Chương 40- Chương 41 ngươi phải chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Ngươi phải chịu trách nhiệm

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Ở trong lòng nàng, đã phẫn nộ đem tên hái hoa tặc chết tiệt này chửi mắng trăm nghìn lần.
Trên mặt, tất cả đều là vẻ mặt ai oán.
Không phải nàng không muốn nổi điên, mà là nàng đột nhiên phát hiện……
—–
“Ai! Ta nói động tác của ngươi có thể nhanh lên một chút được không!”
“Đại nữ hiệp của ta, ta làm ngay đây, ngươi có thể không cần giống như đòi mạng được không, cứ cách một lúc lại thúc giục một lần!”
Ngọc Hồ Điệp khom người dùng miệng ra sức thổi ngọn lửa, bàn tay còn không quên lật cá, miệng còn lảm nhảm nói: “Ta còn thật sự không hiểu, ngươi rốt cuộc là con tin ta bắt cóc hay là đại gia ta thỉnh về!”
“Ngươi không được quên, ngươi khi dễ ta!”
Tiếng la hét của Vương Manh Manh khiến Ngọc Hồ Điệp lập tức ném con cá trong tay, nhanh chóng lẻn đến bên người Vương Manh Manh che miệng nàng lại.
Thật cẩn thận nhìn chung quanh một hồi, sau khi xác định không có người, mới thở dài nhẹ nhõm, ai oán nói: “Vương đại nữ hiệp, ngươi có thể không cần phải lớn tiếng như vậy được không hả, ‘khi dễ ngươi’ nói như vậy thực dễ khiến người khác hiểu lầm a!”
“Buông ra!”
Vương Manh Manh bị che miệng, hai mắt trợn lên, căm tức nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp đầu đầy khói bụi rồi gật gật đầu, lời nói mơ mơ hồ hồ thoát ra từ các kẽ ngón tay: “Chẳng lẽ ta nói sai sao!”
“Sai thì quả thật không sai!”
Sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra khỏi miệng Vương Manh Manh.
Trên mặt, vẻ ai oán lại càng sâu.
Thở mạnh, thốt ra một câu: “Nhưng ta cũng không phải cố ý mà.”
“Không phải cố ý ?”
Còn không đợi Ngọc Hồ Điệp thanh minh hết, Vương Manh Manh liền trực tiếp ngắt lời hắn.
Trong mắt, cũng nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Đầu lại quay sang một bên, cánh tay nhân tiện đưa lên, che mặt mình, thanh âm ai oán mà run run từ sau cánh tay truyền ra: “Ngươi nói một câu ‘không phải cố ý’, thì không cần phải chịu trách nhiệm sao?”
Nghe Vương Manh Manh nói, Ngọc Hồ Điệp cảm thấy mình muốn khóc quá, một lúc lâu sau, cắn cắn răng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Chương 41: Ngươi phải chịu trách nhiệm 2

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
“Ừ! Như vậy là được rồi.”
Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, Vương Manh Manh lập tức ló mặt ra khỏi cánh tay.
Đôi mắt thật to, vẻ mặt thật hào hứng nhìn Ngọc Hồ Điệp.
Nháy mắt mấy cái, lấy tay chọc chọc vào ngực hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi vừa nói a!”
Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm gật gật đầu, không đợi hắn mở miệng, ánh mắt Vương Manh Manh liền trực tiếp dời khỏi mặt hắn, trực tiếp nhìn về phía con cá hắn nướng.
“Ai! Ta muốn hỏi ngươi, con cá kia rốt cuộc lúc nào mới được a? Ngươi có biết là ta mà đói thì sẽ lập tức hôn mê không hả?”
Đôi mắt đó, nào có một chút bộ dáng mới khóc chứ.
Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh tràn đầy ý cười, Ngọc Hồ Điệp âm thầm thở dài một hơi.
Hắn quả thực muốn bóp chết chính mình, biết rõ Vương Manh Manh giả vờ, nhưng hắn vẫn hết lần này đến lần khác đều mắc mưu.
Chỉ có trời mới biết, hắn rốt cuộc phải chịu trách nhiệm cái gì.
Khác với tâm tình ai oán của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh mặt mày rạng rỡ, tâm tình, lại càng vô cùng khoái trá.
Nàng đã nắm chắc đường sinh đạo [Nguyên văn là 命脉 – mệnh mạch: đường chỉ tay cho biết tuổi thọ] của Ngọc Hồ Điệp, đó chính là hái hoa tặc này chịu không nổi khi nhìn nữ hài tử khóc.
Hiện tại, nàng quyết định phát huy chiêu này.
Đúng vậy, Ngọc Hồ Điệp cái gì cũng không làm, nhưng hắn đã nhéo mặt nàng.
Nghĩ đến đây, miệng Vương Manh Manh liền ngoác đến tận mang tai, nàng nhớ lại đầu đuôi tình huống xoay chuyển toàn bộ đó.
Khi đó, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp vừa định nổi điên, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Những cơn đau đớn truyền đến từ bụng khiến nàng nghĩ đến cái mà nữ nhân mỗi tháng một lần đều phải đến này chắc là đã đến.
Vì thế nàng liền một câu cũng không nói, cứ thế nằm xuống.
Không ngờ cái mà nàng dự đoán còn chưa có tới, nhưng tên Ngọc Hồ Điệp ngu ngốc này đã tự mình làm khổ mình, lúc thì xin nhận lỗi, lúc thì nói chỉ cần nàng nói ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm được, miễn là nàng không nghĩ ngợi lung tung, trách cứ hành vi lỗ mãng của hắn là được.
Cục diện liền trở thành cái dạng này.
Hiện tại, không chỉ Ngọc Hồ Điệp, kỳ thật ngay cả Vương Manh Manh cũng không biết mình rốt cuộc là con tin bị bắt cóc hay là đại gia nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro