Chương 10- Chương 14: Quan hệ danh tiếng và roi ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C10~ c14 :Quan hệ danh tiếng và roi ngựa 1

Edit: Mốc
Bộ dáng trấn định của Vương phu nhân, làm cho Vương Mông đang tâm hoảng ý loạn nhất thời cũng trấn định theo.
Đi đến bên người phu nhân, trầm giọng hỏi: "Phu nhân, bà nói xem nếu Manh Manh bị làm vấy bấn, liệu có lấy cái chết để rửa sự trong sạch không? Đến lúc đó chúng ta phải làm sao bây giờ..... Phu nhân!"
Vương Mông còn chưa nói xong câu kế tiếp, liền biến thành tiếng kinh hô.
"Trời ơi!"
Vương phu nhân trả lời thực đúng lúc, nàng phun ra hai chữ trên, lập tức hai mắt khẽ đảo, yếu ớt ngã trong lòng Vương Mông.
Phu nhân đáng thương vốn đã bị chuyện Vương Manh Manh bị bắt cóc dọa choáng váng, Vương Mông trái một câu 'làm vấy bẩn trong sạch', phải một câu 'tự sát' không dọa ngất nàng mới là chuyện lạ.
-
Mặc kệ báo Giang hồ truyện văn đưa tin thế nào, Tiếu Tiếu của thời không trước, hiện tại đã trở thành siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh vẫn hảo hảo còn sống.
Lại liếc một chút nhìn Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước vị trí xa phu nhàn nhã cầm roi đánh xe ngựa, Vương Manh Manh liền chuẩn bị động thủ.
Trước đo, nàng đã cẩn thận tỉ mỉ quan sát ba ngày.
Trải qua ba ngày quan sát, nàng đưa ra một kết luận, Ngọc Hồ Điệp tuyệt đối là một hái hoa tặc không có ý thức phòng bị an toàn gì cả.
Ba ngày nay, Ngọc Hồ Điệp ngại thanh kiếm dắt ở bên hông làm vướng víu, nên tiện thay đặt ở bên cạnh chỗ ngồi hắn.
Chủ yếu nhất chính là, thanh kiếm kia cư nhiên quay về phía Vương Manh Manh.
Cơ hội tốt như vậy, nàng đương nhiên phải lợi dụng.
Quá trình rút kiếm rất thuận lợi, không thuận lợi là chuyện Vương Manh Manh bị dâm tặc Ngọc Hồ Điệp bắt được cổ tay sau khi nàng lấy kiếm.
-
"Hì hì!"
Vương Manh Manh cợt nhả cười giả bộ như cẩn thận đánh giá thanh kiếm cầm trong tay, dùng ngữ khí rất trong nghề đánh giá thanh kiếm này phi thường khẳng định: "Thanh kiếm này nhất định là danh thợ chế tác, thật sự rất sắc bén!"
"Đúng vậy, nó đúng là rất sắc bén!"
Ngọc Hồ Điệp cũng rất thành khẩn đồng ý lời nói của Vương Manh Manh: "Đặc biệt lúc nó được người khác lén rút ra đâm vào lưng ta, ngươi sẽ phát hiện, nó tuyệt đối là một thanh bảo kiếm sắc bén có thể một kiếm xuyên ngực."

C11: Quan hệ danh tiếng và roi ngựa 2

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
"Không thể nào?"
Vương Manh Manh hít sâu một hơi, muốn đè xuống tim gan đang đập loạn của mình, miệng, đồng thời phát ra tiếng kêu la, biểu đạt nguyên vẹn bất mãn trong lòng nàng: "Trên thế giới sao lại có người ác độc như vậy, đánh lén người khác từ phía sau?"
"Lòng người khó lường a!"
Ngọc Hồ Điệp thở mạnh một hơi, đưa tay đoạt lại thanh kiếm đang cầm trong tay Vương Manh Manh.
Cẩn thận đặt vào trong vỏ kiếm: "Vốn ta nghĩ không có, nhưng hiện tại ta xác định có người ác độc như vậy."
Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu đối với Tiếu Tiếu vẫn như trước lưu luyến không rời nhìn thanh kiếm, đôi môi tà mị vẽ ra một nụ cười, từ từ nói: "Đặc biệt là nữ nhân."
"Phải không?"
Vương Manh Manh tim đập nhanh hơn, cố gắng trấn định: "Có lẽ vậy, nhưng ngươi yên tâm, Vương đại nữ hiệp ta tuyệt đối không phải người đánh lén từ phía sau."
"Chỉ hy vọng như thế."
Ngọc Hồ Điệp ý vị thâm trường liếc nhìn Vương Manh Manh khuôn mặt đã đỏ bừng, than nhẹ một tiếng, quay đầu tiếp tục đánh xe.
-
Vương Manh Manh không biết là trong một ngày, tại thời điểm lần thứ n rút ra thanh kiếm Ngọc Hồ Điệp đặt ở bên người để thưởng thức, Ngọc Hồ Điệp đang lấy tay ôm đầu.
Hắn thật sự rất đau đầu.
Vì sao Vương đại nữ hiệp này phiền toái như vậy, tại sao không học khôn.
Mặc kệ hắn nhiều lần bày tỏ rõ ràng hay ngầm bảo, nàng vẫn một lòng một dạ muốn rút danh kiếm của hắn, sau đó đâm lưng hắn.
Vì sao!
Cau mày quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh ở trong xe bị hắn dùng dây thừng trói gô ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, Ngọc Hồ Điệp lại ai oán thở dài một hơi, hữu khí vô lực dùng nhánh cây quật một chút vào con ngựa: "Đi!"
Ngọc Hồ Điệp cảm thấy thật sự vô cùng ai oán.
Vương đại nữ hiệp kia vì sao không suy nghĩ cho hắn một chút, quen dùng mã tiên hắn thật sự rất không quen dùng nhánh cây đuổi ngựa.
Nếu Vương nữ hiệp danh mãn giang hồ không buộc hắn dùng mã tiên làm dây thừng trói gô nàng lại, hắn sao phải suy đồi đến nỗi dùng nhánh cây đuổi ngựa?

Chương 12: Quan hệ danh tiếng và roi ngựa 3

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Quả thực là bi kịch!
Nếu không phải hắn phát hiện bắt cóc siêu cấp nữ hiệp thật đúng là có thể đạt được hiệu quả chần động mà mình, hắn tuyệt đối ngay lập tức cung kính mời Vương đại nữ hiệp xuống xe ngựa.
Thuận tiện đưa nàng một trăm lượng bạc nhiều lộ phí, đuổi nàng đi thật xa.
Lại hữu khí vô lực dùng nhánh cây quật một chút vào con ngựa, Ngọc Hồ Điệp âm thầm thề trong lòng, chỉ cần xong chuyện này, cả đời hắn cũng không nguyện gặp lại Vương đại nữ hiệp này.
Cảm thấy bi kịch không chỉ có Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh nằm trong xe đưa hai mắt nhìn thành xe, cảm giác bi kịch trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Ở trong lòng thầm mắng dâm tặc Ngọc Hồ Điệp hơn một ngàn lần, nàng bắt đầu dời mục tiêu, mục tiêu của nàng là lão thiên gia cùng các vị thần tiên nàng từng vô hạn cảm kích. [đương nhiên, lúc này đây nàng cũng không có buông tha chúa Jesus.]
Nếu không phải bọn họ, nàng sao phải suy đồi đến nỗi xuyên qua.
Nếu không phải lão thiên gia không công bình, dựa vào cái gì mỗi một nữ chủ xuyên qua đều chơi đùa rất vui vẻ đến phong sinh thủy khởi, sau khi xuyên qua, gặp được không phải Hoàng Thượng cũng là Vương gia, tệ hơn thì cũng là công tử phong nhã giàu có một phương.
Mà nàng, cư nhiên gặp được một hái hoa tặc sát ngàn đao.
Thôi thì dành vậy, hiện tại nàng, cư nhiên còn bị hái hoa tặc này trói gô.
Trừ bỏ cái mẽ danh hào nữ hiệp có vẻ dễ nghe, hết thảy của hết thảy, quả thực chính là bi kịch.
Siêu cấp nữ hiệp gì chứ?
Vương Manh Manh ở trong lòng hung hăng nhổ một ngụm, quả thực chính là siêu cấp bi kịch nữ hiệp!
Rất nhanh, Vương Manh Manh nhãn châu chuyển động, mặt bắt đầu đỏ lên, liều mạng ngẩng đầu, phẫn hận hướng Ngọc Hồ Điệp vẫn như cũ nhàn nhã vô cùng, khi có khi không dùng nhánh cây đánh xe kêu la: "Thả ta ra!"
Nghe tiếng kêu la ở phía sau, Ngọc Hồ Điệp tức giận quay đầu liếc nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt bất khuất của Vương Manh Manh, mày hắn gắt gao nhíu lại: "Vương đại nữ hiệp của ta, cô nương có thể để ta thở một chút được không? Tuy rằng tinh lực của cô thực hơn người, nhưng không phải ai cũng có tinh lực tốt như cô vậy!"

Chương 13: Quan hệ danh tiếng và roi ngựa 4

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Khi nói chuyện, Ngọc Hồ Điệp thật vất vả mới kiềm chế được tức giận vừa nổi lên trong lòng.
Nâng lên cánh tay, thở phì phì chỉ trán mình, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố từng chữ từng chữ một: "Cô nương có biết trói người cũng là một loại việc tốn sức hay không, cô xem ta vừa rồi mệt đến nỗi mồ hôi chảy ra đến bây giờ còn chưa có khô nè!"
Đối với lời tố cáo của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh ước chừng nửa ngày mới giật mình.
Chẳng lẽ nàng làm sai sao?
Nữ hài tử nào mà bị một hái hoa tặc bắt không nghĩ trốn mới là chuyện lạ.
Vương Manh Manh nàng cho dù là hôm nay trốn không thoát, ngày mai sẽ vẫn tiếp tục như cũ.
Có tư tưởng chính xác như vậy, rất nhanh, Vương Manh Manh liền bỏ qua cảm giác áy náy vừa xuất hiện mạc danh kỳ diệu, phẫn nộ đối diện với Ngọc Hồ Điệp.
Miệng, lại gầm lên: "Dâm tặc, thả ta ra!"
Ngọc Hồ Điệp lập tức lắc đầu: "Vương đại nữ hiệp, cô nương có phải đang nói giỡn với ta hay không?"
Vương Manh Manh tức giận liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang hoàn toàn giả vờ giả vịt, phẫn nộ kêu la: "Ngươi cho rằng bộ dạng ta giống đang nói giỡn hay sao?"
"Giống, rất giống!"
Ngọc Hồ Điệp buông dây cương mặc cho ngựa tự đi, xoay người cười nhìn Vương Manh Manh, chậm rãi tranh luận với nàng: "Nếu không nói giỡn, sao cô nương lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, cô cho là dùng mã tiên ngắn như vậy, buộc một người sống đến một chút cũng không động đậy được, là một chuyện dễ dàng hay sao?"
Vương Manh Manh theo tầm mắt Ngọc Hồ Điệp, buông hạ mí mắt liếc nhìn mã tiên trên người mình.
Trong lòng, không thể không thừa nhận lời nói của Ngọc Hồ Điệp, hắn làm quả thật là có kỹ thuật a.
Hắn sử dụng mã tiên tuy rằng ngắn, nhưng nơi nên trói chặt cũng đã trói rồi, đúng là không chê vào đâu được, quả thực chính là một kiệt tác.
Nhìn bộ dáng Vương Manh Manh nói không nên lời, trong mắt Ngọc Hồ Điệp liền xuất hiện ý cười, cười dài nói: "Cô nương nói, ta thả cô ra làm gì? Cho cô tiếp tục thưởng thức thanh kiếm rất tốt của ta, sau đó hao tổn khí lực trói cô lại?"

Chương 14: Quan hệ danh kiếm và roi ngựa 5
Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
"Vấn đề là......"
Mặt Vương Manh Manh bắt đầu có chút phiếm đỏ, chi chi ngô ngô một trận sau đó chỉ có thể mở miệng: "Nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, con người có ba cấp [cấp bách, việc khẩn cấp], ngươi cột như vậy ta làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ta... ở chỗ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro