Chương 103 104 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


103 Lãnh đạm

Hai mắt Jeon Wonwoo dùng sức chăm chú nhìn máy tính, lại vô pháp đem lực chú ý tập trung lên mấy con số trên đó.

Vài ngày gần đây Kim Mingyu hình như đối với mình lãnh đạm hơn rất nhiều, khi ăn cơm luôn giữ yên lặng, không còn đánh giá tài nấu nướng của mình; khi xem TV cũng không còn đem mình ôm vào trong ngực nói nói cười cười thảo luận tiết mục TV; thậm chí lúc ân ái... Nghĩ đến đây, mặt Jeon Wonwoo đỏ hồng. Lúc ân ái Kim Mingyu cũng không giúp mình khẩu giao hay liếm lộng chỗ kia nữa, mỗi lần cũng chỉ dùng trơn tề khuếch trương một chút rồi vội vã đi vào.

Đồng dạng là đàn ông, Jeon Wonwoo đương nhiên biết dục vọng như tên đã trên dây thì còn cố kỵ cái gì, cho nên cũng không trông cậy mỗi lần Kim Mingyu đều phải ôn nhu cẩn thận an ủi chính mình. Nhưng vô luận là khẩu giao hay liếm lộng hậu huyệt, thì đối với Jeon Wonwoo đều không chỉ mang ý nghĩa kích thích tình dục đối phương, mà còn biểu hiện mức độ thân mật của Kim Mingyu đối với mình. Y đột nhiên không làm như vậy, khiến trong lòng hắn cảm giác buồn bã thất vọng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Thái độ đột nhiên lạnh nhạt của Kim Mingyu không khỏi làm Jeon Wonwoo lo lắng, chắc không phải mình đã làm sai chỗ nào rồi đi! ? Mỗi ngày sáng sớm đúng giờ rời giường chuẩn bị bữa sáng, Kim Mingyu vừa ra đến cửa liền cẩn thận giúp y sửa sang lại quần áo, chờ y đi một lúc mình mới thay đồ đi làm, cũng luôn ở trước khi y tan tầm liền chạy về nhà làm cơm chiều, cơm nước xong cùng Kim Mingyu xem TV một lúc, khi trở lại phòng liền ngoan ngoãn nằm trên giường để y tùy ý gây sức ép, có khi vì để cho y cao hứng, chính mình còn tận lực chủ động nghênh hợp... Jeon Wonwoo nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phát giác mình có chỗ nào không đúng.

"Gần đây công ty tương đối bận, tất cả mọi người vất vả . Ngày mai thứ bảy mọi người cố gắng thêm lần nữa, trước khi tan tầm phải làm xong đơn đặt hàng của khách. Lương tăng ca lần này tính gấp đôi, buổi tối tôi mời mọi người đi quán bar thả lỏng." Tiếng nói chuyện của Vạn lão đánh gãy suy nghĩ của Jeon Wonwoo.

"Lương tăng ca tăng gấp đôi! Ông chủ Vạn từ bao giờ trở nên hào phóng đến thế?"

"Còn nữa còn nữa, buổi tối còn mời chúng ta đi chơi, nhất định phải tìm nơi nào cao cấp một chút để 'thịt' Ông chủ Vạn một lần."

... ...

Có lẽ bởi vì Ông chủ Vạn hứa tăng gấp đôi phí tăng ca, các đồng nghiệp đối với việc tăng ca đều không có ý kiến gì, ngược lại còn hưng trí bừng bừng thảo luận xem buổi tối đi đâu chơi.

"Wonwoo, ngày mai cậu tăng ca được chứ! ?" Ông chủ Vạn đi đến trước mặt Jeon Wonwoo hỏi riêng một câu.

"Không... Không thành vấn đề." Jeon Wonwoo nghĩ nghĩ, ngày mai thứ bảy là ngày mình về nhà, ở chỗ mẹ cũng tương đối dễ nói, tìm một lý do đi ra ngoài chắc không thành vấn đề, huống chi các đồng nghiệp đều tăng ca, hắn cũng xấu hổ không muốn làm một người cá biệt.

"Vậy là tốt rồi." Ông chủ Vạn vừa lòng vỗ vỗ bả vai Jeon Wonwoo, xoay người rời đi.

Jeon Wonwoo buổi tối về đến nhà làm xong cơm chiều, cùng Kim Mingyu ăn cơm, sau khi thu thập xong phòng bếp liền chuẩn bị trở về nhà.

"Em về nhà." Trước khi đi, Jeon Wonwoo đến phòng sách nơi Kim Mingyu đang làm việc nói tạm biệt.

"Đã biết, trên đường cẩn thận chút." Kim Mingyu mở miệng dặn một câu, nhưng lực chú ý vẫn tập trung trên màn hình máy tính, không có liếc nhìn Jeon Wonwoo một cái.

"Ân." Jeon Wonwoo cô đơn đáp lời. Trước kia mỗi lần thứ sáu, Kim Mingyu giống như luyến tiếc mình rời đi, ôm vào trong ngực hôn tới hôn lui, thậm chí có khi động tình khó nhịn, sẽ trực tiếp lột quần áo của mình mây mưa thất thường một phen. Nhưng hôm nay lại lãnh đạm như thế, bất quá công việc của Kim Mingyu cũng rất bận rộn, mình không nên tham lam so đo nhiều như thế. Jeon Wonwoo tự an ủi mình vài câu, liền rời khỏi nhà Kim Mingyu.

Tới thứ bảy, Jeon Wonwoo tìm lấy một cái cớ nói với mẹ, sau đó liền đi công ty tăng ca. Tuy rằng khi nối dối hắn vẫn luôn chột dạ cuối thấp đầu, nhưng Mẹ Jeon cũng không có hỏi nhiều, dù sao trong mắt mẫu thân hắn từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu chuyện, Mẹ Jeon chưa từng nghĩ đến Jeon Wonwoo sẽ nói dối gạt mình.

Tăng ca đến tối công việc cũng hoàn thành, các đồng nghiệp liền thúc giục Ông chủ Vạn mời khách. Ông chủ Vạn ngược lại sảng khoái thực hiện, chọn một quán bar không tồi mời mọi người đi chơi.

Jeon Wonwoo mới đầu không muốn đi, vốn từ thứ hai đến thứ sau đều ở cùng Kim Mingyu nên không gặp được mẫu thân, hôm nay lại bỏ lỡ thêm một ngày. Trong lòng hắn băn khoăn, muốn sớm về nhà với bà. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, các đồng nghiệp liền giữ hắn lại, nói cái gì mọi người thật vất vả mới tụ tập một lần, đúng lúc bồi dưỡng tình cảm, hoạt động tập thể sao có thể không tham gia... Jeon Wonwoo da mặt mỏng, chịu không nỗi mọi người mè nheo, không thể không biết xấu hổ cự tuyệt nữa, đành bị một đám người vây quanh kéo lên xe đi quán bar.

104 Nguy hiểm

Kim Mingyu giơ tay lên nhu nhu huyệt thái dương đau nhức. Tối qua vì Jeon Wonwoo trở về nhà, bên cạnh không có thân thể ấm áp kia, Kim Mingyu lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không ngon giấc. Hôm nay lại cùng khách hàng bàn bạc cả ngày, tuy rằng buổi trưa có đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, nhưng y sớm đã bị Jeon Wonwoo dưỡng thành thói quen ăn uống, cho dù trước mặt là một bàn sơn hào hải vị, cũng không có cảm giác thèm ăn. Tới khi chạng vạng, Kim Mingyu vừa đói vừa mệt, nhưng vẫn phải củng cố tinh thần cùng khách xã giao.

"Kim tổng không khỏe sao! ?" Vị khách ngồi phía đối diện thấy Kim Mingyu bộ dáng khó chịu nên quan tâm hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc nên có chút đau đầu." Kim Mingyu mỉm cười, tỏ vẻ mình không sao.

"Chúng ta cũng bận việc cả ngày, đúng lúc gần đầy có một quán bar không tồi, cùng đi uống vài chén nha! ?" Vị khách kia nêu ra chủ ý và đợi ý kiến của Kim Mingyu.

Kim Mingyu nghĩ thầm nếu về nhà cũng chỉ có một mình, liền gật đầu đáp ứng, cùng khách hàng lái xe đến quán bar.

Trong quán rượu, Jeon Wonwoo và các đồng nghiệp vây thành một bàn, uống rượu, chơi oẳn tù tì, nói chuyện phiếm, đùa giỡn, hát karaoke... không khí cực HIGH, chỉ có mỗi mình Jeon Wonwoo ngồi ở trong góc yên lặng.

Jeon Wonwoo cũng không phải không hòa hợp, chủ yếu là vì tới công ty chưa lâu, cùng các đồng nghiệp còn chưa quá thân thuộc, mấy đề tài thảo luận đều chen vào không lọt. Hơn nữa Jeon Wonwoo cũng không thích uống rượu, thời điểm người khác chơi oẳn tù tì uống rượu hắn cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn.

"Wonwoo sao lại ngồi một mình, đến, hai chúng ta cùng cạn ly." Ông chủ Vạn đưa một ly rượu đến trước mặt Jeon Wonwoo.

"Thực xin lỗi Ông chủ Vạn , tôi không biết uống rượu." Bị Ông chủ Vạn miệng đầy mùi rượu phả lên mặt, Jeon Wonwoo vừa lễ phép đáp lời lại ngượng ngùng né tránh, chỉ có thể giơ tay lên đẩy ra ly rượu Ông chủ Vạn đưa tới.

"Uống một ly thì có sao đâu." Ông chủ Vạn lảo đảo đi tới ngồi xuống cạnh Jeon Wonwoo. Một bàn tay ôm lấy bả vai hắn, tay kia thì bưng ly rượu đưa lên miệng hắn, bắt đầu cường ngạnh ép Jeon Wonwoo uống rượu.

"Ông chủ Vạn ... tôi... tôi thật sự không biết... Khụ khụ..."Chất lỏng cay đắng rót vào trong cổ họng, sặc đến Jeon Wonwoo chảy nước mắt, liều mạng lắc đầu né tránh ly rượu trong tay Ông chủ Vạn .

"Uống xong ly này, tôi liền không khó dễ cậu nữa ." Cả người Ông chủ Vạn cơ hồ đều ghé lên người Jeon Wonwoo, mượn sức nặng thân thể làm cho tay chân hắn không thể nào nhúc nhích, tìm cách đem ly rượu rót vào trong miệng Jeon Wonwoo.

"A!" Hai người một ép uống một né tránh, trong lúc dằn co cái ly bị lệch ra, làm rượu bị đổ lên quần áo Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn ... Tôi đi toilet sửa sang quần áo lại một chút..." Jeon Wonwoo cuối cùng tìm được lý do thoát khỏi dây dưa của Ông chủ Vạn , đứng dậy một đường chạy vào toilet.

Nhìn bóng dáng hoảng sợ của Jeon Wonwoo, nguyên lai hai mắt mông lung do men say của Ông chủ Vạn lập tức trở nên thanh minh, đem ly rượu vừa ép Jeon Wonwoo uống đưa lên miệng, vươn đầu lưỡi ở thành ly liếm một vòng, rồi ngửa đầu đem rượu còn xót lại uống sạch.

Ông chủ Vạn lần trước mượn cớ tăng ca cứng rắn kéo Jeon Wonwoo đi ăn cơm, kết quả một cuộc điện thoại gọi tới, Jeon Wonwoo lòng như lửa đốt chạy đi mất, sau đó Ông chủ Vạn cũng không đối hắn làm ra hành động khác thường nào nữa. Đương nhiên không phải Vạn lão đối với Jeon Wonwoo không còn hứng thú, mà là sợ mình nóng lòng ăn đậu hủ, thực sẽ đem Jeon Wonwoo bức đến từ chức, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được. Thịt vịt còn chưa ăn sao có thể để nó bay mất, cho nên, Ông chủ Vạn luôn luôn chờ đợi một cơ hội.

Đúng dịp đêm nay, Jeon Wonwoo đang một mình ngồi trong góc, Ông chủ Vạn mới nghĩ tiến lại mời hắn vài chén rượu, thuận tiện ở trên người hắn sờ tới sờ lui ăn xén một chút, dù sao chung quanh đều là nhân viên của mình, Ông chủ Vạn cũng không dám làm quá mức. Nhưng hiện tại Jeon Wonwoo chạy tới toilet, nơi đó là chỗ hẻo lánh trong quán bar, mà quán rượu đông đúc, tiếng người ồn ào, đại khái vô luận ở trong toilet có làm cái gì thì người bên ngoài cũng không nghe được.

Ông chủ Vạn nhếch khóe miệng, đứng lên hướng toilet lung lay đi tới.

105 Hiểu lầm

Trong quán rượu âm thanh náo nhiệt, bốn phía Kim Mingyu đều là đám người ồn ào, vốn định đến thả lỏng một chút, nhưng hiện tại lại bị làm phiền đến càng thêm tâm phiền ý loạn.

Kim Mingyu đột nhiên nhớ tới Jeon Wonwoo, người nọ luôn một bộ dáng yên lặng nhu thuận, ngẫu nhiên có nói một vấn đề giọng cũng thực nhỏ nhẹ, ở cùng hắn sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thả lỏng. Kim Mingyu vốn cảm thấy Jeon Wonwoo mặc dù là một trai bao , nhưng tính cách ôn nhu, lại có một tay hảo trù nghệ, chuyện tình cảm trước để qua một bên, Kim Mingyu ít nhất vẫn muốn duy trì mối quan hệ bao dưỡng của hai người. Chính là hiện tại... Ai có thể nghĩ hắn mặt ngoài nhu thuận nghe lời, nhưng khi mình quay lưng đi lại có một bộ mặt khác, nói dối lừa gạt mình, khóe miệng Kim Mingyu gợi lên một nụ cười trào phúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, thật sự là thiếu chút nữa đã bị bộ dáng Jeon Wonwoo lừa gạt, cơ hồ rơi vào trong sự ôn nhu của hắn.

"Hai con ong mật, bay trong bụi hoa, bay a... Ha ha, cậu thua rồi, uống rượu uống rượu..."

Bên cạnh đám người chơi oẳn tù tì làm cắt ngay suy nghĩ của Kim Mingyu, quay đầu nhìn qua, một đám người hình như đang tụ hội, uống rượu chơi đùa cực kỳ náo nhiệt.

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Kim Mingyu vốn đang phiền lòng, đám người kia lại ồn ào lớn tiếng làm cơn đau đầu lúc nãy của y kéo đến. Kim Mingyu dứt khoát đứng dậy, hướng người khách bên cạnh thông báo một tiếng, chuẩn bị sau khi đi toilet sẽ ra bên ngoài quán bar hít thở không khí.

"Ông chủ Vạn !" Jeon Wonwoo phủi phủi rượu dính trên áo, cúi đầu đứng ở bồn rửa tay, khi ngẩng đầu lên liền từ trong gương nhìn thấy Ông chủ Vạn mở cửa bước vào.

"Ha hả, Wonwoo a..." Ông chủ Vạn cười gượng hai tiếng, chậm rãi hướng Jeon Wonwoo đi qua, ánh mắt không ngừng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lúc này trong toilet chỉ có hai người là Ông chủ Vạn và Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn , tôi đi trước." Jeon Wonwoo nhìn đến bộ dáng lấm la lấm lét của Ông chủ Vạn , cảm giác không đúng liền xoay người đi ra bên ngoài.

"Chờ một chút chúng ta cùng đi." Ông chủ Vạn vươn tay cánh tay ngăn cản Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn , thời gian không còn sớm, tôi nên trở về nhà." Jeon Wonwoo thay đổi hướng đi, muốn từ một bên hông khác của Ông chủ Vạn lách qua.

"Gấp cái gì, mọi người hiếm khi đi chơi một lần, cứ chơi cho tận hứng đi." Ông chủ Vạn lại vội vàng vươn cánh tay bên kia lần thứ hai đem Jeon Wonwoo ngăn lại.

Kế tiếp, Jeon Wonwoo đi bên nào, Ông chủ Vạn liền hướng bên đó ngăn đón, hoàn toàn không cho Jeon Wonwoo có cơ hội rời khỏi toilet.

"Ông chủ Vạn , mời ngài tránh đường một chút." Jeon Wonwoo làm sao cũng không thoát được Ông chủ Vạn ngăn trở, trong lòng lo lắng đưa tay đi đẩy thân hình mập mạp của Ông chủ Vạn ra.

"Wonwoo, hai chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng, để lãng phí chẳng phải là rất đáng tiếc !" Ông chủ Vạn lại thừa cơ hội nắm chắt lấy tay Jeon Wonwoo, sử dụng chút lực kéo hắn vào trong lòng ngực của mình. Cũng không thèm che dấu mục đích, lòng như lửa đốt mân mê miệng nghĩ muốn cường hôn Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn , ngài buông tay..." Jeon Wonwoo nghiêng đầu né tránh cái miệng heo của Ông chủ Vạn thấu tới, nhưng mà làm sao cũng giãy không ra cánh tay bị nắm bên hông.

Ông chủ Vạn mượn thân hình mập mạp cùng sức mạnh làm ưu thế ngăn chặn Jeon Wonwoo, miệng lần thứ hai ghé qua...

Kim Mingyu đi đến trước cửa toilet, theo khe hở nhìn thấy hai nam nhân đang ở bên trong dây dưa cùng một chỗ, trong lòng liền mắng trơ trẽn, có cần gấp đến mức ở cái nơi lộ liễu trong toilet mà làm không. Kim Mingyu cũng không định đi vào, xoay người liền chuẩn bị rời đi.

"Ông chủ Vạn , ngài..." Đột nhiên trong toilet vang lên một thanh âm quen thuộc, Kim Mingyu dừng lại động tác xoay người, đột nhiên đẩy cửa ra.

"Ông chủ Vạn thật là hăng hái." Kim Mingyu trào phúng nhìn hai người đang sửng sốt trong phòng. Cánh tay mập mạp của Ông chủ Vạn còn đang ôm lấy lưng Jeon Wonwoo, vẻ mặt Jeon Wonwoo kinh hoảng. Có phải do bị mình chính mắt bắt gặp, không còn biện pháp nói dối cho nên chột dạ ! ? Đối mắt Kim Mingyu khi đảo qua Jeon Wonwoo hoàn toàn mang theo khinh thường.

"Kim... Kim tổng..." Ông chủ Vạn vội vàng buông Jeon Wonwoo ra, xấu hổ mỉm cười. Công ty Ông chủ Vạn cùng Kim thị có chút làm ăn, cùng Kim Mingyu coi như là sơ giao, tuy rằng không thể gọi là bạn bè, nhưng bị người bắt gặp loại chuyện này tóm lại cũng cảm thấy không được tự nhiên.

"Mời Ông chủ Vạn cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy." Kim Mingyu vừa nói chuyện vừa đưa tay chuẩn bị đóng cửa phòng toilet.

"Kim Mingyu!" Jeon Wonwoo vội vàng chạy đến trước mặt Kim Mingyu, gắt gao nắm chặt cánh tay y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro