Chương 11: Dị ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi cho Chu Nhân Nhân một bài học, Du Án cũng không khoe khoang, trong toàn bộ quá trình nghị sự tiếp theo liền thành thành thật thật, mặc dù như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị tông chủ giữ lại.

Phía trên chính điện, tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người Du Án và tông chủ. Nhìn nếp nhăn trên mặt hắn, Du Án suy nghĩ một chút rồi nói: "Tông chủ, những lời nói vừa rồi của ta với đại tiểu thư đều là vui đùa, mong tông chủ đừng để trong lòng, chờ lần tới nghị sự lại gọi đại tiểu thư tới đi."

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này nàng hiểu, Chu Nhân Nhân tham dự nghị sự chỉ là chuyện sớm muộn, với mấy mưu đồ nhỏ của nàng ngăn không được, dù sao bây giờ cũng đã hết giận, cho nàng ta cái bậc thang cũng không hề hấn gì.

Du Án vừa nói vừa cười giảng hòa, chỉ chờ tông chủ theo bậc thang xuống dưới, tông chủ cũng không phụ sự gửi gắm: “Là Nhân Nhân không hiểu chuyện, ngày khác bản tôn kêu nàng tới cửa tạ lỗi, Du phong chủ cũng đừng để ở trong lòng.”

"Tất nhiên sẽ không để trong lòng." Du Án khóe môi khẽ giương.

Hai người không còn lời nào để nói, Du Án hành lễ, xoay người liền hướng bên ngoài rời đi.

Lúc đi đến cửa chính điện, tông chủ đột nhiên hỏi: "Gần đây tu vi của Du phong chủ dường như có tiến bộ?"

Dường như là lần đầu tiên hắn quan tâm tới tu vi của nàng.

Du Án nhíu mày quay lại, chỉ nhìn thấy một lão nhân gia đầu tóc bạc trắng, bộ dáng gầy gò ốm yếu không có nửa điểm tiên phong đạo cốt*. Du Án hơi lắc đầu, khẽ cười một tiếng trả lời: "Ta thật sự không có thiên phú tu luyện, nhiều năm như vậy cũng không tăng lên chút nào."

(*) tiên phong đạo cốt: Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.

"Không sao, Kim Đan của ngươi tu thành sớm, còn rất nhiều thời gian." Tông chủ vẫn cười ha hả như trước.

Rõ ràng là một lời nói hay, Du Án nghe trong lòng lại có điểm khó chịu, cảm giác có chút gì đó...toan tính. Nàng cười cười có lệ, tốc độ rời đi nhanh hơn, mãi cho đến khi trở về nơi ở, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Sư tôn đang suy nghĩ cái gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh Tống Cẩn.

Du Án dừng một chút quay đầu lại, thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh từ trong phòng đi ra, lập tức nhăn mày: "Bên ngoài có gió, mau vào trong."

“Sư tôn đã đứng ở trong viện hồi lâu, có tâm sự gì sao?” Tống Cẩn ôn hòa nhìn về phía nàng.

“Không có không có, ta thì có tâm sự gì,” Du Án một bên nói, một bên đỡ hắn vào trong phòng, “Chỉ là mới vừa rồi gặp tông chủ, cảm thấy hắn có chút kỳ quái.”

Hai người vào phòng, Du Án liền đóng cửa lại, một thân ảnh nho nhỏ hướng nàng chạy tới, nàng túm một cái đã bắt được.

“…… Làm ta sợ nhảy dựng, nó tự nhiên chạy tới đây làm gì?” Nhìn Thỏ Manh thú trong tay, Du Án vẻ mặt không còn gì để nói.

Tống Cẩn khóe môi hơi nâng lên, đem Thỏ Manh thú trong tay nàng ôm đi đặt ở trên mặt đất: “Có thể là muốn chạy đi ra ngoài.”

“Vật nhỏ thật không an phận, lúc nào đó làm cái lồng sắt nhốt nó lại.” Du Án nói, đến trước bàn ngồi xuống.

Tống Cẩn cũng đi theo nàng, thấy nàng đã quên mất đề tài vừa nãy, liền chủ động nhắc tới: “Sư tôn nói tông chủ có chút kỳ quái?”

"A, đúng vậy, trông có vẻ như sắp có đại nạn." Du Án nhớ lại bộ dáng vừa rồi của tông chủ, chỉ có thể liên tưởng đến bốn chữ gần đất xa trời.

Tống Cẩn hơi hơi gật đầu, nhìn thấy tay nàng để ở trên bàn, liền giơ tay bao phủ lên: "Vết thương của sư tôn có còn đau không?”

“Chỉ là vết thương ngoài da, đã sớm khép lại.” Du Án tùy ý nói.

Tống Cẩn rũ mắt, đem vải áo trên cánh tay nàng vén lên, lộ ra vết thương bị cắn không lớn lắm, miệng vết thương đã kết vảy.

Du Án nhìn thoáng qua, nhịn cười, đang muốn nói chuyện, ngón tay Tống Cẩn khẽ chạm lên vết thương, nàng không khỏi rụt lại một chút, lại bị hắn cầm tay một lần nữa.

"Làm gì, rất ngứa." Du Án bật cười.

Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Lần sau nhớ chú ý."

Ánh mắt hắn quá mức nghiêm túc, nụ cười trên mặt Du Án dần dần biến mất, cuối cùng nghiêm trang gật đầu đáp ứng. Tống Cẩn nhìn thấy nàng đáp ứng, đôi mắt một lần nữa rũ xuống, nhìn nàng trong lúc vô tình lộ ra một đoạn cánh tay, trên cổ tay sạch sẽ trắng nõn, không có một chút dấu vết nào.

Du Án hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt hắn, duỗi duỗi người, sau đó đem Thỏ Manh thú túm lại, ôm ở trong lòng ngực hết niết lại xoa.

Tống Cẩn một lần nữa đem tiểu thú bắt đi: “Sư tôn, vừa mới nói phải cẩn thận.”

“Thỏ Manh thú bản tính không hung, lần trước chỉ là ngoài ý muốn.” Du Án nói, một lần nữa đem tiểu thú đoạt trở về, không đợi Tống Cẩn nói cái gì nữa, liền xách theo tiểu thú chạy ra ngoài.

Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình Tống Cẩn, trên mặt hắn ý cười dần dần biến mất, sau một hồi đôi mắt mới rũ xuống.

Du Án xách Thỏ Manh thú đi rồi, phát hiện nó ở trong phòng chính mình hoạt bát hơn nhiều so với ở cùng Tống Cẩn, liền muốn chơi với nó nhiều hơn, nàng vừa rồi xách nó lại đây là vì muốn giết thời gian, kết quả đùa nghịch một lúc liền yêu thích không buông, chờ lấy lại tình thần, sắc trời đã tối sầm.

Đến lúc Tống Cẩn gọi nàng dùng bữa, nàng mới ý thức được thời gian không còn sớm.

"Được, ta tới liền đây." Du Án cao giọng đáp một câu, định đi ra ngoài, cúi đầu lại thấy Thỏ Manh thú ánh mắt chờ mong, do dự một chút liền mang theo nó.

Tống Cẩn đem đồ ăn đặt xuống bàn, xoay người liền nhìn thấy nàng ôm Thỏ Manh thú đi tới, hắn tức khắc nhíu mày lại: “Sư tôn.”

“Nó không cắn ta,” Du Án vội nói, “Chúng ta ở chung rất tốt.”

“Nên dùng bữa, người buông nó xuống trước.” Tống Cẩn cùng nàng thương lượng.

Du Án xua xua tay: “Không có việc gì, ta ôm là được.” Dứt lời liền trực tiếp ngồi xuống, một bên ăn cơm một bên cho Thỏ Manh thú ăn thịt.

Tống Cẩn ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy hành động của nàng liền nhắc nhở: “Hôm nay chỉ có một đĩa thịt nhỏ, sư tôn đều cho nó, người ăn cái gì?”

“A, không có việc gì, đều cho nó đi, ta ăn đồ ăn chay rất tốt, không phải ngươi vẫn luôn muốn ta ăn nhiều rau xanh sao.” Du Án nói, liền gắp vào chén một ít rau xanh, ngay trước mặt hắn ăn sạch sẽ.

Tống Cẩn không ủng hộ nhìn nàng, Du Án cùng hắn đối diện một lát liền bại trận, yên lặng đem Thỏ Manh thú đặt ở một bên, chỉ là chờ cơm ăn xong, liền đem Thỏ Manh thú ôm lên.

Hai ngày tiếp theo tông môn không có sự vụ gì, Du Án cũng chưa nghĩ ra nên lừa Tống Giác như thế nào để lấy được Tâm Đầu Huyết, liền ở nhà chờ đợi, trừ bỏ đi chợ, mỗi ngày chỉ cùng Thỏ Manh thú chơi đùa, kết quả đùa tới đùa lui liền đùa ra cảm tình.

Thật sự là ngốc manh, nhưng bề ngoài rất đáng yêu, điểm này đủ để có thể xem nhẹ sự ngu ngốc của nó.

Tới bữa tối, Du Án theo thường lệ liền mang theo Thỏ Manh thú.

Trải qua hai ngày huấn luyện, Thỏ Manh thú tại thời điểm nàng ăn cơm sẽ ngoan ngoãn chờ, an tĩnh dựa vào góc váy của nàng, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, thật sự chọc người yêu thích.

Thời điểm Du Án ăn cơm cũng không nhịn được nhìn nó.

Tống Cẩn bình tĩnh gắp cho nàng miếng thịt kho tàu: "A Cẩn chưa bao giờ thấy sư tôn để tâm tới một vật như vậy."

"Thật ra cũng không phải quá để tâm, chính là cảm thấy rất thú vị." Du Án cười khẽ.

Tống Cẩn cũng giơ lên khóe môi: "Nghe nói yêu thú này yếu đuối, rất dễ chết, nếu nó chết, sư tôn sẽ thương tâm?"

Du Án nghe vậy bật cười: “Ta đối với nó tốt như vậy, sẽ không chết.”

“Vạn nhất thì sao?” Đêm nay Tống Cẩn có chút bướng bỉnh.

Du Án dừng một chút: “Vậy…… Hẳn là sẽ thương tâm đi.”

Tống Cẩn gật gật đầu: “Đó là chuyện thường tình.”

Dứt lời, hắn liền hướng Thỏ Manh thú vươn tay, Thỏ Manh thú không biết vì sao liền kháng cự nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn ôm, thả ở trong lòng ngực hắn vẫn không nhúc nhích.

“Không hổ là A Cẩn, người và tiểu thú  đều thích ngươi.” Du Án cười khanh khách nói.

Tống Cẩn khẽ cười một tiếng: “Đúng không?”

Hai thầy trò hàn huyên một lát dưới ánh trăng, sau đó từng người trở về phòng.

Bóng đêm dần dần bao phủ, tây sương phòng truyền đến từng trận âm thanh ho khan , Du Án nháy mắt từ trong mộng tỉnh lại, lập tức đi tới hướng kia.

“A Cẩn, làm sao vậy?” Du Án đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn màu da phiếm hồng bất thường liền vội vàng tiến lên.

Tống Cẩn ho khan hồi lâu mới bình phục: “Ta cũng không biết, chỉ biết sau bữa tối là như vậy.”

“Có phải là ăn thứ gì hỏng rồi không?” Du Án thấy được rõ ràng, trên người hắn rõ ràng nổi lên bệnh sởi.

Tống Cẩn nghe vậy khẽ lắc đầu: "Đồ ăn đều là những đồ thường ngày ăn."

"Vậy có chạm qua cái gì......" Du Án chưa nói hết, đột nhiên nhớ tới Thỏ Manh thú.....Nhưng lúc trước hắn không phải không tiếp xúc, khi đó không có bệnh sởi, bây giờ sao lại nổi lên?

Nàng nhăn mày suy tư, còn chưa nghĩ thông suốt, Tống Cẩn lần nữa ho khan.

Du Án chạy nhanh mang dược liệu lại, giúp hắn uống xong lại lấy linh lực giúp hắn thuận khí, lăn lộn đến khi mặt trời sắp lên mới chợp mắt nghỉ ngơi.

Du Án vẻ mặt mỏi mệt, dựa mép giường mơ màng sắp ngủ, đến Tống Cẩn nhắc nhở nàng đi ngủ, nàng mới mở choàng mắt: “Ừ?”

"Sư tôn bận rộn cả đêm, đi nghỉ ngơi đi." Tống Cẩn thấp giọng nói.

Du Án nhéo nhéo mũi: “Không vội, ta đem Thỏ Manh thú đi trước.”

Tống Cẩn dừng một chút: “Vì sao phải đưa đi?”

Du Án nghe vậy bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: “Nó hại ngươi bị bệnh sởi, sao có thể để nó lại bên người?.”

“Nguyên lai là bởi vì Thỏ Manh thú.” Tống Cẩn nói xong tạm dừng một lát, hắc trầm đôi mắt nhìn về phía nàng, “Sư tôn không phải rất thích nó sao, thật sự đưa nó đi?”

“Nó làm ngươi bị bệnh, đương nhiên phải đưa đi.” Du Án sờ sờ đầu của hắn, “Đối với sư tôn ngươi mới là người quan trọng nhất .”

Tống Cẩn khóe môi hiện lên một chút độ cong: “Thật sự?”

“Ân, thật sự, ngươi ngủ một lát đi, ta đem đồ vật kia đi lại trở về chăm sóc ngươi.” Du Án nói lại ở bên cạnh chờ một lát, thẳng đến hắn ngủ mới xoay người rời đi.

Về phòng bắt Thỏ Manh thú tính toán ném xuống núi, kết quả tay vừa mới bắt được, thứ này liền nháy mắt to vẻ mặt vô tội nhìn nàng, Du Án nhớ tới mấy ngày nay ở chung hài hòa, đột nhiên luyến tiếc.

……Yêu thú yếu ớt như vậy, ném xuống núi cùng trực tiếp giết nó có cái gì khác nhau?

Du Án rối rắm một lát, cuối cùng xoay người trở về phòng ngủ, tìm đồ vật mua ở chợ mấy ngày trước đây xong liền hướng sau núi đi đến, ngựa quen đường cũ tiến vào vực sâu.

Mặt trời dần xuống, phần tay chân đã bị cụt của yêu thú cũng không còn thấy, chắc là bị yêu thú cấp thấp mang đi rồi. Du Án xách theo Thỏ Manh thú đi vào sâu bên trong, tính toán tìm cho nó một nơi an toàn rồi thả đi, mà tiền đề của sự an toàn đó chính là, cách xa Tống Giác.

Trong đầu Du Án vừa mới phát ra cái tên đã lâu không nhắc đến, một đạo kình phong từ phía sau đánh úp tới, nàng cuống quít tránh đi, nhìn thấy Tống Giác đằng sau liền hoảng sợ, không ý thức buông Thỏ Manh thú trong tay, nó liền nhanh chóng chạy trốn.

Du Án ngơ ngác, mắt nhìn Thỏ Manh thú nhanh chóng chạy thoát, chờ lấy lại tinh thần, Phách Hồn đao đã đặt trên cổ nàng.

“…… Đây là làm sao vậy, mấy ngày không thấy ngươi đã quên ta là ai?” Du Án cười gượng.

Tống Giác gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi dám trốn.”

“Không, không trốn, ta là đi mua đồ vật cho ngươi !” Du Án một bên giải thích, một bên vội vàng móc ra một cái túi tiền, đem tất cả đồ vật bên trong đều móc ra, “Ngươi xem, đều là cho ngươi.”

Tống Giác lạnh mặt nhìn qua, chỉ thấy trong tay nàng tất cả đều là đồ vật lần trước, thứ mà chỉ cần kéo dây thừng thì miếng sắt sẽ nổ tung, hắn liền dừng lại, một chút cảm giác xa lạ xẹt qua trái tim.

Editor: Aaaaa Tiểu Giác ngạo kiều rung động rồi nha ٩(^‿^)۶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro