Chương 29- Chương 30 Ngươi, vẫn không nói được lời nào tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Ngươi, vẫn không nói được lời nào tốt

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Một nữ hiệp, sao lại có thể không có võ công cơ chứ, lại không biết nhân sĩ nổi danh giang hồ.
Một phần cuối cùng này, chính là Ngọc Hồ Điệp thật sự không chắc chắn, Vương Manh Manh rốt cuộc là một chút võ công cũng không có, hay là võ công của nàng đã đạt tới cảnh giới bắt thả tự nhiên.
Có lẽ, Vương Manh Manh muốn hắn lầm tưởng nàng không có võ công, cáo đội lốt thỏ, cuối cùng khiến hắn và các huynh đệ toàn bộ sa lưới.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngọc Hồ Điệp híp lại thành một đường.
Nhìn trong mắt Vương Manh Manh, cũng là tràn ngập phòng bị.
Lịch sử đau thương của Tô Tần ở trên giang hồ không phải là một bí mật, chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, đều biết rõ sự tích thư sinh này bị buộc thành võ sĩ, cho tới bây giờ, các sư phụ dạy đồ đệ đều lấy chuyện Tô Tần thành tài làm ví dụ.
“Nhập môn muộn thì cũng không có vấn đề gì, có thiên tư hay không cũng không có vấn đề gì, quan trọng chính là có một sư phụ giỏi, tựa như Tô Tần là một văn nhược thư sinh, không phải đã có thể luyện thành một thân tuyệt thế thần công hay sao! Chỉ cần, ngươi có được một lão sư giỏi.”
Đặc biệt là trước khi đồ đệ đóng học phí, hoài nghi bản thân mình không có thiên phú hoặc cảm thấy học phí rất đắt, các sư phụ đều nhắc đi nhắc lại chuyện Tô Tần: “Ngươi cũng chớ nên cảm thấy học phí đắt, các ngươi thử nghĩ mà xem, học phí của Tô Tần còn đắt hơn các ngươi nhiều! Các ngươi thử nghĩ mà xem, hắn đã dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy.”
Đây quả thực là một ví dụ thành công, người bình thường vừa nghe đến chuyện Tô Tần, đều rất vui vẻ móc học phí ra, nghiến răng nghiến lợi nói một câu như thế này: “Đúng vậy, không phải chỉ là tiền thôi sao! Dù sao so với việc dùng cả đời làm học phí vẫn còn rẻ chán!”
Vương Manh Manh nghe thế lệ lại rơi đầy mặt.
Nàng lần đầu tiên tiếp xúc võ lâm, lần đầu tiên nghe thấy tin đồn như thế.
Nghe huyết lệ sử của Tô Tần, nàng một bên đem lầm bầm nói nhỏ một bên nhảy xuống xe ngựa đi đến bên người Tô Tần, lấy vạt áo trong miệng hắn ra: “Thực xin lỗi, ta quả thực không biết bởi vì ở nhà không có chỗ cho ngươi nói, cho nên ngươi mới lắm mồm như vậy……”

Chương 30: Ngươi, vẫn không nói được lời nào tốt 2

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Vương Manh Manh mới bước chân vào giang hồ tuyệt đối không ngờ, lời của nàng đã mang đến sóng to gió lớn.
Trong chốn giang hồ, có một quy tắc, tên là tố đắc thuyết bất đắc, đại gia tâm tri đỗ minh tựu hành liễu [có thể làm nhưng không thể nói, trong lòng mọi người hiểu rõ là được].
Lịch sử đau thương của Tô Tần, ai cũng không dám nói trước mặt hán, bởi vì, đây là chuyện thương tâm của hắn.
Giống như Vương Manh Manh vạch trần vết sẹo của người khác ngay trước mặt, quả thực là sai lầm.
Đặc biệt trước mặt một tú tài có tự tôn từ nhỏ đã luôn đọc “duy tiểu nhân dữ nữ tử nan dưỡng dã” [chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó dưỡng – Khổng Tử], lại càng là sai lầm trong sai lầm.
Cho nên, Tô Tần thẹn quá hóa giận liền nổi điên.
Đôi môi run run, Tô Tần bị trói không thể động đậy phát ra một tiếng thét dài.
Sau đó, hắn nổi điên liền liên miên không ngừng giải thích sự tình với Vương Manh Manh: “Cái này gọi là nhân vân diệc vân [bảo sao hay vậy], kỳ thật sự tình không phải như thế, đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi, đều là do những kẻ bụng dạ khó lường phỉ báng tại hạ, nữ hiệp có hiểu không, là phỉ báng……”
Vương Manh Manh vẫn mang theo sự xấu hổ trong lòng mà chịu đựng nghe, nếu không với thói quen này của Tô Tần, nàng thề mình sẽ đem vạt áo trong tay nhét trở lại vào miệng Tô Tần.
Tô Tần nói cũng đã nói, giải thích cũng đã giải thích, Vương Manh Manh có thể coi như không nghe thấy.
Nhưng hắn không thể cứ mỗi lần nói đều giống như lão sư dạy học, hỏi người ta có hiểu hay không.
Mọi người đều nói là hiểu, Tô Tần lại hỏi người ta hiểu cái gì!
Vương Manh Manh sau khi nghe câu nói kia, vẫn duy trì im lặng.
Nếu không thì sẽ sụp đổ trong im lặng rồi bùng nổ trong im lặng mất.
Vương Manh Manh đầu tiên là suy đổ sau đó là bùng nổ.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Vương Manh Manh trong trạng thái suy đổ rốt cục không thể nhịn được nữa.
Lúc Tô Tần còn đang thao thao bất tuyệt lần thứ mấy nghìn rằng ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, Vương Manh Manh ra sức chớp mắt, vô cùng áy náy nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi, hiện tại ta hiểu được một điều, miệng của ngươi lấp kín lại vẫn tốt hơn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro