chương 53 53 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


52 Thủ dâm (H)

Đây là sáng sớm thứ bảy của lần thứ ba Jeon Wonwoo về nhà. Ra khỏi phòng ngủ, Kim Mingyu đương nhiên không ngửi được mùi hương bữa sáng Jeon Wonwoo làm từ phòng bếp bay ra. Y chậm chạp lê bước vào nhà bếp, mở tủ lấy ra món trứng rán mà tối qua Jeon Wonwoo đã chiên, trong nồi cũng có cháo bát bảo đã nấu xong. Sau khi đem bữa sáng có sẵn hâm nóng lại, Kim Mingyu liền múc cháo cùng trứng chiên đem ra bàn ăn.

Kim Mingyu ngồi vào ghế bắt đầu ăn điểm tâm, một muỗn cháo bát bảo đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm nhuyễn, so với mới nấu không mấy khác biệt, nhưng trứng rán hiển nhiên không còn giòn xốp bằng lúc mới chiên. Kim Mingyu nghĩ thầm nếu Jeon Wonwoo ở đây thì thật tốt biết bao, chính mình có thể đứng bên cạnh hắn chờ ăn trứng rán mới ra lò.

Hiện tại Kim Mingyu đã dưỡng thành thói quen "Xem" Jeon Wonwoo nấu ăn. Y nói không thể để hắn nấu ăn cho mình cả đời, bản thân phải nhìn để học hỏi, nhưng chung quy, Kim Mingyu chỉ muốn thuận tiện cho việc ăn vụn của mình thôi. Hiện tại ở trước mặt Jeon Wonwoo, y hoàn toàn không cần cái gì hình tượng tổng giám đốc Kim thị , đồ ăn vừa mới nấu xong, liền khẩn cấp dùng tay bóc lên ăn, có khi bị nóng, liền quẹt miệng trừng mắt nhìn Jeon Wonwoo, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu hắn. Lúc này trên mặt Jeon Wonwoo sẽ lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Kim Mingyu rất thích hắn cười như vậy, dịu dàng mềm mại, hoàn toàn là bộ dáng không còn cách nào khác. Thậm chí sau này Kim Mingyu còn cố ý giả bộ bị nóng, chỉ là muốn được nhìn thấy nụ cười này của hắn.

Hai người ở chung một thời gian, Jeon Wonwoo ở trước mặt Kim Mingyu đã ít đi một chút khúm núm, thêm vài phần tự nhiên, thái độ đối đãi với y vẫn dịu dàng nho nhã, cho tới giờ đều luôn tươi cười, nói chuyện cũng không còn lắp bắp, tốc độ không nhanh không chậm, trung âm trong sáng lại có chút nhỏ nhẹ, nghe vào lỗ tai Kim Mingyu thật rất là thoải mái.

Nghĩ đến đây, Kim Mingyu đang ăn điểm tâm không nhịn được nở nụ cười, đem muỗng cháo cuối cùng đưa vào miệng, Kim Mingyu cảm thấy mỹ mãn cầm khăn tay lau miệng. Jeon Wonwoo trừ bỏ thái độ công tác không tích cực và thân phận trai bao ra, những phương diện khác đều không chê vào đâu được.

Ăn xong bữa sáng, Kim Mingyu gọi điện thoại hẹn một đối tác ra bàn chuyện. Vừa ra đến cửa, y đứng lại trước gương đeo caravat. Nhớ tới mỗi sáng vì thời gian cấp bách, Kim Mingyu lo mặt áo khoác nên gọi Jeon Wonwoo tới đeo caravat giúp mình. Jeon Wonwoo cuối thấp đầu, bàn tay trắng nõn cầm caravat nghiêm túc đeo giúp y, đỉnh đầu phớt nhẹ qua hai má Kim Mingyu làm y cảm thấy ngứa ngứa, Kim Mingyu cúi đầu, đôi môi vừa lúc chạm vào cái trán trơn bóng của Jeon Wonwoo, một giây kia, trong lòng ấm áp mà mềm mại.

Sau khi cùng đối tác bàn chuyện xong, Kim Mingyu mời họ đi ăn trưa, vẫn là một bữa tiệc lớn không khơi nổi hứng thú của y. Xế chiều thì đi đánh golf một lát, Jeon Wonwoo không có ở nhà, không ai làm cơm chiều, Kim Mingyu liền ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút, hành trình một ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Về đến nhà, Kim Mingyu thay đổi quần áo ngồi trên ghế sofa xem tv. Khi Jeon Wonwoo ở đây, hai người cũng sẽ cùng nhau ngồi xem, tuy rằng lúc này đại đại bộ phận sẽ sáp lại cùng nhau cùng một chỗ, nhưng Kim Mingyu vẫn để ý thấy được Jeon Wonwoo thích tiếc mục tài chính kinh tế, có khi chăm chú đến thất thần, ngay cả Kim Mingyu nói chuyện hắn cũng không phản ứng. Kim Mingyu nghĩ thầm nếu Jeon Wonwoo thích loại tiếc mục này thì hẳn là công việc nên làm tốt mới đúng, nhưng tại sao một cái báo cáo tài chính đơn giản cũng làm sai. Y lặp tức tưởng tượng là do hắn làm trai bao , gấp gáp cùng đàn ông lên giường nên mới chậm trễ công việc. Một cỗ tức giận không tên lặp tức nẩy lên, y liền kéo Jeon Wonwoo đang xem tv qua, trực tiếp trút bỏ quần áo, đặt ở trên ghế sofa hung hăng mà làm một trận.

Một mình xem tv cũng không có ý nghĩa gì, Kim Mingyu đứng dậy tắt tv, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Dòng nước ấm áp chảy xuống giải trừ đi mệt mỏi của một ngày dài, Kim Mingyu thoải mái nhắm mắt lại, trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện lên thân thể trần truồng của Jeon Wonwoo khi hai người tắm chung.

Chết tiệt! Sao mới như vậy đã có phản ứng ! Tối qua trước khi Jeon Wonwoo đi, Kim Mingyu ở trong thân thể hắn bắn hai lần mới tận hứng, sau đó nhìn hắn mệt đến không thể làm gì được, vẫn là Kim Mingyu lái xe đưa Jeon Wonwoo trở về nhà. Vậy mà hiện tại... Kim Mingyu cúi đầu nhìn phân thân gắng gượng cứng rắn giữa hai chân mình, lắc đầu muốn đuổi hình ảnh của Jeon Wonwoo đi, nhưng thân thể gầy yếu trần truồng kia lại càng thêm rõ ràng, dương vật trướng đến phát đau, cuối cùng nhịn không được y đành đưa tay cầm lấy an ủi.

"Ngô..." Kim Mingyu nhớ tới lúc hai người ân ái, ánh mắt Jeon Wonwoo mông lung, gò má đỏ bừng, đôi môi khẽ nhếch, tiếng rên rĩ liêu nhân làm tâm người ngứa ngái khó nhịn, lúc miệng mình ngậm lấy đầu vú phấn nộn mà mút, thân thể đơn bạc kia sẽ run rẩy từng đợt, sau đó côn thịt cứng rắn bị chính mình nắm trong tay, ngón tay mơn trớn phần gân nhỏ nổi lên, ấn vào quy đầu mềm mại, chỉ cần trêu đùa vài cái đã chảy ra chất lỏng trắng mịn... Kim Mingyu chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, vừa nghĩ bộ dáng đùa bỡn dương vật Jeon Wonwoo ra sao vừa tự xoa bóp chính mình.

"Jeon Wonwoo..." Đây là lần đầu tiên Kim Mingyu ở loại trạng thái này mà gọi tên Jeon Wonwoo, cũng là ở lúc y tự an ủi mình. Huyệt khẩu hé ra rồi rất nhanh co rút lại giống như có lực hút, luôn làm cho bản thân muốn nhanh chống cắm vào. Nếu không phải ngại Jeon Wonwoo là trai bao , Kim Mingyu rất muốn dùng đầu lưỡi khám phá hậu huyệt, nhấm nháp cảm giác lửa nóng mềm mại cùng tư vị bên trong, dương vật khi tiến vào, vách tường mềm mại ướt át gắt gao vây trụ thứ thô to của mình, đi sâu vào trừu sáp vài cái, bên trong sẽ trở nên càng ngày càng thấp hoạt, cọ xát làm quy đầu ngứa lên từng đợt, rồi đột nhiên đỉnh đến chỗ sâu nhất...

"Hô..." Tinh dịch trắng ngà từ trong tay Kim Mingyu bắn đi ra...

✿‿✿ ♥ ✿‿✿

53. Đăng môn

Sáng chủ nhật sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Kim Mingyu nghĩ đến chính là bữa sáng nên làm sao đây. Jeon Wonwoo chỉ làm bữa sáng ngày thứ bảy, không phải ngại phiền toái, mà hắn sợ Kim Mingyu ăn đồ ăn cách ngày sẽ không tốt cho dạ dày. Bất quá trước khi đi hắn có mua sữa để trong tủ lạnh, dặn dò Kim Mingyu lúc đói bụng có thể đem đi hâm nóng rồi uống.

Kim Mingyu từ trên giường ngồi dậy, chăn bị trượt xuống thắt lưng lộ ra bộ ngực tinh tráng, y xốc chăn lên cầm lấy quần áo qua quýt mặc vào người, sau khi rửa mặt xong, mới ra khỏi phòng ngủ đi xuống nhà bếp.

Mở tủ lạnh lấy sữa, xé mở bao bì, trực tiếp hút là có thể uống. Tuy rằng uống sữa lạnh không có hại gì, nhưng Kim Mingyu nghĩ nếu Jeon Wonwoo đã nói hâm nóng thì thôi cứ hâm nóng, dù sao chắc chắn là hắn muốn tốt cho mình. Sau khi uống sữa nóng xong Kim Mingyu vẫn cảm thấy cái bụng trống trơn, bèn nghĩ tìm thêm thứ gì đó để ăn. Chính là dạo qua một vòng trong nhà bếp cũng không thấy thứ gì.

Kim Mingyu nghĩ Jeon Wonwoo tóm lại sẽ không thể nấu cơm cho mình cả đời, dù sao y cũng không thể bao dưỡng hắn mãi, vẫn là tự mình động thủ nấu đi. Tuy rằng tài nấu nướng của mình trước kia cũng không giỏi gian gì, nhưng cũng coi như có chút căn bản, huống hồ mỗi ngày đều nhìn Jeon Wonwoo nấu, nhìn nhiều rồi cũng sẽ biết, vừa đúng lúc hắn không có nhà mình sẽ thực hành một chút.

Trong lòng vừa nghĩ xong Kim Mingyu lặp tức đứng lên, bất quá cũng không dám làm món gì phức tạp, liền làm món đơn giản nhất đó là trứng rán. Kim Mingyu nhớ lại các bước làm trứng rán của Jeon Wonwoo, cực kỳ hứng thú đi lấy bột mì bỏ vào trong bát, rồi bỏ vào hai quả trứng, thái chút hành cùng bỏ vào, đổ thêm chút nước rồi khấy thành trạng thái sềnh sệt. Bắt chảo lên đổ dầu vào, đợi sau khi chảo nóng, Kim Mingyu bắt chước bộ dáng Jeon Wonwoo múc trứng để vào trong chảo. Nhưng Jeon Wonwoo đổ trứng rán thành hình trứng, còn Kim Mingyu đổ đi đổ lại vẫn là chỗ này nhiều một chút chỗ kia thiếu một chút, hình dáng tạo thành thật lộn xộn, vừa nhìn đã khiến người khác không muốn ăn. Bất quá đường đường tổng giám đốc Kim thị sao lại nhận mình chiên trứng rán thất bại ! Kim Mingyu gắp cái bánh hình thù kỳ quái tùy tiện ném vào đĩa, lại bắt đầu đổ cái bánh thứ hai, lần này tròn ra tròn, hình dạng coi như gọn gàng, nhưng Kim Mingyu hơi chút thất thần trở mặt trễ, kết quả chiên ra cái bánh một bên thì chín, một bên thì khét.

Trách không được tại sao trước kia Yoon Jeonghan luôn chê mình nấu cơm không thể ăn, nguyên lai là mình không có tài nấu nướng! Kim Mingyu tắt bếp, buông cái bát cùng muỗng trên tay, bắt đầu cam chịu tìm lý do. Ảo não sinh ra một chút hờn dỗi, rồi đem phòng bếp lộn xộn dọn dẹp một chút. Chủ yếu là y sợ Jeon Wonwoo sau khi trở về sẽ biết mình chiên trứng không thành công, tuy nói Jeon Wonwoo đối với y vô cùng tốt chắc chẳn sẽ chẳng nói gì, nhưng Kim Mingyu tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Kim Mingyu trở lại phòng khách, sờ sờ cái bụng xẹp lép, số sữa mới uống vừa rồi đã tiêu hóa hết, coi như đó là bữa sáng đi, nhưng cơm trưa làm sao đây! ? Đều do Jeon Wonwoo, đem thói quen ăn uống của mình dưỡng thành như vậy. Đối với sơn trân hải vị đều mất hứng thú, trong lòng Kim Mingyu thế nhưng lại đổ lỗi cho Jeon Wonwoo, nhưng Jeon Wonwoo buổi tối mới trở về, giữa trưa cũng không thể để bụng đói. Càng không thể gọi hắn về nấu cơm, người ta một tuần mới về nhà một lần, Kim Mingyu

Tính trước lo sau cả nữa ngày, Kim Mingyu đột nhiên nhớ đến ngày đó đưa Jeon Wonwoo về không phải đã biết được nhà của hắn, vậy cứ trực tiếp đến nhà hắn cọ cơm một bữa cho khỏi phiền toái. Nếu hắn hỏi lý do, cứ nói mình có việc vừa lúc đi ngang qua, bình thường Jeon Wonwoo đối với mình tốt như vậy chắc chắn sẽ không từ chối.

Kim Mingyu lại ở nhà chờ thêm một lúc, ước chừng đến giờ nhà Jeon Wonwoo ăn cơm thì mới ra khỏi cửa.

Ngày đó đưa Jeon Wonwoo về nhà, Kim Mingyu cũng chỉ đưa đến dưới lầu nên không biết số nhà cụ thể. Hôm nay đi ô-tô tới dưới lầu, Kim Mingyu liền lấy di động ra gọi cho hắn.

"Kim tổng, có chuyện gì sao! ?" Điện thoại bắt máy, trung âm làm người ta thoải mái của Jeon Wonwoo truyền vào tai y.

"Không có gì, chỉ là hôm nay tôi có việc ở gần đây, vừa lúc đi ngang qua nơi này, giờ đang đứng dưới lầu nhà cậu." Kim Mingyu nửa chữ cũng không nói đến chuyện mình đi cọ cơm, đơn giản nói vài câu liền im lặng chờ phản ứng của Jeon Wonwoo.

"Anh chờ một chút, tôi lập tức xuống lầu." Jeon Wonwoo lập tức đáp lại, trong điện thoại còn truyền ra âm thanh tiếng chân người chạy vội.

"Được." Giống y như y dự đoán, Kim Mingyu mỉm cười cúp máy.

✿‿✿ ♥ ✿‿✿

54. Về nhà

"Kim tổng, mời vào." Jeon Wonwoo vội vàng xuống lầu, đem Kim Mingyu mời vào trong nhà.

Kim Mingyu giương mắt đánh giá một vòng, loại nhà phổ thông với hai phòng ngủ một phòng khách, phòng không lớn, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, sofa và rèm cửa đều sử dụng gam màu ấm, làm cho người ta có cảm giác thực ấm ấp.

"Wonwoo, ai tới vậy! ?" Một tiếng nói từ phòng bếp truyền ra, cùng lúc đó một phụ nữ trung niên với gương mặt có vài nét giống Jeon Wonwoo bước ra. Kim Mingyu đoán đây hẳn là mẹ của hắn.

"Mẹ..." Jeon Wonwoo không biết nên nói sao với mẹ về thân phận của Kim Mingyu, nếu nói thật, đường đường là tổng giám đốc Kim thị sao lại đến nhà của một nhân viên bình thường, làm vậy sẽ khiến mẫu thân nghi ngờ về quan hệ của mình cùng y. Jeon Wonwoo nhất thời nghẹn lời, không biết nên làm sao.

"Chào dì, con là Kim Mingyu, đồng nghiệp của Jeon Wonwoo, hôm nay vừa đúng lúc làm việc ở gần đây, nên mới gọi điện nói muốn ghé thăm, có chỗ nào quấy rầy xin thứ lỗi." Kim Mingyu nghiêng mắt nhìn thấy vẻ khẩn trương trên mặt Jeon Wonwoo, liền tươi cười hướng Mẹ Jeon nói lời khách sáo, thay hắn trả lời vấn đề. Kim Mingyu không nghĩ cũng biết Mẹ Jeon chắc chắn không biết quan hệ của hai người, hôm nay mình đột ngột xuất hiện làm Jeon Wonwoo trở tay không kịp, cũng nên giúp hắn nói mấy câu.

"Quấy rầy cái gì a. Bình thường Wonwoo cũng phải nhờ đồng nghiệp các cậu chiếu cố nó. Vừa lúc cơm trưa sắp nấu xong, ở lại cùng ăn đi." Lời nói khéo léo của Kim Mingyu làm Mẹ Jeon rất vừa lòng, liền nhiệt tình mời y lưu lại ăn cơm trưa.

"Cám ơn dì, vậy phiền toái dì quá." Kim Mingyu vốn là đến cọ cơm, lời Mẹ Jeon nói gãi đúng chỗ ngứa, vội vã gật đầu đồng ý.

Mẹ Jeon xoay người trở về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. Để lại Jeon Wonwoo và Kim Mingyu ngồi ở phòng khách không biết nói gì, Jeon Wonwoo sợ không cẩn thận nói sai gì đó để mẹ ở nhà bếp nghe thấy sẽ sinh nghi ngờ. Cũng may sau đó Mẹ Jeon gọi hắn vào bếp phụ bưng thức ăn, Jeon Wonwoo nói với Kim Mingyu một tiếng, lập tức rời khỏi phòng khách đi vào nhà bếp.

"Dì à, trù nghệ của người thật giỏi, món ăn này nhìn thật đẹp mắt, ăn vào cũng rất ngon miệng." Khi ăn cơm trưa, Kim Mingyu một bên gắp thức ăn một bên mở miệng khen trù nghệ của Mẹ Jeon. Hiện tại y đã biết Jeon Wonwoo nấu ăn ngon như vậy là do học được từ mẹ, dĩ nhiên trù nghệ của Mẹ Jeon so với Jeon Wonwoo càng tốt hơn, bất quá mỗi ngày có thể ăn đồ ăn hắn nấu, y cũng đã thỏa mãn rồi.

"Là cơm bình thường thôi, nếu thấy ngon thì cứ ăn nhiều thêm một chút." Mẹ Jeon được khích lệ mặt mày rạng rỡ, liền hướng bát của Kim Mingyu gắp thêm đồ ăn.

Jeon Wonwoo cuối đầu ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ trộm nhìn Kim Mingyu cũng mẹ mình nói chuyện phiếm.

Vừa rồi Kim Mingyu đột nhiên gọi điện thoại nói mình đang ở dưới lầu, làm cho Jeon Wonwoo vừa mừng vừa sợ. Hắn không cần biết có phải do y đi ngang qua, hay là còn nguyên nhân nào khác, dù sao Kim Mingyu là đến tìm hắn, vậy có thể chứng minh trong lòng y đã dành một vị trí nhỏ cho hắn hay không! ?

Trước kia thầm yêu Kim Mingyu, Jeon Wonwoo là vô pháp có được vị trí này, nói khoa trương một chút, chỉ là một dạng tồn tại thông thường. Kim Mingyu gia thế tốt, lớn lên anh tuấn, năng lực xuất chúng, có rất nhiều ưu điểm mà Jeon Wonwoo không sao sánh kịp.

Hiện tại hắn thầm cám ơn ngày đó y đã say rượu, mặc dù là cam tâm tình nguyện theo y lên giường nên mới bị hiểu lầm là trai bao , nhưng ít ra cũng bởi vì đều này nên mới tạo nên mối quan hệ bao dưỡng. Sau khi hai người sống chung, Jeon Wonwoo đã chậm rãi hiểu thêm về cuộc sống của Kim Mingyu, y nói chuyện với mình cũng không còn khách sáo, ngẫu nhiên còn có thể dịu dàng cười một chút, ăn cái gì bị bỏng đều giống như trẻ con bưng miệng...

Đều này làm Jeon Wonwoo có cảm giác Kim Mingyu ngày càng gần hơn với cuộc sống của mình, tình cảm thầm mến chỉ dám cao cao ngước nhìn trước kia nay tiến gần với hiện thực khiến hắn vô pháp kềm chế mà trầm luân, Jeon Wonwoo liều mạng trả giá hết thảy, không giữ lại chút gì, toàn bộ thể xác và tâm hồn đều dâng hiến cho Kim Mingyu, hy vọng một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, y sẽ đáp lại tình cảm của hắn.

Jeon Wonwoo biết bản thân đang đem tất cả ra đánh cuộc, được ăn cả ngã về không. Hắn không thể cũng không dám tưởng tượng, nếu một ngày Kim Mingyu tìm được tình yêu mới, muốn chấm dứt loại quan hệ bao dưỡng này, chính mình sẽ phải làm sao! ?

Ăn xong cơm trưa, Kim Mingyu thừa dịp Mẹ Jeon không có liền hỏi nhỏ Jeon Wonwoo ... còn chuyện gì nữa hay không, nếu không, dù sau y cũng đã đến đây, đúng lúc có thể lái xe chở cả hai cùng nhau về nhà.

Kim Mingyu nói "Cả hai cùng nhau về nhà" làm tâm Jeon Wonwoo xúc động không thôi, kìm lòng không được nghĩ thầm, có phải Kim Mingyu đã xem đó là nhà của hai người bọn họ! ? Jeon Wonwoo lập tức thông báo một tiếng với mẹ, nói công ty đột nhiên có chuyện phải cùng Kim Mingyu lặp tức đi liền, mẫu thân cũng không có cản, chỉ dặn hắn đi đường cẩn thận, quan hệ tốt với đồng nghiệp, vội vàng lặp lại chuyện muốn hắn mau đi tìm một người bạn gái, Jeon Wonwoo nhìn mái tóc điểm hoa râm của mẫn thân trong lòng một trần sầu khổ, nhưng lại không thể bỏ được khát vọng cùng Kim Mingyu trở "Về nhà".

Jeon Wonwoo về phòng thu dọn một chút, sau đó cùng Kim Mingyu ra khỏi nhà. Dọc đường đi Kim Mingyu chuyên tâm lái xe, hắn cũng im lặng ngồi bên cạnh, hai người rất nhanh về tới nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro