Chương 118 119 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


118 Thổ lộ

Ban ngày, Jeon Wonwoo đem tinh lực tập trung trên công việc, còn có thể khống chế bản thân không nghĩ đến cái khác. Nhưng mà đến tối, nhất là khi nằm một mình trên giường chuẩn bị ngủ, những hình ảnh khi còn sống cùng Kim Mingyu cứ như một đoạn phim ngắn liên tục hiện lên trong đầu Jeon Wonwoo, có cảnh sau khi hai người tình nồng Kim Mingyu che chở ôm ấp hắn, cũng có cảnh lúc Kim Mingyu ngoan lệ vô tình đuổi hắn ra khỏi nhà, nhưng vô luận là ngọt ngào hay đau khổ, trong lòng Jeon Wonwoo đều cảm thấy đau muốn chết, nhưng lại không có biện pháp ngăn mình không nghĩ nữa.

Càng nghĩ, nước mắt liền không kiềm chế được mà tuôn ra, đưa tay lau đi một giọt lại chảy ra càng nhiều hơn. Jeon Wonwoo sợ mẫu thân ngủ cách vách sẽ nghe thấy tiếng khóc, dùng chăn trùm lại đầu, thân thể cuộn thành một đoàn chôn trong ổ chăn, cắn lấy môi không tiếng động nghẹn ngào khóc.

Jeon Wonwoo biết tính cách mình yếu đuối, không có cách đem Kim Mingyu lập tức triệt để quên đi, bằng không cũng sẽ không có gần mười năm thầm mến. Nhưng sự việc này dù là ở trên người ai, cũng không có khả năng xoay người liền quên.

Đã khóc, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, Jeon Wonwoo đứng dậy khỏi giường lấy quyển album đã lâu chưa lấy ra, lật từng trang từng trang, bên trong vẫn chỉ có ảnh chụp mơ hồ không rõ của Kim Mingyu, cùng Kim Mingyu sống chung một thời gian dài như thế, Jeon Wonwoo cũng không có chụp một bức ảnh rõ ràng nào của y. Kỳ thật có hay không có ảnh chụp chính diện của Kim Mingyu cũng đã không quan trọng, Jeon Wonwoo nghĩ có lẽ Kim Mingyu cũng giống như những bức hình mơ hồ này, theo thời gian cũng sẽ chậm rãi mơ hồ trong trí nhớ, cho đến khi hoàn toàn biến mất, hai người sau này cũng sẽ không gặp lại nhau.

"Wonwoo!" Kim Mingyu vọt tới trước mặt Jeon Wonwoo, vươn cánh tay muốn kéo hắn ôm vào ngực.

"Kim... tiên sinh, có chuyện gì sao! ?" Jeon Wonwoo lui về sau né tránh, hành động lễ phép nhưng thái độ xa lạ mà chào hỏi.

Kim tiên sinh ! ! ! Biểu tình vui mừng của Kim Mingyu nháy mắt cứng lại, cánh tay bán nâng cứng ngắt dừng lại giữa không trung." Cậu cũng xứng để gọi Kim Mingyu sao, hiện tại chỉ cần nghe cậu gọi tên tôi thì đã cảm thấy ghê tởm rồi " lời bản thân từng nói qua chuyển động trong não Kim Mingyu, lòng tràn đầy chua sót cùng bất đắc dĩ, chính mình đây là tự làm tự chịu, có thể trách được ai.

"Wonwoo thực xin lỗi, anh đã làm rõ, biết em không phải trai bao . Em đối với anh tốt như vậy, anh hẳn phải nên sớm phát hiện, nhưng vẫn mắt mù tâm manh trách lầm em. Thậm chí còn tin lời nói phiến diện của Ông chủ Vạn mà hoài nghi em, đuổi em ra khỏi nhà. Wonwoo, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là lỗi của anh..." Kim Mingyu không ngừng nói xin lỗi, lo lắng đến ngay cả nói chuyện đều có chút không đầu không đuôi. Đây là Kim Mingyu lần đầu tiên ở trước mặt Jeon Wonwoo bối rối như thế.

"Không quan hệ, đều đã là quá khứ." Jeon Wonwoo thản nhiên đáp một câu, ngữ điệu không mang theo bất luận tình cảm nào, giống như chuyện Kim Mingyu nói cùng mình không liên quan.

"Còn có... Còn có chuyện bản báo cáo tài chình, anh biết đều là do quản lý làm sai, đã cho ông ta thôi việc ... Wonwoo thực xin lỗi, anh ..." Kim Mingyu nhìn thấy biểu tình hờ hững của Jeon Wonwoo thì càng thêm kích động, hiện tại y tình nguyện để Jeon Wonwoo chửi mình hai câu thậm chí đá mấy đá cũng được, cũng tốt hơn bộ dáng cái gì đều không màng, điều này làm Kim Mingyu cảm thấy những kỷ niệm trước kia hai người sống chung đối với Jeon Wonwoo đã không còn là gì cả, hắn đã đem mình vứt khỏi trái tim rồi.

"Kim tiên sinh , anh còn chuyện gì khác không! ?" Jeon Wonwoo lịch sự ngắt lời Kim Mingyu, bộ dáng chuẩn bị muốn rời đi.

"Wonwoo, anh yêu em. Kỳ thật từ lâu anh đã..." Kim Mingyu dưới tình thế cấp bách tiến lên một bước nắm chặt cánh tay Jeon Wonwoo.

"Kim tiên sinh , tôi còn có việc, hiện tại phải về nhà." Biểu tình Jeon Wonwoo xuất hiện một tia buông lỏng, bất quá chỉ là trong nháy mắt, trên mặt rất nhanh liền khôi phục lại hờ hững, thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh khỏi kìm kẹp của Kim Mingyu, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn y.

"Wonwoo..." Kim Mingyu vô lực bỏ tay xuống, trơ mắt nhìn Jeon Wonwoo bước ngang qua đi vào nhà.

119 Thống khổ

"Mẹ, con đã về." Jeon Wonwoo lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà liền hướng nhà bếp hô một tiếng.

"Đi thay quần áo trước đi, cơm chiều sắp xong rồi." Mẫu thân từ phòng bếp nhô đầu ra.

"Mẹ, hôm nay làm việc hơi mệt, con muốn nghĩ một chút đã." Jeon Wonwoo hướng mẫu thân nói.

"Vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, chờ cơm chiều làm xong mẹ sẽ gọi." Mẫu thân lo lắng giơ tay lên sờ trán Jeon Wonwoo.

"Con không sao chỉ hơi mệt một chút, mẹ, còn về phòng đây." Jeon Wonwoo chột dạ quay đầu chỗ khác, sau khi mẫu thân gật đầu, liền vội vã trở về phòng ngủ.

Jeon Wonwoo đóng cửa phòng ngủ, lưng tựa vào vách cửa tay, đặt lên chỗ trái tim, tiếng tim đập quá nhanh vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Mỏi mệt nhắm mắt lại, nơi khóe mắt chảy ra giọt nước trong suốt, gương mặt hờ hững cố gắng bài ra trước mặt Kim Mingyu vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ.

Wonwoo, anh yêu em. Khi nghe đến Kim Mingyu nói những lời này, Jeon Wonwoo sao có thể bình chân như vậy! Đó là người hắn thầm mến mười năm a, mà người mà hắn nguyện trả giá hết thảy.

Nhưng nếu những lời này Kim Mingyu nói ra trước khi những thương tổn phát sinh, Jeon Wonwoo nhất định sẽ kích động đến trái tim đều có thể theo lòng ngực nhảy ra, đem nó trần trụi đưa đến trước mặt Kim Mingyu.

Nhưng là hiện tại, đã trãi qua việc bị Kim Mingyu hoài nghi, bị y nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà, đợi đến khi Jeon Wonwoo đã hoàn toàn hết hy vọng, Kim Mingyu lại đột nhiên chạy đến thổ lộ tình yêu. Jeon Wonwoo nghĩ nếu y yêu mình, như vậy những tổn thương lúc trước giải thích sao đây! ? Một vòng lẩn quẩn không thể tìm ra đáp án, Jeon Wonwoo cố chấp cho rằng nếu đã yêu thì không nên hoài nghi cùng xúc phạm. Thật ra nói vậy, chẳng qua là vì hắn không thể tin được Kim Mingyu yêu mình, sợ hãi bị tổn thương, cũng không dám cấm đầu vì tình yêu mà trả giá nữa.

Jeon Wonwoo đã đi được một lúc lâu, Kim Mingyu vẫn như cũ nhìn chăm chú vào phương hướng hắn đã đi.

Đây là trừng phạt mà Wonwoo dành cho mình sao! ? Lúc được hắn yêu sâu sắc, mình không không hề quý trọng, gây ra nhiều sai lầm, vô tình làm tổn thương hắn, hiện tại sao có thể chỉ dựa vào một câu "Ta yêu ngươi" đã nghĩ muốn vãn hồi mọi chuyện!

Kim Mingyu ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Jeon Wonwoo đóng chặt, thần sắc ảm đạm rời đi.

Từ lúc sáng tra rõ chuyện bản báo cáo, đến việc tìm Ông chủ Vạn ép hỏi chân tướng, rồi lại hướng Jeon Wonwoo thổ lộ và bị cự tuyệt, Kim Mingyu giằng co cả ngày cơ hồ là sức đầu mẻ trán. Sau khi về đến nhà, lao lực quá độ tê liệt nhắm mắt ngã xuống ghế sa lông.

Nếu Wonwoo còn ở, chỉ cần vừa vào cửa là có thể nhìn thấy ngọn đèn ấm áp, không cần một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng hắc ám, trên bàn cơm khẳng định đã sớm dọn xong bữa tối nóng hổi, không đến nỗi giống như bây giờ đói bụng đến đau cả dạ dày...

"Wonwoo Wonwoo..." Cổ họng khô khốc của Kim Mingyu khàn khàn phát ra tiếng gọi, bất đồng với trốn tránh lúc trước, đã xác nhận tình cảm, Kim Mingyu càng tưởng niệm về Jeon Wonwoo, điên cuồng tưởng niệm hết thảy những ôn nhu săn sóc của hắn... Nhưng là, càng nghĩ trong lòng y càng thống khổ hối hận, mỗi một tế bào trên thân thể đều cảm thấy đau đớn dày vò, nhắc nhở Kim Mingyu đã từng phạm một sai lầm không thể tha thứ.

Khi Kim Mingyu lần thứ hai mở mắt, khóe mắt phiếm hồng, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà, cả người đều bị sự cô độc cùng tịch mịch bao phủ.

120 Tưởng niệm

Kim Mingyu ngồi trên ghế sofa hồi lâu, thẳng đến khi vì dạ dày đói khát mà quặn đau từng đợt, mới không thể không đứng lên đi vào nhà bếp.

Vào bếp, Kim Mingyu cũng vô tâm nghiêm túc nấu cơm như hôm chủ nhật, tùy tay nấu một thứ đơn giản có thể lắp đầy bụng là được. Kim Mingyu nhớ lại Jeon Wonwoo lúc còn ở đây thường xuyên nấu cháo gạo nếp. Hiện tại trong tủ còn lưu lại một ít gạo lúc trước nấu dư, Kim Mingyu nghĩ thầm mình không biết nấu mấy món phức tạp, nhưng nấu cháo chắc vẫn có thể. Nhưng khi tìm được gạo, Kim Mingyu lại nhớ đây là do Jeon Wonwoo dùng tiền chính mình mua, trong lòng liền lại khó chịu.

Nấu cháo so ra dễ hơn xào rau, không cần nêm nếm gia vị, không cần sợ quá chín hay quá sống, chỉ cần gạo và nước, chú ý thêm chút lửa là có thể nấu thành. Nhưng chỉ đơn giản một chén cháo gạo nếp, lúc trước có Jeon Wonwoo hương vị vào miệng ngon ngọt nhu nhuyễn, hiện tại Kim Mingyu một mình lại buồn tẻ vô vị.

Kim Mingyu một mình ngồi trước bàn ăn cháo, một mình đi nhà bếp rửa bát, sau khi thu dọn sạch sẽ thì không biết tiếp theo nên làm cái gì, thầm nghĩ dù có mở TV thì khẳng định cũng xem không vô, dứt khoát liền trở về phòng ngủ.

Kim Mingyu tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn, vẫn như trước lăn qua lộn lại ngủ không được. Một ngày trước y còn hiểu lầm Jeon Wonwoo, có thể cố gắng chính mình không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng hiện tại Kim Mingyu đã xác định tình cảm của mình, trong lòng trong óc đều là người có tên Jeon Wonwoo này, hơn nữa giờ phút này Kim Mingyu lại đang một mình cô đơn nằm trến giường, trong lòng càng nghĩ thân thể lại càng tịch mịch.

Kim Mingyu không phải thánh nhân, y cũng là một nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, hơn nữa 35 còn là độ tuổi huyết khí phương cương ( hèn gì người ta thường ví dê là 35!). Lúc Jeon Wonwoo còn ở, hai người cơ hồ là làm tình mỗi ngày, cho dù hắn cuối tuần phải về nhà, Kim Mingyu cũng trước khi hắn đi làm bù cho hai ngày đó. Nhưng từ khi Jeon Wonwoo bị y đuổi đi, hai ngày đầu Kim Mingyu còn nghĩ về Jeon Wonwoo mà thẩm du, sau đó y thấy như vậy là không được, nhưng lại thật sự rất muốn, cũng chỉ đành mượn công việc để phân tác lực chú ý, có dục vọng cũng cố nén, thành ra đã nghẹn đến nhiều ngày rồi.

Tối nay Kim Mingyu phóng túng nghĩ muốn Jeon Wonwoo, dục vọng tích góp từng chút một giờ phút này nảy lên, dương vật cơ hồ nháy mắt liền cứng rắn , khố gian nghẹn đến trướng đau. Nếu giờ phút này có Jeon Wonwoo bên cạnh, y sẽ lặp tức xoay người đưa hắn đặt dưới thân, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người hắn, đem hai đầu vú nho nhỏ ninh đến sưng đỏ no đủ, ở mặt trong đùi non in lại dấu ấn của chính mình, dùng đầu lưỡi liếm ướt lấy huyệt khẩu chặt khít... Bất quá tới lúc này, Kim Mingyu cho dù có gấp gáp, cũng không nỡ làm đau Jeon Wonwoo. Sau khi ôn nhu khuếch trương, dương vật sẽ từng chút sáp nhập vào lỗ nhỏ thấp nhuyễn kia, y sẽ hưởng thụ cảm giác bị Jeon Wonwoo chậm rãi nuốt trọn, cho đến hai người hoàn hoàn kết hợp thành một...

"Wonwoo Wonwoo..." Kim Mingyu thở dốc dồn dập, bàn tay rất nhanh cao thấp an ủi dương vật, nhưng bàn tay thô ráp sao có thể so được với nội vách tường mềm mại tế hoạt kia. Hơn nữa hiện tại tâm hồn cùng thể xác của y đều thật sự rất khát vọng Jeon Wonwoo, chỉ mong có thể chân thật tiến vào thân thể ấm áp của hắn. Cho nên tuy giờ phút này Kim Mingyu đem dương vật của mình chà xát đến đau, nhưng dục vọng vẫn chưa phát tiết được, khó chịu đến cả người đổ đầy mồ hôi.

"Wonwoo, anh muốn em... Cho anh cho anh..." Kim Mingyu khàn khàn gọi, xốc lên chăn, lộ ra thân thể trần trụi tinh tráng, dương vật gắng gượng đứng thẳng, bàn tay cũng cũng tăng tốc độ cao thấp lên xuống, bởi vì dùng sức quá độ mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

"Wonwoo!" Trước mắt Kim Mingyu trắng giã, tinh dịch theo quy đầu phun ra, vung vãi khắp người.

"Hô..." Sau khi khoái cảm dần lui, Kim Mingyu thở dài một hơi, thân thể thả lỏng xụi lơ nằm trên giường, trong lòng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác thỏa mãn cực hạn sau khi hai người hoan ái, vẫn chỉ có cô độc cùng tịch mịch tràn đầy.

"Wonwoo, về nhà được không..." Kim Mingyu khát vọng thì thào nói nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro