Chương 106 107 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


106 Giá họa

"Kim tổng quen biết hắn! ?" Nghe được Jeon Wonwoo kêu tên Kim Mingyu, còn nắm lấy tay y không buông. Ông chủ Vạn chỉ chỉ Jeon Wonwoo nghi ngờ hỏi.

"Hắn là một trai bao mà tôi từng bao dưỡng." Kim Mingyu sắc mặt chán ghét hất bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, nhìn đến sắc mặt Jeon Wonwoo trong nháy mắt trở nên trắng bệch, y cũng không thèm quan tâm, quay đầu cùng Ông chủ Vạn nói chuyện.

" trai bao ! ?" Ông chủ Vạn không nghĩ sẽ hỏi ra đáp án như vậy. Trước giờ cùng Jeon Wonwoo tiếp xúc, Ông chủ Vạn thấy hắn trung thực, người lại yếu đuối dễ khi dễ, mới một lần lại một lần nổi lên sắc tâm. Jeon Wonwoo có nhìn thế nào cũng không giống một trai bao , Ông chủ Vạn kinh ngạc rất nhiều, ánh mắt quái dị nhìn về phía Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn nếu thích, vậy đem hắn tặng cho ông cũng được." Kim Mingyu phóng khoán mở miệng, xem Jeon Wonwoo như một vật phẩm bình thường tặng ra ngoài.

"Kim... Kim Mingyu..." Môi Jeon Wonwoo run rẩy, không thể tin nhìn Kim Mingyu, muốn lần thứ hai bắt lấy tay y nhưng lại sợ bị hất ra, hai tay luống cuống giơ lên giữa không trung.

"Tôi sao lại không biết xấu hổ mà đi đòi người của Kim tổng. Vừa nãy trong quán rượu hắn tìm cách tiếp cận tôi, muốn tôi theo vào toilet, tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả khi vào đến toilet hắn liền sáp lại, tôi nhất thời nhịn không được liền... Thành thật xin lỗi Kim tổng." Ông chủ Vạn trên thương trường lăn lộn nhiều năm, là một kẻ khôn khéo. Vừa thấy thái độ của Kim Mingyu đối Jeon Wonwoo, liền biết quan hệ của hai người là gì rồi, đại khái là kẻ làm ấm giường đi, Kim Mingyu khẳng định sẽ không biết Jeon Wonwoo đang làm việc tại công ty của Ông chủ Vạn . Bất quá nếu Kim Mingyu đã bao nuôi Jeon Wonwoo, thì cũng coi như là người của y, Ông chủ Vạn đương nhiên không muốn đắc tội Kim Mingyu mà nói ra là mình quấy rối Jeon Wonwoo, ngược lại bịa ra một câu chuyện nói dối để đổ hết tội lỗi lên đầu Jeon Wonwoo.

"Ông chủ Vạn ! Ông..." Vừa mới bị Ông chủ Vạn dâm loạn, hiện tại lại bị hắn giá họa, Jeon Wonwoo quay đầu phẫn nộ trừng kẻ có gương mặt mập mạp kia.

"Kim tổng, tôi còn có chút việc không quấy rầy hai người, xin phép đi trước." Ông chủ Vạn sợ nói tiếp sẽ lộ ra dấu vết, nhanh chóng ngắt lời Jeon Wonwoo, vội vàng tìm lý do mượn cớ ly khai.

"Ông chủ Vạn !" Jeon Wonwoo đuổi theo, muốn gọi hắn về giải thích rõ ràng.

"Có phải hay không vừa vừa rồi còn chưa thỏa mãn, không nỡ để người ta đi!" Thanh âm trào phúng của Kim Mingyu ở sau lưng vang lên, làm Jeon Wonwoo lập tức dừng lại cước bộ.

"Kim Mingyu... em... em không phải... anh..." Jeon Wonwoo lập tức chạy về bên cạnh Kim Mingyu, nắm cánh tay y muốn đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, nhưng càng khẩn trương thì càng không biết nên giải thích làm sao, lắp bắp hơn nữa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Buông ra!" Kim Mingyu lại cho rằng Jeon Wonwoo khẩn trương luống cuống là bởi vì chột dạ, lần thứ hai dùng lực hất bàn tay hắn ra, thiếu chút nữa làm cho Jeon Wonwoo không phòng bị té xuống đất. Nhưng Kim Mingyu không thèm liếc nhìn một cái, nhanh chóng ra khỏi toilet.

"Kim Mingyu Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo chạy đuổi theo, đi theo phía sau Kim Mingyu không ngừng gọi tên y.

Kim Mingyu không quay đầu lại vẫn tiếp tục đi về phía trước, hai người xuyên qua đám người nhốn nháo trong quán bar, hành động kỳ lạ khiến nhiều người vây xem, bất quá khi nhìn đến bộ dáng nổi giận đùng đùng của Kim Mingyu, liền chủ động tránh ra một đường.

Jeon Wonwoo theo Kim Mingyu chạy tới bãi đỗ xe.

"Lên xe!" Kim Mingyu mở cửa xe, trầm mặt quát Jeon Wonwoo đang đứng đối diện không ngừng thở dốc.

"Kim... Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo vừa mới ngồi vào vị trí phó lái, liền lập tức mở miệng muốn hướng Kim Mingyu giải thích.

"Câm miệng!" Kim Mingyu thanh sắc câu lệ gầm nhẹ một tiếng, dọa Jeon Wonwoo sợ đến phát run, ngoan ngoãn không dám tái hé răng.

Kim Mingyu khởi động xe chạy về nhà.

107 Hết hy vọng

"Thu dọn đồ của cậu, lập tức cút đi cho tôi!" Hai người vừa mới vào cửa, Kim Mingyu liền hướng Jeon Wonwoo thanh sắc câu lệ giận dữ hét.

"Kim Mingyu Kim Mingyu... sự tình không phải như vậy... Ông chủ Vạn ông ta..." Jeon Wonwoo lo lắng đến phát khóc, nắm lấy quần áo Kim Mingyu liều mạng muốn giải thích.

"Jeon Wonwoo, cậu có bao nhiêu khát khao bị nam nhân thượng, ngay cả Ông chủ Vạn cái loại hàng đó cũng đi câu dẫn, tôi xem cậu làm trai bao không phải vì kiếm tiền, mà là muốn có càng nhiều nam nhân làm cậu đi." Kim Mingyu không đợi cho Jeon Wonwoo nói xong liền ngắt lời hắn, dù sao từ lần phát hiện bị lừa gạt, Kim Mingyu cũng đã mất đi tín nhiệm đối với Jeon Wonwoo. Vô luận hắn có giải thích cái gì, y đều cảm thấy hắn đang nói dối. Huống chi hôm nay trong toilet ở quán bar tận mắt nhìn thấy Jeon Wonwoo cùng Ông chủ Vạn có động tác ái muội, còn có lời nói của Ông chủ Vạn , Kim Mingyu càng thêm tin rằng Jeon Wonwoo ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác.

"Kim Mingyu... em không có câu dẫn Ông chủ Vạn ... là ông ta... A..." Jeon Wonwoo vừa mới mở miệng, đột nhiên thân thể liền bị Kim Mingyu ấn trên vách tường.

"Jeon Wonwoo cậu muốn đàn ông phải không, lúc trước mỗi đêm đều làm tình cũng không thỏa mãn được cậu, vậy hôm nay tôi liền làm một lần đến khi cậu hài lòng mới thôi." Kim Mingyu khi nói chuyện đã muốn đưa tay cởi lấy dây lưng Jeon Wonwoo.

"Kim Mingyu, không cần!" Jeon Wonwoo vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi giam cầm của Kim Mingyu, đây cũng là lần đầu tiên hắn phản kháng y. Nhưng Jeon Wonwoo vô luận như thế nào cũng không muốn ở tình hướng này cùng Kim Mingyu phát sinh quan hệ.

"Vừa rồi với Ông chủ Vạn thì nhu thuận nghe lời, hiện tại ở trước mặt tôi lại giở trò trinh tiết." Jeon Wonwoo phản kháng càng thêm chọc giận Kim Mingyu, y đưa tay đến phía sau Jeon Wonwoo vói vào trong quần, ngón tay muốn trực tiếp sáp nhập hậu huyệt.

"Kim Mingyu không cần..." Thanh âm Jeon Wonwoo đã hỗn loạn một tia nức nở, hai mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước, ánh mắt cầu xin nhìn Kim Mingyu.

"Thực mẹ nó làm cho người ta mất hứng. Jeon Wonwoo cậu cho rằng chuyện tới nước này tôi còn muốn cùng cậu làm sao, cậu nơi kia không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông làm qua, nghĩ tới liền khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm. Lúc trước tôi vậy mà còn dùng lưỡi liếm qua nơi đó, không biết sau này miệng có hay không sẽ bị thối rửa." Bộ dáng đáng thương của Jeon Wonwoo làm cho tâm Kim Mingyu sinh ra cảm giác không đành lòng, căm giận rút bàn tay ra khỏi quần hắn. Nhưng Kim Mingyu muốn áp chế thương tiếc của mình đối với Jeon Wonwoo, liền nói ra lời đả kích nhằm tổn thương hắn, cũng chính là nhắc nhở mình không nên lại bị biểu tình của Jeon Wonwoo lừa gạt.

"Em không có bị đàn ông... không phải... trai bao ..." Sắc mặt Jeon Wonwoo càng trở nên tái nhợt, nghĩ muốn giải thích cho Kim Mingyu chuyện mình không phải là trai bao , mặc kệ hậu quả sẽ như thế nào, hiện tại quan trọng nhất là phải đem hiểu lầm nói rõ.

"Jeon Wonwoo, tôi cho cậu biết không phải tôi thấy trai bao ghê tởm, mà tôi cảm thấy chính cậu mới ghê tởm. Nhìn lại bộ dáng phóng đãng của cậu khi ở trên giường xem, mỗi lần đều chủ động mở chân ra để cho tôi làm, còn khẩn cấp cầu tôi nhanh lên cắm vào, chỉ bị sáp nhập hậu mặt cũng có thể bắn ra. Jeon Wonwoo, thân thể cậu đúng là dâm loạn – không thể thiếu hơi đàn ông!" Kim Mingyu căn bản không cho Jeon Wonwoo có cơ hội nói chuyện, dùng lời tra tấn, nhục mạ đối phương. Lúc nãy khi nhìn thấy hắn cùng Ông chủ Vạn ở một chỗ, cảm giác bị lừa gạt cùng phản bội lập tức xông lên não y, làm tâm y đau đớn, tựa hồ hiện tại chỉ khi nhìn thấy Jeon Wonwoo thống khổ, trong lòng y mới có thể dễ chịu hơn một chút.

"Kim Mingyu..." Lời nói lần này của Kim Mingyu làm Jeon Wonwoo lập tức suy sụp, hai mắt nháy mắt mất đi ánh sáng, trở nên trống rỗng vô thần. Chuyện trai bao có thể giải thích rõ ràng, nhưng cái Kim Mingyu chán ghét không phải là thân phận trai bao , mà là chính hắn. Nguyên lai lúc trước bởi vì thương y cho nên không hề cố kỵ chủ động nghinh hợp, nhưng trong mắt Kim Mingyu lại là như thế, hết thảy những ôn nhu ngọt ngào cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Jeon Wonwoo há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn mà khô khốc, trong miệng nhỏ giọng gọi tên Kim Mingyu.

"Cậu cũng xứng để gọi Kim Mingyu sao, hiện tại chỉ cần nghe cậu gọi tên tôi thì đã cảm thấy ghê tởm rồi. Lúc trước giả bộ nhu thuận nghe lời còn làm ra bộ dáng như thích tôi, hiện tại xem ra bất quá cũng chỉ là nịnh nọt lấy lòng, muốn từ chỗ của tôi lấy thêm càng nhiều tiền. Sao vậy, hai tờ chi phiếu tôi đưa cậu còn chưa đủ sao, cùng thằng đàn ông khác lên giường sau lưng tôi chắc nhiều tiền lắm đi." Kim Mingyu chỉ lo nhục mạ Jeon Wonwoo, cũng không quản mình nói chuyện trước sau không ăn khớp. Vừa rồi còn nói Jeon Wonwoo làm trai bao là vì dục vọng, hiện tại lại nói hắn là vì tham tiền. Kim Mingyu nói ra lời khó nghe như vậy, là muốn trong lòng thống khoái, nhưng sau khi nói xong, trong lòng lại cảm thấy nóng nóng đau đau.

Nguyên lai Kim Mingyu đã sớm nhìn ra mình thích y, nhưng y vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn nó như trò cười mà thôi. Jeon Wonwoo hiện tại cảm thấy may mắn vì lúc trước chưa nói với y chuyện hắn đã yêu thầm y mười năm, nếu nói ra có lẽ sẽ bị y giễu cợt trào phúng. Quên đi, cái gì trai bao ! ? Cái gì yêu thầm! ? Cùng không tất yếu phải cho Kim Mingyu biết, dù sao cho tới giờ y cũng chưa từng để ý qua. Cứ như vậy chấm dứt đi, lúc trước liều lĩnh trả giá, chung quy cũng không đạt được kết cục mà mình mong đợi.

Jeon Wonwoo ngơ ngác hướng phòng mình đi qua.

108 Khổ sở

"Jeon Wonwoo!" Kim Mingyu nhìn chăm chú thân thể lung lay của Jeon Wonwoo, biết hắn định đi vào phòng thu dọn đồ đạc. Jeon Wonwoo sẽ lập tức rời đi, hai người từ nay về sau sẽ không còn bất cứ liên hệ nào. Kim Mingyu nghĩ đến đây, đáy lòng đột nhiên sinh ra một trận khủng hoảng không thể giải thích, nhịn không được hướng bóng dáng Jeon Wonwoo rống lớn một tiếng.

Jeon Wonwoo lại giống như mất đi thính giác, đối với gầm rú của Kim Mingyu mắt điếc tai ngơ, không nói lời nào, không quay đầu lại, chỉ là cuối thấp đầu nghiêng ngã lảo đảo đi vào phòng mình, trên đường đi va phải sô pha xém chút té sấp xuống, cũng đờ đẫn không có bất luận phản ứng gì.

Jeon Wonwoo đi vào phòng, biến mất khỏi tầm mắt Kim Mingyu. Khủng hoảng trong lòng y lại không ngừng tăng lên, cũng rất nhanh vọt vào trong phòng.

Jeon Wonwoo lấy ra mấy món đồ mà lúc trước đem từ nhà mình đến, một lược sửa sang lại bỏ vào vali.

"Nhanh thu thập rồi cút đi! Ngày mai tôi sẽ đem bán căn nhà này, cậu ở đây một đoạn thời gian, ngay cả không khí đều trở nên vẩn đục." Kim Mingyu liều mạng áp chế ý niệm muốn giữ Jeon Wonwoo lại, nói ra lời đả thương người khác, bức bách tim mình phải cứng rắn lên.

Động tác thu dọn của Jeon Wonwoo khẽ động một chút, trong lòng Kim Mingyu căng thẳng, hắn hiện tại đặc biệt hy vọng Jeon Wonwoo có thể xoay người cãi lại mình vài câu, cho dù là mắng chửi cũng tốt hơn chính mình một người tự biên tự diễn, áp lực không khí sắp đem y bức đến điên rồi. Nhưng Jeon Wonwoo cũng chỉ tạm dừng một lúc, rồi lại tiếp tục cuối đầu không lên tiến thu dọn tiếp.

"Đây là hai tờ chi phiếu lúc trước anh cho, còn có áo sơmi anh tặng." Jeon Wonwoo sửa sang lại xong, đi đến trước mặt Kim Mingyu, đem chi phiếu cùng áo sơmi trả lại cho y.

"Cậu chẳng phải muốn nó lắm sao, còn giả mù sa mưa trả lại cho tôi làm chi. Cái áo sơ mi cậu từng mặc qua kia không biết có bệnh truyền nhiễm gì không nữa, cậu thuận tiện ném vào thùng rác luôn đi." Kim Mingyu không nhận đồ mà Jeon Wonwoo đưa cho, y không muốn cứ như vậy cắt đứt với hắn không còn một mảnh, hai người một chút kỷ niệm nhớ lại đều không có, nhưng lại vô pháp nói ra lời muốn hắn ở lại. Chỉ có thể giả bộ không sao, tỏ vẻ chính mình đối với những thứ kia căn bản là không cần.

Sắc mặt Jeon Wonwoo vốn là không có chút huyết sắc đã muốn trong suốt thêm vài phần, nhưng cũng không có phản bác Kim Mingyu, đem chi phiếu để lên bàn, áo sơmi thì xếp lại bỏ vào trong vali.

"Tôi đi đây, tạm biệt." Jeon Wonwoo nhất vali chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua bên người Kim Mingyu, nhỏ giọng chào một tiếng. Nếu không phải toàn bộ lực chú ý của y đều tập trung trên nhất cử nhất động của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu chắc chắc sẽ không nghe được câu chào tạm biệt kia.

Kim Mingyu nắm chặt tay, móng tay bấm vào trong thịt, mới nhịn xuống xúc động muốn đem Jeon Wonwoo kéo vào trong ngực.

Trong phòng khách truyền đến tiếng mở rồi đóng cửa, tâm Kim Mingyu tựa hồ lập tức lâm vào hư không.

Jeon Wonwoo không có mục đích đi trên đường, hiện tại hắn không dám về nhà, sợ mẫu thân nhìn thấy bộ dáng sa sút của hắn mà lo lắng khổ sở.

"Đi mà không nhìn đường hả!" Bị Jeon Wonwoo đụng vào, người qua đường mất hứng quát một câu.

Jeon Wonwoo lại không có bất luận phản ứng gì, biểu tình đờ đẫn, hai mắt trống rỗng vô thần cũng không biết đang nhìn đi đâu.

"Bệnh thần kinh!" Người qua đường cho rằng gặp phải người điên, chửi nhỏ một tiếng rồi nhanh đi mất.

Jeon Wonwoo tiếp tục đi về phía trước, đây là khoảng thời gian lý tưởng của buổi tối, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, hai bên đường sa hoa trụy lạc, người đến người đi cảnh tượng nhiệt náo. Thế nhưng trong đám người đông đúc , thân thể gầy yếu đơn bạc của Jeon Wonwoo càng có vẻ cô đơn tịch mịch.

Người yêu anh nhất chính là em

Sao anh nỡ để em khổ sở

Giờ khắc mà em cần anh nhất

Anh một câu cũng không nói ra

Khi đi ngang qua một quán bar, bên trong truyền ra một giọng ca trầm buồn, Jeon Wonwoo dừng bước lại, nhỏ giọng hát theo.

Người yêu anh nhất chính là em

Sao anh nỡ để em khổ sở

Vì anh trả giá nhiều như thế

Anh lại chưa từng cảm động qua

Kim Mingyu, em đã trả giá hết thảy, anh có phải hay không cho tới bây giờ đều chưa từng cảm động qua! ? Khi Jeon Wonwoo ngẩng đầu, nước mắt cố nhịn thật lâu cuối cùng cũng chảy dài trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro