Chương 15- Chương 16: buổi tối trăng cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ương 15: buổi tối trăng cao

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Chần chờ một chút, lựa chọn ngữ khí thích hợp nói: "Nếu ta nhớ không lầm trong lời nói, Vương đại nữ hiệp quả thực không phải muốn ăn cắp thanh kiếm Giáp kiếm khai lưu của tại hạ, cô nương chủ yếu là muốn đâm kiếm sau lưng tại hạ?"
Vương Manh Manh cắn răng một chút, ánh mắt của nàng đã rơi xuống vết máu trên ngón tay phải của Ngọc Hồ Điệp.
Có vẻ như lời Ngọc Hồ Điệp nói đích thực không sai, nếu mình không muốn thưởng thức danh kiếm kia một lần cuối cùng, không cẩn thận cắt phải tay hắn, làm cho hắn không thể nhịn được nữa, chỉ sợ mình cũng sẽ không rơi vào tình trạng không thể động đậy như vừa rồi.
Hiện tại người tang vật đều đủ cả, mấy lời lừa gạt của Vương Manh Manh vô ích rồi
"Dù sao ta chính là nói cho ngươi biết! Vương... Manh Manh ta cũng không phải dễ chọc!"
Được rồi, mềm không được thì chúng ta phải cứng, không tin là dâm tặc này nhuyễn ngạch bất cật. [chỉ thái độ rất cứng rắn, không có cách nào thay đổi được]
Vương Manh Manh căn cứ vào những bản viết tay của Giang hồ tiểu đạo truyện văn mà mình nhìn thấy dọc đường đi mấy ngày nay, đã rõ thân phận của mình.
Lúc này rất hào sảng ngồi trong xe vỗ đùi: "Vương Manh Manh ta cũng không phải ngồi không, nếu ngươi vẫn không biết tốt xấu, thì đừng trách bản nữ hiệp thủ hạ không lưu tình!"
Nghe Vương Manh Manh uy hiếp, Ngọc Hồ Điệp nhất thời hút một ngụm lãnh khí.
Trên thế giới sao lại có người như vậy, cư nhiên dưới tình huống chênh lệch thực lực tiến hành uy hiếp người khác, chẳng lẽ nàng không biết muốn uy hiếp người khác thì điều kiện hàng đầu là thực lực phải cường đại hơn đối phương sao?
Ngay tại thời điểm vừa rồi và hiện tại tiến hành vật lộn trói gô vị nữ hiệp này, Ngọc Hồ Điệp liền phát hiện một việc.
Cái người gọi là siêu cấp nữ hiệp này võ công thật sự không kém, một chút cũng không kém.
Vì đại nữ hiệp căn bản một chút võ công cũng không có, làm sao mà nói kém hay không kém được.
Dạng người như nàng, phỏng chừng đại hán bán Kim cương đại lực hoàn ở trên cầu, đều có thể một phát đánh nàng ba chưởng, sau ba chưởng còn mặt không đỏ hơi thở không hỗn loạn.
Này rốt cuộc là siêu cấp nữ hiệp như thế nào?
Đôi mắt Ngọc Hồ Điệp đã híp lại thành một khe, bên trong khe mang theo hồi tưởng, hắn nghĩ đến buổi tối ba ngày trước, đó là một đêm trăng treo cao cao.

Chương 16: Buổi tối trăng cao 2

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Vào cái đêm ấy hắn tình cờ gặp gỡ Vương đại nữ hiệp cùng môn đồ của nàng.
Lúc ấy, Ngọc Hồ Điệp vừa từ trên tường thành nhảy xuống ngoài thành, liền gặp được Vương Manh Manh, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là: "Không xong, ta trúng mai phục!"
Lúc ấy hắn đang trốn chạy.
Nguyên nhân, chính là vì siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh.
Lúc ban ngày ở trong tửu quán nghe được người bên cạnh bàn tán sôi nổi, nói Giang Nam siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh mang theo Manh Manh phái của nàng, đặc biệt tới nơi này truy tìm và tiêu diệt giang hồ đệ nhất dâm tặc là hắn, sau khi nghe tin tức đoàn người các nàng đã an ổn trong nhà của võ lâm danh sĩ Giang Kim Đao, Ngọc Hồ Điệp bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
Lúc ấy Ngọc Hồ Điệp lập tức ra một quyết định, hắn phải đi, nhất định phải đi rất xa.
Trên giang hồ ai chẳng biết Vương Manh Manh võ công cao cường, nếu như bị nàng bắt được, tám chín phần là chỉ còn đường chết.
Ai biết hắn vừa nhảy xuống tường thành, liền gặp được Vương Manh Manh, chẳng lẽ là.....
Lúc ấy Ngọc Hồ Điệp lập tức kết luận, nhất định là Vương Manh Manh đoán chắc mình nhất định sẽ trốn, cho nên đặc biệt ở chỗ này chờ hắn!
Siêu cấp nữ hiệp quả nhiên lợi hại, ngay cả đường hắn bỏ trốn cũng tính toán vô cùng chuẩn xác, một thành có bốn của, chỗ khác nàng không chọn đi chờ hắn ngay tại nơi này.
Ngọc Hồ Điệp chạy không thoát, chỉ có thể là cùng nàng liều mạng.
Ai biết......
Nghĩ đến đây, Ngọc Hồ Điệp đối với nhận định ban đầu của mình có chút hoài nghi, lúc ấy Vương Manh Manh thật sự bày bố để bắt hắn?
Có thể là nàng căn bản không phải dự định đi bắt hắn, chẳng qua là chỉ là đi ngang qua thành thị nơi hắn lưu lại, sau đó khiến cho tửu lâu này bàn tán, kỳ thật là Vương Manh Manh với một chút võ công và hắn, cũng là vì những lời bàn tán này mà chạy trốn?
Bởi vì căn bản nàng không đủ bản lĩnh bắt mình, lại sợ những người đó buộc nàng đi bắt dâm tặc, không thừa dịp đêm hôm bỏ trốn mới là lạ.
Nghĩ đến đây, sau khi thông suốt toàn bộ sự tình, Ngọc Hồ Điệp rốt cục bừng tỉnh đại ngộ một việc.
Khó trách vào thời điểm hắn gặp Vương Manh Manh, bọn họ mỗi người trong tay đều mang theo một bọc hành lý, ban đầu hắn còn tưởng là vũ khí độc môn của Manh Manh, hiện tại hắn cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, đó là bọc hành lý của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro