổ sông đổ bể, lớn như vậy thật đúng là chưa bị ai đánh giá đến mức này, nhưng cô cảm thấy Chung Dục cũng vầy, hắn nghĩ Lâm Vãn Vãn hôm nay đúng là uất ức, "Không có việc gì, một hồi thì tốt rồi, buổi tối nay chúng ta đi ăn món Nhật."

Anh ta ý đồ hối lộ, không phải, là khao Lâm Vãn Vãn.

......

Anh ta chọn một quán Nhật nằm trên tầng thượng của một tòa nhà ở trung tâm thành phố, phần ăn hai người, tổng cộng tiêu hết 2228 (~7tr6).

Fine dining trước kia Lâm Vãn Vãn có đi ăn một lần, ăn ngon thì ngon, nhưng tiền đâu ra tiêu hoang như vậy. Tòa nhà này đại khái là một trong những kiến trúc nổi tiếng nhất trong thành phố, ngoài cửa kính có thể thấy dòng xe cộ nối đuổi nhau trong buổi chạng vạng.

Chung Dục lại đổi một bộ quần áo, áo ngắn tay đơn giản thoải mái cùng quần vải tho màu đen, trên mặt bôi chút kem chống nắng.

Lâm Vãn Vãn mua một bộ quần áo, mấy ngày nay rốt cuộc đã có tiền giải quyết tình hình rất chi là lửa sém lông mày của bản thân, cô mua mấy cái váy cùng áo, một đôi giày, một bộ đồ lót, lại mua thêm mấy thứ đồ cá nhân.

Hiện tại cô có thể xác định cùng với khẳng định, thành phố này không phải là nơi mà cô từng nghe đến, trên lý thuyết, một thành phố phát triển bậc này, không thể không nghe phong thanh đâu đó được, vậy chỉ có thể chứng minh một việc, thế giới này xác thật không phải thế giới mà cô biết đến.

"Cô ăn thử cái này xem." Chung Dục đẩy một miếng cá ngừ đến gần cô, nhìn qua có vẻ anh ta không có khẩu vị cho lắm.

Lâm Vãn Vãn không biết hắn vì sao anh ta luôn thích đưa tay khoắng chân, có lẽ là vì khoe con đồng hồ Omega màu lam trên tay.

Đại khái là hay màu mè.

Chung Dục rốt cuộc không phải phú nhị đại, làm trai quay vòng vốn nhanh, không màu mè mới là có quỷ.

Fine dining ngon thì ngon, nhưng mà đều rất nhỏ, không đủ nhét kẽ răng của đạo thùng cơm, Lâm Vãn Vãn cảm thấy mình không no, phỏng chừng Chung Dục cũng vậy, bất quá anh ta muốn cách điệu, Lâm Vãn Vãn liền theo anh. Chung Dục bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Vãn Vãn, anh hỏi Lâm Vãn Vãn sao không có chứng minh thư.

Lâm Vãn Vãn cũng không thể nói mình xuyên không đến.

Chỉ có thể mơ hồ đáp, "Hiện tại tạm thời em không thể về nhà, chứng minh thư không ở trên người em."

Có lẽ là bỏ nhà đi, Chung Dục rất thấu hiểu, anh ta thấy mặt mũi Lâm Vãn Vãn nhỏ tuổi, cảm thấy nhiều nhất là học sinh cấp ba —— chẳng lẽ thật sự là trẻ con phản nghịch bỏ nhà đi?

"Em không quay về?"

Lâm Vãn Vãn biết Chung Dục hiểu sai, cũng liền nói bừa: "Em mà về sẽ bị bắt đi lấy chồng, gả cho Vương Thiết Ngưu ở thôn bên cạnh, ông ta là một người què hơn 40 tuổi." Nghe là biết giả.

Kết quả Chung Dục tin, oppa xinh đẹp trừng mắt mắng thay cô: "Một đám lòng lang dạ sói! Vãn Vãn em đi theo anh, anh đây che chở cho em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro