Chương 10: Không hiểu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Du Án từ trong phòng Tống Cẩn đi ra, vừa mới vào trong viện, chuông gió hoa bên hông liền vang lên, nàng nhíu mày dùng thần thức đảo qua, xác định là hạ nhân bên người tông chủ thì dừng lại một chút, sau đó ngồi chờ trong viện.

Một lát sau, hạ nhân đi tới trước viện.

"Du phong chủ, tông chủ mời ngài tới chủ phong một chuyến." Hạ nhân bên ngoài thi lễ.

Du Án bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Tông chủ có nói vì chuyện gì không?"

"Bẩm phong chủ nói, vẫn là chuyện tìm kiếm ma cốt." Hạ nhân cung kính trả lời.

Vừa nghe đến hai từ 'ma cốt', Du Án chỉ cảm thấy một trận đau đầu, liền lập tức nghĩ tới chuyện cáo bệnh không đi.

Đại khái là hơn hai mươi năm trước, một vị thần tiên khi phi thăng đột nhiên gặp lôi kiếp ngã xuống nhân gian, có nói ba điều tiên đoán. Một là thiên hạ gặp đại nạn ba năm, hai là các đại tiên môn tại đây sẽ gặp đại hạn, linh lực dần dần khô kiệt. Cuối cùng đó là ma cốt giáng thế, nếu không có biện pháp ngăn cản hắn thức tỉnh, vậy tiên môn sẽ bị hủy diệt, sinh linh đồ thán*.

(*) sinh linh đồ thán: ý nói người dân gặp đại hạn, cuộc sống khổ cực.

Hiện giờ nhiều năm đã qua, hai điều tiên đoán đầu đã thực hiện , chỉ có điều cuối cùng vẫn luôn không có, bởi vì..... Bọn họ không tìm ra cái gọi là ma cốt.

Ai cũng không biết ma cốt là ý gì, trông như thế nào, hiện giờ bao nhiêu tuổi.

Các đại tiên môn ngay từ đầu còn bởi vì hai điều tiên đoán đầu đã được thực hiện mà vô cùng khủng hoảng, sau đó lại bởi vẫn luôn không tìm được liền chậm rãi buông lỏng, thậm chí rất nhiều người cảm thấy căn bản ma cốt không hề tồn tại, hai điều tiên đoán trước đó có lẽ cũng chỉ là trùng hợp. Thực ra tại thời điểm vị thần tiên kia ngã xuống, đại hạn cùng linh lực đã có chút suy kiệt.

...... Nhưng sự việc này chỉ có thể ở trong lòng tự suy ngẫm lại, không thể nói ra, nếu không người khác liền cảm thấy cái vị nói ra này không để tâm tới Tu Tiêm giới. Mà Hợp Tiên Tông bởi vì tỏ vẻ rất để tâm tới Tu Tiên giới liền thường xuyên triệu tập các vị phong chủ tham luận như thế nào tìm được ma cốt.

Nhìn như ưu quốc ưu dân*, thật ra lời nói cũng chỉ lặp đi lặp lại, mà Du Án cũng có quyền lợi tham dự nghị sự.

(*) ưu quốc ưu dân: vì quốc vì dân mà suy nghĩ âu lo.

Du Án tỏ vẻ, nàng tình nguyện tông chủ đem nàng hoàn toàn quên đi, mỗi lần đi đều là một lần lãng phí thời gian.

Du Án càng nghĩ biểu tình càng khổ, bên ngoài hạ nhân cẩn thận gọi nàng một tiếng: "Du phong chủ?"

Du Án hoàn hồn, nâng mí mắt nhìn về phía hắn: "Bản tôn thân thể có chút không khỏe, ngươi thay bản tôn hướng tông chủ xin phép."

"Chính là tông chủ nói, tìm kiếm ma cốt là chuyện vô cùng hệ trọng, bất luận các vị phong chủ có khó khăn thế nào cũng phải mau chóng đi tới, nếu không đi, phong chủ liền tự mình tới cửa mời, cho nên......"

"Được rồi, được rồi, bản tôn đã biết, ngươi trở về trước, bản tôn đổi y phục liền đi." Du Án mặt không biểu tình đánh gãy hắn đang thao thao bất tuyệt.

Hạ nhân hành lễ rồi nhanh chân chạy đi.

Hạ nhân đi rồi, trong viện yên tĩnh lại, Du Án buông tiếng thở dài rồi vào phòng ngủ đổi y phục, sau đó hướng chủ phong đi tới, vừa đến chính điện liền gặp Chu Nhân Nhân cùng với tỳ nữ bên người nàng ta.

Thế nhưng không phải tỳ nữ trước kia, nàng còn tưởng rằng Chu Nhân Nhân sẽ không nghe lời như vậy, đem tỳ nữ thực sự đuổi xuống núi, xem ra là khinh thường nàng ta. Du Án nhịn xuống khóe môi đang giơ lên, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Chu Nhân Nhân nhìn chằm chằm mình, nàng lập tức làm bộ hướng nàng ta cười.

Sau đó Chu Nhân Nhân lạnh nhạt rời tầm mắt.

Du Án: "......" Ha, lòng dạ hẹp hòi.

Du Án hừ nhẹ một tiếng, đi nhanh vào chính điện, vừa mới đi được hai bước liền nghe được tỳ nữ của Chu Nhân Nhân hỏi: "Đại tiểu thư, người có ngửi thấy mùi hương nơi này tự nhiên trở nên kỳ quái?"

Du Án nghe ra nàng ta ám chỉ, bước chân nháy mắt chậm lại.

Chu Nhân Nhân liếc mắt nhìn Du Án một cái, khóe môi gợi lên, nâng âm thanh: "Cũng chỉ có những nô tài trên người mới có mùi nghèo nàn, nếu ngươi ngửi thấy được, liền thấy được người nọ không đi xa...... Không đúng, có lẽ căn bản là không đi đâu, ngươi chờ lát nữa hảo hảo tìm một phen, nhìn xem kẻ hạ tiện nào không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của bổn tiểu thư."

“Nô tỳ tuân lệnh.” tỳ nữ lập tức hành lễ, chủ tớ hai đồng thời nhìn về phía Du Án, trên mặt kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.

Du Án vốn định phản bác vài câu, nhưng ánh mắt chú ý tới chính điện còn chỗ nước chưa được rửa sạch liền thay đổi chủ ý, cúi đầu không phản bác cũng không nói lời nào.

Nhìn nàng vẻ mặt nghẹn khuất, Chu Nhân Nhân thưởng cho tỳ nữ ánh mắt, ngạo mạn hướng Du Án đi đến: "Du phong chủ sao không đi vào?"

Du Án cắn môi liếc nhìn nàng một cái, tiếp theo liền cúi đầu, như là kiêng kị thân phận nàng ta. Xung quanh hạ nhân quét tước đều không rảnh lo rửa sạch chỗ nước kia, yên lặng rời xa nơi thị phi, sợ sẽ liên lụy chính mình.

Chu Nhân Nhân thấy nàng dáng vẻ nhẫn nhịn như vậy, trong lòng càng thêm thoải mái, đang muốn nhân cơ hội trao đổi Tống Cẩn với nàng, bên trong chính điện liền giục các nàng mau chóng đi vào, nàng ta không cam lòng liếc Du Án một cái, xoay người hướng chính điện đi tới. Tỳ nữ thấy nàng ta rời đi cũng nhanh chóng đi theo.

Tại thời điểm nàng ta đi qua, Du Án liền thu lại biểu tình ủy khuất trên mặt, giơ tay phóng một đạo linh lực đánh trúng cẳng chân tỳ nữ, tỳ nữ kinh hô một tiếng liền hướng phía trước ngã xuống, Chu Nhân Nhân không kịp đề phòng, bị nàng ta đẩy xuống trực tiếp ghé trên mặt đất, bàn tay đánh vào vũng nước bẩn kia, trực tiếp liền bắn tới trên mặt, trên người cũng không tránh khỏi.

"Phốc." Du Án phì cười, cười xong còn không quên khích nàng ta, "Đại tiểu thư thật chu đáo, biết tới chính điện trước, còn hành đại lễ, bản tôn thật sự là hổ thẹn."

"Du, Án!" Chu Nhân Nhân nghiến răng nghiến lợi kêu tên nàng, Du Án vừa nghe vừa hướng chính điện đi tới, hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội phản kích.

Khi nàng vào trong điện, sáu vị phong chủ khác đều đã tới, tông chủ cũng đã sớm ngồi tại chủ vị. Du Án nháy mắt đoan trang, hướng tông chủ hành lễ: “Tông chủ.”

"Đã lâu không thấy Du phong chủ, ngồi đi." Tông chủ cười cười, nếp nhăn khóe mắt càng rõ, tóc bạc cũng ngày càng nhiều.

Người tu hành tuy phần lớn trường thọ, nhưng không phải sẽ không già, đặc biệt là tông chủ từng này tuổi mới tu ra Kim Đan, sớm đã già đi, mỗi ngày cũng chỉ càng thêm già, trừ phi có thể luyện ra Nguyên Anh.

Nhưng mà với tình hình hiện giờ của Tu Tiên giới, chỉ sợ đến lúc hắn chết cũng không tu luyện thành công.

Du Án trong lòng tấm tắc hai tiếng, liền xoay người đến ghế trên ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống thì thấy Chu Nhân Nhân liền nổi giận đùng đùng đi đến, trên người nước bẩn đã rửa sạch sẽ, chỉ là bên người không thấy tỳ nữ kia.

Chỉ sợ là đi chịu phạt rồi.

Chu Nhân Nhân nổi giận đùng đùng nhìn nàng, ánh mắt phảng phất muốn ăn nàng.

Du Án bình tĩnh uống một ngụm trà, tựa như tất cả đều không có quan hệ với nàng.

“Nhân Nhân, lại đây.” Tông chủ nghiêm túc gọi nàng ta.

Chu Nhân Nhân ở trước mặt cha nàng ta vẫn khá ngoan ngoãn, nghe vậy lập tức đi ra phía trước. Tông chủ liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này mới quay đầu đối với bảy vị phong chủ phía dưới cười ha hả nói: “Bản tôn đã lớn tuổi, rất nhiều việc đều hữu tâm vô lực, nếu chư vị không có gì dị nghị, hội nghị hôm nay liền để tiểu nữ chủ trì, thế nào?”

Để Chu Nhân Nhân tham dự hội nghị của tông môn? Du Án khẽ giương mày, tuy làm theo phép nói là có chút vô nghĩa, nhưng chưa bao giờ có chuyện tông chủ cùng phong chủ tùy ý cho người ngoài tham dự, tông chủ hôm nay cho Chu Nhân Nhân tham gia, đại khái là muốn cho nàng ta một chức vụ ở tông môn đi.

Ha, lão nhân này thật đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Vài vị phong chủ liên tục đáp ứng, nhất là gã Triệu Bình râu xồm, Du Án nhìn lướt qua bộ dạng chân chó của hắn, ghét bỏ bĩu môi.

Hợp Tiên Tông tổng cộng bảy toà sơn, tông chủ phong cho các phong chủ cai quản mỗi tòa, Triệu Bình cùng làm chủ phong phong chủ, ngày thường phụ trách tông môn việc lớn việc nhỏ, so với bảy vị phong chủ tối cao, hắn cùng tông chủ thân cận nhất, khó trách sẽ như vậy.

Đang lúc Du Án chửi thầm, tông chủ gương mặt hiền từ nhìn về phía nàng: “Du phong chủ cảm thấy như thế nào?”

Du Án nghe vậy hoàn hồn: “Đều nghe tông chủ.”

Chu Nhân Nhân nghe vậy lập tức khiêu khích liếc nhìn nàng một cái, ý tứ là ngươi bình thường nhìn không quen ta thế nào, bây giờ không phải vẫn phải đáp ứng sao. Du Án nheo nheo mắt.

"Tốt, quyết định như vậy đi." Tông chủ lên tiếng.

“Chờ một chút,” Du Án đột nhiên mở miệng, “Nếu cứ như vậy quyết định, có phải có chút quá qua loa hay không?”

“Ngươi có ý tứ gì?” Chu Nhân Nhân sắc mặt lập tức không tốt, nhưng bị tông chủ liếc một cái lại không dám nói tiếp nữa.

Nàng ta không dám nói lời nào, lại có người giúp nàng ta nói chuyện, Triệu Bình nhịn không được: “Du phong chủ đây là ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy Nhân Nhân không có tư cách? Nếu đã như vậy, không bằng ngươi cùng nàng tỷ thí một ván, như thế nào?”

Chu Nhân Nhân Trúc Cơ là từng bước một tu luyện tới, Du Án Kim Đan lại là tu vi của cha mẹ truyền cho mà thành, luận thực chiến nàng không so lại Chu Nhân Nhân, điểm này tất cả mọi người ở đây đều biết, Triệu Bình lại càng rõ ràng.

Cũng là làm khó hắn, vì Chu Nhân Nhân liền cố ý làm nàng khó xử.

Du Án khẽ cười một tiếng, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Triệu phong chủ, ta còn chưa nói cái gì, ngươi liền nói đại tiểu thư không có tư cách là ý gì? Chẳng lẽ là chính mình không dám phản đối, cho nên muốn mượn lời của ta để phản bác?”

“Ngươi!”

“Tông chủ, ta không phải là phản đối đại tiểu thư tham dự nghị sự,” Du Án làm bộ không thấy Triệu Bình tức muốn hộc máu, mỉm cười nhìn về phía tông chủ, “Chỉ là cảm thấy nếu chỉ là miệng đáp ứng, không khỏi có chút qua loa, truyền ra ngoài sợ là có người nói ra nói vào đại tiểu thư đi cửa sau.”

Tông chủ trầm mặc: "Vậy ý của Du phong chủ là?"

"Để nàng đi luyện bí cảnh tầm bảo gì đó ta cũng không làm được, không bằng như vậy đi, để nàng hướng tới ta kính một chén trà, như vậy liền tính là nghi thức tham dự nghị sự đi." Du Án làm bộ không thấy được vẻ mặt phẫn hận của Chu Nhân Nhân, vui vui vẻ vẻ nói, “Như vậy sau này nếu có người đồn nhảm, tông chủ cũng có thể nói đại tiểu thư đã kính trà mời, được bảy vị phong chủ chấp thuận."

“Du Án ngươi tưởng bở! Ta không có khả năng kính trà ngươi!” Chu Nhân Nhân rốt cuộc nhịn không được, vẻ mặt phẫn nộ cự tuyệt.

Du Án khẽ chớp đôi mắt: “Đại tiểu thư, người xác định? Chỉ là kính trà mà thôi, so với những đệ tử khác nhẹ nhàng rất nhiều.”

“Ta tuyệt đối sẽ không……”

“Nhân Nhân!” Tông chủ lạnh mặt đánh gãy lời nàng ta.

“Ta chính là bất kính! Cùng lắm thì hôm nay ta không tham gia nghị sự!” Chu Nhân Nhân nói xong, tức giận xoay người rời đi.

Du Án vẻ mặt bình tĩnh uống trà, nghĩ thầm vị đại tiểu thư này cũng quá không hiểu chuyện, tông chủ khổ tâm vì nàng ta an bài lại nhìn không ra, tốt, nghị sự không tham gia, sau này làm sao thuận lý thành chương tham dự sự vụ tông môn?

Ai, không hiểu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro