Chấp niệm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe đồn sau khi con người ta chết đi, linh hồn sẽ nương theo sự sắp xếp của địa phủ, xuôi theo dòng vong xuyên, uống một chén canh mạnh bà rồi đầu thai kiếp khác.

Lưu Vũ cũng nghĩ như vậy, cậu đang hí hửng xếp hàng chờ uống canh. Ba tháng rồi, ở chốn địa phủ làm khổ sai không công cho lão diêm vương chết tiệt, tháng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó cuối cùng cũng tạm kết thúc. Thật muốn mau chóng đầu thai cho quên hết xí quách mấy chuyện không vui ở kiếp này đi.

Chén canh mạnh bà được rót đầy, quỷ hồn Lưu Vũ không ngần ngại uống cạn, nhắm mắt chờ đợi cơ thể dần trong suốt rồi hoà vào vong xuyên. Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy gì, mấy quỷ hồn phía sau vì chờ lâu mà cáu nhặng xị hết cả lên.

- có nhanh lên không thì bảo?

- nhà ngươi còn không chịu tan đi nữa à?

- ngươi có chịu đi đầu thai không thế?

Lưu Vũ đờ ra, nhìn chằm chằm vào đôi tay vẫn chưa có dấu hiệu biến mất mà khóc không thành tiếng.

Làm sao ông đây lường được cơ chứ, ông đây
cũng tuyệt vọng chết mẹ.

- lão bất tử!!!

Diêm Vương lão gia đang thư giãn trong chiếc ghế mát xa mới tậu, thiu thiu chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bị gương mặt bất thình lình xuất hiện của Lưu Vũ doạ cho duýt chút nữa nhảy dựng. Ông bóp má Lưu Vũ mắng to.

- ngươi bị điên hả?

- đúng rồi tôi sắp điên rồi đây! Tại sao tôi vẫn chưa được đi đầu thai hả?

- há?

Lão Diêm Vương ngơ ngác nhìn quỷ hồn nhỏ gầy đang chống nạnh thở phì phò, có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, theo lý thì đáng ra tên nhóc này phải đi đầu thai rồi chứ nhỉ? Sáng nay nó còn nhảy nhót tưng bừng vào Diêm La điện chào tạm biệt ông cơ mà.

- sao ngươi còn ở đây?

Không hỏi thì thôi, vừa dứt lời thì mặt Lưu Vũ cũng xám ngoét, cậu rít qua kẽ răng.

- làm sao mà tôi biết được. Canh mạnh bà không cho tôi đi!

- ờ hở ?

- ngài nghiêm túc một chút đi, giờ tôi phải làm sao đây huhuhu.

Diêm Vương gãi đầu, không biết xử lí sao với tình huống kỳ lạ này. Lưu Vũ đã uất ức đến độ nằm chèm bẹp trên nền đất mà khóc huhu, vừa khóc nó vừa mắng.

- ôi cái số tôi, đã ngỏm củ tỏi rồi còn chẳng an thân! Làm khổ sai thì thôi đi, đến khi bãi chức thì còn không được siêu thoát, ôi cái số khổ của tôi~

Nhìn một cục nước lèo đang không ngừng rên ư ử trên nền đất, Diêm Vương đại nhân cảm thấy chứng tiền đình của mình sắp trở nặng thêm. Ông cũng không ngờ tới Lưu Vũ sẽ chẳng thể rời khỏi địa phủ mà đầu thai. Theo lí mà nói sau khi gom đủ công đức tại địa phủ thì cậu sẽ được đầu thai làm người ở kiếp sau mới phải, nhưng cố tình canh mạnh bà lại không có tác dụng, điều này quả là rất kỳ lạ.

- nào đứng dậy đi!

Ông nhón tay túm cổ áo nhóc con đang khóc rấm rức lên, quẳng nó vào chiếc ghế mát xa mới tậu rồi phẩy tay cho gọi Phán Quan đến.

- ngài có chuyện gì cần sao thưa Diêm Vương?

Phán quan cúi đầu cung kính hỏi, khoé mắt ông ta liếc tới Lưu Vũ đã muốn hoá thành cục bông gòn mềm xèo ở bên cạnh.

- tiểu Vũ, không phải hôm nay cậu sẽ rời đi hay sao? Sáng nay còn tới tạm biệt tôi cơ mà?

Giống như một cái vòi nước bị hở van, tiếng khóc tỉ tê u oán đầy uất nghẹn một lần nữa lại tấn công màng nhĩ của Diêm Vương, ông trừng mắt nhìn Phán Quan vô tội, mệt mỏi day trán.

- kiểm tra thử đi, Lưu Vũ tại sao không thể đi đầu thai.

- vâng.

Phán Quan ngạc nhiên, vội quay về kiểm tra sổ sách cùng ghi chép với Nam Quân, rất nhanh sau đó đã quay trở lại, nhìn Lưu Vũ đang chán nản ngồi một góc với ánh mắt phức tạp.

- sao thế?

Diêm Vương hỏi, Phán Quan hơi cúi đầu,  chậm rãi nói.

- mặc dù công đức của tiểu Lưu Vũ đã đủ, nhưng vẫn còn tồn tại một vấn đề nan giải khiến cho người
chưa thể đầu thai.

- là vấn đề gì.

Phán Quan thương cảm nhìn sang Lưu Vũ cũng đang tò mò muốn biết. Cậu khịt mũi, không cam tâm hỏi ông.

- ngài Phán Quan, tại sao tôi không thể đầu thai?

- Lưu Vũ, trước khi cậu chết có phải có chấp niệm gì đó rất nặng không?

kỳ lạ là Lưu Vũ lại lắc đầu.

- không có đâu.

- thực sự không có?

Phán Quan hỏi lại, Lưu Vũ vẫn như cũ gật đầu. Cũng cảm thấy khó hiểu là mình còn có chấp niệm gì khi còn sống. Chuyện trước khi chết cậu vẫn còn nhớ rất rõ, cậu có một người bạn trai cũ rất đẹp, nhưng cũng rất tồi, gã đó đã bị phát hiện ngoại tình ngay vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau của họ. Lưu Vũ sau khi thẳng thừng chia tay với gã, thuyết phục anh em bạn bè rút vốn đầu tư khỏi công ty khiến cho gã khốn đốn ra thì đã chẳng còn chấp niệm gì cả. Cái chết của cậu chỉ đơn thuần là do căn bệnh tim lâu nay vẫn êm đẹp tái phát mà thôi.

Vậy thì vướng bận ở chỗ nào?

- Không lẽ là tiếc nuối khi chưa kịp nói lời từ biệt với Bạn bè người thân?

Cậu nghi hoặc hỏi, nhưng Phán Quan rất nhanh đã lắc đầu phủ nhận.

- không phải, chấp niệm này rất sâu, thậm chí còn có
thể xoá bỏ công hiệu của Canh Mạnh Bà. Ta nghĩ không đơn giản chỉ là lời từ biệt chưa kịp nói.

- nhưng tôi không nhớ là mình có vướng bận gì cả?

- vậy thì khó rồi đây....

Phán Quan thở dài. Không tìm ra được căn nguyên, không có cách nào giải quyết.

- Thực sự không còn cách nào sao?

Lưu Vũ cau mày, không hề có ấn tượng với bất cứ thứ gì liên quan đến chấp niệm hay tâm nguyện nào cả. Càng bực mình hơn là hiện tại cậu chẳng thể nào đầu thai được, cậu không muốn tiếp tục trở thành tay sai khốn khổ của lão Diêm Vương nữa.

- còn có một cách. 

Phán Quan nói đến đây thì chợt ngừng lại, trên mặt lại nở nụ cười vô cùng kỳ lạ. Giống như đang cân nhắc xem có nên nói ra để chọc cho Lưu Vũ tức chơi hay không.

- cách gì ạ?

Lưu Vũ còn đang tò mò thì Diêm Vương trên cao đã cau mày, buồn bực hỏi lại.

- chỉ có cách đó thôi à?

- đúng vậy.

- đó là cách gì vậy?

Lưu Vũ tò mò nhìn hai người đang trao đổi ánh mắt, không biết cái cách mà Phán Quan nói là gì. Ông ta hơi dừng lại, xoẹt một cái mở ra chiếc quạt xếp tinh xảo rồi nói với cậu.

- quay trở về dương gian, tìm ra nguyên nhân khiến cậu chẳng thể buông bỏ.

- hả ?

Lưu Vũ đơ người, còn chưa kịp phản ứng thì Diêm Vương đã lạnh nhạt nói.

- thời gian sẽ có giới hạn, nhiều nhất là trong 5 tháng.

- 1 tháng ở dưới địa phủ tương đương với 1 năm trên trần thế, tức là tiểu Lưu Vũ, cậu sẽ có thể ở lại trần gian năm năm để tìm hiểu.

Phán Quan híp mắt cười với Lưu Vũ, cậu nghi ngờ nhìn đại thúc có nụ cười hiền từ này một hồi lâu. Không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một con hồ ly đang đi lừa người.

- Phán Quan, ngài đang ủ mưu gì đó đúng không?

- nào có!

Trả lời không chút do dự, càng có vấn đề.

Nhưng hiện tại Lưu Vũ cũng không rảnh để ý đến chuyện đó, cậu muốn đi đầu thai để bắt đầu cuộc sống mới hơn. Kiếp trước sống quá mệt mỏi, Lưu Vũ sớm đã buông bỏ rồi.

Tìm ra nguyên nhân bản thân vướng bận cũng tốt, còn nếu không thì cũng không sao. Quay trở vê Âm giới làm tay sai cho Diêm Vương cũng được.

———————-

Cánh cửa địa ngục nơi giao thoa giữa trần gian và âm giới, Phán Quan, Diêm Vương và Quỷ Đế Lâm Uyên đang đứng tiễn Lưu Vũ. Diêm Vương nhéo nhéo cái má tròn tròn của cậu, thở dài.

- đi đi, năm tháng sau, Lâm Uyên sẽ đưa ngươi quay trở về. Nhớ kỹ, đừng tuỳ tiện xen vào chuyện trần thế. Ngươi vốn dĩ đã chẳng thuộc về nơi đó nữa rồi.

Ông nghiêm túc dặn dò, Lưu Vũ cũng nghiêm túc lắng nghe. Phán Quan ở một bên cười híp mắt, Quỷ Đế Lâm Uyên vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, chỉ khi nhìn vào Lưu Vũ thì đôi mắt xám xịt mới hơi loé lên chút ánh sáng. Lưu Vũ gật đầu với y, vẫy tay chào Phán Quan rồi quay đầu đi thẳng.

Cánh cửa địa ngục từ từ khép lại, bóng lưng của chàng thiếu niên cũng dần biến mất.

- để đứa nhỏ này quay về nơi đó liệu có thực sự ổn không?

Diêm Vương rũ bỏ vẻ nghiêm trang, lo lắng nhìn theo Lưu Vũ đã hoàn toàn biến mất.

- không biết nữa, có lẽ sẽ ổn cả thôi.

Phán Quan vẫn giữ nguyên nụ cười vạn năm không đổi, mi mắt hơi rũ xuông

- lỡ đâu có nguy hiểm gì thì sao?

- chuyện này....

- cậu ấy sẽ an toàn.

Quý Đế Lâm Uyên đứng bên cạnh lạnh lùng cắt ngang lời Phán Quan, cũng chậm rãi tan vào trong bóng tối. Để lại cho hai người một câu trước khi biến mất.

- ta sẽ đi theo bảo hộ cậu ta.

- hể ? Hắn bị gì vậy?

Diêm Vương nghi hoặc nhìn nơi Lâm Uyên vừa biến mất. Bình thường ông chưa thấy tên Quỷ Đế nổi tiếng lạnh nhạt này chủ động làm chuyện gì bao giờ. Phán Quan vậy mà lại chẳng mấy bận tâm, ông sờ cằm, giống như thấy được chuyện gì đó rất thú vị, ý cười trên miệng càng đậm.

- ai mà biết được....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro