Chương 115 116 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


115 Hậu hối

"Kim... Kim tổng, ngài uống cà phê hay là uống trà! ?" Ông chủ Vạn ân cần chiêu đãi Kim Mingyu, tay chân luốn cuống lúc lấy cà phê lúc lại rót trà.

"Cám ơn không cần. Ông chủ Vạn , làm phiền ông nói rõ chuyện ông với Jeon Wonwoo!" Khẩu khí Kim Mingyu lạnh như băng cự tuyệt Ông chủ Vạn .

"Jeon...Jeon Wonwoo, cái này..." Đôi mắt nhỏ của Vạn lão gian xảo loạn chuyển liên tục, nghĩ cách làm sao đem mấy lời mà nhân viên nói lộ lúc nãy hồ lộng cho qua.

"Ông chủ Vạn , nếu ông không muốn công ty mình phá sản, thì đừng nghĩ nói cho qua chuyện." Kim Mingyu trầm mặt uy hiếp.

"Kim tổng, cậu đừng vậy, tôi... tôi nói thật..." Ông chủ Vạn xoa xoa cái trán chảy mồ hôi, lúc hai công ty hợp tác làm ăn, quyền chủ động hoàn toàn là Kim thị nắm giữ, hơn nữa lấy tác phong hành sự quyết đoán của Kim Mingyu trên thương trường, Ông chủ Vạn tin chắc y nói được làm được.

"Nói mau." Trong khẩu khí Kim Mingyu đã hiện rõ vài phần không kiên nhẫn.

"Jeon Wonwoo là vừa mới đến công ty tôi làm không bao lâu, tôi nhìn lý lịch thấy hắn từ chức ở Kim thị , cũng không biết lúc trước hắn phạm sai lầm gì, vốn là không muốn tuyển hắn. Chính là... chính là nhìn thấy dáng vẻ hắn cũng không tồi, lại có bộ dáng nóng lòng muốn tìm việc, liền giả ý lưu hắn lại, nghĩ muốn sau này... sau này nếu có cơ hội, liền... liền... Kim... Kim tổng..." Ông chủ Vạn lắp bắp vừa mới nói chuyện phát sinh lúc đầu, nhìn thấy sắc mặt Kim Mingyu lập tức trở nên dị thường khó coi, miệng run run không dám tiếp tục nói nữa.

"Nói tiếp! Ông có làm cái gì hắn rồi chưa! ?" Kim Mingyu liều mạng áp xuống lửa giận, nếu không phải vì muốn biết tất cả chân tướng, có lẽ giờ này nắm tay của y đã đánh vào mặt Ông chủ Vạn .

"Không... không có! Jeon Wonwoo nói trong nhà có việc, mỗi ngày đều đi muộn về sớm. Thật vất vả một ngày kia tôi mới ép được hắn ở lại tăng ca, rồi mới cường kéo hắn đi ăn cơm, chính là đúng lúc đó hắn lại có điện thoại..." Ông chủ Vạn nơm nớp lo sợ tiếp tục nói.

"Điện thoại! ?" Kim Mingyu trong lòng "Lạc!" một tiếng, nếu đúng theo thời gian, vậy người gọi tới cho Jeon Wonwoo lúc đó chính là mình, xem ra thanh âm ho khan lúc đó mình nghe được là của Ông chủ Vạn rồi.

"Vâng, sau khi Jeon Wonwoo nghe xong điện thoại, làm sao cũng muốn lập tức trở về nhà, tôi nhìn thấy bộ dáng lo lắng đấy của hắn cũng không dám cưỡng ép nữa, dù sao sau này còn nhiều cơ hội mà..." Ông chủ Vạn nói tới đây thì thật cẩn thận nhìn ánh mắt Kim Mingyu, ngày đó rõ ràng nhìn thấy quan hệ của Kim Mingyu cùng Jeon Wonwoo không tốt, tại sao hôm nay lại lại đột nhiên chạy tới khởi binh vấn tội, tuy nhiên Ông chủ Vạn có như thế nào cũng không dám hỏi Kim Mingyu nguyên nhân.

"Sau này..." Kim Mingyu nguy hiểm nheo lại hai mắt.

"Thì... chính là lần Kim tổng gặp ở toilet. Hôm đó công ty tôi tụ họp, Jeon Wonwoo không uống rượu, tôi liền cứng rắn ép hắn uống, kết quả lúc Jeon Wonwoo giãy dụa bị rượu đổ lên người, hắn liền đi toilet sửa sang lại quần áo, tôi thấy hắn có một mình nên lặng lẽ đi theo, nghĩ muốn ở toilet... Không ngờ Kim tổng lại đột ngột đẩy cửa vào, tôi vừa nghe Jeon Wonwoo là trai bao cậu bao dưỡng, không muốn đắc tội cậu, liền bịa cái cớ đỗ hết trách nhiệm lên đầu Jeon Wonwoo. Kim... Kim tổng, tôi... tôi sai rồi, tôi không nên nói dối gạt cậu..." Ông chủ Vạn vất vả lắp bắp mới nói xong, nhìn lại liền thấy ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người của Kim Mingyu, bị dọa đến lập tức lui về sau một bước.

"Ông chủ Vạn , từ nay về sau Kim thị cùng công ty ông chấm dứt quan hệ hợp tác." Kim Mingyu âm ngoan trừng mắt nhìn Ông chủ Vạn một cái, phẫn nộ bỏ lại một câu, lập tức ly khai công ty Ông chủ Vạn .

Kim Mingyu rất muốn thay Jeon Wonwoo trút giận đánh Ông chủ Vạn một trận, cũng phát tiết lửa giận của chính mình. Nhưng trong chuyện này, mình mới là người có lỗi nhiều nhất, Ông chủ Vạn bất quá cũng chỉ là một mòi dẫn phác tác mà thôi. Hết thảy đều là bởi vì mình không tin tưởng Jeon Wonwoo, nghe xong lời phiến diện từ người bên ngoài, liền suy diễn xằng bậy, nói ra lời ngoan lệ tuyệt tình, thậm chí còn đuổi hắn ra khỏi nhà.

Kim Mingyu vội vã một đường lái xe về nhà, lập tức vọt vào trong phòng sách, mở ra máy tính kiểm tra hai tờ chi phiếu lúc trước mình đưa cho Jeon Wonwoo, đúng như y nghĩ, tiền trong chi phiếu chưa từng bị động quá một phân!

116 Anh yêu em

Jeon Wonwoo chưa từng dùng qua một phân tiền của mình, ngay cả chi tiêu hằng ngày của hai người đều là dùng tiền lương của hắn chi trả. Trách không được Ông chủ Vạn nói lúc ấy Jeon Wonwoo một bộ dáng nóng lòng muốn xin việc, nhưng sao hắn lại không nói với mình, chẳng lẽ chỉ vì mình từng nói qua muốn hắn ngoan ngoãn ở nhà, chẳng lẽ chỉ vì mình là tổng giám đốc Kim thị , hắn sợ đi tìm việc khác sẽ làm mình mất hứng! ? Vậy mà... Vậy mà mình chỉ vì tiếng ho khan qua điện thoại mà hoài nghi hắn, còn tin lời nói dối của Ông chủ Vạn đuổi hắn ra khỏi nhà!

Kim Mingyu suy sụp ngã xuống ghế, thống khổ nhắm lại hai mắt.

Bao dưỡng! ? Rốt cuộc là ai bao nuôi ai! ? Kỳ thật từ đầu tới đuôi đều là Jeon Wonwoo dùng yêu thương bao nuôi mình!

Bắt đầu là từ việc bản báo cáo tài chính lần thứ hai bị sai, đến quản lý tài chính bị tố giác, Jeon Wonwoo được minh oan giải tội, Kim Mingyu kiểm tra tư liệu về hắn, tin chắc hắn chưa từng làm trai bao , rồi đối với chuyện của Jeon Wonwoo cùng Ông chủ Vạn nổi lên nghi ngờ, cuối cùng từ trong miệng Ông chủ Vạn biết được chân tướng sự tình.

Tuy rằng hiện tại Kim Mingyu chưa hoàn toàn rõ ràng mọi sự, tỷ như Jeon Wonwoo rốt cuộc là từ lúc nào thích y! ? Tại sao tình cảm lại sâu đậm như vậy! ? Nhưng ở một phần lớn sự việc đã xác minh, Kim Mingyu khẳng định Jeon Wonwoo đối với mình có tính cảm, cùng chuyện tiền tài không hề liên quan, cũng không có lừa gạt phản bội mình, chỉ toàn tâm toàn ý vì mình mà trả giá.

Chỉ tiếc khi sự việc đã vô pháp sửa chữa sai lầm, Kim Mingyu mới biết tất cả lỗi lầm là ở mình mà ra.

Lần đầu tiên của hai người, Kim Mingyu bởi vì say rượu nên không có ấn tượng gì, chỉ nhớ sáng hôm sau khi tỉnh lại bên cạnh nằm một nam nhân xa lạ, liền vội đoán hắn là trai bao , tùy tay ném chút tiền bảo hắn cút đi...

Không đúng! ! ! Trong đầu Kim Mingyu đột nhiên nhớ lại, sau lúc Jeon Wonwoo đi thì tiền vẫn còn nằm ở trên giường, Jeon Wonwoo không có lấy tiền này đi! ! !

Kim Mingyu ảo não nắm chặt hai tay hung hăng đánh vào đầu mình, hiện tại mới nhớ thì còn ít gì! Nếu lúc ấy mình không mãi lo nghĩ đến chuyện chia tay với Yoon Jeonghan, mà xem nhẹ chi tiết trọng yếu như thế. Chỉ cần bản thân nghĩ nhiều thêm một chút việc Jeon Wonwoo tại sao không có lấy tiền, có lẽ sẽ không nghĩ hắn là trai bao , cũng không có kết quả như ngày hôm nay .

Chỉ một chút sơ sẩy mà Kim Mingyu hiểu lầm đem Jeon Wonwoo là trai bao mà bao dưỡng.

Sau khi hai người ở chung, Jeon Wonwoo tận lực chăm sóc cuộc sống cho Kim Mingyu, lúc ân ái lại nhu thuận nghe lời, y vô luận muốn như thế nào đều chưa bao giờ phản kháng qua, toàn tâm toàn ý muốn làm cho y thoải mái. Kim Mingyu cũng dần nhận ra Jeon Wonwoo đối mình thật là tốt, vậy mà y còn cảm thấy thái độ của mình đối với hắn không tồi, nghĩ Jeon Wonwoo trước kia chắc chưa gặp qua người đàn ông tốt nào, cho nên hắn đương nhiên đối tốt với mình.

Nhưng mình thật sự đối xử với Jeon Wonwoo tốt sao! ? Kim Mingyu tự vấn lòng.

Trước kia mình vì Yoon Jeonghan mà học nấu ăn, nhưng mình có từng giúp Jeon Wonwoo nấu một bữa cơm nào không, có rửa chén lần nào chưa! ? Không đi giúp đỡ còn chưa tính, còn mỗi lần ở lúc Jeon Wonwoo vừa mới làm xong việc liền nóng lòng đè hắn phát tiết dục vọng; trước kia ở công ty, trước mặt các nhân viên mình cùng Yoon Jeonghan luôn khanh khanh ta ta, nhưng mỗi lần cùng Jeon Wonwoo đi làm, lại cách công ty rất xa cho hắn xuống đi bộ, ngay cả thời gian vào công ty cũng phải khác nhau để không ai nghi ngờ, cho đến hiện tại, trong mắt nhân viên Kim thị , Jeon Wonwoo cũng chỉ là một nhân viên bình thường đã từ chức mà thôi, cùng Kim tổng bọn họ không có nửa điểm quan hệ; trước kia mình mua cho Yoon Jeonghan đủ các loại quà sang quý, nhưng chỉ mua cho Jeon Wonwoo có một cái áo sơ mi, cuối cùng cái áo kia còn bị mình coi như giẻ rách mà vứt bỏ ...

Hiện tại Wonwoo chắc là đem cái áo đó vứt vào thùng rác rồi, là chính mình nói hắn mặt áo đó có hay không mang bệnh truyền nhiễm bảo hắn vứt đi. Trong lòng Kim Mingyu hối hận không thôi, cho dù sau này có cơ hội đưa cho Jeon Wonwoo núi vàng núi bạc cũng vô pháp bù lại lỗi lầm này.

Cho nên hiện tại Kim Mingyu có hối hận cũng vô ít, nếu lúc ấy...

Lần vô tình gặp được bạn học cũ của Jeon Wonwoo và giả trang thành bạn trai hắn, Kim Mingyu đã xác đinh được Jeon Wonwoo là thích mình. Vậy mà lúc đó thái độ của y lại do dự, cảm thấy Jeon Wonwoo là trai bao , lớn lên cũng không quá xinh đẹp, gia thế cũng bình thường, căn bản không thể so sánh cùng Yoon Jeonghan, nhưng cũng lại không muốn buông tay, ích kỷ hưởng thụ việc Jeon Wonwoo đối xử tốt với mình.

Nếu lúc ấy thái độ của mình cởi mở thêm một chút, làm Jeon Wonwoo có dũng khí chủ động giải thích việc hắn không phải trai bao , những sai lầm sau này dĩ nhiên sẽ không phát sinh, có lẽ hiện tại mình và Jeon Wonwoo...

Sai lầm rồi chính là sai lầm! Trên thế gian không có loại thuốc quay ngược thời gian, ông trời cũng sẽ không cho ngươi thêm một lần cơ hội! Kim Mingyu ảo não bản thân chỉ biết trốn tránh cùng giả thiết. Nếu đã biết lỗi, hiện tại không nên ngồi ngốc ở chỗ này mà ăn năn hối hận, phải đi giải thích với Wonwoo, đối mặt hắn nói một tiếng thật xin lỗi, còn có anh yêu em!

117 Gặp mặt

Tình cảm Kim Mingyu đối với Jeon Wonwoo có lẽ thực ứng với câu, sau khi mất đi mới thấy quý trọng. Lúc Jeon Wonwoo còn ở, Kim Mingyu hưởng thụ sự ôn nhu của hắn, săn sóc của hắn, chiếu cố của hắn... Ở mặt tình cảm của hai người, Kim Mingyu luôn cảm thấy mình tuyệt đối chiếm vị trí làm chủ, chỉ cần mình không mở miệng nói chấm dứt bao dưỡng, Jeon Wonwoo sẽ vĩnh viễn đều làm bạn bên cạnh mình. Cho nên sau khi y phát hiện Jeon Wonwoo thích mình, thái độ cũng liền mập mờ không rõ, lề mề kéo dài, dù sao hắn cũng sẽ không rời bỏ mình mà đúng không! ? Đến khi Kim Mingyu hiểu lầm Jeon Wonwoo lừa gạt mình. Trong lòng nghĩ đem Jeon Wonwoo như trai bao mà đối đãi, như vậy bị một trai bao lừa thì có đáng để rối rắm không, cho tiền bảo hắn cút đi không phải xong. Nhưng Kim Mingyu vẫn do dự không muốn để cho Jeon Wonwoo rời đi, tìm cho mình một lý do nói muốn xem hắn rốt cuộc ở sau lưng mình làm cái gì. Nói đến cùng thì kỳ thật trong lòng Kim Mingyu còn ôm hy vọng, không muốn buông tay mà thôi.

Nếu hai người chỉ đơn thuần là giao dịch tiền bạc, thì khi Kim Mingyu bắt gặp Jeon Wonwoo cùng Ông chủ Vạn ở toilet quán bar, y nhiều lắm sẽ chỉ cảm thấy mình buôn bán lỗ vốn. Nhưng là khi đó cảm giác bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng. Càng để ý thì càng phẫn nộ, trong lòng Kim Mingyu khó chịu, nên nghĩ muốn cho Jeon Wonwoo cũng khó chịu như mình, liều mạng nói những lời khó nghe kích động hắn, nhục nhã hắn, nhẫn tâm đem Jeon Wonwoo đuổi đi.

Jeon Wonwoo đi rồi, Kim Mingyu ngủ một mình sẽ cảm thấy rét lạnh, sẽ nhịn không được nghĩ đến hắn mà thẩm du, sẽ tiếp tục uống sữa mà hắn đã mua lúc trước, sẽ điên cuồng hoài niệm trù nghệ của hắn đến nỗi bất luận mỹ thực gì đều nuốt không trôi, sẽ mượn công tác bận rộn để xem nhẹ cùng quên Jeon Wonwoo... Jeon Wonwoo trong thế giới Kim Mingyu như hình với bóng, trốn không thoát, quên không được.

Kỳ thật Kim Mingyu cũng không cần tra tấn chính mình như thế, đường đường tổng giám đốc Kim thị , cái không hề thiếu chính là tiền, Kim Mingyu có thể mua một căn nhà khác xóa sạch dấu vết Jeon Wonwoo; có thể dùng tiền bao dưỡng một trai bao kỹ thuật trên giường hơn gấp trăm ngàn lần so với Jeon Wonwoo; Kim Mingyu có thể dùng tiền mời đầu bếp nhất đẳng đến nấu cơm cho mình... Có lẽ trên đời này hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, nhưng mà tình cảm lại không quan hệ với tiền tài, đối với thói quen, quyến luyến cùng ỷ lại của một người, không phải dùng tiền là có thể thay đổi.

Sau khi hết thảy chân tướng đã rõ ràng, Kim Mingyu khổ sở, y hối hận, y muốn lập tức đi tìm Jeon Wonwoo nói xin lỗi với hắn, muốn đem tình cảm của mình nói cho Jeon Wonwoo nghe... Nếu không thương, y cần gì phải lo lắng muốn vãn hồi như thế.

Kim Mingyu lái xe đến nhà Jeon Wonwoo. Y không dám gọi điện thoại cho hắn trước, sợ Jeon Wonwoo sẽ không nghe máy, sợ Jeon Wonwoo nghe xong sẽ có ý né tránh không cho mình gặp mặt.

Tới dưới lầu nhà Jeon Wonwoo, Kim Mingyu do do dự dự không dám đi lên, nếu có mẹ Jeon Wonwoo ở nhà, bà hẳn còn chưa biết chuyện của mình cùng Wonwoo, chính mình cứ thế xông lên, sẽ làm Wonwoo xấu hổ đi... Nếu là trước kia, Kim Mingyu sẽ không nghĩ trước nghĩ sau nhiều như thế, nhưng là hiện tại đã xác định tình cảm của mình, trong lòng bắt đầu vì Jeon Wonwoo mà suy nghĩ.

Gọi điện thoại, không dám. Lên lầu, do dự. Kim Mingyu ở dưới lầu nhà Jeon Wonwoo đi tới đi lui.

"Wonwoo! ! !" Trong lúc Kim Mingyu đang không biết tính làm sao, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh thon gầy của Jeon Wonwoo ra hiện trong tầm mắt, vội vàng chạy qua.

Jeon Wonwoo không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Kim Mingyu.

Ngày đó sau khi bị Kim Mingyu đuổi ra khỏi nhà, Jeon Wonwoo lảo đảo đi trên đường hồi lâu, chậm chạm đợi đến khi chắc chắn mẫu thân đã ngủ mới lén trở về nhà. Kết quả hôm sau liền bị sốt cao, mẫu thân hỏi cũng chỉ có thể nói mình bị cảm lạnh.

Jeon Wonwoo nghĩ thầm mình và Kim Mingyu coi như đã hoàn toàn kết thúc, liền nói với mẫu thân mình không cần đi chi nhánh công ty làm nữa, muốn trở về nhà ở. Mẫu thân lên tiếng, nói như vậy cũng tốt, về nhà mẹ con có thể chăm sóc lẫn nha, ở bên ngoài sinh bệnh cũng không có người chiếu cố. Jeon Wonwoo nhìn thái dương đã nhuốm hoa râm của mẫu thân, trong lòng đặc biệt đích khó chịu. Lúc trước lừa gạt mẫu thân để cùng Kim Mingyu sống chung, cuối cùng lại lâm vào kết cục như vậy, tình yêu mộng nát, công việc cũng mất, lại làm mẫu thân chịu khổ.

Jeon Wonwoo không muốn để cho mẫu thân lại vì mình lo lắng, nên không đem chuyện đã từ chức nói với bà. Chờ thứ hai thân thể khỏe hơn, liền theo giờ làm thường ngày đi kiếm việc làm, có vết xe đổ của Ông chủ Vạn lần trước, Jeon Wonwoo khi tìm việc cũng cẩn thận hơn, bất quá lần này rất thuận lợi, Jeon Wonwoo rất nhanh tìm được việc làm, là một công ty nhỏ, lão bản là một phụ nữ đã kết hôn.

Jeon Wonwoo vốn có năng lực công tác xuất sắc, ở công ty mới ngồi không hai ngày liền bắt đầu làm việc. Mỗi ngày đi làm tan tầm đúng hạn về nhà, cuộc sống tựa hồ khôi phục lại quỹ đạo trước khi gặp Kim Mingyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro