Chương 22- chương 28 giang hồ đệ nhất thư sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Giang hồ đệ nhất thư sinh 4

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Nàng mau chóng phát hiện, hỏi vấn đề này cũng thật vô nghĩa.
Bởi vì, chụp nàng tỉnh lại chính là Ngọc Hồ Điệp.
Ngọc Hồ Điệp lại đây, người thua, đương nhiên là Tô Tần.
Bất quá, bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, cũng thật là chật vật a, nhìn Ngọc Hồ Điệp thở hồng hộc dùng kiếm để chống, Vương Manh Manh rất nhanh chóng đưa ra kết luận.
Trận này, Ngọc Hồ Điệp thắng hiểm. [tuy rằng chiến thắng nhưng cũng hết sức gian nan, không được thuận lợi]
Ngọc Hồ Điệp dùng sức lau mồ hôi trên mặt, hướng về Tô Tần đã bị trói nằm trên mặt đất bĩu môi, nuốt yết hầu, thở hào hển nói: “Còn phải nói, với võ công của ta, thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có mười người có thể đấu với ta, thư sinh Tô Tần còn chưa có đủ phân lượng.”
Vương Manh Manh khinh thường chép miệng, trong mắt rõ ràng là không tin: “Nếu Tô Tần thật sự không tính là gì, sao ngươi phải vất vả đến như vậy mới hạ được hắn?”
“Ngươi chờ một chút! Chờ một chút ta sẽ giải thích cho ngươi…..”
Ngọc Hồ Điệp vừa nói, một bên ôm bụng ngồi trên mặt đất, tựa như một vũng bùn lầy dựa vào bánh xe ngựa: “Ngươi chờ ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi’, thở hổn hển tiếp tục nói, ‘Ta thật sự là chịu không nổi.”
Nói xong, tà tà liếc mắt nhìn hai mắt Vương Manh Manh đột nhiên tỏa sáng.
Nhìn rõ tính toán nhỏ trong lòng nàng, từ từ nói: “Ngươi không cần hi vọng chạy trốn, ta cho dù phải đánh xe ngày đêm, cũng có thể bắt ngươi trở về.”
Lời nói của Ngọc Hồ Điệp, làm cho vạn trượng hào quang trong mắt Vương Manh Manh lập tức tắt, cười gượng hai tiếng: “Hì hì, ta nào có ý này, ngươi sao lại đa nghi như vậy.”
Lập tức, nàng trực tiếp nói sang chuyện khác: “Di? Ngươi không phải không có dây thừng, lôi ở đâu ra sợi dây thừng này vậy?”
Nói xong, trong lòng thật đúng là có chút kinh ngạc.
Vương Manh Manh không có nhìn nhầm, hiện tại phía chân trời đã bắt đầu có ánh sáng, ở trong những tia nắng sớm nàng nhìn thấy rõ ràng, trói lấy Tô Tần đúng là dây thừng.
Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp trả lời, tiếng Tô Tần thở hổn hển liền từ trên mặt đất truyền đến: “Vương nữ hiệp nói sai rồi, dây thừng này chính là tại hạ ngàn dặm xa xôi từ phương xa mang đến.”

Chương 23: Giang hồ đệ nhất thư sinh 5

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Tình huống của hắn còn tệ hơn Ngọc Hồ Điệp.
Đầu đầy mồ hôi, môi đã trắng bệch.
Ngẩng đầu ra sức nuốt yết hầu, thanh âm vô cùng khàn khàn nhưng cũng hào hoa phong nhã tiếp tục nói.
Nhưng, hắn vẫn như cũ ra sức ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, cố gắng nhìn thẳng Vương Manh Manh.
Thanh âm tuy khi đứt khi nối, vừa hỗn tạp lại mang theo vô số tiếng thở dốc, lại vẫn như cũ kiên trì nói xong những lời này.
Nói xong, đầu lập tức lại úp sấp xuống.
Chờ Vương Manh Manh ‘A’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, Tô Tần lại ngẩng đầu lên.
Miệng, đương nhiên cũng tiếp tục mở: “Hiện tại… Hiện tại tại hạ cuối cùng cũng hiểu được lời cổ nhân nói… Mua dây buộc mình quả thực là dùng từ chính xác đến cực điểm, chẳng phải đúng là khắc họa chân thực nhất tình hình trước mắt của tại hạ, xem ra lời nói trong sách quả thật là không sai, còn có chính là…….”
Lúc Tô Tần còn đang nói, Vương Manh Manh đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt đi đến trước mắt Ngọc Hồ Điệp duỗi tay ra: “Phiền ngươi cho ta mượn đồ!”
Ngọc Hồ Điệp cố gắng thở hổn hển nói, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói?”
Đánh nhau một ngày một đêm quả thật là không phải mệt bình thường a!
Hắn ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều a.
“Kiếm của ngươi!”
Ngón tay Vương Manh Manh đã chỉ rất rõ ràng nàng muốn mượn vật gì, đó chính là bảo kiếm Ngọc Hồ Điệp tiện tay cắm trên mặt đất: “Ta muốn ngươi ượn kiếm dùng một chút!”
Mặc dù có chút kinh ngạc, Ngọc Hồ Điệp vẫn vô cùng hào sảng gật đầu đồng ý.
Dù sao, nữ hiệp này một chút võ công cũng không có, dù cho nàng mượn kiếm cũng không tạo ra chuyện rắc rối gì.
Đương nhiên hắn còn thuận tiện đưa ra một yêu cầu: “Có thể cho ngươi mượn, bất quá sau khi ngươi dùng xong thuận tiện lau kiếm giúp ta, trên mặt dính không ít mồ hôi, nếu không lau mà trực tiếp tra vào vỏ kiếm thì sẽ bị rỉ sắt.”
“Ừ! Thành giao!”
Vương Manh Manh đưa tay dùng sức nhổ kiếm Ngọc Hồ Điệp đang cắm trên mặt đất, hiện tại nàng, thật sự rất cần thanh kiếm này, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Ngọc Hồ Điệp, chỉ là một chút quá phận nàng cũng đáp ứng.

Chương 24: Giang hồ đệ nhất thư sinh 6

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Cầm lấy kiếm, Vương Manh Manh liền lập tức đi về phía Tô Tần đang thao thao bất tuyệt cố gắng nói chuyện.
Khuôn mặt u ám cùng bước chân thật mạnh khiến Ngọc Hồ Điệp hô hấp cũng tạm thời dừng lại.
Lúc này, Tô Tần cũng hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên nhìn Vương Manh Manh đang chạy tới trước mặt mình, trên mặt, tươi cười hớn hở: “Đa tạ. Đa tạ nữ hiệp cứu ta!”
Đột nhiên nhìn thấy kiếm trong tay Vương Manh Manh, mày Tô Tần nhất thời liền nhăn lại.
Đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Vương Manh Manh: “Vương nữ hiệp sai rồi, kỳ thật cởi dây thừng cũng không nhất định phải hỏi mượn kiếm của dâm tặc kia, người xem, ở đây này, trên dây thừng có một nút thắt, Vương nữ hiệp chỉ cần lấy tay nhẹ nhàng……”
Không đợi hắn nói xong, hàn quang chợt lóe, kiếm trong tay Vương Manh Manh đã hạ xuống.
Bất quá, thứ nàng cắt không phải dây thừng.
Mà là vạt áo Tô Tần.
Vương Manh Manh cầm lấy mảnh vạt áo kia, kiếm trong tay nhanh nhẹn vứt sang một bên, cầm lấy mảnh vải kia vò thành một khối, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, hành vân lưu thủy.
Sắc mặt, lại có chút dữ tợn, hung hăng cầm khối vải trong tay nhét vào miệng Tô Tần: “Tiểu dạng, ta xem ngươi còn nói! Ngươi còn nói!”
Sau khi nhét xong, đứng lên vỗ vỗ bụi trên tay, cúi đầu nhìn Tô Tần tuy rằng miệng có to hơn, nhưng tuyệt đối không phát ra một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta nói cho ngươi, ta đã khoan dung ngươi rất lâu rồi, nếu không xét việc ngươi tới cứu ta, tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ!”
Nói xong, xoay người nhặt kiếm lên, tùy ý lấy vạt áo trên người bắt đầu lau hai bên.
Đi đến bên người Ngọc Hồ Điệp ‘vù’ một tiếng tra kiếm vào trong vỏ: “Kiếm đã lau rất tốt!”
Nhìn Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm nhìn mình, Vương Manh Manh tức giận càng sâu, từ trên cao nhìn xuống tà tà nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Như thế nào? Có ý kiến ư, có ý kiến mời ngươi cứ nói!”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Ngọc Hồ Điệp lắc mạnh đầu, cho dù hắn có ý kiến, nhưng vết xe đổ kia, hắn nào dám nói?
Chương 25: giang hồ đệ nhất thư sinh 7

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Đối với việc Ngọc Hồ Điệp vô cùng thức thời, Vương Manh Manh rất hài lòng, ra sức gật gật đầu: “Không có ý kiến là tốt rồi.”
Nhìn Vương Manh Manh vênh vênh váo váo, Ngọc Hồ Điệp hiện tại khẳng định một điều.
Đó là nữ nhân trước mắt này đúng thực là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ, tuy nàng không có võ công như trong truyền thuyết, nhưng tuyệt đối có khí thế của siêu cấp nữ hiệp.
Lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang đánh giá, Vương Manh Manh xinh đẹp hoạt bát ngồi lên càng xe, tà tà liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Cũng tại ngươi, nếu ngươi xử lý sự việc triệt để, sau khi trói xong thì phải lấp kín cái miệng hắn lại, để đến nỗi làm phiền đại nữ hiệp này phải tay tương trợ.”
Vương Manh Manh nói khiến Ngọc Hồ Điệp bật cười thành tiếng, hơi nhướn mi, bạc môi tà mị khẽ gợi, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta phát hiện chúng ta kỳ thật đúng là một đôi trời sinh!”
Trong những tia nắng ban mai, bộ dáng tà mị tựa tiếu phi tiếu kia, nhất thời khiến tim nàng mãnh liệt đập loạn.
Mặt, cũng dần dần phiếm hồng.
Người trước mắt kia quả thực chính là một yêu nghiệt, chỉ là tùy tiện nói một câu như vậy, tùy tiện cười một cái đều có thể khiến vô số nữ nhân, trong đó có nàng, đều ý loạn tình mê.
Thật không hiểu hắn mắc phải cái bệnh gì nữa, rõ ràng chỉ cần chỉ một ngón tay là có thể có được mỹ nhân, lại còn muốn cố ý dùng phương thức cực đoan này.
Chẳng những dẫn đến mất thanh danh, còn trở thành dâm tặc người người phỉ nhổ.
Nghĩ đến hai chữ ‘dâm tặc’, Vương Manh Manh đang ý loạn tình mê, liền lập tức tỉnh táo lại.
Tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, khinh thường bĩu môi: “Quả thực đúng là một truyện cười, ta đường đường là siêu cấp nữ hiệp trên giang hồ, cùng một tên hái hoa tặc người người phỉ nhổ như ngươi là một đôi sao? Nói ra chính ngươi cũng không cảm thấy buồn cười sao.”
“Như vậy a?”
Ngọc Hồ Điệp ra vẻ mình một chút cũng không cảm thấy thua kém Vương Manh Manh, cao cao nhướn mi, nhìn Vương Manh Manh đang ngồi trên xe ngựa từ trên xuống dưới.
Lập tức cười hì hì giải thích: “Kỳ thật Vương đại nữ hiệp còn giống cường đạo hơn ta, bằng không sao có thể chỉ vì lỗ tai thanh tịnh, mà xuống tay độc ác với Tô Tần – người đến giải cứu mình như vậy, thật là tâm ngoan thủ lạt, đạo tặc không bằng!

Chương 26: Giang hồ đệ nhất thư sinh 8

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Nhìn Vương tiểu miêu cứng họng, Ngọc Hồ Điệp cúi thấp mặt đến gần mi mắt nàng: “Chính ngươi ngẫm lại đi, một nữ hiệp còn thâm hiểm độc ác hơn cả cường đạo này mới xứng với giang hồ đệ nhất lãng tử như ta, chẳng phải là tuyệt phối sao?”
Nhìn nụ cười đùa cợt kia, Vương Manh Manh lập tức phát hiện bộ dạng Ngọc Hồ Điệp một chút cũng không soái.
Nụ cười tà mị tuy vẫn là có thể khiến lòng nàng sinh một loại cảm giác khác thường, nhưng tuyệt đối khác với loại tâm tư nhộn nhạo.
Hiện tại, loại cảm giác khác thường trong lòng nàng chính là xúc động, một loại xúc động mà nàng đang phải cố gắng lắm mới có thể kiềm nén được.
Là xúc động muốn dùng móng tay cào lên mặt Ngọc Hồ Điệp, xem hắn còn có thể cười đáng ghét đến như vậy được nữa không.
Bất quá không cần Vương Manh Manh cào, nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp đã không còn nữa.
Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, nhìn đến Tô Tần đang nằm trên mặt đất.
Trong mắt, là tràn đầy đồng tình: “Kỳ thật ngươi không nên đối với Tô Tần như vậy, hắn là một đứa bé đáng thương a!”
Vào lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang than thở khóc lóc vì Tô Tần mà bênh vực kẻ yếu, Vương Manh Manh rốt cục đã biết lịch sự đau thương của Tô Tần……

Tô Tần, thuở nhỏ sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương.
Ước chừng tìm kiếm ba năm thế hệ trước, mọi người sẽ phát hiện gia tộc bọn họ tuyệt đối không phải là một gia tộc bình thường, quả thực là một đại gia tộc học vấn uyên thâm, gia gia hắn cũng từng làm thái phó cho thái tử điện hạ.
[ tuy rằng đến thời phụ thân hắn thì đã không còn như vậy.]
Một gia đình vô cùng tốt, một xuất thân vô cùng tốt, nhưng tất cả đều bị hủy đi chỉ trong một đêm.
Đêm hôm đó chính là đêm tân hôn của Tô Tần.
Bi kịch như vậy là một tay mẫu thân Tô Tần tạo thành, bởi vì trượng phu của nàng chỉ biết đọc sách, đọc sách đến ngu ngốc, chi phí ăn học mà các bậc cha chú vất vất vả vả tích lũy được đã bị ông tiêu hết chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người trong nhà phải dựa vào việc nhịn ăn nhịn mặc để sống qua rất nhiều rất nhiều năm
Chính vì nguyên nhân này, khiến ột người sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương vô cùng tốt đẹp như Tô Tần đến hai mươi tám tuổi rồi mà chưa cưới vợ.[ nói một cách chính xác là, ngay cả hôn nhân cũng không có mà định.]

Chương 27: giang hồ đệ nhất thư sinh 9

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Thời xưa đệ tử thư hương đều trở thành tú tài nghèo kiết hủ lậu, ngay cả mình cũng ăn không đủ no, ai nguyện ý gả chứ?
Huống chi Tô Tần còn tuân theo truyền thống tốt đẹp của phụ thân — thích đọc sách.
Đồng thời hắn cũng kế thừa sự xui xẻo của phụ thân, mặc cho hắn đọc bao nhiêu sách, dù cho hắn có tham gia bao nhiêu kì thi tú tài, đều không thấy một tin tốt nào truyền đến.
Vào năm hắn hai mươi lăm tuổi, phụ thân đã kể một chuyện xưa cho Tô Tần nghe, chuyện xưa kia tên là ‘Mai thê hạc tử’, cũng chính là nói cho Tô Tần biết, nếu ngươi quả thực không tìm được vợ, ngươi liền tự tìm đề tài để an ủi mình đi, an ủi an ủi chính ngươi đi.
Nhưng là một người mẹ đương nhiên bà sẽ không đồng ý, từ lúc Tô Tần mười lăm tuổi, bà vẫn liên tục, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm vợ cho hắn, không ngừng năn nỉ các bà mối giúp nàng nơi nơi tìm hiểu nhà nào có cô nương tốt có thể xứng đôi với đứa con có tri thức hiểu lễ nghĩa này.
Bất quá yêu cầu của mẫu thân Tô Tần, theo tuổi tác mỗi năm một tăng của Tô Tần mà từ từ hạ xuống.
Từ một cô nương tốt đến cô nương, lại đến cô nương quá lứa lỡ thì, cuối cùng là đến quả phụ.
Trời không phụ người có lòng, vào năm Tô Tần hai mươi chín tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng giúp hắn hoàn thành hôn sự, lại là một khuê nữ.
[ tuy rằng tuổi khuê nữ này có chút lớn, theo lời bà mối nói, chính là lớn hơn Tô Tần ba tuổi, nhưng đến nay Tô Tần vẫn còn hoài nghi vấn đề này, hắn cảm thấy bà mối ít nhất báo thiếu đến mười tuổi.]
Vào thời điểm động phòng, Tô Tần còn chưa ý thức được nguy hiểm đang ngày một đến gần, khi đi đón dâu hắn đang để tâm suy nghĩ đến câu nói của nhạc phụ tựa như đồ tể, đại ý là — hàng hóa xuất môn, chung quy không thể đổi lại!
Kỳ thật hắn suy nghĩ cũng thật vô ích, chờ khi hắn vào động phòng, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được.
Kia sao có thể là tân nương tử a, quả thực chính là một Mẫu Dạ Xoa.
Tô Tần đến bây giờ vẫn không rõ, tại sao lão bà còn thấp hơn hắn những một cái đầu, lại có thể có lực sát thương lớn đến như vậy, cho dù hiện tại hắn đã luyện thành tuyệt thế thần công, mỗi lần nhìn vẫn cảm thấy tâm hoảng ý loạn run rẩy toàn thân nói không nên lời.

Chương 28: giang hồ đệ nhất thư sinh 10

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Chỉ trong vòng ba ngày, tân nương tử kia đã thành công thiêu rụi toàn bộ sách của Tô Tần.
Chỉ trong vòng ba tháng, dưới sự dạy dỗ của nàng, Tô Tần luyện ai đả thần công [thần công chịu đòn =))] đã có chút thành tựu.
Chỉ trong vòng ba năm, Tô Tần đã chân chính luyện được tuyệt thế ai đả thần công cùng khinh công mà trên thế giới ít người đạt được.
Ba năm sau, trên giang hồ liền có thêm một hiệp sĩ võ công siêu phàm, thiếu đi một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, lại còn được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất kinh công.
Nghe nói, trong một lần Tô Tần và Sở Hương Hương – người được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất khinh công lúc bấy giờ, tỷ thí khinh công.
Vốn đã bị bỏ xa năm mươi thước, thì nghe thấy trong đám người phía sau, một nữ nhân nào đó rống to một tiếng, thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chẳng những vượt qua Sở Hương Hương, còn bỏ xa hắn ước chừng gần trăm mét dẫn đầu vọt về đích.
Lúc Tô Tần đến đích, khi được phóng viên của Truyện văn tiểu đạo phỏng vấn, hỏi hắn khi trở thành võ lâm đệ nhất khinh công thì có cảm tưởng gì, đã thấy rõ ràng tiếng rống sư tử Hà Đông kia không phải là tiếng thê tử của mình từ xa vọng lại, Tô Tần dùng sức xoa xoa mồ hôi trên trán rồi nói một câu: “Ta còn tưởng là nàng chứ!” (Mốc: =)) chuyện đau thương mà sao ta nghe như chuyện hài vậy)

Nhìn Vương Manh Manh không ngừng lau nước mắt, Ngọc Hồ Điệp yếu ớt thở dài một hơi: “Nếu không phải hắn luyện được ai đả thần công, ngươi nghĩ rằng ta phải đánh một ngày đêm mới hạ được hắn sao?”
Liếc trộm thoáng qua Vương Manh Manh hai mắt đẫm lệ mênh mông, lập tức, sự đồng cảm trên mặt Ngọc Hồ Điệp càng sâu: “Ngươi thật tàn nhẫn, Tô Tần đã bi thảm như thế, cư nhiên còn đối với hắn như vậy, quả thực là tác nghiệt mà.”
Trên mặt Ngọc Hồ Điệp tuy là thê lương buồn bã, nhưng Vương Manh Manh lại không nhìn thấy ý cười xuất hiện trong mắt hắn.
Hiện tại, hắn đã chắc chắn chín phần, nữ hài tử trước mắt này không phải siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh, nếu không phải vì hắn còn chút chuyện không nghĩ ra, quyết định giữ lại một phần ý kiến, như vậy hắn sẽ mười phần chắc chắn nữ hiệp này tuyệt đối là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro