Chương 109 110 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


109 Tịch mịch

"Ngô..." Kim Mingyu đầu đau như búa bổ từ trên giường ngồi dậy, tối hôm qua lại trằn trọc đến chịu không nổi mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Jeon Wonwoo rời đi đã qua một tuần lễ, Kim Mingyu vẫn như trước ở lại trong căn nhà này, trãi qua cuộc sống mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Từ sau ngày Jeon Wonwoo rời đi, Kim Mingyu cố gắng áp chế cảm giác khác thường trong lòng, cái gì khổ sở! ? Cái gì luyến tiếc! ? Là hắn lừa gạt mình trước, còn ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác. Kim Mingyu liều mạng nghĩ là Jeon Wonwoo không tốt, sau khi an ủi mình một phen, trong lòng vẫn có cảm giác giống như thiếu thiếu chút gì, hơn nữa một mình ở trong căn nhà trống rỗng, y càng cảm thấy cô đơn tịch mịch, giống như mọi không khí ấp áp trong nhà đều bị Jeon Wonwoo mang theo.

Kim Mingyu thật sự không biết mình nên làm cái gì, nhàm chán ngồi vào sa lông mở TV, theo thói quen tính giơ cánh tay lên, nhưng bên người lại không có bả vai cho y khoát. Trong TV chiếu một tiết mục hài, khi quay đầu cũng không có ai có thể cùng nhau thảo luận nói giỡn. Kim Mingyu vô luận làm cái gì đều không tự chủ nhớ tới Jeon Wonwoo, hay là đi ngủ, ngủ rồi sẽ có thể đem Jeon Wonwoo từ trong đầu đuổi đi.

Kim Mingyu tắm rửa sạch sẽ chui vào ổ chăn, rõ ràng vẫn là chăn điệm kia, nhưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo muốn chết, đem chăn bọc từ đầu đến chân, cũng không cảm thấy ấm áp bao nhiêu, Kim Mingyu đem nguyên nhân đổ thừa cho thời tiết hôm nay không tốt, khống chế bản thân không suy nghĩ đến lúc trước có một thân thể ấm áp để ôm vào trong ngực.

Tắt đèn, Kim Mingyu bắt buộc chính mình tiến vào giấc ngủ, nhưng càng muốn ngủ trong đầu lại càng thanh tỉnh. Lúc Jeon Wonwoo còn ở, hai người không có khả năng ngủ sớm như thế, lúc này nhất định là ở trên giường mây mưa thất thường. Nghĩ đến đây, Kim Mingyu trong đầu tự động hiện ra các loại tư thế lúc hai người hoan ái, còn có cảm giác mất hồn khi tiến vào hậu huyệt chặt khít kia.

"Chết tiệt!" Kim Mingyu nhỏ giọng chửi một tiếng, nhưng cũng nhịn không được đưa tay vói vào trong quần ngủ nắm lấy dương vật đã bán cương.

Nhưng chính mình lấy tay tự an ủi sao có thể sảng khoái bằng khi cả hai cùng ân ái. Kim Mingyu muốn để cho Jeon Wonwoo giúp mình khẩu giao, cái lưỡi thấp hoạt cao thấp liếm lộng trụ thịt cứng rắn, đầu lưỡi đỉnh tiến lỗ nhỏ kích thích càng nhiều dâm dịch chảy ra, còn dùng khoang miệng dùng ấm áp đem dương vật gắt gao vây trụ.

"Wonwoo..." Kim Mingyu mở miệng nhẹ giọng rên rĩ. Mỗi lần tới loại thời điểm này, Kim Mingyu sẽ khẩn cấp muốn đi vào bên trong thân thể Jeon Wonwoo. Y muốn tách ra hai chân thon dài của hắn, quỳ ghé vào giữa hai chân hắn, đem đầu lưỡi liếm tiến hậu huyệt, đem lỗ nhỏ vừa khô khốc vừa chặt khít kia nhanh liếm đến thấp nhuyễn, rồi đem dương vật trướng đau của mình thống một cái đi vào, điên cuồng đích trừu sáp, giao hợp...

Tiếp theo, Jeon Wonwoo chắc chắn sẽ khe khẽ gọi tên của mình, chất giọng rên rĩ khàn khàn mê người kia khiến cho Kim Mingyu càng thêm tâm dương khó nhịn, lần lượt trừu sáp ra vào, dương vật ma xát làm bên trong vách tường trở nên trắng nị, kích thích quy đầu càng trướng càng tê...

"Wonwoo Wonwoo..." Kim Mingyu liên thanh gọi tên, tinh dịch nùng trù bắn ở trên tay.

"Hô..." Kim Mingyu rên dài một tiếng, tình cảm mãnh liệt rút đi, phòng ngủ lại trở về hắc ám, một người nằm trên chiếc giường đôi to như vậy lại càng cảm thấy cô đơn.

Kim Mingyu rời giường thu dọn một chút rồi lại quay về giường nằm, nghĩ rằng thân thể sau khi bắn tinh sẽ mệt mỏi có thể nhanh chóng ngủ đi, nhưng vẫn là quay qua quay không ngủ được, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà, thẳng đến khi tinh thần cực độ mệt mỏi mới miễn cưỡng ngủ mất.

Ngày hôm sau cũng như thế, Kim Mingyu cảm thấy không có việc gì làm nên lên giường sớm, ngủ không được liền bất giác nhớ đến Jeon Wonwoo, rồi mới nghĩ muốn hắn mà bắt đầu thẩm du.

Kim Mingyu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, chẳng lẽ chính mình cứ vậy mà ỷ lại vào Jeon Wonwoo! ? Hắn bất quá chỉ là một trai bao do mình bao dưỡng, thời gian hai người sống chung cũng không quá lâu, cùng Yoon Jeonghan bên nhau năm năm, sau khi chia tay không phải mình cũng sống rất tốt đó sau. Kim Mingyu nghĩ như vậy nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ việc sau khi hắn cùng Yoon Jeonghan chia tay, nếu không phải có Jeon Wonwoo cẩn thận chăm sóc, ôn nhu làm bạn, tổn thương ở trong lòng làm sao có thể liền vô hình biến mất không thấy.

Kim Mingyu vì không muốn để cho mình mỗi đêm nghĩ đến Jeon Wonwoo mà thẩm du, ban ngày bắt đầu liều mạng làm việc, mỗi ngày đều làm mình mệt đến sức cùng lực kiệt, đến tối mới có thể ở cực độ mệt mỏi cùng buồn ngủ mà mau chóng đi vào giấc ngủ.

110 Thói quen

Khi Kim Mingyu rửa mặt xong ra khỏi phòng ngủ, theo thói quen tính hít một hơi, nhưng trong không khí rốt cuộc cũng không ngửi thấy mùi thơm phát ra từ nhà bếp.

Kim Mingyu đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra sữa mà Jeon Wonwoo mua trước khi rời đi, nhưng mà chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Bữa sáng ngày mai tính sao đây! ? Hay cứ dựa theo loại này đi siêu thị mua một thùng cũng được. Sữa Jeon Wonwoo mua bất quá cũng chỉ là loại phổ biến thông thường, khẩu vị so với những loại sữa khác cũng không khác mấy, chỉ là Kim Mingyu đã uống quên rồi nên không muốn đổi.

Một ly sữa chỉ cần đứng ở nhà bếp uống là được, nhưng y vẫn như trước bước ra bàn ăn ngồi xuống, sau khi đổ ra ly thì nhìn cái ghế ở đối diện kinh ngạc thất thần.

Hôm nay là thứ bảy, Kim Mingyu không có lời mời nào. Lúc y muốn thoải mái thì lại bận rộn muốn chết, chính là hiện tại thật muốn cấm đầu bận rộn làm việc để quên đi người kia, ngược lại lại quá nhàn rỗi.

Đối với Kim Mingyu, khó khăn nhất không phải là tiêu phí thời gian như thế nào, cho dù là ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, thời gian cũng có thể từng chút từng chút trôi qua. Nhưng còn cơm trưa biết giải quyết như thế nào đây! ? Một tuần nay, Kim Mingyu đã gần như ăn qua tất các loại "Mỹ thực", có những loại sơn trân hải vị lúc trước khi còn cùng Yoon Jeonghan nếm qua, những món vừa quý lạ lại ngon, cũng có những món ăn dân dã mà người khác cực lực đề cử, đều giống nhau không hợp khẩu vị của y. Kim Mingyu nghĩ muốn uống canh cá trích do Jeon Wonwoo hầm, muốn ăn cháo gạo nếp do hắn nấu, muốn ăn một bữa cơm gia đình bình thường do Jeon Wonwoo làm... Càng nghĩ thì những "Mỹ thực" trước mắt càng khó có thể nuốt xuống, nhưng mà Kim Mingyu lại không có cách nào ngăn cản bản thân không nghĩ đến nữa.

Kim Mingyu lo lắng hồi lâu cũng không biết nên giải quyết vấn đề cơm trưa như thế nào, nếu ra ngoài ăn chỉ tổn gây thêm sức ép cho dạ dày, hay là đi chợ mua chút thực phẩm tự mình nấu cũng tốt lắm, tuy rằng trù nghệ so ra kém Jeon Wonwoo, nhưng dạ dày chính mình nói sao cũng sẽ không ghét bỏ cơm do mình nấu đi.

"Dì ơi, rau này bán sao đây! ?" Kim Mingyu đi ô-tô tới chợ, tuy rằng lúc trước vẫn thường cùng Jeon Wonwoo đi mua thức ăn, nhưng là khi đó có Jeon Wonwoo, y chưa từng quan tâm xem sạp hàng nào bán đồ tươi, ai bán giá cả phải chăng không gạt người, nên hiện tại Kim Mingyu vẫn như trước không hề có kinh nghiệm mua thức ăn, liền lựa đại một sạp, tùy tiện chỉ vào một loại rau xanh trông thuận mắt.

"Ba khối rưỡi một cân, Wonwoo đâu! ?" Kim Mingyu hỏi cũng thực vừa vặn đúng vào sạp hàng lúc trước Jeon Wonwoo thường hay đến mua. Người phụ nữ trung niên nói với Kim Mingyu, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn hướng phía sau Kim Mingyu xem xét.

"A! ?" Kim Mingyu làm sao nghĩ vị đại thẩm này lại quen biết Jeon Wonwoo, bị hỏi nhất thời không kịp phản ứng ngây ngẩn cả người.

"Wonwoo không đi cùng cậu sao! ? Lúc trước đều là Wonwoo thường xuyên một mình đến mua thức ăn, hôm nay sao lại là cậu! ?" Đại thẩm nhìn hồi lâu, xác định phía sau Kim Mingyu không có ai mới thu hồi tầm mắt, hiển nhiên so với Kim Mingyu, đại thẩm thích Jeon Wonwoo đến mua thức ăn hơn.

"Hắn có việc. Tôi mua cái này, làm phiền cân giúp." Kim Mingyu cảm thấy với người xa lạ không tất yếu phải giải thích nhiều nên tùy tiện nói một câu, tùy tay nhặt một chút thực phẩm đưa cho đại thẩm.

"Nể mặt Wonwoo, tính cậu ba khối là được rồi. Đúng rồi, lần sau lúc hai người các cậu đến mua thức ăn, cậu cũng nên xách giúp Wonwoo một chút. Wonwoo gầy như vậy, cái gì cũng xách, đến đi đường cũng lung lay, cậu không xót tôi đứng xem cũng thấy xót." Đại thẩm một bên gói đồ một bên liên miên cằn nhằn quở trách Kim Mingyu.

"A." Kim Mingyu tiếp nhận đồ ăn rồi thanh toán tiền. Lời nói của đại thẩm làm y có chút khó chịu, mình có quá đáng như vậy không! ? Ngay cả người bên ngoài đều chú ý tới, chính mình lại không nhận ra sao.

111 Bóng dáng

Kim tiên sinh , Kim tiên sinh ..." Kim Mingyu mua xong đồ đang dự định rời khỏi chợ, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một chỗi tiếng hô lớn.

"Có chuyện gì sao! ?" Kim Mingyu xoay người, chính là người bán cá mà lúc trước mình mang Jeon Wonwoo đến mua, liền lịch sự chào rồi đi qua.

"Hôm nay có cá trích rất tươi, Kim tiên sinh mua một con đi! Nhưng sao không thấy Jeon tiên sinh đi chợ cùng anh! ?" Người bán cá nhiệt tình tiếp đón Kim Mingyu, nhìn thấy y đi một mình liền thuận miệng hỏi một câu.

"Hắn có việc." Kim Mingyu đành phải trả lời lại một lần, bất quá là người bán hàng ở chợ không có thâm giao gì, lại một người rồi một người hỏi thăm Jeon Wonwoo, y chưa bao giờ biết nhân duyên của hắn lại tốt như thế. Lúc trước khi Jeon Wonwoo làm việc ở Kim thị , một là tổng giám đốc cao cao tại thượng, một là nhân viên phổ thông bình thường, Kim Mingyu ngay cả quan hệ của hai người cũng sợ không cho nhân viên trong công ty biết, vậy mà giờ lại có quá nhiều người hỏi thăm Jeon Wonwoo. Kim Mingyu không phải không biết, chỉ là cho tới giờ đều không để tâm mà thôi.

"Nếu Jeon tiên sinh không có tới, tôi đây liền để anh chọn một con. Anh xem con này đi! ? Kim tiên sinh yên tâm, tôi hiện tại sao còn dám bán hàng kém chất lượng cho anh, anh đem về cho Jeon tiên sinh nhìn xem, tuyệt đối bảo đảm hắn vừa lòng." Bởi vì Jeon Wonwoo thường xuyên đến mua cá, cho nên người bán cá nghĩ Kim Mingyu nhất định sẽ mua, cũng không cần đợi Kim Mingyu mở miệng nói mua hay không mua, liền tự mình đi chọn cá. Người bán cá nhìn thấy Kim Mingyu lộ vẻ do dự, cho rằng y còn để ý đến chuyện mình gạt y lúc trước, ngượng ngùng cười cười.

"Tôi... không định sẽ làm cá." Kim Mingyu do dự, bởi vì Jeon Wonwoo đã đi rồi, còn bản thân mình không biết làm cá thì mua cá về để làm gì.

"Có Jeon tiên sinh còn cần gì đến anh động tay, nhìn Jeon tiên sinh mua cá giỏi như vậy nhất định cũng là hắn làm cá, Kim tiên sinh anh thật đúng là có lộc ăn. Cá ngon lắm, 11 khối rưỡi, anh yên tâm tôi không thu mắc thêm một phân tiền, không tin anh về nhà hỏi Jeon tiên sinh ..." Người bán cá một bên cân một bên không ngừng lải nhải.

"Tôi còn cần mua vài thứ, đi trước." Kim Mingyu ngắt lời người bán cá, tiếp nhận cá thanh toán tiền rồi vội vã ly khai. Y thật sự không muốn nghe người bán cá kia tả một câu Jeon tiên sinh hữu một câu Jeon tiên sinh . Một tuần nay Kim Mingyu cố gắng muốn quên đi cùng xem nhẹ ảnh hưởng của Jeon Wonwoo đối với mình, nhưng không ngờ khi đến chợ mua thức ăn, lại khắp nơi đều là bóng dáng của hắn.

Kim Mingyu cũng không có hứng tiếp tục đi dạo, cầm lấy đồ ăn cùng cá chuẩn bị trở về nhà. Rau xanh tùy tiện sào là có thể ăn, nhưng còn cá tính sao đây! ? Lấy trình nấu nướng của mình ra nấu chắc khó nuốt nổi, nhưng mua rồi chẳng lẽ đem ném đi! ?

"Kim Mingyu! ?" Ngay lúc Kim Mingyu phiền não phải xử lý sao với con cá mới mua, lại nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Kim Mingyu nghĩ thầm lại mấy vị ấy a, có phải hay không lại muốn hỏi một câu " Sao Jeon Wonwoo không đi cùng anh?" .

"Các ngươi là..." Kim Mingyu xoay người nhìn hai người đần ông đang tay trong tay đứng cùng một chỗ, nhìn có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở chỗ nào.

"Tôi là Kwon Soonyoung bạn học của Jeon Wonwoo, còn đây là ông xã tôi Lee Jihoon. Lần trước ở chợ chúng ta cũng từng gặp qua một lần, hôm nay chỉ một mình anh a, Wonwoo đâu sao không đi cùng anh! ?" Kwon Soonyoung tùy tiện tự giới thiệu, xoay đầu nhìn chung quanh Kim Mingyu.

"Hắn có việc." Kim Mingyu không thể không lần thứ ba nói những lời này. Y nhớ, đây là bạn học cũ của Jeon Wonwoo mà lần trước mình giả thành bạn trai của hắn gặp được, nhìn hai người đối diện tay trong tay, lại nhớ tới hiện trạng của mình và Jeon Wonwoo, trong lòng Kim Mingyu đặc biệt không biết tư vị.

"Anh về nói với Wonwoo một tiếng, khi nào có thời gian thì gọi cho tôi ra ngoài tụ họp một bữa. Cơm trưa hai người ăn cá a, tôi cũng phải về làm cho ông xã của mình mới được, BYEBYE." Kwon Soonyoung nhìn con cá trên tay Kim Mingyu nói đùa một câu, sau khi phất phất tay nói lời từ biệt, liền kéo Lee Jihoon đang đứng bên cạnh ly khai.

Kim Mingyu một mạch ra khỏi chợ lái xe về nhà, ít nhất khi về đến nhà chỉ còn một mình, sẽ không lại nghe ai đó nhắc đến cái tên Jeon Wonwoo này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro