Chương 4: Đào và chuối (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Áo sơ mi của anh còn dính vết rượu, lông mi cũng ướt nhẹp, vì thế Lâm Vãn Vãn bỗng nhiên cảm thấy thoạt nhìn anh ta cũng đáng thương, nhưng nghe được Chung Dục nói vậy, liền cẩn thận nghĩ.

Chuyện này đâu phải ai cũng dám mở miệng, huống chi là người xa lạ mới quen biết, Chung Dục sao lại thẳng thắn nói cho cô nghe như thế? Hơn nữa Chung Dục chọn cô, cô cũng không biết đằng sau có vấn đề gì hay không.

Lâm Vãn Vãn ý đồ muốn che giấu, tươi cười máy móc: "Chung tiên sinh uống say rồi sao? Anh đừng đùa những chuyện như vậy."

"Tôi không có nói đùa." Chung Dục nhíu đôi lông mày thon dài, đôi mắt còn men say cũng liền trừng lên, mũi cao hốc mắt sâu vốn thiên u buồn, anh ta trừng như vậy, đôi mắt còn ướt át hơn, Lâm Vãn Vãn liền nhớ tới nai con Bambi: "Dù sao nói sớm một chút cũng hơn, đây là chuyện của tôi."

Lâm Vãn Vãn muốn để dành chút mặt mũi cho anh ta cũng không được, vốn dĩ có thể làm bộ không biết mà kiếm món tiền này, nước giếng không phạm nước sông, cố tình chính anh ta bạo phát ra.

Có thể là anh ta thật sự hơi say, anh ta ngồi ở bên khung cửa sổ, cặp chân dài vắt chéo, một ít rượu đỏ thẫm còn dính trên cái cổ trắng nõn.

"Cô nói xem, có phải làm người là chuyện rất khó?" Anh ngửa đầu nhìn Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất khó trả lời một vấn đề triết học như vậy, cô cảm thấy tình hình mình hiện tại càng khó hơn, vì thế muốn vượt chân đi ra ngoài, "Đúng là rất khó, ngài gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

Phiền toái mà trai bao có thể gặp phải, đại khái vẫn là bị phú bà làm khó dễ, cũng không biết Chung Dục có gặp phải kiểu mẹ đường tàn nhẫn hay không.

"Cô không thấy lạ sao?" Chung Dục nghi hoặc.

Lâm Vãn Vãn lại không thể nói mình còn là người xuyên không, còn có gì trên đời mà lạ được, trừ phi muốn bih đuổi ra đường, hoặc là đói chết hoặc là bị xách cổ lên nghiên cứu, trước tiên cô phải ở nơi này một thời gian, dư lại lại nghĩ cách.

"Có cái gì mà lạ? Anh là kiếm tiền, tôi cũng là kiếm tiền." Huống chi Lâm Vãn Vãn còn phải sống dưới quyền anh ta.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

"Ừm, cũng đúng đi, cô nói đúng." Chung Dục dựa vào khung cửa đổi một tư thế thoải mái, Lâm Vãn Vãn chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Cô đang muốn đi qua, Chung Dục đột nhiên bắt lấy tay cô.

Mặt Chung Dục đỏ bất bình thường, như là lên cơn sốt, người bình thường ai sẽ mang chuyện làm sugar cho người khác nghe? Cổ tay Lâm Vãn Vãn muốn trẹo luôn, đành phải kiên nhẫn hỏi: "Nếu không anh chờ một chút, anh có thuốc không? Tôi đi lấy?"

"Không cần." Chung Dục người nóng hầm hập, đôi mắt nửa mở nửa khép, Lâm Vãn Vãn đưa tay chạm vào cổ tay anh ta, nóng như bàn ủi vậy.

Lâm Vãn Vãn nhìn anh xác thật đáng thương, một người phát sốt cũng không ai chăm sóc, cô lại hỏi: "Anh có bạn bè hay người thân nào để gọi điện thoại không? Tôi gọi giúp anh, bằng không tôi đưa anh đi bệnh viện."

Chung Dục giống như có chỗ khó xử, "Không... Không cần."

Dáng vẻ nhu nhược này làm Lâm Vãn Vãn cảm thấy mình gặp được Lâm Đại Ngọc, rõ ràng là một ông anh cao lớn, hiện tại rầm rì nhão nhão dính dính. Anh nắm lấy dây lưng, loay hoay nửa ngày không mở nổi.

Anh bắt lấy dây lưng, có lẽ đã nóng không thở nổi, lại đi cởi quần áo, cởi đến cổ áo, lộ ra xương quai xanh sắc bén.

Anh ta sốt đến lú lẫn rồi.

"Kìa... Đừng đi." Chung Dục nghẹn sắc mặt, giống như quyết định xong cái gì, vẫn như cũ nhéo tay Lâm Vãn Vãn, "Cô giúp tôi việc này, tôi trả cô 5000."

Lâm Vãn Vãn rất thận trọng, cũng rất lung lay: "Chỉ cần là không trái pháp luật không trái đạo đức, tôi có thể suy xét một chút."

Tay trái Chung Dục còn giằng co với dây lưng Hermes, cơn sốt thiêu đốt đến quá mơ hồ ngược lại khiến anh ta càng cởi càng bực bội, "Cô cởi giúp tôi cái thắt lưng trước đi."

Lâm Vãn Vãn mặt đỏ lên, chần chờ chưa động thủ.

Anh ta cũng biết Lâm Vãn Vãn hiểu lầm, rốt cuộc lời nhờ vả này quá kỳ quái, khóe mắt ửng đỏ nghiến răng nghiến lợi: "Cô nghĩ cái gì đấy?! Tôi cứ như vậy mà ngủ bừa người ta sao, tôi rất đáng quý đó được không! Tôi muốn nhờ cô giúp một chút, cô giúp là được!"

Lời nói không dễ nghe, nhưng cũng có cái lý, anh lại không phải quỷ đói sắc nhịn vài thập niên, có dạng phụ nữ nào mà anh ta chưa gặp?

"Dù sao sẽ không hại cô!" Chung Dục có chút gấp gáp, Lâm Vãn Vãn thấy mắt ánh ta ửng hồng cả lên, giống như cực lực nhẫn nại cái gì.

Lâm Vãn Vãn hồ nghi mà nói: "Vậy anh nói đi."

Cô giúp Chung Dục cởi thắt lưng, anh trai sugar mặc quần lót loại tam giác màu đen bó sát người, giữa hai chân thít chặt ra một đống hình dạng phình phình, nhìn dáng vẻ tiền vốn cũng không nhỏ, bằng không sao làm trai được.

Lâm Vãn Vãn có hơi ấy.

Bất quá Chung Dục cũng lấy ra tư thế hao tiền này, tiếp tục sai khiến Lâm Vãn Vãn: "Cô đỡ tôi lên giường, rồi đi xuống tầng lấy thuốc hạ sốt cho tôi, tôi cất ở tủ đầu giường."

Lâm Vãn Vãn nghe lời đỡ anh ta lên giường lớn, giường rất mềm, lúc anh ta nằm xuống thời điểm trọng lượng còn kéo theo cả Lâm Vãn Vãn, mềm đến mức Lâm Vãn Vãn cảm thấy muốn chìm vào.

"Còn cần làm gì?" Lâm Vãn Vãn tìm được thuốc, cho anh ta uống, kèm theo cốc nước.

Lần này Chung Dục rốt cuộc có chút liêm sỉ, do dự một hồi, tự cởi quần lót, kết quả cởi một nửa thì hết sức, giữa hai chân rớt một đống thịt, Lâm Vãn Vãn phi lễ quay đầu đi. Anh giai lại thở hồng hộc mà nói: "Cô giúp tôi cởi quần với, tôi hết sức rồi."

Lâm Vãn Vãn nói với chính mình, 5000 đó, dù sao hiện tại Chung Dục sốt hỏng người cũng không thể làm gì cô.

Cô đưa tay túm lấy hai bên quần lót màu đen, run run rẩy rẩy cởi giùm anh sếp, hai cái đùi trắng bóng bắt mắt, Chung Dục này bảo dưỡng còn trắng hơn nhiều cô, lại có cơ bắp, khó trách phú bà sẽ thích.

Chỉ là hiện tại hai đùi thon dài còn in dấu răng, dấu răng chỉnh tề vừa nhìn là biết người cắn, Chung Dục sợ là chơi tới bến với kim chủ. Lâm Vãn Vãn nhấp môi, chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

Những việc này không liên quan đến cô, cô chỉ cần lo liệu bản thân cho tốt, sau đó cân nhắc cách trở về.

"Giúp tôi lật người lại." Giọng Chung Dục thấp thấp, yếu ớt.

Lâm Vãn Vãn liền cố sức lật người anh sếp cao to lại, Chung Dục ụp mặt vào gối, hai cái đùi trần trụi lộ thiên, hiện tại toàn bộ cái mông rắn chắc đều lộ ở bên ngoài.

Mông ảnh cũng đẹp, giống như toàn thân trên dưới không có cái gì khó coi, rốt cuộc ảnh cũng ăn cơm nhờ cái này.

"Chung tiên sinh rốt cuộc cần tôi làm gì nhỉ?" Lâm Vãn Vãn nghĩ đến 5000 tốt tính hỏi, nghe qua tri kỷ cực kỳ.

Chung Dục có lẽ là hỏng đầu óc thật rồi, dẩu cái mông, chỉ vào cửa sau chính mình, hư suy yếu nhược: "Cô giúp tôi kiểm tra, bên trong... Có cái gì, đào nó ra là được."

Sự việc sáng tỏ, khó trách anh ta không muốn đi bệnh viện, luyến tiếc chút mặt mũi cuối cùng. Tuy nói đây không phải việc gì trái pháp luật, nhưng Lâm Vãn Vãn là lần đầu trải qua sự việc không tiết tháo như thế này.

Tay cô đặt lên bờ mông Chung Dục, mông mềm mại đàn hồi co dãn, sau đó cô lại do dự.

"Cô đào ra cho tôi! Còn không phải là tiền sao? Tôi cho cô." Chung Dục không chừng cũng xí hổ, dù sao cũng là người sĩ diện, "Không phải tự tôi nhát vào đâu."

Đây là tác phẩm do phú bà Chung Dục gặp buổi tối hôm nay làm ra, thời buổi này, mọi người chơi hơi tới bến, ánh mắt Lâm Vãn Vãn dao động giữa hai cánh mông Chung Dục, hai mảnh bạch bạch nộn nộn như màn thầu, mông này đúng là cong tớn.

Như mà Lâm Vãn Vãn lúc này chỉ cảm thấy hai mắt của mình muốn mù rồi.

"Tôi đi đeo bao tay." Lâm Vãn Vãn mặc niệm 5000.

Còn không phải là đào cái mông sao? Khác gì công việc của bác sĩ khoa trực tràng? Chúng ta lấy tiền làm việc chính là phải làm thành thật kiên định, cô thuyết phục chính mình, đi tìm bao tay cao su dùng một lần, đeo vào.

Sau đó một bàn tay túm eo Chung Dục, một bàn tay chậm rì rì vươn đầu ngón tay đi chạm vào cúc hoa. Hai mảnh mông thịt lột ra, liền thấy nếp uốn tinh tế, bởi vì đàn ông không có âm đạo, cho nên cách một chút chính là một cây chim to đỏ tím.

Cô lại hít sâu một hơi, an ủi chính mình, còn không phải là cúc hoa sao? Cô còn từng vỗ đuýt cho mèo cái động dục nhà mình, người thì có gì khác nhau, nói đến cùng là câu chuyện của những cái động, cô mang bao tay thì sợ gì.

Cô vói vào một đầu ngón tay, cơ bắp Chung Dục co chặt lại một chút.

"Cô nhẹ thôi... Hôm nay mới làm, có chút không thoải mái." Đầu vai anh run lên.

Lâm Vãn Vãn có thể cảm giác được ngón tay mình bị người kẹp, không có cảm giác gì quá kỳ quái, chính là bị một thứ nóng hầm hập gắt gao bọc lấy, cũng không có cái gì dơ như đã lường trước.

Chỉ là bọc, bao đến kín mít.

"Được, được, tôi nhẹ tay..." Lâm Vãn Vãn đáp ứng anh.

Chung Dục liền thả lỏng cơ bắp, Lâm Vãn Vãn liền vói vào càng sâu, quả nhiên ở bên trong cô đào được một thứ gì mềm mại, đào ra, đều trái cây bị nghiền nát, không dám tin nói: "Các người lột chuối thọc cúc hoa hả?"

Chung Dục cũng biết hơn phân nửa sẽ xảy ra chuyện, những số tiền kia xác thực lay động nhân tâm. Chẳng qua lời này của Lâm Vãn Vãn chui vào lỗ tai anh ta, khiến anh ta hận không thể chui vào trong đất, người bình thường ai chơi kiểu này?

"Cái này thì đã là gì... Cô đào ra cho tôi là được." Anh ta vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng. Ba cái đồ lung tung này sao có thể nhét bừa vào trong thân thể, không chú ý là nhiễm trùng nhiễm khuẩn như chơi.

"Không được, tôi đào ra cũng không có tác dụng, anh phải đi bệnh viện." Lâm Vãn Vãn không muốn gánh trách nhiệm một khi anh ta xảy ra chuyện gì.

"Tôi đi! Nhưng mà trước tiên cô phải đào ra cho tôi, tôi không cần bác sĩ cho đào...... Nếu ngày mai chưa được thì lại đi bác sĩ sau, đi mà......" Không có biện pháp, anh ta chỉ có thể hơi chút thỏa hiệp một chút, nói đến anh ta vẫn không muốn công khai sự việc lần này.

Người này chính là kì cục như vậy, lúc tham tiền thì cái gì cũng không sợ, lúc gieo nhân rồi gặt quả thì lo trước lo sau.

Lâm Vãn Vãn đành phải tiếp tục moi, đào nốt thịt quả chuối ra ngoài.

Chung Dục rầm rì, rốt cuộc Lâm Vãn Vãn là lần đầu làm chuyện này, lực đạo không nắm được, bản thân anh ta vội vã nhờ vã, cũng liền hào phóng mà không so đo.

"Cô lại vào bên trong một chút......"

"Nhẹ một chút"

Lâm Vãn Vãn cảm thấy ảnh đánh rắm hơi nhiều, bất quá ảnh chi hào phóng, rắm chỉ có thể thật thơm. Chung Dục lần này xem như ăn giáo huấn, tham một lần, kết quả thì cũng đủ thâm.

Anh ta đứt quãng chỉ đạo Lâm Vãn Vãn, lại thều thào kêu về sau không làm mấy việc thế này nữa, cho bao nhiêu cũng không làm, nhét ba lăng nhăng vào người người ta, mất dạy không chứ. Lâm Vãn Vãn chỉ có thể căng da đầu vâng dạ gật đầu, thoạt nhìn Chung Dục đúng là rất ấm ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro