Chương 1: Điềm báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn bão, mây giông kéo đến từng đợt không ngớt, sấm chớp giật đùng đùng, chói lòa tầm nhìn. Một màu đỏ rực chầm chậm lan tỏa khắp bầu trời sâu thẳm, thứ màu sắc cuồn cuộn và điên loạn, đánh dấu sự kết thúc của cả thế giới. Cậu sợ hãi, có kẻ nào đó phía trước, không phải con người, một con sói khổng lồ, đôi mắt nó rực cháy như ngọn lửa địa ngục hoang tàn, cái chết đính trên hàm răng tựa cơn ác mộng đáng sợ nhất trên đời.

Một đứa trẻ xuất hiện, nó đi song song với con sói, nó chỉ vào cậu, thế giới như thể bị xoáy vào vòng tròn tâm trí, nặng nề và đau khổ. Đứa trẻ ấy nói gì đó, cậu nghe không rõ, nhưng nó rất đáng sợ, tại sao lại là cậu, tại sao cậu lại là kẻ ấy, cậu chính là nguyên nhân của mọi thứ.

- ...!

Cậu giật cứng người, mắt mở to ra. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Một sự tưởng tượng không hơn không kém. Nhưng nó lại chân thực quá đỗi, tưởng như có thể bóp chết cậu chỉ bằng những thứ hình ảnh ma quái mà mộng mị ám ảnh.

Như bị một thằng ất ơ nào đó lôi ra làm trò đùa, con sói đấy, hãi thật, người đổ nhiều mồ hôi quá... hừ...

Drogo tức tối nheo mắt, mặt nhăn nhúm tỏ vẻ khó chịu. Cậu đưa hai tay lên úp vào mặt rồi xoa một lúc, cố tìm kiếm sự tỉnh táo nhằm thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu.

Cái quái gì thế, đã không yên được lại còn điên đầu... mới sáng sớm, mình bị đau đầu... chắc do tối qua một đống việc... chắc hôm nay phải làm bữa nghỉ... à không, cũng chẳng nghỉ được, kệ, cứ đi làm rồi tính sau... À đâu, hôm nay vẫn phải làm, mới có Thứ Sáu...

Cậu uể oải nhoài người dậy, mồm vẫn không quên chào buổi sáng bằng một cái ngáp thật to. Cậu cần phải tới chỗ làm, nhưng mà cái thân chảy thây này có vẻ không đồng tình với chủ nhân nó cho lắm. Cái đầu gật gù, đôi mắt lại lim dim, cậu chẹp miệng, lấy hết sức bình sinh ra vẫy gọi cơ thể, lê lết cái xác rời khỏi giường.

Đánh răng, rồi ăn sáng, chỉ đơn giản là lặp lại những hoạt động thường ngày vốn đã thuộc lòng đến phát chán.

Hình như có cái gì đó, ớn lạnh cả lưng thì phải, chẳng hiểu nổi?

Thay thứ quần áo xộc xệch ở nhà sang bộ đồng phục màu đen gọn gàng, rồi kéo lê đôi chân ra tới bục cửa để xỏ giày. Ngồi bệt xuống, thở dài thườn thượt, cậu tự hỏi điều gì làm cho tâm trạng của bản thân nặng nề một cách khó chịu đến thế này.

Hay là do lúc mới dậy, mơ phải cái của nợ kia?

Mà dù có là do cái gì đi nữa thì cậu cũng mặc xác, cậu cần phải chấn chỉnh bản thân hơn nữa, không thể để mấy thứ vặt vãnh đấy làm hao tổn tinh thần được.

Đoạn cậu đứng phắt dậy, lắc đầu quầy quậy tìm kiếm sự tỉnh táo. Cậu mở cửa và tiến ra ngoài, không quên ngoái lại nói thêm một câu thông báo cửa miệng.

- Giờ con đi làm đây mẹ nhé.

***

Người lớn, trẻ con, và cả những người bận rộn đi lại tấp nập trên đại lộ Khu Trung Tâm, ai cũng có lấy cho riêng mình một thế giới suy nghĩ về công việc phía trước, đương nhiên Drogo cũng không phải ngoại lệ. Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm "kế hoạch" cho cả buổi sáng, trong khi đôi mắt lại quan sát mọi vật xung quanh như thể một cái máy quay tham lam.

Sáng sớm, ánh nắng chan hòa, không gay gắt mà cũng chẳng hề dịu nhẹ, nó rọi xuống và sưởi ấm thế gian, làm cậu chỉ muốn nằm ra giữa đường rồi làm tư thế người tuyết cho đã đời.

Công nhận, cảm giác này còn hơn cả uống trà bí đao nữa, phù, cứ hít lấy mấy hơi mà đã tỉnh cả ngủ.

- Ngày Hòa Bình tuyệt vời đã tới, ngày mà những Thánh Hiệp Sĩ dũng cảm đánh bại lũ quỷ điên loạn để giành lấy ánh sáng cho nhân loại! Để kỉ niệm cho ngày hôm nay, phía chính phủ sẽ tổ chức một lễ hội vào lúc bảy giờ tối cho tới quá nửa đêm. Rất mong tất cả mọi người cùng tham gia. Nhắc lại...

Tiếng loa phát thanh inh ỏi lặp đi lặp lại nhiều lần, nghe chẳng khác nào một đoạn băng có ý muốn thôi miên tâm trí của tất thảy những kẻ bị buộc phải tiếp xúc với nó.

À đấy, hôm nay là Ngày Hòa Bình, bảo sao thấy nhiều người dắt con đi ăn uống phết.

- Mẹ ơi, hôm nay món đấy được không ạ?

- Được chứ, à mà hỏi cả bố con nữa nhé, bố con có khi còn thích một vài món nữa cơ.

- À đúng rồi, bé yêu của bố muốn đi chơi ở Khu Công Viên không nhỉ, nhà mình ra đấy ngắm cây cối cho thư giãn.

Cậu ngó qua những gia đình hạnh phúc, rồi thu vào trong khoảng tâm trí tiếng cười nói vui vẻ của họ. Bất giác trong cậu bỗng nhói lên một cảm giác kì lạ, nhưng Drogo không để tâm tới nó, không, chính xác thì cậu chỉ đang cố gắng để thuyết phục bản thân rằng những âm thanh kia là điều hiển nhiên, và sự ghen tị thì nên bị ném đi, bởi nó vốn là thứ không xứng đáng được tồn tại.

Cũng chỉ thế, ừ thì họ đang đi chơi với nhau thôi...

Cậu bước nhanh hơn, lồng ngực thắt lại, cậu dường như muốn chối bỏ hạnh phúc, hay chỉ là do cậu hèn nhát không muốn nhận lấy nó? Cậu nhắm nghiền mắt, giả vờ đứng sững lại để dụi đi lớp bụi.

Phù, bình tĩnh nào, không phải lúc nào cũng có những phút giây tươi đẹp như thế, mình nên vui cho họ, à với cả, ngày vui vẻ như thế, phải cười tươi lên, chúng ta tự hào là con người cơ mà...

Cậu thở hắt ra một hơi thật mạnh, điều hòa nhịp tim rồi mở mắt, đồng thời cố nặn cho ra một nụ cười thật tươi cho nguội cái đầu.

Hửm, quái gì thế này...

Thật kỳ lạ làm sao, ngay khi mang sự mạnh mẽ trở lại với thế gian tươi đẹp, cậu lại chẳng thấy thứ ánh sáng ấm áp ban nãy đâu cả. Thế giới trước mắt cậu rất kì lạ, nó ngừng chuyển động rồi, tất thảy mọi thứ, từ động vật cho đến con người. Chuyện gì đã xảy ra thế? Có gì đó mà cậu không biết ư? Cậu bỗng lạnh toát sống lưng, bụng quặn chặt đau âm ỉ, mồ hôi tay cũng vì căng thẳng mà túa ra ướt đẫm. Cậu mím môi, nuốt nước bọt đầy hoang mang và sợ hãi.

Sao tự nhiên lại...

Cậu nhìn ngó xung quanh, những viễn cảnh tồi tệ cứ lần lượt thi nhau nảy lên trong suy nghĩ đến quá tải. Đoạn cậu đưa tay lên ấn vào mắt một lúc, cậu đoán rằng có lẽ mọi chuyện xảy đến như bây giờ chỉ là do cậu quá mệt mà thôi. Một vài biện pháp thư giãn chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện được cải thiện.

Cũng không cần phải lo lắm, từ đã, phải tỉnh táo... giữ bình tĩnh là được, mà có khi cái này vớ vẩn là ảo giác ấy nhỉ....

Cậu từ từ mở to hai mắt, mong chờ một mặt đường ồn ào chào đón bản thân trở lại, nhưng trái với cái ước muốn nhỏ nhoi của cậu thì thế giới xung quanh lại chẳng mảy may thay đổi dù chỉ là một tích tắc. Mọi người vẫn bị khựng lại, bầu trời thì đột ngột chuyển thành màu đỏ rực như máu, cậu nhíu lông mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, cậu có linh cảm chẳng lành với tất cả những thứ đang diễn ra trước mắt.

Không, cái này có phải tưởng tượng đâu?!

- C-Có ai không...! Ai đó trả lời được không...!? Có ai còn cử động được không...!?

Cậu chạy khắp nơi, hơi thở ngày càng nặng nề, bụng cậu quặn lại, sự căng thẳng bị ép vào bên trong tưởng như chỉ chực phát nổ vì quá tải. Thứ áp lực này không hề bình thường, nó đến từ một điều gì đó rất to lớn, tưởng như là cả bầu trời rộng lớn bao trùm hết tất thảy mọi sinh vật sống trên đời, và cậu chỉ là một phần của những miếng thịt nằm gọn bên trong miệng của nó.

Hả, là gì thế kia...? Con người, không, đứa trẻ đấy, trông quen, hình như mình từng thấy rồi, ở đâu đó trước đây, lúc nào mới được, lúc nào cơ...? Đợi tí, sao nó đi được, mình cũng không thể di chuyển cơ mà? Nó, thứ đó, là cái quái gì thế...?

Cậu đứng lại, và đôi mắt cậu chợt thoáng thấy "sinh vật ấy". Hiện lên lấp ló sau những bóng người, một đứa trẻ với đôi đồng tử vàng óng ánh tựa những thứ trang sức đắt tiền nhất thế gian. Nó nghiêng đầu, chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào cậu, nó mở miệng, nó đang nói gì đó. Là gì thế, là gì mới được? Cậu tò mò, cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cậu cần phải biết được bằng bất cứ giá nào, cảm giác đang mách bảo cậu rằng nó rất quan trọng, tới mức định đoạt cả sinh mạng.

- Lời tiên tri...

Cậu nghe được rồi, nó là một lời cảnh báo, về một đại họa đáng sợ, thứ thảm họa sẽ nhấn chìm thế giới bằng bạo lực, máu và nước mắt. Viễn cảnh tận thế ấy đang rất gần, và nó đã bắt đầu diễn ra rồi.

Tầm nhìn cậu giãn căng ra, cậu sợ tới mức chỉ muốn gào lên, át đi thứ ý chí hèn nhát, rồi xách mông lên và chạy đi thật nhanh. Hiện thực quá đỗi tàn khốc, cậu không thể chấp nhận nó, bởi vì nguyên nhân của tận thế là do cậu, chính cậu là kẻ đã tạo ra thứ đáng nguyền rủa ấy. Chính cậu sẽ là tên bạo chúa tước đi sinh mạng của hàng triệu người.

- Hộc...hộc... mày đang bảo tao cái gì thế, thằng nhóc...

Nước mắt dâng trào nhòe đi tầm nhìn, cậu gục xuống và thở dốc. Cậu nhắm tịt mắt, mong sao mọi thứ sẽ trôi đi, trôi đi như thể một giấc mơ thoáng đôi mắt. Bỗng bất chợt, có ai đó chạm vào vai của cậu. Là ai thế, kẻ nào? Cậu giật mình, quay phắt ra sau, đôi mắt nhìn thẳng vào sự thật.

- Này, cậu có sao không thế anh bạn...?

- Hả...? Ơ...

Bất ngờ thay, đó chỉ đơn giản là một nhân viên gương mẫu chứ không phải bất cứ con quái vật nào tới từ hỗn mang mà cậu đang sợ hãi.

Chuyện gì vừa mới, thế còn vừa nãy... đợi chút, vừa nãy làm sao cơ, à đúng rồi, mình đang dụi mắt mà nhỉ, tự nhiên quên, chắc tại thức đêm nhiều, trí nhớ vớ vẩn thật...

­- À, xin lỗi, tự nhiên con gì nó bay vào mắt, đột ngột quá nên bị hoảng ấy mà, không sao cả, tôi ổn rồi, cảm ơn vì đã hỏi nhé.

D92 hít lấy một hơi, giữ không cho giọng run lên rồi quay ra giải thích với người đàn ông tốt bụng bên cạnh.

- Thế à...thế là ổn rồi thì tốt, làm tôi tưởng còn phải gọi cả cấp cứu nữa, trông cậu vừa nãy có vẻ đau đớn lắm, giờ nghe thế thì không sao rồi...giờ thì tôi cũng bận rồi nên đi trước đây. Cẩn thận sức khỏe đấy anh bạn. Trông cậu nhợt nhạt lắm.

- Ồ, cảm ơn, anh bạn đây cũng thế nhé...

Nhưng mà vừa nãy mình làm cái quái gì thế nhỉ, sáng nay đi vệ sinh rồi mà...?

Cậu lồm cồm đứng dậy, phủi bụi bám xung quanh đầu gối rồi vẫy chào người đàn ông nhân hậu qua đường kia. Đương vẫn còn đang thầm cảm ơn không biết sao cho đủ thì cậu sực nhớ ra cái công việc dí ngay sát nút, thế là lại phải từ biệt sự nhân văn ý nghĩa thoáng thấy và phóng như bay tới chỗ làm, mặc cho những kí ức mơ hồ kia vẫn chưa có lời giải đáp.

Chân hộc tốc, mắt Drogo nheo lại theo thói quen, nhìn xa xăm tòa nhà cao ốc phía trước. Trụ Sở Cục phòng chống Quỷ, một tòa nhà khổng lồ tọa lạc ngay giữa Khu Trung Tâm sầm uất. Người ra kẻ vào đếm không xuể, ai ai cũng mang trong mình thứ quyết tâm sắt đá hòng tiêu diệt lũ quỷ, đẩy lùi những cái gai trong mắt thế giới và bảo vệ nền hòa bình của nhân loại.

Phải nhanh, sắp vào giờ rồi...

Cậu tránh khỏi một cơ số người vừa mới rời khỏi thang máy rồi nhanh chóng ních mình vào chỗ góc bé nhất, thầm mong ước rằng đợt vận chuyển lần này không bị quá tải số lượng.

Nhưng ước mơ thì vẫn mãi chỉ là mơ ước, kết quả cậu nhận được chỉ đơn giản là lấy thịt đè người, các nhân viên chen chúc nhau, dồn nén và ép chặt tới mức tưởng như linh hồn của cậu đã bắt đầu chuyến du hành tới thế giới khác cho riêng nó rồi. May thay, cái mạng sống của cậu níu giữ rất chắc vào sợi dây thừng cứu hộ tự chế, thành thử ra vẫn còn sức để mà thở rồi nguyền rủa cái độ cổ lỗ sĩ của cái thang máy bé tí tẹo kia.

Đau hết cả vai gáy, đi làm mà còn mệt hơn cả đi ngủ nữa...

Đứng thẳng và điều chỉnh cho ngay ngắn lại bộ đồng phục bị làm cho nhăn nheo do phải sinh tồn vừa mới nãy, cậu lấy hơi, rồi mở cánh cửa và tiến vào văn phòng làm việc với tâm thế tự tin hết nấc.

- Chào buổi sáng ạ.

- Hửm, ai đấy, à, vẫn sớm như mọi ngày nhỉ, Drogo. Ước gì những người cùng phòng với cậu cũng có khả năng đến sớm như vậy.

Người vừa ngoái đầu ra khỏi đống tài liệu và đáp lại cậu tên Cadell, trưởng phòng của cái chốn sặc mùi giấy mới in này. Một người đàn ông cao ráo với khuôn mặt hơi dữ tợn, đôi mắt thường xuyên mang vẻ lườm nguýt lại còn rất hay nói những lời cay nghiệt, nhưng theo con mắt quan sát của riêng Drogo thì ông ấy là một người rất trọng tình nghĩa, quan tâm tới cấp dưới của mình như thể bậc cha mẹ của cậu vậy.

- Thì mọi người vẫn thường hay thích sử dụng thời gian của bản thân lãng phí hơn một chút, chúng ta ai cũng có quyền được lựa chọn thời gian sống của bản thân mà, nên đâu thể nói họ như vậy được...

Cậu ngồi vào chỗ được phân từ hồi đầu năm, rồi bắt đầu kiểm tra giấy tờ cần xử lý của ngày hôm nay, miệng cũng rất nhanh nhảu kiếm thêm cái để buôn dưa lê với cấp trên.

- Cậu nói phải, nhưng tôi vẫn phải nói, không thì bọn nó lại được thể, à mà bắt đầu làm việc đi, đến giờ rồi đấy.

- Vâng...

Hôm nay lại thêm thông báo mới về việc có những kẻ tự tử để trở thành những con quỷ khát máu, Drogo mỗi khi đọc và làm báo cáo, cậu đều biểu hiện không mấy làm vui vẻ về điều này, có lẽ cậu ghét quỷ, mà ai cũng đều ghét lũ quỷ thôi, chỉ có điên cuồng lao vào giết người rồi ăn thịt để thỏa mãn cơn đói, cậu yêu quý con người, cũng như yêu quý tính người của mình hơn nhiều, dù có được tái sinh chắc cậu vẫn sẽ chọn tiếp tục làm con người và cống hiến nhiều hơn nữa cho thế giới.

Mình hơi bị tốt đấy chứ nhỉ, hmm... nếu chính phủ cân nhắc cho cuộc sống thứ 2 của mình tốt hơn thì chắc mình sẽ còn nỗ lực hơn nữa quá... Không được, không được suy nghĩ lung tung, phải nỗ lực hơn nữa, nhưng mà tối nay có nên rủ Phelan làm ván game không nhỉ? Hay rủ nó đi nhậu, mà kệ đi, nghĩ đến lại rách việc, đến trưa rồi hỏi sau vậy...

Chà, xem nào, khó tin thật đấy, Alvis của phòng bên cạnh ngày hôm qua đã tự sát và tái sinh trở thành quỷ, được camera an ninh của khu chung cư quay lại luôn cơ à, thế thì bao giờ bên phía mấy Thánh Hiệp Sĩ sẽ giải quyết nó nhỉ, đáng sợ thật. Mấy thằng này sướng quá hóa thần kinh hết rồi. Toàn thích gào thét rồi ăn thịt, sau đó bị săn lại kêu ầm ĩ...

- Anh Cadell này, tên Alvis bên kia tự biến thành quỷ rồi. Tệ thật nhỉ? Em thấy thằng đấy cũng có phải là loại bế tắc gì đâu mà lại chọn mạng sống ngớ ngẩn quá thể, giờ thì án tử treo đầu hắn lên rồi.

- Hầy, à đấy, vừa mới tuần trước tôi với cậu ta cùng một số đồng nghiệp khác còn đi uống với nhau xong, ai ngờ chỉ trong chốc lát mà hóa ra mình lại thành thằng ngồi cùng mâm với nó, rồi lại- Này, giật cả mình!

Cadell lắc đầu ngán ngẩm, miệng thở dài không dứt. Nhưng đột nhiên ông lại bị hù dọa bởi một sinh vật năng động thái quá nào đó làm cho sự chán chường bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt trông như tí nữa thì rơi cả hàm răng ra ngoài vì hét lên quá to.

- Nhưng mà này, biết đâu anh ta lại gặp vướng bận cuộc sống nào đó khó nói thì sao! Những người vui vẻ họ thường mang trong mình những nỗi lo lắng khó đoán lắm đấy nhé!

Có một tên vô duyên khác, thôi thì thương tình nên cậu gọi hắn là thanh niên, một thanh niên sở hữu vẻ bề ngoài sáng sủa kì dị, bỗng đột ngột thoắt hiện từ cái xó xỉnh nào ra mà không ai biết, và cũng đồng thời làm thoắt hiện thêm một nỗi lo lắng kinh hoàng trên khắp khuôn mặt sếp của cậu, tên của hắn ta là Pawn. Hắn rõ ràng là một kẻ lắm điều, dễ dàng nhận thấy chỉ từ cử chỉ thiếu tế nhị vừa mới nãy, và hơn cả là với cái ngoại hình đầy chất du côn đến từ mái tóc nhuộm vàng lẫn đống xỏ khuyên "ác quỷ" đầy mặt khiến Drogo ghét cay ghét đắng. Nói cho dễ hiểu thì cậu ghét mọi kẻ có tính khí ngông cuồng và thoải mái quá đà như thế, mỗi khi nhìn thấy chúng thì cậu đều tự nhủ phải tự nhủ rằng bản thân mình thật tốt làm sao khi đã không rẽ lối sang con đường ăn chơi buông thả.

- Đến sớm ghê nhỉ, Pawn. Muộn 28 phút rồi.

- Em bận mà sếp, đương nhiên phải mất thời gian một chút rồi, mấy màn cuối đâu có dễ để phá đảo tới mức qua đêm là ăn được đâu...

- Tôi không hỏi cái vớ vẩn đấy, mà mệt thế chứ lại, nói chung là bắt đầu làm báo cáo đi, hoặc tôi sẽ trừ lương cậu vì đến muộn, lúc đấy thì đừng có mong game nữa, sẽ còn là đống tai nghe và thiết bị kia nữa. Sọt rác hoặc tài liệu, cứ xem xem cái tay của cậu hợp với chỗ nào hơn thì gắn vào.

- Rồi rồi mà, sẽ làm ngay đây thưa sếp! Ồ, chào buổi sáng, anh Drogo!

Tên thừa năng lượng ấy dù đứng ngay bên cạnh cậu vẫn ra sức vẫy tay chào hỏi đầy nhiệt tình.

- Chào buổi sáng.

Và đương nhiên Drogo cũng không muốn rách việc nên đành phải đáp lại nhanh một câu cho xong, đằng nào đó cũng là phép lịch sự tối thiểu mà ai cũng nên có. Nếu như tên dở người kia làm được thì cậu cũng phải ra mặt như một đàn anh gương mẫu và nghiêm túc chứ.

Nhìn phong thái của thằng này làm mình mệt thật, kệ xừ đi, cứ lo việc đã.

- À đúng rồi, những người còn lại đâu cả rồi sếp?

Pawn lại ưỡn cái người của hắn qua khỏi màn hình máy tính, cố để hỏi nốt những gì mà hắn đang thắc mắc.

- Tôi vừa mới nhận được tin nhắn là chúng nó xin nghỉ hôm nay cả rồi, rặt toàn một lũ lười biếng. Mà thực ra có cả cậu nữa, chắc không tiện nói...

- Ấy, sếp đừng nói thế chứ, cuộc đời của chúng ta còn trải dài thêm lần nữa cơ mà, lo gì mà không tận hưởng thêm chút, miễn sao thoải mái nhất là được! Sếp cũng nên dùng nốt cái mạng cuối cho thư thái nhất đi chứ nghiêm túc mãi thì phí lắm.

Thằng này nó muốn gây sự đấy à?

Tên năng động đầu đất hay ngây thơ thì Drogo không biết, nhưng cậu chắc chắn một điều rằng, phải kiên nhẫn và bao dung lắm mới tha thứ cho kẻ thách thức ngông cuồng như vậy.

- Ngậm mồm vào hoặc kết thúc công việc ngay bây giờ.

Và anh ấy lại tha cho nó như mọi lần, thằng này số chó đỏ thật. Anh đang tốt tính với thằng cà chớn lắm điều này quá rồi.

- Ấy, được rồi mà, xin lỗi sếp nhé, em bắt đầu làm việc chăm chỉ ngay đây!

Cuối cùng cũng chỉ là một tên lãng phí cuộc đời của mình...

Buổi sáng đầy những suy nghĩ tiêu cực trong tâm chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng luôn để lại một đống căng thẳng chồng chất làm Drogo kiệt quệ đến tận giọt mồ hôi cuối cùng. Khung cảnh buổi sáng này chắc chắn sẽ còn diễn ra nhiều lần nữa trong tương lai, Drogo tự nhủ rằng bản thân cũng nên dần làm quen với nó đi thôi, hoặc cậu sẽ ức chế đến nổ đom đóm mắt chỉ vì ngồi yên một chỗ mất.

***

Kịp thời chạm tới vạch đích, hoàn thành nguyện vọng lấy vội lấy vàng chỗ ngồi cạnh cửa sổ làm Drogo trông phấn khởi hẳn lên.

Ai dà, oải ghê...

Đang ưỡn dài cái lưng ra và lười biếng như thể một chú mèo phơi nắng, cậu liền bị đống trí nhớ bạo lực gõ cho một cái, nhắc nhở về một bữa tiệc đã dự tính trong "kế hoạch" lúc ban sáng.

À đúng rồi, phải nhắn cho thằng đấy luôn, quên thì lại thành chửi nhau mất...

Drogo nhanh nhảu rút điện thoại từ trong túi áo ra, bắt đầu công cuộc bắn liên thanh qua bàn phím với tên bạn thân.

Xem nào, Phelan, đây, luôn và ngay, không thì spam cho tới khi nào nó tỉnh đầu ra cũng được, nhỉ?

Tay thì bấm, nhưng đầu thì vẫn không quên đi cái mục đích tối thượng khi bước vào quán ăn gần chỗ làm, đó chính là một bữa trưa no căng cái bụng háu ăn.

- À, xin lỗi, cô phục vụ ơi, cho tôi suất ăn như mọi khi được không?

- Anh Drogo! Vâng, vẫn như thế phải không ạ, anh chờ một chút đồ ăn sẽ được dọn lên ngay. Anh có muốn uống nước trong lúc đợi không?

Cô phục vụ xinh đẹp với mái tóc thấm đẫm sắc tím bí ẩn nhiệt tình và năng động khiến cậu như được chữa lành tâm hồn.

- Hmmm, cho tôi một cốc nước lọc thôi vậy, tôi cũng chưa có ý định uống cái gì khác cho lắm...

- Vâng, vậy thì có ngay đây, anh chờ một chút nhé.

Gật đầu và gửi lời cảm ơn tới cô phục vụ của quán, cậu liền tức tốc trở lại với cuộc nội chiến cam go qua màn hình. Một cuộc chiến không khoan nhượng với bất cứ một ý tưởng giải trí nhàm chán nào, cậu phải thật cẩn thận trong từng lựa chọn, phải khiến cho tên kia thốt lên rằng "đây quả là một hoạt động tuyệt vời".

Nhắn gì nhể, chưa biết làm gì cả... hay là đi uống...?

Nói hùng hổ là thế nhưng dù đã gãi đầu gãi tai hồi lâu thì cậu vẫn không biết là nên va vào ô giải trí nào cả. Bối rối ngập tràn, cậu cuối cùng nhảy đại đến việc đi uống, mở tiệc giải trí hai người cho nó đơn giản, đành chấp nhận là kẻ thua trong cuộc đua ý tưởng ngày hôm nay.

"Tối nay đi uống không thằng kia?" rồi gì nữa nhỉ...?

Tin nhắn vẫn còn đang bỏ dở ở đấy và chưa hề được chủ nhân của nó gửi đi, dường như Drogo đang quên mất cái gì đó thêm vào cho đủ độ mặn mà. Nhưng mà cậu nên lắp cái gì vào mới được?

Kiểu gì cũng khó, ầy. À... đúng, hôm nay, ờ đấy, suýt quên luôn kìa...!

Mắt đang chạy dọc những ô cửa sổ hòng tìm kiếm lí do chính đáng, cậu bỗng bắt gặp những nhóm đông người đang loay hoay sắp xếp, tổ chức một cái gì đó. Và thế là tia sáng lóe lên, chiếu xuyên qua màn sương tăm tối nơi cái đầu bí bách của Drogo.

Là lễ hội, là Ngày Hòa Bình, cậu lại suýt quên mất nó, và lần này đã nhớ rồi thì chắc chắn là cậu sẽ không để nó thoát.

"Nay Ngày Hòa Bình đấy, có được nghỉ không? Anh em giải trí tí", hợp lí phết nhỉ, giờ thì gửi thôi.

- Để anh đợi rồi, đây, bữa trưa của anh, chúc anh ngon miệng, mong là anh sẽ tiếp tục ủng hộ quán nhé!

- À hay quá, cảm ơn cô nhiều.

Tay bấm cái bụp vào phím gửi, cũng vừa tầm bữa ăn thơm nức mũi của cậu được dọn lên. Cậu định là sẽ đợi tin nhắn, nhưng mà sự đúng giờ này quả thực là đã được sắp đặt từ trước, nên là Drogo ném cái đoạn hội thoại kia đi và toàn tâm toàn ý vào việc vét sạch bữa trưa, mang đến sự khoan khoái cho cái bụng rỗng mệt nhọc.

Hửm, nó gửi tin nhắn lại rồi, cứ đọc đã vậy...

Mồm nhai nhóp nhép, mắt thì lại đánh sang cái điện thoại vừa đổ chuông thông báo tin nhắn mới.

"Ừ thì chiến, nhưng mà mày hôm nay có em nào tát cho hai nhát làm tỉnh đầu à? Sao tự nhiên hỏi han thêm đoạn sau nghe sến thế?", thằng này đang gửi tối hậu thư đấy à...?

Quái gì vừa nhắn vừa dùng que chọc hổ, đã thế thì "Đâu, thằng nào mượn máy tao thêm vào, chắc là con ma dưới gầm giường tối qua, chứ tao nhắn mỗi câu đầu, câu sau bị nguyền rủa đấy", ờ, giờ làm gì nhau nào.

Vẻ mặt đắc thắng, tay cũng đồng thời làm công việc cung cấp năng lượng cho chiến trường căng thẳng.

"Vẫn còn nghe có ngải lắm, đâu nào, hẹn đâu? Để tao còn hạ mình xuống đi cùng đây", thằng này đúng là muốn tập thể hình bằng các đốt sống cổ lắm rồi.

Mà hẹn chỗ nào nhể, vẫn chỗ cũ à...? Hay là đến mấy chỗ lễ hội kia, mà chắc thằng này nó cũng chẳng thích thú gì, thôi thì cứ phang quán cũ vậy.

"Thánh Ca Thiên Không, được luôn không? Ngựa chiến phá đảo ở đấy luôn?", chắc là thằng này nó đồng ý ngay mà nhỉ...

"Rồi, đúng 8 giờ nhé bạn mây dài hơn đồng hồ", hử, mà kệ đi, ăn nốt đã, chốt đơn, tối nay sẽ hấp dẫn này, mong phết...

Tắt nguồn điện thoại rồi ném nó sang bên cạnh, Drogo quay sang giải quyết nốt đống bữa trưa trước mặt, trong lòng đầy phấn khởi về một buổi tối xỉa xói nhau của hai thằng bạn.

- Khà, được quá, giờ ngồi nghỉ tí, xong về luôn, làm giấc đến tối là đẹp. Hôm nay Ngày Hòa Bình nên việc ít thật, mình yêu mấy ngày kỉ niệm như này...

Drogo hướng đầu lên, nhìn về phía quảng trường được bày biện đủ các loại đồ đạc. Cậu bỗng nảy lên một suy nghĩ trẻ con, rất ngẫu nhiên mà thôi, đó là nhảy vào và thưởng thức cho bằng sạch chỗ trò chơi kia vào tối hôm nay, nhưng có lẽ nó quá xa vời, bởi cậu còn nhiều thứ phải quan tâm hơn thế, và sau cùng, với "thứ đó" còn tồn tại thì cậu khó mà có thể hoàn toàn thả lỏng trong những dịp đặc biệt như thế này.

Cậu trầm lắng một lúc lâu, không nói cũng chẳng rằng, chỉ nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía trước qua tấm kính. Đôi mắt cậu như chậm lại, nó muốn chủ nhân của bản thân thư giãn, quên hết đi những thứ phiền não và cả sự lo lắng, bởi cậu xứng đáng có được điều ấy.

Cậu bỗng muốn nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của đôi mắt tốt bụng, cậu muốn được nghỉ ngơi, và đương nhiên là không phải với sự hạnh phúc thừa thãi nào cả, ngọn lửa mà cậu đã quyết định mang theo, không được quyền yếu lòng.

Thời gian chầm chậm bước tiếp, chỉ để lại một Drogo nhiều suy tư và lo lắng.

Chết thật, cũng gần một tiếng ở đây rồi, phải về nhanh còn làm giấc...

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không nên ngồi lại quán quá lâu, thế là Drogo cắt đứt mạch tâm trạng, trả tiền cho bữa ăn và rời quán ra về.

***

Cậu về tới nhà rồi, vẫn là căn nhà yêu thương của mọi khi. Nhưng tâm trạng của cậu có chút lay động, bởi một ngọn gió cũ, ngọn gió vốn dĩ không bao giờ biến mất.

Cậu ném cái túi tài liệu vào một góc nhà, rồi theo quán tính mà nằm gục ra giường. Cậu thở phì phò dù cho chẳng mệt mỏi, chỉ đơn giản là cậu muốn tìm thứ gì đó để làm, cho quên đi cái cảm giác nửa tức giận, nửa hối hận này.

- Hmm...

Tự nhiên, mình muốn thử lại, lần nữa... Sợ gì, tao mà lại sợ á, đủ thứ xảy ra rồi, còn khướt... Chắc thế, gần vậy, phù...

Cậu hơi gai người khi nghĩ đến "nó", phải, là "nó". Bức ảnh bị nguyền rủa. Thứ gánh nặng đáng sợ không thể vứt bỏ.

Có điều gì đó thôi thúc cậu một lần nữa đứng lên, thế là cậu chồm dậy, chân thoăn thoắt đến chỗ tủ giày ở cửa ra vào. Tay cậu giơ lên cao, rồi chạm vào "nó" bằng tất cả dũng khí. Nhưng cậu không thể nhấc tấm ảnh ấy lên được, cậu lo sợ, cậu không muốn bản thân tự đối mặt với bi kịch, thứ quá khứ đen tối và dày đặc, tưởng như sẽ không bao giờ tan biến đi.

Ừ, tao giờ khác rồi, ừ, tao vẫn thế, đúng không? Nhưng mà đấy, tao sợ á, không, còn tùy, nếu mãi thế thì sao có cơ hội chạm tới, à không, có lẽ là vĩnh viễn không bao giờ, mình cơ mà, có phải họ đâu...

Cậu bỗng đánh mất thứ dũng khí dâng trào khi nãy, hóa ra cậu vẫn là một kẻ hèn nhát như thế, vĩnh viễn không thể tự thay đổi bản thân.

Cái quái, ai thế...!

Nhưng bất chợt, cậu cảm giác như có ai đó đang thúc giục. Là một giọng nói không ngọt ngào cũng chẳng dịu êm, cũng không có nổi một tí quyến rũ nào để được gọi là kẻ dụ dỗ cậu. Ấy thế mà nó lại mang một sức nặng không tưởng, đè bẹp cậu dưới sự ép buộc vô hình, dưới con mắt của cái bóng phía sau lưng.

-...P... Chẳng là gì... Ừ...

Giọng cậu run rẩy, cậu đứng ngây người, dường như là để chuẩn bị tinh thần. Rồi cậu hạ quyết tâm, lại đưa tay lên chạm vào "nó", cậu chạm vào rồi, giờ cậu cần phải nhấc tấm ảnh lên, chỉ cần nhìn, và thế là kết thúc, thứ này không thể đe dọa cậu được thêm một lần nào nữa. Cậu cần phải đặt dấu chấm hết cho mọi thứ, nếu cậu còn muốn tiến thêm một bậc nữa.

-...!

Cậu nhấc nó lên rồi, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đúng như cậu đoán.

Vẫn thế, mẹ mình nhìn vẫn hiền hậu, xinh đẹp, còn bố thì tốt bụng, hay là không, ông ta là gì ấy nhỉ, không phải, ông ta là bố mình, ừ, ông ta...

Cậu không sợ, cũng chẳng lo lắng, nhưng tại sao cậu lại run lên như thế này. Tay cậu tự có ý thức riêng, nó vung lên, ném thẳng cẳng cái bức ảnh đáng nguyền rủa ấy sang một bên. Cậu ho, cậu chảy nước mắt, sức lực bỗng chốc rời bỏ cơ thể.

Drogo rơi vào trống rỗng, thế giới lại tối mịt, không còn lối thoát nào cho cậu. Một con quỷ đáng sợ, nó đang bóp cổ người mẹ xinh đẹp của cậu, nó muốn giết chết bà, nó muốn đày bà xuống địa ngục.

Cậu tự cấu lên hai vai, co rúm người lại và thở gấp. Người cậu lạnh quá, lạnh hơn cả những ngày đông đáng sợ, tim cậu đập nhanh quá, những ngón tay đang run lên từng hồi. Cậu gọi tên ai đó, nhưng ai mới được, cậu chỉ muốn có ai đó trả lời mình. Cậu không muốn ngẩng mặt lên, cậu không muốn đối diện với nó, tiếng thét điên loạn của con quỷ ấy đã dập tắt ý chí chiến đấu của cậu.

Cậu sợ, nhưng cậu phải đứng dậy, cậu hèn nhát, những cậu vẫn cần phải dũng cảm. Bởi đây là lẽ sống của cậu, là cái dây thừng duy nhất cậu có thể níu lấy cho cái vận mệnh vốn dĩ dày đặc sương mù này.

Cậu bò trên sàn, cố tiến về trước giường, nhưng giới hạn đã định, cậu há mồm, lắp bắp, tiếng kêu cứu nơi đầu lưỡi khản đặc, và rồi cậu đã gục ngã khi chỉ còn cách chiếc đệm có nửa bước chân. Bóng tối chìm vào đôi mắt, cậu cố cựa quậy, nhưng hai hàng lông mi đã phản bội mệnh lệnh. Chúng nhắm tịt, thế gian lại chỉ còn một màu đen kịt, cậu thiếp đi, giọt lệ cuối khóe mắt cũng nằm ngủ, quên luôn cả việc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn.





© Bản quyền thuộc về Alice Land Of Novels/ ALONS
© Copyright by Alice Land Of Novels/ ALONS ☞ Do not Reup

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro