Chương 42- chương 45 bắt cá hai tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Bắt cá hai tay

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Dù sao thì nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá thì nàng ăn trước, có chuyện gì thì kêu hắn đi làm là được.

Vương Manh Manh liếm môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng nói ta không trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.”
Ngọc Hồ Điệp vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, mặt nhất thời liền sụp xuống.
Con cá nướng trên tay Vương Manh Manh, bây giờ chỉ còn lại có đầu cá và xương cá, mặc cho hắn tìm kiếm thế nào, cũng không cách nào tìm ra dù chỉ là chút thịt trên xương cá.
Vậy mà, tiểu nha đầu này cư nhiên còn dám nói nàng trượng nghĩa?
Nhìn bộ dáng Ngọc Hồ Điệp ‘tâm bất cam tình bất nguyện’, Vương Manh Manh chuẩn bị thu hồi con cá cầm trên tay: “Thôi bỏ đi, dù sao ta còn chưa ăn no a……”
Nói còn chưa nói hết, con cá trong tay nàng đã bị một chiếc roi cuốn đi.
Nhìn theo hướng chiếc roi, Vương Manh Manh liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tin được.
Một thân màu đỏ, cả người giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong mùa đông.
Mỹ nhân như vậy, ngay cả Vương Manh Manh cũng nhìn đến hai mắt đắm đuối.
Vương Manh Manh xác định mỹ nhân mình gặp qua thật sự là không ít, nhưng mỹ nhân đẹp như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, thần thái rạng ngời kia, nụ cười khéo léo kia, đều khiến nàng quên phát hỏa.
Không biết vì sao, ngay sau đó Vương Manh Manh vô cùng tự nhiên liếc nhìn người bên cạnh mình.
Phát hiện ánh mắt đắm đuối của hắn, nàng liền lẩm bẩm một câu: “Dâm tặc quả nhiên là dâm tặc, nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt liền đắm đuối.”
Tuy rằng hiểu được đạo lý này, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp và nàng cũng không có quan hệ gì.
Nhưng Vương Manh Manh vẫn hung hăng huých một cái vào bụng Ngọc Hồ Điệp, lạnh lùng hỏi: “Có thể lau nước miếng trên khóe miệng ngươi đi được không?”
Ngọc Hồ Điệp bị nàng huých như vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ra sức lắc đầu, cũng không biết là muốn nói cái gì.
Bất quá Vương Manh Manh cũng không định quản hắn muốn nói cái gì, trên mặt đã hiện lên nụ cười, cười tủm tỉm đối với hồng y mỹ nhân đang mở to mắt xem không hiểu bọn họ đang nói gì, tự giới thiệu: “Ta tên là……”

Chương 43: Bắt cá hai tay

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
“Ngươi tên là Vương Manh Manh.”
Hồng y mỹ nhân giơ một ngón tay lên khẽ đung đưa, ngắt lời Vương Manh Manh, cười mím chi nhẹ nhàng nói: “Còn là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vương Manh Manh, hồng y mỹ nhân dịu dàng cười: “Mà hắn, lại là kẻ đã bắt cóc ngươi.”
Vương Manh Manh nhăn mũi, vừa định mở miệng hỏi hồng y mỹ nhân vì sao lại biết rõ chuyện của nàng, liền cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy, mà thân thể cũng bị lực đạo truyền đến từ cánh tay lôi kéo chạy băng băng về phía trước.
Không cần phải nói, người bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh đang chạy như bay kia, chính là Ngọc Hồ Điệp.
Cũng không biết rốt cuộc đã chạy được bao nhiêu dặm đường, hắn mới ngừng lại, ôm bụng thở hồng hộc: “Đại nữ hiệp của ta, ngươi thật sự cần phải chú ý đến trọng lượng của mình một chút a!”
Bị Ngọc Hồ Điệp lôi kéo đến không thở nổi, Vương Manh Manh cố gắng hít sâu vài lần, tức giận bỏ tay hắn ra.
Khinh thường lườm cái người vẫn như cũ thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn: “Ai! Ngươi không phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc sao? Thế sao vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy?”
Nghe vậy, cặp mắt hoa đào nhỏ dài híp lại thành một đường, Ngọc Hồ Điệp cúi đầu nhìn Vương Manh Manh đang không ngừng thở dốc, yêu nghiệt nhếch khóe môi cười tà: “Nếu ta nói là ta cải tà quy chính, được chưa?”
“Gì?”
Vương Manh Manh chớp chớp mắt, liếc mắt cao thấp đánh giá Ngọc Hồ Điệp đang nói hưu nói vượn: “Ngươi đã nghe qua câu ‘cẩu cải bất liễu cật thỉ’ [chó không đổi được tật ăn phân, chỉ những kẻ không thể thay đổi được thói hư tật xấu] chưa? Tuy rằng có chút khó nghe, nhưng tuyệt đối là một câu danh ngôn chí lý.”
Ngọc Hồ Điệp có thể khẳng định một điều, nữ nhân trước mắt này một chút cũng không đáng yêu, hắn một bên thuận tay lau mồ hôi trên trán một bên lảm nhảm nói: “Ngươi có thể không cần mỗi lần mở miệng đều nói những lời khó nghe như vậy được không, phải biết rằng vừa rồi ta đã cứu ngươi đó.”
“Đã cứu ta?”
Vương Manh Manh khịt mũi kinh bỉ những lời Ngọc Hồ Điệp vừa nói: “Chỉ sợ là lại một lần nữa kéo ta đi từ trong tay người muốn cứu ta a!”
Ngọc Hồ Điệp ra sức lắc đầu phủ nhận lời Vương Manh Manh, thở dài một hơi rồi mới từ từ nói: “Ngươi thật sự không biết ngươi và Phượng Thanh Ly, cũng chính là mỹ nhân vừa rồi kia có cừu oán à!”

Chương 44: Bắt cá hai tay 3

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Lần này, Vương Manh Manh có chút cười không nổi, có chút giật mình quay đầu liếc nhìn sơn đạo mình vừa chạy qua, tiến đến bên tai Ngọc Hồ Điệp, nhỏ giọng hỏi: “Ta và nàng, có cừu oán?”
“Ừ!”
Ngọc Hồ Điệp rất chính thức cũng rất trịnh trọng gật gật đầu, xác nhận lại lần nữa lời mình vừa nói là thật.
Nhìn thấy trong mắt Vương Manh Manh, tất cả đều là lo lắng: “Hơn nữa cừu oán giữa hai người các ngươi không bình thường đâu, nếu ta đoán không sai, nàng tuyệt đối không phải tới cứu ngươi, bởi vì trong thâm tâm nàng, ngươi chính là nữ nhân đã đoạt vị hôn phu của nàng.”
“Ách!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Manh Manh nhất thời nói không nên lời.
Nói thật thì, nàng thật sự không biết chủ nhân ban đầu của thân thể này có phải đã đoạt vị hôn phu của mỹ nhân kia không.
Trong lúc đang nghĩ lại, nàng đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tiên pháp mỹ nhân kia chuẩn xác đến cực điểm, sắc mặt Vương Manh Manh lại càng khó coi hơn.
Tim, bắt đầu càng đập càng nhanh, thật cẩn thận nhìn Ngọc Hồ Điệp truy hỏi, cố hết sức từ trong chi tiết tìm ra lời giải đáp: “Vậy nàng là?”
“Thân phận hai người các ngươi vừa vặn tương phản, nếu như nói ngươi là siêu cấp nữ hiệp mà giang hồ người người kính ngưỡng, thế thì……”
Ngọc Hồ Điệp tà mị khẽ cười với Vương Manh Manh, nhìn đôi mắt nàng mở càng lúc càng lớn, nhưng cũng không nói tiếp.
Cho đến khi hứng thú của nàng rơi rớt khá nhiều thì mới cười nói: “Thế thì nàng ấy chính là ma nữ mà giang hồ người gặp người sợ, chỉ trừ phụ thân nàng ấy – ma giáo giáo chủ mà thôi.”
Tạm ngừng một lát, mới tiếp tục nói ra từng chữ từng chữ: “Mà bản thân Phượng Thanh Ly, lại nhờ vào tâm ngoan thủ lạt mà nổi danh giang hồ, người trên giang hồ xưng là Độc mỹ nhân.”
Ngọc Hồ Điệp nói còn chưa nói hết, Vương Manh Manh đã mở thật to mắt nhìn chằm chằm hắn, miệng thì thào lẩm bẩm: “Ông trời ơi, rốt cuộc ngài giúp ta đưa tới cái loại sát tinh gì đây!”
“Nếu ta đoán không sai, Phượng Thanh Ly tới để giết ngươi – nữ hiệp đã đoạt vị hôn phu của nàng.”
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Vương Manh Manh, đứng ở một bên, Ngọc Hồ Điệp tràn đầy thông cảm, lúc sau, lại hảo tâm nhắc nhở một câu: “Cho nên ta nói, là ta cứu ngươi!”

Chương 45: Bắt cá hai tay 4

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Ngọc Hồ Điệp hảo tâm nhắc nhở, khiến Vương Manh Manh bắt đầu khủng hoảng mãnh liệt, ngón tay, cũng gắt gao nắm thành quyền, một mặt nóng nảy đi tới đi lui một mặt suy nghĩ vấn đề này.
Thì ra chủ nhân thân thể này lại như vậy, võ công cao cường đoạt bạn trai người khác, đối với nàng ấy mà nói, hiển nhiên không có gì ghê gớm.
Chỉ là, tại sao nàng lại một chút võ công cũng không có chứ, sau khi xuyên qua lại phải giúp nàng ta gánh lấy oan ức này?
Nếu nàng có võ công của Vương Manh Manh trước kia, nàng cũng chả cần quan tâm cái gì là Độc mỹ nhân hay không phải Độc mỹ nhân, đến một người giết một người, đến một đôi chém một đôi, nhưng, hiện tại thì……
Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lại bắt đầu có một loại xúc động muốn tự sát.
Có một kẻ địch võ công cao cường như vậy, dù sao cũng chết chắc rồi, chi bằng để mình được chết một cách thống khoái đi.
Bất quá hiện tại chuyện đầu tiên Vương tiểu miêu muốn làm không phải là tự sát, đầu tiên nàng muốn tìm ra tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia, tiếp theo thế nào, đều có một câu châm ngôn.
Chết, cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch.
Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lập tức đưa mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.
Theo như những lời hắn nói vừa rồi, có vẻ là rất tường tận chuyện của tên bắt cá hai tay kia, nói cách khác, hắn nhất định biết tên nam nhân kia.
Xác định điều này, Vương Manh Manh liền cầm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp, trong mắt, tràn đầy khẩn cầu: “Dâm… Không, Ngọc huynh, van cầu ngươi nói cho ta biết, các nàng…… Ách, nam nhân mà chúng ta tranh giành kia, tên gọi là gì?”
Trong mắt Ngọc Hồ Điệp hiện lên một tia khác thường, ra sức lắc lắc đầu: “Ta cảm thấy ngươi có lẽ không nên biết tên người này thì hơn.”
Ánh mắt Vương Manh Manh nhìn Ngọc Hồ Điệp, nhất thời giống như một nữ tử yếu đuối khi bị người cướp sắc, đưa mắt nhìn một người thấy chết mà không cứu.
Trong mắt, có trách cứ cùng ai oán: “Không, ta nhất định phải biết, cho dù ta chết, cũng phải chết một cách rõ ràng, rốt cuộc là tên nam tử bắt cá hai tay vô lương tâm nào, giúp ta rước lấy một phiền toái lớn như vậy!”
Bộ dáng ai oán của Vương Manh Manh khiến lương tâm Ngọc Hồ Điệp rốt cục nổi lên, chần chờ hồi lâu, trái nhìn phải liếc một lúc, xác định không có người, mới ghé vào tai nàng nói: “Kỳ thật nam nhân kia chính là ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro