Chương 17- chương 18: có việc hảo thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Có việc hảo thương lượng

Edit: Mốc

Vương Manh Manh nghi hoặc nhìn đang Ngọc Hồ Điệp ngẩn người.

Làm một người bình thường, kỳ thật nàng rất rõ thực lực của mình, uy hiếp như vậy, là do bất đắc dĩ.

Từ trong thâm tâm nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy uy hiếp của nàng lợi hại như vậy, sao có thể dọa Ngọc Hồ Điệp đến choáng váng được?

Chẳng lẽ này Ngọc Hồ Điệp thật sự đúng là mềm không ăn mà ăn cứng ?

Ngay tại thời điểm Vương Manh Manh chuẩn bị nói thêm một câu ngoan nữa, Ngọc Hồ Điệp đột nhiên nắm lấy tay nàng: “Nói mau, rốt cuộc cô là ai?”

Vương Manh Manh bị hành động bất ngờ của Ngọc Hồ Điệp khiến cho sợ tới mức trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, nhịn không được âm thầm nói trong lòng, chẳng lẽ bị Ngọc Hồ Điệp phát hiện ra nàng xuyên qua?

Rất nhanh, nàng ra sức lắc đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.

Không đáp mà hỏi lại, thật cẩn thận nhìn Ngọc Hồ Điệp đang trưng cái mặt rõ ràng viết ‘Ngươi đừng hòng gạt ta, ta cái gì cũng biết’, nhẹ giọng hỏi: “Chính ngươi bắt ta, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta là ai?”

Ngọc Hồ Điệp hơi nhíu mày, có chút hồ nghi đánh giá Vương Manh Manh từ trên xuống dưới vô số lần: “Nếu cô thật sự là Vương Manh Manh, vì sao một siêu cấp nữ hiệp như cô lại một chút võ công cũng không có? Vậy sao cô có thể xông pha giang hồ?”

Vương Manh Manh ủy khuất đến cực điểm, nàng vốn cảm thấy xuyên qua đến chốn giang hồ tràn ngập nguy hiểm này cũng đã là một chuyện đủ ủy khuất rồi, hiện tại, Ngọc Hồ Điệp còn muốn nhắc đến chuyện thương tâm của nàng.

“Trói đi!”

Hờn dỗi đưa cổ tay ra, bộ dáng thấy chết không sờn, nhắm mắt lại: “Ta không võ công không phải đúng ý ngươi sao? Trói đi!”

Ngọc Hồ Điệp mở to hai mắt nhìn Vương Manh Manh đột nhiên vô cùng phối hợp, lại quay đầu liếc nhìn con ngựa phía trước, nghĩ tới dùng nhánh cây đuổi ngựa rất khó chịu, nhất thời trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ: “Chúng ta thương lượng một chút nhé?”

Vương Manh Manh bị nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp khiến cho trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái, trong đầu trực tiếp xuất hiện một câu nói, lúc này đề phòng nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp: “Chúng ta thương lượng cái gì?”
Chương 18: Có việc hảo thương lượng 2
Hái Hoa Tặc Đừng Chạy
Edit: Mốc

Câu nói kia chính là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! [không có chuyện gì mà ân cân không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm]

Không phải nàng quá đa tâm, mà là nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp thật sự là rất gian trá.

“Mọi việc đều hảo thương lượng nha,”

Ngọc Hồ Điệp hì hì cười, giơ ã tiên trong tay: “Chỉ cần cô đáp ứng ta, không có ý đồ chạy trốn, không có ý nghĩ đâm kiếm sau lưng ta, ta sẽ không trói cô.”

Hắn chịu đủ cái nhánh cây chết tiệt này rồi.

Vương Manh Manh đầu tiên là hồ nghi đánh giá Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên thốt ra một câu: “Ngươi có bệnh.”

Sự thật từ Vương Manh Manh có thể chứng minh một điều, mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, những lời này tuyệt đối đều là mắng chửi người.

Bởi vì sắc mặt Ngọc Hồ Điệp lập tức trở nên rất khó coi: “Cô mới có bệnh.”

Ngọc Hồ Điệp mắng chửi người khiến cho tâm Vương Manh Manh nhanh chóng buông xuống, có thể mắng chửi người, chứng minh đầu óc Ngọc Hồ Điệp không phải nhất thời choáng váng mới cùng mình thương lượng vấn đề này.

“Không! Ta không có bệnh!”

Vương Manh Manh vui vẻ hoàn toàn đồng ý điều kiện của Ngọc Hồ Điệp: “Cho nên ngươi nói ta đều đồng ý.”

Chỉ là, nàng âm thầm nói trong lòng một lần nữa, ta không trốn mới là chuyện lạ.

Mỗi người đều có ba cấp, không riêng gì Vương Manh Manh, chính Ngọc Hồ Điệp cũng không ngoại lệ.

Thừa dịp Ngọc Hồ Điệp đi đại đại [Mốc: chắc bạn ko cần giải thích đâu nhể :”>], Vương Manh Manh một lòng muốn trốn thoát khỏi tay hái hoa tặc liền nhân cơ hội chuồn đi.

Mới chạy chưa đến hai trăm thước, nàng liền gặp phải một người đang dừng lại.

Xin thề với trời, Vương Manh Manh tuyệt đối không phải là người thích lo chuyện bao đồng, lại càng không phải là người vào thời điểm chạy trốn còn làm một người qua đường dừng lại.

Chủ yếu là con đường này là một sơn đạo nho nhỏ, xe ngựa của người kia đã chắn hết sơn đạo rồi.

“Nhãn tiền hữu tọa sơn, danh khiếu Dương Giác Sơn”

[Trước mắt có tòa sơn, tên là Dương Giác Sơn.]

Kỳ thật lúc ấy Vương Manh Manh nhìn thấy đầu tiên chính là xe, tiếp theo chính là nghe thấy tiếng người, chủ nhân của xe đang ngồi bên trong ngâm thơ, người chưa thấy tiếng đã tới, chờ lúc Vương Manh Manh chạy đến gần, vào thời điểm nhìn thấy hắn, hắn đang nhắm mắt ngâm tiếp hai câu thơ sau:

“Viễn khán tượng Dương Giác, cận khán hoàn thị sơn”

[Nhìn xa giống sừng dê, nhìn gần vẫn là núi!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro