Chương 5: Cầm cự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dai...! Như...! Đỉa...! 

Con quỷ lại lao tới, Phelan hú hồn chỉ kịp lách sang một chút, tránh trong gang tấc cái hàm lởm chởm răng nanh. 

- Garrhhhh...!

- Phù... Tiếp nào, không được chậm.... Phải nhanh hơn, cái thứ đó...

Máu từ vết cào ban nãy chảy tràn vào mắt chắn tầm nhìn làm cậu ngứa điên lên. Thứ quái vật kia lại còn không ngừng đu bám, càng khiến Phelan sôi máu tới độ chỉ muốn hùng hục lao đến mà băm vằm cái ngữ đó ra cho hả giận. Băm cho tới khi nào chấm dứt cái tình huống éo le kéo dài lê thê này mới thôi.

Nhưng mà còn thằng Drogo nữa, với cái đoạn đường này bị khỉ gió gì thế, thằng khốn nào xây đường vậy? Mình nguyền rủa cái thứ, dài dằng dặc này...! 

Vết thương của Drogo ngày càng trở nặng làm cậu không khỏi bồn chồn, cứ chốc chốc lại phải kiểm soát tốc độ vì sợ rằng lỡ tạo quá nhiều va chạm. 

- Gurrhhh... Graaaaah...!

- Chậc...! Mày không thấy chán à...!

Con quỷ đuổi tới rồi, Phelan lại tặc lưỡi tức tối. Thứ đó mà hiểu được tiếng người thì tốt quá, cậu sẽ cho nó một trận thuyết giáo để chừa cái thói cắn bừa đấy đi, nhưng có lẽ mong muốn chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi. Bởi rõ ràng con quái vật kia còn chẳng biết lắng nghe là cái gì. 

- Keeeeeahhh...!

Cậu căng mắt, tập trung lực vào đùi rồi phanh gấp lại trong khi vẫn để ý tới Drogo đang vác trên lưng. Đoạn căn khoảng cách thứ đó nhảy vào rồi tung cước, sút tung mõm của con quái thú làm nó ré lên inh ỏi.

- Guorhhh...! 

Thêm được mấy giây, phải tiếp, tiếp luôn...! 

Phelan còn chẳng buồn để ý đến tình trạng của con quỷ đang gào thét giận giữ mà lập tức quay lưng phóng thẳng. Cậu nhắm nghiền mắt cố sức chạy với tất cả sức bình sinh, miệng lúc ngậm chặt lúc lại thở phì phò như con trâu ốm đói. Cậu thấy ươn ướt ở vai, là nước sao? Cậu liếc vội ra sau, là máu của Drogo, nó lại chảy ra rồi, nhưng cũng phải đành lòng mặc kệ thôi, chứ nếu như còn giữ khư khư cái ý tứ thì cả hai thằng sẽ thành bữa tối cho con quái vật kia hết. Cậu vẫn còn muốn giữ cái mạng này lắm.

Buồn cười thật, rõ là nực cười, mình đang chạy như thằng dở, trong khi con quỷ, không, thằng Drogo ở trên lưng, lạy hồn, mình điên rồi, chạy đua với quái vật thì còn hơn cả điên...! Có thằng ngu nào đòi chiến thắng khi máu đang chảy chứ...! Là mình chứ thằng nào...! Cái đường này nữa, mày có ngắn lại không thì bảo....!!!

Trong đầu cậu cuộn trào một mớ hỗn độn. Lưng cậu thì nặng, chân và đầu thì không ngừng rỉ máu. Nặng? Cậu vừa mới nghĩ tới cứu lấy tên bạn chí cốt này là một gánh nặng sao? Cái gánh nặng mà mọi người thường hay định nghĩa là phiền phức có thừa và nên vứt quách nó đi cho nhẹ nợ đấy ư? 

Cái quái gì chứ, đầu mình sợ quá nên túng quẫn vứt ra mấy từ giẻ rách à...? 

- Hahaha, Thánh Hiệp Sĩ vớ vẩn, tao đang thục mạng ra đây...! 

Cậu chạy băng băng trên đường, không quên gào thêm mấy câu vô nghĩa hòng xóa đi cảm giác tội lỗi bên trong. 

- Ừ đấy, chạy... phù phù.... chạy....! Miễn sao thằng khốn này sống là được....! Mày mà chết là tao sẽ chửi cho đến khi nào mày sống lại thì thôi...! 

Cậu ta không phải gánh nặng, cậu ép cho bản thân nghĩ như thế, không phải bởi đây là nghĩa vụ của một Thánh Hiệp Sĩ, mà là bởi hắn quan trọng. Gia đình, hai chữ ngắn ngủi thôi, nhưng cậu trân trọng hai chữ bé tí đó. 

- Bởi thế nên, ngậm mồm vào....! Đừng có chảy máu nữa đi cái vết loét khốn kiếp....! 

Cậu lại hét ầm lên, chân vẫn phóng ầm ầm không dừng. 

"Thánh Hiệp Sĩ như cậu, nghe tuyệt thế, bảo vệ mọi người trong khi vung kiếm đánh tan lũ quỷ đáng sợ...! Không biết sợ hãi là gì luôn phải không?!" 

Trong thoáng chốc cậu nhớ tới hồi hai thằng còn nhỏ, chính xác là câu khen ngợi mà Drogo vô tình thốt lên khi hai đứa gặp nhau lần đầu tiên. 

Đúng, đúng đấy, là Thánh Hiệp Sĩ rất tuyệt , nhưng sẽ chả là cái thá gì nếu cái đứa tồn tại cho tao cầm vũ khí lăn ra chết!

- Haha...hahaha...!

Cậu bỗng cười phá lên như tên dở người, hóa ra bấy lâu nay cậu chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ, để rồi lúc kẻ nắm giữ cảm xúc biến mất thì cũng là lúc cậu mất đi tất cả. Lừa dối à, cũng đúng lắm, hợp với tên rỗng tuếch như cậu chứ, chẳng thiết tha điều gì, chỉ biết cắm mặt đi theo tên bạn thân. 

- Con quỷ, lại nữa...! 

- Garrh...!

Nhưng kể cả cậu có thành cái gì đi chăng nữa, động lực ấy là thứ duy nhất tạo nên con người cậu hiện tại, và cậu sẽ không để nó phải chết! 

- Nhận này thứ khốn kiếp...! 

Phelan xoay người lại tung cước nhưng trượt mất, con quỷ ấy cúi đầu xuống và tránh khỏi đòn tấn công rồi. Nó gầm gừ, rồi tiếp tục vồ tới không một giây nghỉ ngơi. Phelan cua ngược chân đạp vào mặt nó, con quái thú lại né được. Con quỷ gào lên, lần này nó chồm tới, không quên cười khanh khách tỏ vẻ thỏa mãn. 

Thứ đó biết được cách mình tấn công, khốn kiếp, thế này thì chạy sao được nữa...! 

Phelan lùi một nhịp, con quái thú được thể sấn sổ lao vào. 

Nhanh quá, thứ này đang tiến hóa đấy à?! 

Sinh vật đói khát ấy há ngoác cái mồm ra nhắm tới vùng bụng của Phelan, cậu hớt hải rướn người thêm một chút ra sau thành ra may mắn thay, đòn tấn công bất ngờ chỉ sượt qua một chút phần phục trang bên ngoài. 

- Guorrrhhh...! 

- Chậc!

Con quỷ giương cao móng vuốt cào rách phần bắp chân của cậu khiến cậu mất đà ngã nhào ra. Thứ đó không hề cho cậu cơ hội nghỉ, lập tức ngoạm chặt vào cái chân đen đủi mà cắn lấy cắn để. 

Phelan đau như muốn chết đi sống lại, cậu rít lên thống khổ nhưng vẫn gắng chịu đựng nén những âm thanh hèn nhát ấy trong cổ họng, tiếp đó dũng mãnh vẩy mạnh cái chân đang bị con quái thú giữ lại hòng giải phóng bản thân. 

Cút ra chỗ khác...!  Cút ra chỗ khác nhanh lên thứ bẩn thỉu này, khốn kiếp...!

Mím chặt môi, gồng cứng cổ, Phelan đấu tranh cho cái chân tội nghiệp đang bị giam cầm đến toạc cả da thịt. Nhưng cậu thành công rồi! 

Phải thế chứ...! 

Con quỷ trông như đang say sưa trong chiến thắng thành thử lại chẳng đoái hoài tới việc Phelan đã quyết đoán vứt bỏ phần thịt bị cắn phải, cứ thế mà tận hưởng miếng thịt dính chặt vào răng.

- Hộc... đừng đùa tao chứ, không phải là lúc để ngã ra đấy...! 

Cậu gắng gượng bò dậy nhưng tầm nhìn xiêu vẹo làm cậu đánh mất thăng bằng mà đổ gục ra đường. Drogo rơi khỏi lưng của cậu rồi. Phelan nhìn Drogo. Cậu ta trông như đang đau đớn lắm vậy. Vì vết thương sao? Có lẽ đúng là thế. 

Hả, mình đang làm gì thế này, không được ngây ra, phải, tiếp tục, đứng dậy...! 

Phelan nghiến chặt hai hàm răng, tay trái áp xuống mặt đường thô ráp kéo lê cả cơ thể về phía Drogo. Cậu cần phải vác hắn ta lên lưng, không thể để tên khốn này chết ở chốn này được. Cậu phải trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, phải trở thành thứ mà cậu ta tự hào! 

- Hả... Sương mù.... tan rồi, phía trước, gần, sắp rồi...

Làn sương dày đặc phủ khắp hai bên đường bỗng dưng mờ dần, trong nháy mắt để lộ ra ánh sáng từ lễ hội nơi Khu Trung Tâm phía xa kia. 

- Guh...? Guroohhh...! 

Cậu hổn hển, cậu quay lại nhìn con quỷ, nó nhận ra bản thân bị lừa rồi sao? Thế này là chết rồi, cậu và Drogo chết chắc, cả hai thằng chắc chắn sẽ vào bụng của nó. 

Nhưng bỗng ánh mắt cậu lóe lên một hi vọng, cậu phải thử, đây là một canh bạc. Không còn cách nào khác, không có lối thoát nào ngoài con đường này cả, cậu buộc phải liều mạng thôi! 

- AAAAAAAAAAAAAAAA! 

Phelan thu hết sức vào mà hét ầm lên, mong sao thứ âm thanh tuyệt vọng của cậu sẽ chạm được tới những Thánh Hiệp Sĩ đang tuần tra nơi lễ hội. 

Con quỷ gầm rú lên khi nghe thấy cậu, xem chừng cậu làm nó tức rồi. 

Chết tiệt, chỉ tới đây thôi á, còn lâu, được rồi, vào đây...!

Con quỷ vồ vào nhanh như cắt, Phelan chỉ kịp giơ tay phải lên và che chắn cho cái cơ thể đã rã rời. 

- Nếu như, là Thánh Hiệp Sĩ, thì tao phải có một thanh kiếm, nhưng mà, mày chẳng đáng để tao dùng đến nó đâu...!

Cậu nín thở, vận sức và đứng dậy, nâng cả con quái vật lên chỉ bằng một tay. Đoạn cậu hít lấy một hơi thật sâu, giáng cho nó một quyền vào giữa dạ dày. 

- Garrhhhhhhhhhh....! 

- Chết đi! 

Con quái thú nhăn mặt rú lên, buộc phải nhả cánh tay đang ngậm ra rồi ôm lấy bụng mà run rẩy. 

Đùa thật chứ, phù, đòn đó không đủ sát thương, đáng lý ra phải xuyên thủng nó luôn, may ra mới có cơ hội, biết thế hồi trước mình tập thêm Thức Cận Chiến. 

Phelan cắn răng chịu đựng từng đợt nhói lên đến tận óc do vết thương ở chân, cậu thở hồng hộc, tay lại tóm lấy con quỷ đang nằm vạ vật bởi cơn đau. 

- Hộc, hộc...

Tập trung, cậu phải tập trung, vừa cầm máu bằng Thánh Khí, đồng thời ra đòn không dứt vào con quái vật. 

- Garrhhh...! Garrrh....!

Giơ con quái vật lên cao ngang tầm mắt, Phelan không nói chẳng rằng vung tay thụi một nhát nữa vào bụng nó, tiếp đó thu về rồi xoáy thêm cú nữa thật sâu vào trong lồng ngực. Đấm, lại đấm, lại thụi, rồi lại lấy hết sức ra mà giáng đòn. Liên tục, không ngừng nghỉ, như thể một vòng lặp không có điểm dừng. 

Con quái thú hết gào ầm lên rồi lại giãy giụa trông như tuyệt vọng cùng cực, nhưng Phelan vẫn không dừng lại. 

- U... Khốn kiếp...! 

Con quái vật sợ, nó sợ phải chết, tay và chân nó đá loạn lên, những cái móng vuốt sắc như dao cạo xé toạc hai bên đùi của Phelan. Cậu nhắm mắt, cố quên đi cơn đau, nắm đấm ngày càng nhanh hơn. 

Cậu không thể chịu nổi nữa rồi, vết cào cấu đang đâm vào trong thịt, máu ứa ra khắp phần thắt lưng đến là kinh khủng. Mạng sống của cậu thì đang bị treo lên, chỉ còn cách tử thần có vài bước chân nữa, nhưng tại sao vẫn không có một ai đáp lại cậu và Drogo? 

Cậu phải cố gắng vì cái gì vậy chứ, tên tử thần đang mừng ra mặt rồi kìa, còn hơi thở của cậu chuẩn bị vỡ ra như thể một cỗ máy hoạt động vượt quá giới hạn. 

- Gahhhh...! 

Phelan gầm lên, đẩy chiến ý lên tới mức cao nhất, cậu quyết không đầu hàng, bởi vì đây chính là con đường mà cậu đã chọn! 

- H...

- Garrrrrhh...!

Con quỷ thoát được khỏi sự kiểm soát của cậu rồi, từ khi nào thế, lúc cậu đang nhắm mắt ư? Sao cậu lại có thể mắc một sai lầm ngớ ngẩn như thế chứ? Giờ thì cái mạng của cậu sẽ kết thúc một cách lãng xẹt, giống hệt như cách mà nó đã tồn tại cho tới lúc này vậy. 

Xoẹt! 

Một âm thanh nhẹ nhưng sắc tựa ánh chớp, cái đầu của con quỷ cũng theo đó mà rơi khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đường rồi biến mất tăm ở cái xó xỉnh nào đó bên lề đường. 

- Không sao chứ Phelan?!

Ahhh, mình được cứu rồi, phải thế chứ, hahaha...! 

Phelan đổ gục ra đường, nằm thẳng cẳng chẳng còn muốn đáp lại câu hỏi quan tâm của người đàn anh Thánh Hiệp Sĩ. 

- Để tôi cầm máu... tôi gọi cấp cứu rồi, cái quái gì thế này, cậu bị thương nặng quá. Bao nhiêu nhát cả thể đây, mà kệ đi, giờ cậu ổn rồi. 

- Drogo...tên kia, trước...

Phelan mắt mờ dần, nhưng tâm trí cậu vẫn còn tỉnh táo để nghĩ cho tên bạn thân trước hết. 

- Là người thường à, khiếp quá, thế này không cứu nổi rồi, cậu ta còn thở đến bây giờ đã là kỳ tích ấy chứ! Tôi sẽ ưu tiên cậu trước. 

- Không... tôi vẫn còn dai lắm... Thánh Hiệp Sĩ cơ mà... cậu ta trước đi...

Phelan thều thào, giọng khàn đi vì kiệt sức. 

- Thằng ngu này nữa, đừng có cố chấp, thế làm gì, con người thôi, đâu giống chúng ta. 

- Xin anh, đưa cậu ấy tới chỗ quý cô Sigourney... cậu ấy, rất quan trọng... 

- Hả?! Cậu điên rồi...! 

Người đàn anh nhìn cậu, ánh mắt cậu lạnh tanh, nhưng sâu thẳm lại là một ngọn lửa hừng hực đầy mãnh liệt. Anh ta quay đi quay lại bối rối, không biết xử sự sao cho phải, cuối cùng cũng đành chịu thua sự cố chấp của Phelan rồi thuận theo ý cậu. 

- Sau vụ này nhớ đãi tôi bữa đấy, bữa nào phải ngon vào, giờ thì nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ mang cả hai tới chỗ quý cô. Hừ, nặng quá đấy.

Người đàn anh vác cả hai lên vai rồi phóng đi thật nhanh. Phelan thấy vậy thì mỉm cười, yên tâm nhắm nghiền đôi mắt, để cả cơ thể và tâm trí đi tới hư vô.







© Bản quyền thuộc về Alice Land Of Novels/ ALONS
© Copyright by Alice Land Of Novels/ ALONS ☞ Do not Reup





 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro