Chương 94 95 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


94 Ngủ

Kim Mingyu đã giải trừ hoài nghi đối với Jeon Wonwoo, một hồi hoan ái lại làm cho y từ thân đến tâm đều đạt cực hạn thỏa mãn. Mà Jeon Wonwoo sau khi hoan ái lại được Kim Mingyu dịu dàng ôm chặt, trong lòng ngọt như mật. Tâm tình tốt nên lúc hai người ăn cơm chiều không khí cũng tự nhiên ấm áp vô cùng, Jeon Wonwoo cũng không để ý chính mình ăn cơm, thường gắp đồ ăn cho Kim Mingyu, chén y mới vừa trống, hắn liền lập tức đứng dậy chạy vào bếp múc chén cơm khác. Kim Mingyu nhìn Jeon Wonwoo vội đến vội đi, cười dặn hắn cũng nhanh ăn đi. Một câu nói mềm mỏng làm cho lòng Jeon Wonwoo lại nhạc khai liễu hoa.

Nhưng dù có cao hứng, thì cả ngày làm việc sau đó về nhà còn bị Kim Mingyu đặt ở phòng bếp làm tình, rồi còn nấu cơm chiều cho y, cơm nước xong còn phải thu thập bàn ăn, sửa sang lại phòng bếp, "Thể lực làm việc" của Jeon Wonwoo liên tiếp giảm sút, dù cho hắn có hưng phấn đến đâu thì thân thể cũng mệt mỏi đến cực điểm, chờ khi làm xong hết thảy ngồi vào sofa cùng Kim Mingyu xem tv, hắn đã muốn duy trì không được, trong TV thanh âm hỗn tạp làm đầu hắn ong ong cả lên, ý thức càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt không tự chủ được nhắm lại, đầu nghiêng dựa vào vai Kim Mingyu mà ngủ.

Sao lại mệt thành cái dạng này! ? Bên tai Kim Mingyu truyền đến tiếng ngái rất nhỏ của Jeon Wonwoo, y quay đầu lại nhìn gương mặt đang gối trên vai mình ngủ, vừa rồi khi làm tình cùng ăn cơm y không nhìn kỹ, hiện tại nhìn gần mới phát hiện dưới mí mắt của hắn lại xuất hiện quầng thâm, thần sắc mệt mỏi đến mức ngủ ngái. Kim Mingyu gần đây mỗi đêm đều ôm Jeon Wonwoo ngủ, biết hắn khi ngủ hô hấp thực nhẹ, cơ hồ còn không thể nghe thấy. Tuy rằng tiếng ngái hiện tại cũng không đinh tai nhứt óc như đàn ông bình thường, chỉ là hô hấp có chút ồ ồ, nhưng so với yên lặng ngủ thường ngày, đủ để chứng minh Jeon Wonwoo đã mệt tới cực điểm .

Trong lòng Kim Mingyu lại nổi lên cảm giác kỳ quái, cho dù lúc trước Jeon Wonwoo còn đi làm ở Kim thị , mỗi chiều tan ca cuộc sống cũng không khác với bây giờ, nhưng cũng sẽ không mệt như lúc này, xem TV đều có thể đang ngủ. Chẳng lẽ là do hắn vừa về tới nhà đã bị mình quấy nhiễu một phen! ? Kim Mingyu nhớ lại, thật sự là trước kia sau khi hai người cơm nước xong không còn việc gì nữa mới tiến hành "Vận động trên giường", tuy nói hôm nay trình tự đảo ngược, làm tình rồi mới nấu cơm làm Jeon Wonwoo rất mệt, nhưng không lẽ mệt đến nỗi liền ngay cả mắt cũng thâm đen ?

"Ngô..." Có lẽ nghiêng cổ hơi lâu nên Jeon Wonwoo có chút khó chịu, vô thức hừ một tiếng, giật giật đầu, muốn ở trên vai Kim Mingyu tìm một tư thế thoải mái.

Kim Mingyu quay đầu nhìn hai má gầy yếu của Jeon Wonwoo, một tầng da mỏng manh không chút thịt còn chưa tính, thậm chí chỗ hai má còn hơi hơi hõm xuống. Kim Mingyu khẽ thở dài, đáy lòng nổi lên một tia thương tiếc đem nghi hoặc ép xuống dưới.

"Wonwoo, tỉnh lại, tắm rửa rồi về giường ngủ." Kim Mingyu giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt Jeon Wonwoo đánh thức hắn, cứ tiếp tục ngủ như vầy, ngày mai nhất định sẽ bị sái cổ.

"A! ? Đối... Thực xin lỗi, không sao, em... em không sao, xem ... xem TV." Jeon Wonwoo vừa mở mắt đã hoàn hồn lại, phát hiện mình thế nhưng lại dựa vào vai Kim Mingyu ngủ, lập tức ngồi thẳng dậy xin lỗi, cố gắng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên màn hình TV.

"Đi ngủ thôi." Kim Mingyu lấy điều khiển tắt TV, cầm tay Jeon Wonwoo kéo hắn đứng dậy, rồi mới dắt hắn đi về phòng ngủ.

Jeon Wonwoo cũng là cực kỳ mệt mỏi nên không từ chối. Trở về phòng nhìn thấy Kim Mingyu lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, bản thân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ y tắm trước. Bình thường nếu là hai người sau khi làm tình xong thì sẽ cùng nhau tắm rửa, mà nếu không phải lúc ân ái, Jeon Wonwoo đều nhường Kim Mingyu tắm trước, dù sao người tắm sau sẽ phải dùng phòng tắm đã ướt sủng, chắc chắn không thấy thoải mái.

"Cùng nhau tắm đi." Kim Mingyu nhìn Jeon Wonwoo đứng bất động, lần thứ hai dắt tay hắn đi vào phòng tắm.

Hai người đã không biết bao nhiêu lần nhìn nhau khỏa thân, cho nên cũng không có gì ngại ngùng, liền cởi hết quần áo chuẩn bị tắm rửa.

"Cánh tay em bị sao vậy! ?" Sau khi Jeon Wonwoo cởi áo, Kim Mingyu nhìn thấy trên cánh tay hắn một vết bầm thật rõ ràng, để nhìn rõ hơn, y nâng cánh tay hắn lên trước mặt mình.

95 Do dự

"Không... không cẩn thận bị đụng trúng." Vết bầm trên cánh tay Jeon Wonwoo là do lúc tan tầm bị Ông chủ Vạn nắm kéo đi ăn cơm, bị hắn hung hăn nắm mới tạo thành, nhưng hắn làm sao dám nói thật với Kim Mingyu, lập tức vội vàng rút cánh tay từ trong tay y về, lắp bắp nói đại cái cớ, rồi chột dạ cúi đầu không dám nhìn Kim Mingyu.

"A, sau này cẩn thận một chút." Kim Mingyu bình thản quan tâm nói một câu, rồi giống như vô tình lại giơ tay sờ soạn lên vết bầm trên cánh tay Jeon Wonwoo.

Tuy rằng Jeon Wonwoo rút tay lại rất nhanh, nhưng Kim Mingyu vẫn có thể thấy rõ vết bầm kia không phải là một mãng, mà là mấy vết nhỏ xếp thành, nhìn hình dạng giống như là bị tay người nắm tới bầm. Hơn nữa ánh mắt né tránh cùng biểu tình chột dạ của Jeon Wonwoo, làm cho Kim Mingyu nổi lên lòng nghi ngờ, thế là khi lần thứ hai giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Jeon Wonwoo, ngón tay điểm vào vết bầm, Kim Mingyu lập tức liền xác định suy đoán trong lòng.

Jeon Wonwoo nói là về nhà, trong nhà chỉ có hắn cùng mẹ, cho dù hắn cùng mẫu thân xảy ra tranh chấp, nhưng mẹ hắn có tức giận đến đâu thì cũng không thể nhẫn tâm bóp tay con mình, huống chi một phụ nữ tuổi đã lớn sức lực sao có thể mạnh đến vậy. Nhìn mức độ nghiêm trọng của vết bầm trên cánh tay Jeon Wonwoo, tuyệt đối phải là một người đàn ông hung hăng nắm mới tạo thành.

Jeon Wonwoo sao lại lừa gạt mình! ? Tiếng ho trong điện thoại cùng người nắm tay Jeon Wonwoo có phải hay không là cùng một người! ? Jeon Wonwoo luôn ở nhà nghỉ ngơi lại có bộ dáng thật mệt mỏi! ? Kim Mingyu nhíu mày, hoài nghi vừa giải trừ khi nãy lần nửa lại nổi lên.

"Kim... Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo cuối đầu hơn nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh của Kim Mingyu, chột dạ muốn biết y đang làm cái gì, lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là Kim Mingyu mặt mày âm trầm cau có. Jeon Wonwoo cũng không biết là do y đoán ra được cái gì hay do chuyện khác mà đột nhiên trở nên mất hứng, trong lòng liền càng thêm kích động.

"Nhanh tắm rửa đi." Kim Mingyu hòa hoãn sắc mặt, đi đến dưới vòi sen.

Jeon Wonwoo cẩn thận đi qua, đứng ở bên cạnh Kim Mingyu.

Dòng nước ấm áp phun xuống, hai người yên lặng tắm rửa, Jeon Wonwoo lâu lâu lại trộm liếc sắc mặt Kim Mingyu. Y nhếch môi, biểu tình như đang suy nghĩ điều gì, dòng nước bắn lên mặt cũng không đưa tay lau đi. Bọt nước trong suốt lấp lánh thuận theo hai má y chậm rãi chảy xuống cổ, ngực, bụng... Jeon Wonwoo đỏ mặt, nhanh chóng chuyển mắt, không dám tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Trong lòng Kim Mingyu còn đang suy nghĩ về vết bầm trên cánh tay Jeon Wonwoo. Kỳ thật lấy quan hệ của Kim Mingyu cùng Jeon Wonwoo, bất quá cũng chỉ là một kim chủ, một trai bao được bao dưỡng. Kim Mingyu không cần hao tâm tổn trí hoài nghi suy đoán, nếu cảm thấy Jeon Wonwoo ở sau lưng mình lén cùng nam nhân khác tới lui, trực tiếp cho tiền chấm dứt bao dưỡng đuổi hắn đi là xong.

Nhưng Kim Mingyu luyến tiếc, luyến tiếc mỗi bữa cơm mà sáng tối Jeon Wonwoo tỉ mỉ chế biến, luyến tiếc khoái cảm điên cuồng khi tiến vào thân thể mất hồn thực cốt của hắn, luyến tiếc cảm giác ấm áp khi hai người ôm nhau ngủ... Kim Mingyu đã quen mỗi ngày xuống giường đều được ăn một bữa sáng nóng hổi, mỗi ngày về nhà là có thể nhìn thấy thân ảnh đơn bạc kia ở nhà bếp vì mình mà hết sức chuyên tâm nấu cơm chiều... Khi ăn cơm, có người không lo ăn, chỉ không ngừng giúp mình gắp đồ ăn; khi xem tv, có thân thể ấm áp tọa trong ngực mình, hai người cùng nhau huyên thuyên thảo luận tiết mục TV...

Cho nên, đối mặt với nhiều điểm đáng ngờ trên người Jeon Wonwoo, còn có lời nói dối của hắn, trong lòng Kim Mingyu đầu tiên là hoài nghi, rồi mới phủ định, rồi lần thứ hai hoài nghi, liền phủ định, càng nghĩ, càng do dự. Trên thương trường Kim Mingyu mỗi điểm đều quyết đoán rõ ràng, mạnh mẽ vang dội. Nhưng ở chuyện của Jeon Wonwoo lại do do dự dự, thậm chí có chút sợ biết đáp án.

96 Bất đắc dĩ

Hai người tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn. Jeon Wonwoo lúc nãy mệt đến xem TV cũng ngủ gục, sau khi tắm rửa thân thể càng thả lỏng, cơn buồn ngủ lại lần nữa thổi đến. Hắn vốn đang có chút lo lắng thái độ của Kim Mingyu đối với vết bầm trên cánh tay mình, nhưng bị vòng tay cường kiện của y ôm chặt, nằm trong lòng ngực vừa ấm vừa thoải mái của y, mí mắt liền không tự chủ được từ từ khép lại.

Nếu là thường ngày, Kim Mingyu luôn ngủ trước Jeon Wonwoo, mỗi lần ôm thân thể ấm áp kia, y cơ hồ có thể lập tức tiến vào trong mộng. Nhưng tối nay, thân thể trong ngực kia tuy rằng vẫn ấm áp, nhưng khi ngón tay Kim Mingyu sờ đến chỗ vết bầm kia, trong lòng liền trằn trọc, làm sao cũng không thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Jeon Wonwoo vẫn mệt mỏi như cũ, nhưng thân thể đã hình thành thói quen sinh lý, tới đúng giờ liền thức dậy chuẩn bị nấu bữa sáng. Khi hắn nhẹ nhàng tách khỏi cái ôm của Kim Mingyu, y không giống bình thường nửa mê nửa tỉnh siết chặt lấy hắn đòi ôm thêm chút nữa, mà ngủ thực sự trầm, ngay cả Jeon Wonwoo xuống giường rồi cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Jeon Wonwoo cũng không quá để ý, nghĩ rằng có lẽ ban ngày y làm việc quá mệt nhọc, trong đầu tính toán chiều nay khi đi chợ, nhất định phải mua thêm đồ ăn làm cơm chiều phong phú một chút để Kim Mingyu hảo hảo bồi bổ.

Jeon Wonwoo đứng cạnh giường nhìn gương mặt ngủ nghiêng của Kim Mingyu lòng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, nhịn không được khom người ở một bên mặt của y nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, vẻ mặt ngọt ngào ngây ngô cười rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Tối hôm qua ngón tay Kim Mingyu vẫn luôn đặt ở chỗ vết bầm kia, Jeon Wonwoo bởi vì quá mệt ngủ thật say nên không có phát hiện, nhưng còn Kim Mingyu thì càng nghĩ tâm càng phiền, nghĩ đến khuya mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Giấc ngủ không được tốt, lúc thức dậy liền có chút chóng mặt, Kim Mingyu lắc lắc đầu muốn thanh tỉnh, nhưng không ngờ lại càng chóng mặt hơn, đành phải lấy tay không ngừng xoa huyệt thái dương để giảm bớt một chút cảm giác không khỏe, cau mày, sắc mặt cực kỳ khó coi đi ra khỏi phòng ngủ.

"Xảy ra chuyện gì! ? Chỗ nào không thoải mái sao! ?" Jeon Wonwoo đang bày biện bữa sáng, nhìn thấy Kim Mingyu sắc mặt khó chịu bước ra khỏi phòng ngủ, lập tức vội vàng chạy lại, đưa tay đặt lên trán y.

"Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc thôi." Kim Mingyu nghiêng đầu, né tránh bàn tay Jeon Wonwoo.

"Em có nấu cháo gạo nếp anh thích, thừa dịp còn nóng ăn nhiều một chút." Jeon Wonwoo cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của Kim Mingyu, cảm thấy y không thoải mái thì tính tình kém một chút cũng là bình thường, chính mình nên quan tâm y nhiều hơn nữa. Nhìn thấy Kim Mingyu đi lại bàn ăn, liền vội vàng chạy lại kéo ghế cho y.

"A." Kim Mingyu vẫn lạnh lùng đáp một tiếng, ngồi xuống ghế cuối đầu ăn điểm tâm.

Jeon Wonwoo thấy y không muốn nhiều lời, cũng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, kéo ghế ngồi xuống yên lặng ăn cơm.

Cơm nước xong, Kim Mingyu đứng lên chuẩn bị tới công ty, Jeon Wonwoo giống bình thường giúp y đeo cà vạt, lấy áo khoát cùng cặp táp đưa cho y, tiễn Kim Mingyu ra tận cửa.

"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về." Kim Mingyu vừa ra đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại dặn dò một câu, sắc mặt lạnh lùng nãy giờ cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Ân." Jeon Wonwoo vừa thấy Kim Mingyu nở nụ cười, không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

"Tôi đến công ty." Kim Mingyu vừa lòng nghiêng người hôn xuống khóe môi Jeon Wonwoo, sau đó đi ra khỏi nhà.

Kim Mingyu đi rồi, Jeon Wonwoo nhìn lên đồng hồ treo tường, cũng đã đến thời gian làm việc của mình. Nhớ tới lời Kim Mingyu vừa mới dặn dò, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn thay quần áo rời nhà đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro