Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Lúc Tuấn Tại Nghiênmặc bộ đồ ngủ in hình Winnie The Pooh đi vào trong phòng, Tuấn Chung Quốc đang ngồi vắt chân trên giường nàng, Tuấn Tại Nghiêncởi dép và leo lên giường. Hai anh em từ nhỏ lúc nói chuyện đều như thế.

"Thẳng thắn nhận khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị."

"Được rồi, em vốn dĩ phải nói với anh."

Nên Tại Nghiên đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Chung Quốc.

Nguyên lai là bọn lưu manh nhìn trúng mỹ sắc của Tuấn Tại Nghiên, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, nên đã bắt một cô bạn của cô – Diệu Ánh, uy hiếp cô, nói nếu không đưa Tuấn Tại Nghiênđến chỗ được chỉ định trong thời gian chỉ định, thì sẽ gọi người đến cưỡng bức và huỷ dung nhan của cô. Diệu Ánh rất sợ, nhưng Tuấn Tại Nghiênlà bạn tốt của cô, nên mới kể chuyện này cho Tuấn Tại Nghiênnghe. Con quản sự tinh như Tuấn Tại Nghiênđương nhiên sẽ không để bạn thân của mình vì không hãm hại mình mà gặp nguy hiểm, nên tương kế tựu kế. Hai người vào lúc sắp tới giờ chỉ định báo cảnh sát, nhưng họ không nghĩ đến những người này cũng không ngốc, lúc hai người đến chỗ được chỉ định lại không thấy những người đó. Họ còn bị đánh lén đưa đi nơi khác, may mà không bị hạ thuốc mê. Sau một hồi đấu tranh, hai người mới thoát ra được, nhưng cũng không biết bị đưa đến nơi nào, nên chỉ có thể chạy bừa. Những người đó lại còn không thể để con gà đã được luộc chín bay mất, nên đã diễn ra một trận đuổi bắt.

"Em rất may mắn đầu óc tuy không tốt bằng anh, nhưng thể lực lại tốt hơn anh. Vừa cởi giày cao gót ra liền khiến cho bọn họ tuột lại đằng sau, bọn họ có tới sáu người! Cuối cùng cũng vì Diệu Ánh không cẩn thận bị trật chân nên mới chậm lại, nhưng bọn em vẫn nhanh hơn, bọn đàn ông đó thật vô dụng. Em hiện tại thật sự tin chạy với chân không cũng sẽ thắng nên anh đừng đau lòng."

"Đừng nói lạc đề, sau đó thì sao?"

"Bọn em liền chạy thục mạng, điện thoại cũng bị bọn họ lấy đi, không có khả năng báo cảnh sát. Sau đó liền giống trong phim ảnh vậy, ở một góc đường em đụng phải một người, Diệu Ánh thì đâm sầm vào em. Nhưng không lãng mạn như trong phim. Anh đoán xem, em đụng phải ai?"

Không phải đụng trúng Đặng Dũng sao? Kim Tại Hưởng có nói qua Đặng Dũng biết được người nhà cậu.

"Là người đàn ông rất lợi hại đó, chính là "đại ca" bẻ gãy tay người khác ở PUB đấy."

Tuấn Chung Quốc kinh ngạc, cậu tưởng chỉ có Đặng Dũng, không nghĩ đến Kim Tại Hưởng cũng ở đó.

"Nhưng lúc em ngước đầu nhìn thấy hắn một chút cũng không cảm thấy may mắn, tuy rằng anh ta rất đẹp trai. Nhưng anh biết không? Em đã thật sự hiểu cái gì gọi là sát khí, trước đây trong truyện võ hiệp viết cũng không biết là gì, hôm nay thật sự đã biết. Dường như việc bị em đụng phải khiến hắn rất giận dữ, hắn nhìn em như thế, em cũng định quay đầu chạy cho xong, nhưng em cùng Diệu Ánh đều không dám động đậy. Nên cùng hắn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rất lâu, hy vọng đại nhân đại lượng, tha cho sự mạo phạm vô ý của cô gái nhỏ này. Kết quả là, đợi những người kia chạy tới, hắn cũng không nói một tiếng nào. Những người kia không biết bị cái gì giữ lại, chỉ đứng cách bọn em vài mét không dám động đậy. Sau đó hắn nhìn những người kia, rồi mới liếc nhìn em, hỏi em..."

"Hỏi em cái gì?"

"Anh đừng gấp, hắn nói "Cô có phải họ Tuấn không?", em đương nhiên họ Tuấn, nên liền gật đầu. Sau đó hắn liền như vậy."

Tuấn Tại Nghiên nói một cách kích động, đứng trên giường, làm hành động rút một thứ từ bên eo ra.

"Hắn liền rút súng ra, là súng thật đó, còn là loại được gắn nòng giảm thanh, sau đó hướng xuống chân của bọn người đó nổ một phát súng nói một chữ "cút", những người đó chạy tới tè ra quần. Sau đó hắn liền xoay người bỏ đi nhưng vẫn rất tốt bảo thủ hạ của hắn dùng xe đưa bọn em về. Em lúc đó rất hiếu kì, người họ Tuấn từng cứu hắn hay hắn vốn đã có hảo cảm với người họ Tuấn? Vốn vẫn còn rất giận, khi biết em họ Tuấn không những cứu em mà còn đưa em về? Nhưng bây giờ em đã biết được đáp án. Anh, anh có biết trước khi hắn xoay đi còn nói một câu?"

"Cái gì?" Tuấn Chung Quốc thật sự đã trở nên khẩn trương, Kim Tại Hưởng sẽ không nói những câu khó lường chứ?

"Cũng không có gì, chỉ nói "đôi mắt của hai người rất giống nhau". Em nghĩ rồi, họ Tuấn, có đôi mắt rất giống em, trừ anh ra còn có ai chứ? Cho nên, anh, anh cùng hắn có quen nhau đúng không?"

"Không quen."

"Anh đừng khẩn trương ~~ Yên tâm đi em nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật, anh ta thân phận đặc thù mà! Bạn bè của anh chính là bạn bè của em!"

Tuấn Tại Nghiênnói xong vỗ ngực bảo đảm. Tuấn Chung Quốc bất lực, nhưng mặc cho Tuấn Tại Nghiênbảo đảm cái gì, cậu cũng không thừa nhận mình quen Kim Tại Hưởng, thật ra, không chỉ là quen biết.

"Nhưng, hai người, thật sự không có, uhm~~ quan hệ đặc biệt?" Tuấn Tại Nghiênchớp chớp mắt, cười rất ái muội.

"Tuấn. Tại. Nghiên."

"Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa thôi, đừng giận, bạn bè, chỉ là bạn bè tốt."

"Trong lòng em nghĩ sao thì nghĩ, nhưng không được nói bậy với chị Cát Phi của em."

"Nói đến chị Cát Phi, hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, dự tính khi nào kết hôn đây?"

"Anh cũng không gấp, em gấp cái gì?"

"Người gấp không phải em, là cha mẹ, là họ muốn em hỏi. Anh à, anh có cảm thấy giữa anh và Chị Cát Phi thiếu mất chút gì đó không?"

"Vậy em cảm thấy thiếu cái gì?"

"Ấm cúng có dư, ngọt ngào không đủ, thân thiết có thừa, thân mật lại thiếu. Em cảm thấy anh và chị Cát Phi giống chị em. Đương nhiên không phải em phản đối chị em yêu nhau, cũng không phải vì chị Cát Phi già, mà là nói không khí giữa hai người, uhm~~ dùng một câu hình dung, chính là "giống tình nhân càng giống bằng hữu"."

"?"

"Có phải cảm thấy em nói có chút đạo lí không? Anh à, trí thông minh của anh so với em cao hơn, sách cũng đọc nhiều hơn em, nhưng yêu đương lại không nhiều bằng em đâu."

"Em thật sự cảm thấy như vậy?"

"Đúng thế."

.

.

.

Tuấn Chung Quốc ngồi trên sopha, Kim Tại Hưởng lại không có ở đây. Cậu vẫn quyết định hỏi hắn tại sao lại cứu Tiểu Nghiên. Nghĩ đến sự việc lần trước hỏi hắn, cậu liền giận dỗi một cách kỳ lạ và không cam lòng. Bây giờ cậu biết được, nói chuyện với Kim Tại Hưởng không cần vòng vo, nói thẳng là được, cậu không hỏi rõ không được!

Lần này thời gian Tuấn Chung Quốc đợi không dài, sau nửa tiếng Kim Tại Hưởng đã trở về. Kim Tại Hưởng mở cửa bước vào nhìn thấy Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang mặc quần áo của mình ngồi trên sopha, nhìn hắn.

"Có chuyện gì sao?"

"Anh tại sao phải cứu Tiểu Nghiên?"

"..."

"Chính là cô gái đêm hôm trước."

"Đôi mắt của hai người rất giống nhau. Cô gái đó thật sự là em gái của cậu?"

"Đúng vậy."

Tuấn Chung Quốc đáp lại một tiếng, có chút hoảng loạn nắm lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh đi vào phòng tắm. Kim Tại Hưởng tại sao cứ thích nhìn chằm chằm vào mắt cậu!

Đóng cửa phòng tắm, Tuấn Chung Quốc dựa vào cửa, tim đập thình thịch. Điên rồi, cậu nhất định là điên rồi! Tại sao vì cái đáp án của hắn mà cảm thấy vui chứ! Chỉ vì hắn cứu Tiểu Nghiên thôi, có gì vui cơ chứ! Nhưng Kim Tại Hưởng từng nói, hắn không quan tâm bất kì những người nào bên cạnh cậu, bao gồm cả người nhà, nhưng lần này lại vì đoán rằng Tiểu Nghiên là em gái của cậu, nên mới cứu Tiểu Nghiên, vì cậu? Tuấn Chung Quốc nỗ lực làm cho nhịp tim mình hồi phục lại như bình thường, nhưng niềm vui trào lên từ đáy lòng có đè nén thế nào cũng không kiềm lại được, Tuấn Chung Quốc nhìn vào đôi mắt của mình trong gương, ai từng nhìn thấy hai anh em cậu cũng nói rất đẹp, nhưng trông không giống nhau, trừ đôi mắt ra. Đôi mắt! Tuấn Chung Quốc đột nhiên nhớ đến đôi mắt trên tờ giấy vẽ đó, khó trách lại thấy quen, nguyên lai người mình xa lạ nhất chính là bản thân.

Ngồi trong bồn tắm ngâm nước nóng, Tuấn Chung Quốc vẫn còn chút không yên lòng.

Kim Tại Hưởng hiện tại rốt cuộc xem cậu là gì? Còn bản thân tại sao lại có chút để ý? Điên rồi, khẳng định là điên rồi mới như vậy! Từ sau khi gặp phảiKim Tại Hưởng, mọi chuyện đều trở nên không bình thường. Lắc lắc đầu, bước khỏi bồn tắm, Tuấn Chung Quốc mở vòi sen, để cho nước từ trên đầu xả xuống...

Nước đột nhiên dừng, rồi một cánh tay khác từ sau lưng giữ lấy eo của cậu, Tuấn Chung Quốc giật mình, phản ứng có điều kiện xoay người thoát ra, người vào đây đương nhiên trừ Kim Tại Hưởng thì chẳng còn ai khác. Nhưng từ trước đến nay hai người đều như đã định sẵn, hai người sử dụng hai phòng tắm. Từ lúc cậu tới đây, Kim Tại Hưởng cũng chưa từng vào qua phòng tắm này, càng không vào lúc cậu đang tắm. Trước giờ chưa từng gặp qua loại tình huống này, đối diện với Kim Tại Hưởng chỉ quấn khăn tắm, nhịp tim rối loạn lúc nãy vẫn chưa hồi phục lại, Tuấn Chung Quốc có chút bối rối lui về phía sau nói:

"Tôi, tôi vẫn chưa xong."

Lưng của Tuấn Chung Quốc tựa vào tường, Kim Tại Hưởng bước lên trước, tay trái đặt lên trên tường, tay phải ôm lấy mặt cậu.

"Tôi đã nói qua, tôi không có nhẫn nại đợi cậu, cậu ở trong này quá lâu rồi."

Nói xong, môi đưa lại gần, Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng xoay mặt tránh đi, nhưng môi của Kim Tại Hưởng chỉ đáp xuống khoé mắt của cậu, Tuấn Chung Quốc tim đập lỡ một nhịp: Kim Tại Hưởng thích hôn nhất trừ môi cậu ra, chính là mắt.

Kim Tại Hưởng sau khi đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang khép lại của Tuấn Chung Quốc, mới chuyển nụ hôn lên đôi môi cậu, vẫn rất dịu dàng, Tuấn Chung Quốc vẫn cắn chặt răng. Cắn nhẹ cằm của Chung Quốc vài lần, Kim Tại Hưởng chuyển sang hàm trụ vành tai của cậu.

"Lần đó nói người trong câu nói không phải cậu, có phải rất tức giận?"

Giọng của Kim Tại Hưởng trầm trầm, rất giống như tiếng thì thầm giữa tình nhân lúc thân mật, nhịp tim của Tuấn Chung Quốc đập loạn lên.

"Làm... làm gì có?!"

Vẫn chưa nói hết câu, Kim Tại Hưởng đã hôn lên đôi môi cậu, lưỡi đã luồn vào, bá đạo mà ôn nhu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro