Chương 97 98 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


97 Nói dối

Mình trước khi ra cửa còn dặn dò một tiếng, Jeon Wonwoo hẳn là sẽ ngoan ngoãn ở nhà đi! ? Kim Mingyu nhớ tới bộ dáng nhu thuận nghe lời của Jeon Wonwoo, khóe miệng không tự giác gợi lên thành vòng cung.

"Kim tổng, Kim tổng..." Kim thị đang họp hội đồng quản trị, Kim Mingyu ngồi ở vị trí chủ trì nhưng bộ dáng lại giống như hồn bay đi đâu đâu. Một chủ quản nêu ra ý kiến chờ Kim Mingyu hồi đáp, nhưng đợi nửa ngày y cũng không có phản ứng, lại còn bày ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười. Hiện tại đang bàn về hiện trạng hoạt động của Kim thị , tuyệt đối là một đề tài nghiêm túc, trong phòng họp một đám chủ quản hai mắt nhìn nhau, đều không rõ Kim Mingyu rốt cuộc cao hứng cái gì, hoàn cảnh trong lúc nhất thời liền trở nên có chút xấu hổ. Thư ký phụ trách ghi chép cuộc họp ngồi bên cạnh Kim Mingyu vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"Khụ khụ... Tiếp tục đề tài vừa mới thảo luận đi." Kim Mingyu ho nhẹ một tiếng che đi xấu hổ, thu liễm tâm tình đem tinh lực tập trung lên đề tài thảo luận.

Kế tiếp Kim Mingyu lại khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh quyết đoán, hội nghị tiến hành cũng rất thuận lợi. Nhưng tới lúc cuộc họp gần kết thúc, một chủ quản hỏi Kim Mingyu văn kiện hắn đưa y đã ký tên chưa, Kim Mingyu chán nản nhớ tới hôm qua mình đem văn kiện về nhà, sáng nay chóng mặt nên quên đem đến công ty, trùng hợp phần văn kiện kia lại đang cần dùng gấp.

"Kim tổng, ở nhà ngài có người không! ? Nếu không tôi qua nhà ngài lấy cũng được! ?" Chủ quản đương nhiên không dám bảo Kim Mingyu về nhà lấy văn kiện cho mình, vì thế đưa ra ý kiến muốn đến nhà Kim Mingyu lấy.

"Không cần, để tự tôi về nhà lấy." Kim Mingyu khoát tay, cự tuyệt đề nghi của chủ quản. Jeon Wonwoo đang ở nhà, Kim Mingyu không thể để người trong công ty đến nhà mình được. Tuy rằng lúc trước Jeon Wonwoo ở Kim thị bất quá chỉ là một nhân viên thông thường, nhưng lỡ như người nọ nhận ra hắn thì tính sao. Vốn Jeon Wonwoo từ chức làm Kim Mingyu không còn lo lắng quan hệ của hai người sẽ bị người trong công ty phát hiện, hiện tại cần gì tự tìm phiền phức.

"Wonwoo." Kim Mingyu lái xe về đến nhà, xuất ra chìa khóa mở cửa, ở chỗ huyền quan đổi giày thuận miệng gọi một tiếng, lại không nghe thấy Jeon Wonwoo đáp lại.

"Jeon Wonwoo!" Kim Mingyu nâng âm gọi một lần nữa, nhưng vẫn không có ai đáp lời, Kim Mingyu đổi xong giày cũng không gấp đi lấy văn kiện, mà vòng quanh khắp nhà tìm kiếm bóng dáng của Jeon Wonwoo.

Không phải đã bảo hắn ngoan ngoãn ở nhà chờ mình về sao! ? Sao lại không có ở nhà! ? Chẳng lẽ là đi chợ mua đồ nấu cơm trưa ! ? Hay là... Hoài nghi trong lòng Kim Mingyu lại dâng lên, lập tức rút di động ra bấm số Jeon Wonwoo.

Hôm nay sau khi đến công ty, Jeon Wonwoo vốn đang lo lắng không biết Ông chủ Vạn có bởi vì mình ngày hôm qua không đáp ứng ăn cơm cùng hắn mà chỉ trích mình hay không. Nhưng Ông chủ Vạn tới trưa cũng chưa có nói với hắn một câu, thậm chí ngay cả bàn làm việc của hắn cũng chưa bước tới gần.

Jeon Wonwoo thở phào một hơi yên lòng, ngày hôm qua bị Ông chủ Vạn cứng rắn kéo đi ăn cơm, lúc ấy hắn đúng thật rất sợ hãi, cảm thấy Ông chủ Vạn có phải đối với mình có ý đồ bất lương, nhưng vừa thấy Ông chủ Vạn hôm nay tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra, Jeon Wonwoo liền nghĩ chắc do mình quá đa nghi, có lẽ Ông chủ Vạn thật sự chỉ muốn mời mình ăn cơm mà thôi. Ngược lại chính mình có việc không đi. Jeon Wonwoo liền không nghĩ nữa, bắt đầu chuyên tâm làm việc, làm nhanh cho xong rồi về nấu cơm chiều cho Kim Mingyu. Buổi sáng khi đi làm thân thể y hình như không được khỏe, cơm nhiều nhất định phải nấu phong phú hơn.

Lúc Jeon Wonwoo đang cuối đầu chuyên tâm làm việc, di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra định ấn nút nghe thì hắn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, là Kim Mingyu gọi tới! ! ! Jeon Wonwoo ngây ngẩn cả người, nhớ tới hồi sáng Kim Mingyu một câu dặn mình ngoan ngoãn ở nhà, nguyên lai tâm tình đang thả lỏng đột nhiên liền khẩn trương lên.

"Wonwoo, sao cậu không nghe! ?" Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Jeon Wonwoo, nghiêng đầu sang nhìn thấy hắn đang ngơ ngác nhìn màn hình di động mà không chịu đón nghe, tò mò hỏi một câu.

"A, lập tức nghe." Jeon Wonwoo đành phải kiên định đầu óc đón nghe điện thoại.

"Kim Mingyu." Jeon Wonwoo thật cẩn thận lên tiếng, di động để sát vào lỗ tai, chỉ sợ y sẽ nghe thấy tiếng những đồng nghiệp đang ở cạnh mình nói chuyện.

"Đang làm gì đó! ?" Bên kia điện thoại thanh âm của Kim Mingyu thực bình thản, giống như là tùy tiện gọi tới.

"Mới vừa... Mới vừa nấu xong cơm, đang chuẩn bị ăn." Cũng may hiện tại đang là giờ cơm trưa, Jeon Wonwoo lấy cớ là đang ăn cơm. Nhưng bởi vì chột dạ, nói chuyện có chút lắp bắp, lại sợ mấy đồng nghiệp xung quanh nhìn ra mình khác thường, lại cố ý đè thấp thanh âm. Một bộ dạng quá mức cẩn thận, ngược lại có vẻ càng thêm không bình thường .

"Biết vậy gọi cho em sớm là được rồi, đúng lúc trưa nay tôi không có việc gì làm, có thể về nhà ăn cơm trưa. Đồ ăn em nấu so với bên ngoài đều ngon hơn." Đối mặt với thái độ khác thường của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu lại giống như chưa có phát hiện, trong khi nói còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười, làm cho người ta cảm giác bộ dáng y rất thảnh thơi.

"Đối... Thực xin lỗi, không biết anh sẽ về, cho nên em chỉ... chỉ nấu cho một mình em ăn thôi." Jeon Wonwoo kích động đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra, liều mạng tìm lấy cớ ngăn cản Kim Mingyu về nhà.

"Ai, đáng tiếc tôi không có lộc ăn, buổi tối nhớ nấu nhiều món một chút. Được rồi, không quấy rầy em ăn cơm, không còn chuyện gì tôi cúp máy trước." Kim Mingyu giống như tiếc nuối thở dài một hơi, rồi lại như đang cười dặn dò một câu.

"Hảo, buổi tối gặp." Jeon Wonwoo mới vừa một nói xong, liền nghe được tiếng Kim Mingyu cúp điện thoại.

Jeon Wonwoo nhìn màn hình di động tối dần mà thở ra, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Lần này xem như may mắn không bị Kim Mingyu phát hiện chuyện mình không có ở nhà, nhưng nếu lần sau Kim Mingyu đột nhiên trở về thì tính làm sao! ?

98 Lưỡng cực

Jeon Wonwoo từ lúc nào bắt đầu lừa gạt mình! ? Rốt cuộc đã lừa mình bao lâu rồi! ? Hắn đến tột cùng ở bên ngoài làm cái gì! ? Nếu không dám nói thật, thì chắc chắn không phải chuyện quan minh chính đại tỉ như xuống phố mua thức ăn! Tiếng ho khan của người đàn ông xa lạ trong điện thoại, vết bầm bị người nắm trên cánh tay, cả ngày một bộ dáng cực kỳ mỏi mệt... Gương mặt tươi cười giả bộ trong điện thoại vừa rồi đã sớm biến mất, sắc mặt Kim Mingyu càng ngày càng âm trầm.

Nếu như nói tối hôm qua Kim Mingyu còn do dự, đối với những điểm đáng ngờ trên người Jeon Wonwoo chỉ là hoài nghi, đó là bởi vì chưa có chứng cứ rõ ràng, trong lòng Kim Mingyu còn trước sau giằng co , một bên không thể hoàn toàn tin tưởng Jeon Wonwoo, một bên lại luyến tiếc hắn đối với mình thật tốt.

Nhưng hôm nay đối mặt với sự lừa gạt trắng trợn của Jeon Wonwoo, những suy đoán cùng hoài nghi trong lòng Kim Mingyu tất cả đều thành thực, cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng, Kim Mingyu trong cơn giận dữ, nếu không phải cần đem văn kiện về công ty gấp, chỉ sợ lúc này y chắc chắn sẽ tìm đến Jeon Wonwoo, xem rốt cuộc hắn nói dối mình để làm gì.

Kim Mingyu nổi giận đùng đùng trở về công ty, tuy rằng nhóm người cấp dưới không biết vì sao Kim tổng về nhà một chuyến liền trở nên tức giận như vậy, nhưng ai có can đảm đi hỏi việc nhà của y, một đám lo sợ tránh còn không kịp, sợ lửa giận của Kim tổng sẽ lan đến trên người mình, cho nên khi nhìn thấy Kim Mingyu đều tận lực lánh đi, có việc gì cũng tự mình giải quyết tuyệt đối không quấy rầy tới y.

Kim Mingyu một mình ở trong phòng làm việc tức giận. Hiện tại đã biết bị Jeon Wonwoo lừa, tiếp theo nên tính làm sao! ? Cho dù tới nước này, Kim Mingyu vẫn không nghĩ sẽ chấp dứt bao dưỡng, không muốn để cho Jeon Wonwoo rời đi. Là lưu luyến thân thể ấm áp của hắn sao! ? Hay luyến tiếc hắn đối với mình thật là tốt! ? Hay là quen rồi khẩu vị cơm hắn nấu! ? Khóe miệng Kim Mingyu trào phúng nở nụ cười, đến lúc này rồi, chính mình còn suy nghĩ những thứ đó. Trong lòng Kim Mingyu nhắc nhở chính mình, không để cho Jeon Wonwoo lập tức cút đi, chẳng qua là muốn biết hắn rốt cuộc đang làm gì thôi. Nếu Jeon Wonwoo cố giấu diếm mình, vậy thì mình càng nhất định phải tra ra chân tướng rõ ràng.

"Có cá Trích tươi hay không! ?" Sau khi tan tầm, thuận theo kế hoạch đã định trước đó, Jeon Wonwoo trước tiên là đi chợ mua thức ăn. Nhớ tới canh cá trích rất bổ, liền nghĩ mua một con cá trích để Kim Mingyu hảo hảo bồi dưỡng một chút.

"Jeon tiên sinh , anh xem con này đi! ?" Chỗ Jeon Wonwoo mua cá vẫn là sạp hàng mà lần đầu tiên Kim Mingyu đưa hắn đi mua. Tuy nói lần đó người bán cá bị Jeon Wonwoo vạch trần, đem những việc trước kia lừa Kim Mingyu đều nói ra hết. Người bán cá lúc ấy cũng thật mất hứng, sau đó Jeon Wonwoo lại đến mua cá, công việc đưa tới đương nhiên không thể không làm, nhưng sắc mặt dĩ nhiên là không hề thân thiện. Jeon Wonwoo cũng là vì thấy chỗ này bán cá so với mấy chỗ khác điều tươi ngon hơn, mới hạ thấp mặt mũi lại đây mua.

Sau khi mua tới mua lui vài lần, người bán cá dần dần thấy Jeon Wonwoo kỳ thật cũng rất tốt, ngươi chỉ cần bán với giá cả vừa phải, hắn cũng sẽ không kỳ kèo mặc cả, hơn nữa một phân tiền lẻ cũng trả không thiếu. Jeon Wonwoo chọn cá cũng rất có kinh nghiệm, ngẫu nhiên còn có thể cùng người bán cá trao đổi vài câu, người bán cá tiêu trừ khúc mắc với Jeon Wonwoo, hai người dần dần thân thiết hơn. Cho nên lúc Jeon Wonwoo đi mua cá, đều chọn gian hàng của hắn đầu tiên.

"Ừm, vậy con này đi." Jeon Wonwoo vừa lòng gật gật đầu.

"Một cân ba hai, tổng cộng mười khối tư, thu anh mười khối là được." Người bán hàng lưu loát đem cá bọc vào trong gói to rồi đưa qua cho Jeon Wonwoo.

"Anh buôn bán chắc cũng không dễ dàng, bao nhiêu thì tôi trả bấy nhiêu." Jeon Wonwoo tiếp nhận gói to, lấy ví ra, thanh toán một xu cũng không thiếu.

"Jeon tiên sinh hôm nay sau chỉ có mình anh, Kim tiên sinh không đi cùng anh sao!?" Sau khi quen biết, người bán cá có cùng Jeon Wonwoo nói một chút về chuyện nhà. Thường xuyên nhìn thấy Kim Mingyu cùng hắn đi mua đồ, người sáng suốt đều có thể đoán ra quan hệ của họ không chỉ là bằng hữu thông thường.

"Y còn chưa tan tầm." Jeon Wonwoo thuận miệng đáp, khẩu khí thật giống như Kim Mingyu là người nhà của mình vậy.

"Jeon tiên sinh giỏi mua cá như vậy, chắc tài nấu nướng cũng rất lợi hại. Con cá hôm nay chắc là nấu cho Kim tiên sinh ăn rồi, canh cá trích vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng, Kim tiên sinh thật là có lộc ăn ." Người bán cá nghe khẩu khí của Jeon Wonwoo, lại chọc ghẹo nói vài câu.

"Kim Mingyu cũng nói đồ ăn tôi làm so với bên ngoài đều ngon hơn." Jeon Wonwoo lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng không phải muốn khoe tài nấu nướng của mình, mà chỉ muốn ở trước mặt người khác biểu hiện quan hệ của mình và Kim Mingyu có bao nhiêu thân mật.

Bởi vì Jeon Wonwoo còn cần mua một chút rau, nên cùng người bán cá nói thêm hai ba câu liền cầm bọc cá cáo từ .

"Wonwoo đến đây a, muốn mua thứ gì! ?" Đại thẩm bán hàng vừa nhà thấy Jeon Wonwoo đi tới, lập tức nhiệt tình tiếp đón. Jeon Wonwoo đến mua thức ăn, cho nên mấy đại thẩm ở đây đều quen thuộc, hơn nữa Jeon Wonwoo bộ dạng thanh tú lịch sự, tính tình lại hoà nhã, thực đúng mẫu người mà phụ nữ trung niên thích.

"Hôm nay nấu canh cá trích, mua chút rau nấu chung sẽ ngon hơn. Cái này đi, làm phiền dì cân giúp." Jeon Wonwoo cúi đầu lựa rau rồi đưa cho đại thẩm bỏ lên cân.

"Wonwoo cậu nhìn rất khá, tính tình lại tốt, trù nghệ giỏi... Cái người hay cùng cậu đi mua đồ Kim tiên sinh gì đó thật không biết kiếp trước tích được đức gì, mới có thể may mắn gặp cậu!" Đại thẩm một bên cân đồ một bên cùng Jeon Wonwoo nói chuyện phiếm.

"Kim Mingyu cũng tốt lắm." Jeon Wonwoo sợ người khác hiểu lầm Kim Mingyu, vội vàng lên tiếng biện giải.

"Tốt cái nỗi gì! Mỗi lần lúc cậu đi mua thức ăn y đều đứng kế bên hết nhìn đông rồi ngó tây, mua xong cũng không biết xách giúp cậu một chút. Tôi thấy mấy lần cậu đều tự mình xách đồ đến đi đường cũng có chút khó khăn, mà y lại giống như đại thiếu gia hai tay trống trơn... Được rồi được rồi, tôi không nói nữa." Đại thẩm có chút bất bình thay cho Jeon Wonwoo, bất quá vừa thấy sắc mặt hắn thay đổi, lập tức dừng lại đề tài.

"Y không phải có ý không giúp tôi, chỉ tại tôi yếu quá, có một chút đồ mà xách cũng không nổi." Jeon Wonwoo bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó trả tiền, còn tán thưởng đồ ăn của đại thẩm, nói đã mua được đồ tốt về nhà .

99 Lừa gạt

Kim Mingyu vừa mới bước qua cửa liền ngửi được một mùi thơm nồng đậm, nhịn không được hít mạnh một hơi, dạ dày trong nhất thời nổi lên cảm giác đói bụng réo inh ỏi, đổi xong giày đi vào nhà, càng đi hương khí càng nồng đậm.

"Anh đã về. Canh cá trích em nấu xong rồi, anh đi thay quần áo là có thể ăn." Jeon Wonwoo trùng hợp đang bưng một đĩa đồ xào từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Kim Mingyu, khóe miệng không tự giác cong lên.

Nụ cười ấm áp, lời nói ôn nhu, đồ ăn nóng hổi... Kim Mingyu lúc trước vừa mới cảnh báo chính mình phải phòng tâm, đột nhiên trở nên có chút lơi lỏng.

"Wonwoo, hôm nay ở nhà làm cái gì! ?" Kim Mingyu bước lên trước, hai tay hoàn trụ thắt lưng Jeon Wonwoo, từ phía sau kéo hắn vào trong lòng ngực.

"Không... không có làm cái gì, chỉ dọn dẹp nhà một chút, rồi mới đi ra ngoài mua đồ ăn. Buông ra trước đã, để em... em đem đồ ăn đặt lên bàn cơm." Jeon Wonwoo chột dạ muốn chết, thậm chí sợ Kim Mingyu dán ở sau lưng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập quá nhanh. Lợi dụng lấy cớ đặt đồ lên bàn mà hơi giãy giụa thoát khỏi lòng ngực Kim Mingyu.

"Thực ngoan! Tôi đi trước thay quần áo." Kim Mingyu cười khích lệ một câu, quay đầu ở trên mặt Jeon Wonwoo hôn nhẹ. Sau khi buông tay ra quay người đi, ý cười trên mặt y lập tức biến mất đích vô tung vô ảnh, trong lòng nảy lên cảm giác thất vọng tràn trề, cho hắn một cơ hội nói thật, hắn lại như cũ nói dối với mình.

Khi Kim Mingyu thay xong quần áo đi ra, trên bàn đã dọn chén bát chỉnh tề, ở giữa là một tô canh cá trích lớn hương bay tứ phía, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng đủ làm người ta tưởng tưởng được vị ngon của nó.

"Nhanh thừa dịp còn nóng uống nhiều một chút." Kim Mingyu mới vừa ngồi vào ghế. Jeon Wonwoo liền lấy muỗng múc một chén canh đưa đến trước mặt y.

Kim Mingyu bưng bát lên, uống một chút nước canh, mùi vị thơm ngon, hòa nguyện với hương khí nồng đậm. Trù nghệ của Jeon Wonwoo trước sau như một vẫn nấu rất ngon, thậm chí lúc này mỗi một lần đều ngon hơn hồi trước, nhưng trong lòng Kim Mingyu lại không còn cảm giác ấm áp khi ăn nữa, hiện tại ăn cái gì chỉ giống như để no bụng mà thôi.

Một chén canh uống xong, Kim Mingyu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeon Wonwoo đôi mắt chờ mong nhìn mình.

"Canh cá uống ngon lắm." Kim Mingyu vẫn nhịn không được mở miệng khen ngợi một câu.

"Em... em giúp anh mút thêm một chén." Trong nháy mắt nụ cười sáng lạn tràn ngập khuôn mặt của Jeon Wonwoo, hắn đưa tay cầm lấy cái chén trong tay Kim Mingyu định tiếp tục múc canh cho y.

"Tự tôi làm được rồi, em cũng ăn mau đi." Kim Mingyu né tránh Jeon Wonwoo, tự mình cầm muỗng múc canh.

"Vâng." Jeon Wonwoo ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng nụ cười sáng lạn trên mặt cũng dần dần biến mất, thản nhiên nổi lên biểu tình thất vọng.

Chỉ là không để hắn múc canh giúp thì đã thất vọng vậy sao! ? Sau lưng mình không biết đã làm ra những chuyện xấu xa gì, ở trước mặt ngược lại làm bộ làm tịch, bởi vì sự lừa dối lúc trước, biểu tình hiện tại của Jeon Wonwoo khi chiếu vào trong mắt Kim Mingyu, hoàn toàn trở thành một loại trào phúng.

Hiện tại ăn cơm Kim Mingyu đương nhiên không có tâm tình cùng Jeon Wonwoo nói giỡn, nhưng y cũng không phải loại người để tâm sự lộ ra trên mặt, cho dù trong lòng đã thay đổi thái độ đối với Jeon Wonwoo, cũng sẽ không để cho hắn dễ dàng phát giác, nhiều lắm chỉ là không liền tiến cuối đầu ăn cơm mà thôi.

Kim Mingyu không nói, Jeon Wonwoo cũng không dám nhiều lời, hắn nghĩ nhất định là ban ngày Kim Mingyu làm việc quá mệt mỏi, chính mình nhiều lời lại làm y càng phiền lòng, cũng liền an tĩnh ăn cơm, thậm chí bị hóc xương cá cũng không dám ho khan một tiếng.

Bữa cơm của hai người trầm buồn vô cùng. Cơm nước xong, Kim Mingyu buông chén đũa liền lập tức đứng dậy ly rời đi. Jeon Wonwoo yên lặng thu thập chén bát đến nhà bếp tẩy rửa.

Sau khi Jeon Wonwoo ra khỏi nhà bếp, cũng không nhìn thấy Kim Mingyu ngồi ở sô pha xem TV, ngược lại trong phòng ngủ truyền ra tiếng động rất nhỏ.

"Kim Mingyu! ?" Cửa phòng ngủ khép hờ, Jeon Wonwoo đẩy cửa vào, thật cẩn thận gọi tên.

"Ân! ? Có chuyện gì sao! ?" Kim Mingyu chính là đang dựa vào đầu giường lật xem văn kiện, nghe thấy tiếng Jeon Wonwoo liền nghi hoặc ngẩng đầu.

"Không... không có việc gì." Jeon Wonwoo đã có thói quen mỗi ngày cơm nước xong, bản thân sẽ được Kim Mingyu ôm vào trong ngực cùng xem TV, không khí ấm áp khi cả hai huyên thuyên thảo luận tiết mục, điều đó làm cho hắn cảm thấy mình và Kim Mingyu giống như là ái nhân. Hôm nay Kim Mingyu đột nhiên thay đổi thói quen, trong lòng Jeon Wonwoo có chút hốt hoảng, vào phòng ngủ chỉ là muốn nhìn y, rời xa y mới có một lúc, liền làm cho tâm hắn khi không hốt hoảng. Hiện tại bị Kim Mingyu hỏi có việc gì, Jeon Wonwoo cũng không biết nên trả lời sao đây, bối rối bất an nhìn lại Kim Mingyu.

"Lại đây." Kim Mingyu giơ cánh tay lên hướng Jeon Wonwoo vẫy.

Jeon Wonwoo thuận theo nhanh chóng đến bên cạnh y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro