Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 11

Tuấn Chung Quốc làm việc ít khi thất thần, nhưng hôm nay lại thường xuyên xuất hiện tình trạng này. Từ sau đêm hôm đó, giữa cậu và Kim Tại Hưởng không có gì thay đổi, cậu vẫn là lúc được đón qua đó mới gặp Kim Tại Hưởng, trừ những lúc đó, Kim Tại Hưởng không xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Nhưng hiện tại số lần cậu nhớ đến Kim Tại Hưởng đã tăng lên: Kim Tại Hưởng tại sao lại đối với cậu dịu dàng như thế? Câu nói của hắn ta trong phòng tắm đêm đó có ý nghĩa gì?

Kim Tại Hưởng sau khi bận xong việc của một ngày, cùng Đặng Dũng, Đào Chí Cương và một số thủ hạ thân thể không tệ đi theo, đến một quán nhỏ ăn bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng bây giờ đã là ba giờ chiều. Sau khi chủ quán đem lên những món ngon nhất của quán, Kim Tại Hưởng, Đặng Dũng cùng Đào Chí Cương một bàn, những người khác một bàn bắt đầu ăn. Ăn được một lát, đũa của Duẫn Hạo dừng lại, nhìn một trong những món ăn.

"Đây là món gì?"

Đặng Dũng và Đào Chí Cương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Tại Hưởng, cũng dừng đũa, nhanh chóng gọi nhân viên quán. Đoàn người của Kim Tại Hưởng dù có khiêm tốn thế nào, người nào cũng sẽ cảm thấy bọn họ không bình thường, vừa nhìn là biết không nên chọc, nên ông chủ quán liền tự mình qua đó, nhìn thấy Kim Tại Hưởng có chút khẩn trương: "Đồ ăn không có vấn đề gì chứ? Đó là món ăn nổi tiếng của quán".

"Tôi chỉ muốn hỏi món này là món gì?"

Nhìn vẻ khẩn trương của ông chủ, Kim Tại Hưởng thả lỏng biểu tình, ngữ khí nhẹ nhàng. Chủ quán lúc này không sợ nữa, bắt đầu rầm rộ nói một hơi giới thiệu về cội nguồn của món ăn.

"Món này là món đặc sản của quán chúng tôi – Ngũ Liễu Ngư, dùng cá sông. Thêm vào hương vị gia truyền..."

"Được rồi!"

Đặng Dũng nhìn biểu tình của Kim Tại Hưởng, ngắt lời chủ quán, tiếng này khiến cho ông run run ngậm miệng lại.

"Không sao. Tôi muốn hỏi, chú vẫn luôn loại bỏ xương sạch sẽ như vậy sao?"

"Vâng. Chúng tôi giữ nguyên hình dạng của cả con cá, loại bỏ xương bằng tay, cái này cùng cắt nhanh để khử mùi khác nhau, đây cũng chính là nét đặc sắc của món này."

Vì thế nên rất đắt, ông chủ quán chỉ dám nói câu này trong lòng.

"Vậy được, món Ngũ Liễu Ngư này giúp tôi gói về một phần, nhất định phải làm cho sạch sẽ. Còn nữa hai món này cũng thêm một phần đem về, nhanh chóng làm xong, tôi trả giá gấp đôi."

"Vâng vâng vâng, lập tức làm."

Chủ quán cười tít mắt đi vào nhà bếp, quyết định tự mình làm: do ông làm mới là chính gốc nhất, hôm nay đúng là thần tài vào nhà.

Sau khi ông chủ đi, Kim Tại Hưởng nhìn Đặng Dũng.

"Hôm nay có phải cần đón cậu ta qua?"

"...Vâng"

Kim Tại Hưởng hỏi đột ngột như vậy, Đặng Dũng một lúc liền hiểu điều hắn hỏi là gì.

"Đợi một lát đem thức ăn về, đón cậu ta qua sớm một chút, anh cùng A Chí đến chỗ Lương thúc một chuyến."

"Vâng."

Lúc ăn xong cơm đứng dậy chuẩn bị đi, Đào Chí Cương đi đến bên Đặng Dũng, nói nhỏ bên tai anh:

"Có phải vẫn còn đang bối rối việc tại sao đại ca lại bảo cậu sớm đón Tuấn Chung Quốc qua ăn cơm không?"

Đặng Dũng nhìn Kim Tại Hưởng đang đi đằng trước, lại liếc nhìn Đào Chí Cương.

"Có còn nhớ, trên tư liệu về Tuấn Chung Quốc có một mục "điều đáng buồn nhất": thích mùi vị của cá, nhưng không thích ăn, vì xương cá rất nhiều, chỉ thích cá sông, không thích cá biển, vì rất tanh."

Đào Chí Cương vừa nói xong vỗ vai Đặng Dũng, sau đó theo Kim Tại Hưởng lên một chiếc xe, rời đi trước.

.

.

Hôm nay Tuấn Chung Quốc lại thất thần rồi. Tạ Cát Phi vì công tác xuất sắc nên đưa qua tổng công ty bên Nhật học hỏi thêm, hôm qua đã ly khai. Lần này đi ngắn là ba tháng, dài thì sáu tháng đến một năm. Tuấn Chung Quốc phát giác cảm giác của bản thân đối với Kim Tại Hưởng càng ngày càng kì quái cũng càng ngày càng phức tạp, Tạ Cát Phi lại chọn ngay lúc này ly khai, khiến cho cậu càng hoảng loạn.

Hôm nay mí mắt của cậu cứ giật suốt. Trên người Tuấn Chung Quốc có hai chuyện kì lạ: một là tường vi, hai là mí mắt phải giật. Nếu nói tường vi xuất hiện biểu thị cho việc bản thân Tuấn Chung Quốc gặp xui xẻo, thì nếu như mí mắt phải của Tuấn Chung Quốc giật liên tục, thì chính là biểu thị người rất thân cận bên cạnh cậu sẽ gặp chuyện không may. Nhưng chuyện đó sẽ tệ đến nỗi nào, không thể phán đoán được theo số lượng như tường vi. Chuyện này chỉ có người trong Tuấn gia biết, cả Tạ Cát Phi cũng không biết. Cái này không giống như Tuấn Chung Quốc gặp tường vi, không cách nào tránh khỏi được, chỉ cần chú ý một chút là có thể thoát được hay làm giảm bớt thương tổn. Cũng không phải nói người thân hay người quan trọng của Tuấn Chung Quốc gặp xui xẻo, mí mắt của cậu liền giật, nhưng một khi có hiện tượng này thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Tuấn Chung Quốc đã gọi điện cho cha mẹ, em gái cùng Tạ Cát Phi, để họ chú ý an toàn của bản thân và tài sản. Mắt phải vẫn đang giật rõ ràng chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nếu như dừng lại tức là đã xảy ra hay đã thoát được. Lần này giật dữ dội như vậy, Tuấn Chung Quốc rất lo lắng liệu có nghiêm trọng lắm hay không.

Cứ như vậy lo lắng tới lúc tan sở, vừa tan sở điện thoại của Tuấn Chung Quốc đã reo lên. Chung Quốc cầm lên xem, số lạ!?

"Tuấn tiên sinh, tôi là Đặng Dũng. Đại ca dặn hôm nay sớm đón cậu qua đó. Tôi hiện tại đang đợi cậu ở chỗ từ cửa công ty của cậu đi ra quẹo phải đi khoảng 100 m."

"Biết rồi."

Kim Tại Hưởng hôm nay sao thế, sao đón cậu qua đó sớm như vậy? Hiện tại tuy đã là mùa đông, nhưng trời vẫn chưa tối! Hắn cũng thật quá đáng, cậu cơm tối còn chưa ăn! Nhưng không còn cách, chỉ có thể dọn dẹp đồ đi thôi.

.

"Tuấn tiên sinh, đừng sớm lên tầng. Đại ca muốn để cậu ăn cơm trước, hiện giờ đại ca vẫn chưa về được."

Tuấn Chung Quốc nhìn ba món ăn trên bàn: một con cá lớn, một đĩa sườn xào, còn một phần rau. Một mình cậu ăn là đủ. Được ăn sao không ăn, cậu đang đói đây.

Lúc ngồi xuống, mắt phải của Tuấn Chung Quốc không giật nữa. Cậu nhìn điện thoại của mình, không có người gọi điện thoại cho cậu, chắc là đã thoát rồi, cũng xem là đã yên tâm. Nhưng con cá trên bàn khiến cậu bối rối.

Đặng Dũng đứng cách đó không xa thấy Tuấn Chung Quốc sau khi ăn da cá cũng không đụng đến cá nữa, cảm thấy không thể không nói gì.

"Kim tiên sinh, con cá này xương đã được làm sạch. Là hôm nay đại ca ăn cơm phát hiện, đặc biệt bảo tôi đem về."

Tim của Tại Trung đập "bịch bịch" sau đó lại chuyển sang "thình thịch" đập loạn cả lên. Kim Tại Hưởng đặc biệt bảo người đem về cho cậu? Sớm như vậy đón cậu qua chính là để ăn con cá này? Kim Tại Hưởng từng điều tra cậu, biết một chút thói quen của cậu không phải là lạ, nhưng cả những chuyện nhỏ nhặt như thế cũng nhớ được? Lúc nhỏ cậu phải làm nũng rất lâu, mẹ cậu mới chịu giúp cậu loại bỏ xương cá, bình thường cậu cũng chỉ ăn da cá. Cũng vì nguyên nhân này, nên lúc ở cùng Tạ Cát Phi hầu như không ăn cá.

Mùi vị của cá rất ngon, lại không phiền người khác loại bỏ xương cá, Tuấn Chung Quốc ăn rất vui. Đặng Dũng nhìn dáng vẻ của Tuấn Chung Quốc, mặt hiện lên nụ cười: không biết đại ca nhìn thấy hình ảnh Tuấn Chung Quốc chuyên tâm ăn cá như vậy, sẽ có cảm giác gì?

Trong lúc đang nghĩ như vậy, điện thoại của Đặng Dũng reo lên.

"...Cái gì!? ...Vâng, biết rồi!"

Giọng khẩn trương của Đặng Dũng khiến cho cậu dừng lại hành động gắp cá, sau đó thấy Đặng Dũng vội vã gọi Mễ Nhạc vào.

"Nhanh! Đem theo vài anh em đi đón Hạ thúc công về! Nói với bọn họ đem đầy đủ mọi thứ! Dùng tốc độ nhanh nhất!"

Mễ Nhạc không hỏi gì, đáp một tiếng "vâng" liền ra khỏi cửa. Tuấn Chung Quốc lần đầu thấy một Đặng Dũng luôn trầm ẩn, giống như Kim Tại Hưởng trên mặt không mấy khi có biểu tình lại có bộ dạng lo lắng khẩn trương như vậy. Tuấn Chung Quốc có dự cảm không tốt, muốn hỏi một chút, lại phát hiện mình không có lý do gì hỏi. Cuối cùng không nhịn được, vẫy vẫy cây đũa trên tay.

"Có thể hỏi một chút không, có phải đã phát sinh chuyện gì rồi không?

Đặng Dũng nhìn Tuấn Chung Quốc, bộ dạng rất do dự, chính vào lúc Tuấn Chung Quốc tưởng anh không trả lời, Đặng Dũng mở miệng nói:

"Đại ca bị thương rồi. Lúc trở về gặp một tên bắn tỉa, xe bị người ta gắn bom."

Tuấn Chung Quốc nắm chặt đôi đũa trong tay. Kim Tại Hưởng trước đây cậu gặp đều đứng ở vị trí tuyệt đối cao nhất, mạnh nhất, khiến cậu quên mất hắn cũng là một người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy đau.

Nhìn Đặng Dũng sau khi trả lời cậu liền xoay người nhìn ra cửa không ngừng đi qua đi lại, Tuấn Chung Quốc tay càng nắm chặt hơn. Hắn?? Thương rất nặng sao? Tay bắn tỉa? Đó không phải trong phim ảnh mới có sao? Bọn họ đều là ngắm chuẩn rồi mới nổ súng? Đều ngắm người muốn hãm hại phải không? Định vị! Xe của hắn không phải do người của chính mình lái hay sao? Tại sao lại bị gắn bom? Có nội gián?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro