Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

"Tôi muốn cùng anh làm một vụ giao dịch."

"...Nói"

Tuấn Chung Quốc nhìn những người khác, không mở miệng. Hồ Ba hội ý, xoay sang Kim Tại Hưởng.

"Đại ca, mọi chuyện cũng đã thương lượng gần xong, còn lại anh em cũng đều biết, chuyện lớn, mọi người cũng sẽ chú ý. Tuấn tiên sinh có thể có những việc nghiêm trọng không tiện nói, bọn em đi trước. Em sẽ dặn dò anh em tối nay chú ý."

Kim Tại Hưởng không nói gì chỉ gật đầu. Có được chỉ thị của Kim Tại Hưởng, Hồ Ba liền dẫn đầu đem người đi, sau đó những người khác cũng lục đục ly khai cho đến khi trong phòng chỉ còn Kim Tại Hưởng, Đào Chí Cương, Đặng Dũng và Tuấn Chung Quốc. Nhìn Tuấn Chung Quốc không mở miệng, Đặng Dũng và Đào Chí Cương cũng theo chỉ thị của Kim Tại Hưởng rời khỏi, vừa xoay người, Tuấn Chung Quốc đã mở miệng:

"Hai người không cần đi."

Hai người dừng bước nghi hoặc nhìn Tuấn Chung Quốc lại nhìn Kim Tại Hưởng, còn Kim Tại Hưởng chỉ nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Cậu muốn cùng tôi giao dịch gì?"

"Tôi cho anh một thông tin, anh đáp ứng tôi... kết thúc, mối quan hệ trước đây."

"Thông tin gì?"

"Anh đêm nay có phải giao dịch súng đạn ở Đông Cảng?"

"...Cậu làm sao biết được?"

"Anh không cần quan tâm làm sao tôi biết. Anh chỉ cần nói có đồng ý giao dịch này hay không."

"Cậu không nói nguồn của thông tin, làm sao tôi biết được thông tin của cậu có đáng tin hay không?"

Không tin cậu đúng không?

"Không tin thì thôi! Là tôi Tuấn Chung Quốc không tự biết xem trọng lượng của mình, quên mất bản thân là người thế nào! Lời của tôi làm sao có thể tin? Anh cứ tin anh em giúp anh xả thân đỡ đạn đi, xem xem Hồ Ba cùng lão già Việt Nam đó dùng ma tuý bán anh cho cảnh sát!!"

Tuấn Chung Quốc la lối xong, không do dự xoay người đi khỏi toà nhà này.

"Đại ca?!"

Đặng Dũng cùng Đào Chí Cương có chút khẩn trương nhìn sang Kim Tại Hưởng, nhưng Kim Tại Hưởng lại không cho họ bất kì hồi đáp nào.

"A Thuận vào đây."

"Đại ca."

"Cậu ta tới từ lúc nào?"

"Kim tiên sinh vào lúc hai giờ đã tới đây rồi, ở bên ngoài đợi có vẻ rất gấp gáp, nhưng đại ca có dặn không được làm phiền, nên không để Kim tiên sinh vào."

"Tốt, cậu ra ngoài đi."

"Vâng."

"Đại ca, dù cho Tuấn tiên sinh thông minh cũng không thể biết được việc Hồ Tử bảy năm trước giúp anh đỡ qua một phát súng. Tuy rằng không biết cậu ta làm sao biết được, nhưng xem ra phán đoán của anh là đúng, Hồ Tử vẫn luôn ở trong bóng tối làm trò. Lúc anh về Mỹ, Lương thúc từng nói với em, thủ hạ của ông ấy có báo cáo, có tin đồn là Hồ Tử âm thầm cùng người khác làm ăn cùng ma tuý."

Đặng Dũng nhìn Kim Tại Hưởng, biểu tình nghiêm túc.

"Lão già Việt Nam đó chắc chắn là Lý Hồng Quyền. Hôm qua có thủ hạ nói với em phát hiện Lý Hồng Quyền xuất hiện. Mẹ nó! Hồ Tử lại dây dưa với tên đó! Chúng ta quen hắn hơn mười năm, mới đến Trung Quốc vài năm liền thay đổi con mẹ nó!"

"Đưa điện thoại cho tôi."

Đặng Dũng đem đến chiếc điện thoại vì cuộc họp mà bị đổi sang chế độ im lặng, muốn bấm số điện thoại Kim Tại Hưởng muốn gọi, vừa nhìn những gì hiện trên điện thoại, liền dừng tay lại.

"Đại ca, ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tuấn tiên sinh."

Đặng Dũng đưa điện thoại cho Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng sau khi nhìn chằm chằm vào điện thoại, nắm chặt trong tay.

"Thông báo tất cả những anh em sang đây, kế hoạch ban đầu huỷ bỏ, hành động theo kế hoạch thứ hai. Lý Hồng Quyền ta đã cho hắn cơ hội sống, hắn lại không muốn, vậy chúng ta còn khách khí gì nữa? Hắn tưởng rằng cái danh "Báo Lang" là do cầu Phật mà được hay sao?"

"Đại ca, Lý Hồng Quyền rất gian xảo, một khi khai hoả với hắn, em sợ, Tuấn Chung Quốc sẽ gặp nguy hiểm."

"Phái vài thủ hạ đáng tin cậy nhất đi theo cậu ta, cho đến khi việc này kết thúc. Bất kì người nào đáng nghi tiếp cận cậu ta, giết không tha!"

"Vâng!"

"Bên của Hồ Tử..."

"Nghiêm khắc xử phạt theo bang quy! Còn nữa, thông báo cho Hạ Phương chuẩn bị kĩ, đón Tường Vi màu xanh nước biển."

"Vâng!"

.

.

Tuấn Chung Quốc ngồi trên sopha tay không ngừng bấm điều khiển, mắt cứ nhìn lên đồng hồ.

"Nhìn gì mà nhìn, người ta cũng không thèm, còn lo lắng cái gì!"

Tuấn Chung Quốc ném điều khiển sang một bên, đi vào trong phòng lấy một bộ đồ ngủ sau đó vào phòng tắm. Đúng vào lúc cửa phòng tắm đóng lại, trong tivi truyền đến âm thanh:

"Quý khán giả, hiện tại là chín giờ năm mươi lăm phút. Hình ảnh hỗn loạn mà quý vị đang thấy, là hiện trường của vụ buôn bán ma tuý. Theo sự thông báo của cảnh sát, theo phát ngôn viên của bọn họ thì đa số đều là người Việt Nam, tên cầm đầu trong lúc hoảng loạn đã bỏ chạy, nhưng cảnh sát đã nắm rất nhiều tư liệu và chứng cứ phạm tội của hắn, tin rằng sẽ nhanh chóng bắt được hắn... Hôm nay hiện trường sẽ được báo cáo tới đây, mời các bạn tiếp tục theo dõi tin tức của chúng tôi. Đây là đài XXX [Thắng Kích Hắc Ám] kí giả hiện trường Lý Lê đem đến cho bạn báo cáo hiện trường."

Tuấn Chung Quốc tắm xong tắt tivi liền vào phòng nằm xuống giường. Đêm đó cậu không bị mất ngủ, nhưng một thiên tài có trí nhớ siêu phàm như cậu, cũng không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã đếm hết bao nhiêu vạn con cừu.

Ngày hôm sau của Tuấn Chung Quốc trôi qua một cách rất bình yên cũng rất bình thường. Tạ Cát Phi vẫn chưa trở về, vì Chung Quốc không biết được Kim Tại Hưởng rốt cuộc có thái độ như thế nào. Cậu không dám xem "đạn" mà Kim Tại Hưởng nói là uy hiếp bằng miệng, Kim Tại Hưởng từ trước đến giờ đều không nói chơi. Ngày hôm đó Tuấn Chung Quốc cũng không nghe được bất kì tin tức gì về Kim Tại Hưởng, cậu không tự lừa mình dối người che giấu sự lo lắng trong lòng, nhưng không biết có phải vì điều này mà sinh ra ảo giác, Tuấn Chung Quốc vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi cậu, nhưng lại luôn giữ khoảng cách nhất định. Thế nhưng nhiều lần Tuấn Chung Quốc đột nhiên xoay người hay quay đầu, lại không phát hiện ra gì. Cho đến khi tan ca về tới nhà, cũng không có người tìm cậu hay gặp phiền phức gì mới yên tâm. Một mình ăn tối ngồi trên sopha chán nản cầm cuốn vãn báo (báo buổi tối) mua rồi vẫn chưa xem lên, cậu mới biết thế nào gọi là đáng sợ, cái gì gọi là nổi da gà. Đầu trang của vãn báo:

[Xã hội đen báo thù – Một người đàn ông bị giết cả nhà]

Nội dung đại khái là: một người đàn ông vào lúc hừng đông bị người ta cắt đứt động mạch cổ mà chết, ra tay rất thuần thục gọn gàng, một dao đoạt mệnh. Còn vợ anh ta và đứa con trai chín tuổi, con gái tám tuổi chết vì trúng độc khí gas, ngay cả hai con thú cưng trong nhà một con chó và một con mèo cũng không thoát được. Sau khi cảnh sát điều tra, người đàn ông này là một tên cầm đầu của một nhóm xã hội đen, trong lúc tìm kiếm những chứng cứ do hung thủ để lại, còn tìm ra trong nhà hung thủ hai kí heroin. Cảnh sát phán đoán theo cách giết người, đây là một vụ án báo thù của xã hội đen. Thủ pháp của hung thủ rất chuyên nghiệp, hiện tại không để lại bất kì chứng cứ gì...

Tuấn Chung Quốc không cần nhìn cái tên do báo đăng, chỉ cần nhìn hình là biết ai. Hồ Ba, Hồ Ba bị người ta cắt cổ, chết rồi! Còn hung thủ hay nói chủ mưu, trừ Kim Tại Hưởng ra, Chung Quốc không có tìm ra được tình nghi thứ hai. Kim Tại Hưởng đã tin lời của cậu, hay là bản thân hắn tự biết từ trước, chỉ là đợi tới khi về Mỹ rồi mới động thủ? Lòng bàn tay của Tuấn Chung Quốc chảy mồ hôi lạnh: chỉ là Hồ Ba bán đứng hắn thôi mà hắn giết cả nhà người ta!!!

Sạn thảo bất tận gốc, xuân phong xuy hựu sinh* sẽ hối hận không kịp, Tuấn Chung Quốc biết điều đó, nhưng trên phương diện tình cảm thì thật khó chấp nhận. Đây mới là Kim Tại Hưởng, đây mới là đại ca xã hội đen! Khuôn mặt khó chịu của Kim Tại Hưởng lần đó cậu đã từng thấy qua, nếu như còn lần sau, cậu còn nói những lời từ chối với hắn, Kim Tại Hưởng sẽ còn tha cho cậu hay sao? Hay là gọn gàng cho cậu một viên đạn? Cho dù không phải vì lí do này, Kim Tại Hưởng cũng sẽ có rất nhiều lí do để giết cậu: Cậu biết quá nhiều chuyện của hắn.

*Sạn thảo bất tân gốc, xuân phong xuy hựu sinh: Diệt cỏ không tận gốc , khi gió xuân thổi nó sẽ lại sinh trưởng.

Đúng rồi, Cát Phi!

Tuấn Chung Quốc gấp gáp gọi điện thoại cho Cát Phi, không lâu sau liền có người bắt máy, âm thanh của Cát Phi truyền đến từ đầu dây bên kia, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay Tuấn Chung Quốc ngủ không yên, cậu vẫn mơ mãi một giấc mơ Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn cậu, sau đó xoay người bỏ đi, nhưng cậu lại đứng tại chỗ không cử động được, dùng miệng gọi hắn, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Hai ngày sau, Tuấn Chung Quốc lại một lần nữa nhìn thấy Đặng Dũng, không khống chế được trở nên khẩn trương, Đặng Dũng không nói gì, Cùng một chuyến xe, cùng số bước chân, Tuấn Chung Quốc đi vào căn phòng mà trước đây đã từng vào rất nhiều lần. Nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đi vào, Kim Tại Hưởng đi về phía cậu, Tuấn Chung Quốc không tự giác lui lại một bước, còn phản ứng của cậu khiến cho Kim Tại Hưởng dừng lại.

"Đã xem báo rồi?"

"......"

Tuấn Chung Quốc nhìn thấy nụ cười nhẹ của Kim Tại Hưởng, không giống nụ cười dịu dàng vị tha hôm cậu bị thương, mà lại có chút vô lực, có chút tự giễu, có chút tiếc nuối.

"Nếu đã xem rồi, vậy cậu chắc phải biết tôi đã tiếp nhận thông tin của cậu, giao dịch của tôi với cậu đã thành. Nên cậu chỉ cần uống ly rượu trên bàn, quan hệ trước đây của chúng ta coi như kết thúc."

Thông qua ánh nhìn của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc nhìn thấy ly rượu vang trên chiếc bàn mà cậu từng vẽ tranh suốt đêm. Nhưng cậu chỉ nhìn, không đi sang đó, hình ảnh giấc mơ đêm ấy lại tái hiện lại trong đầu cậu.

Chỉ cần cậu uống, bọn họ sẽ kết thúc, Kim Tại Hưởng sẽ về Mĩ, sau đó, giữa bọn họ sẽ không có bất kì... quan hệ gì, cậu có thể, sẽ không bao giờ nhìn thấy Kim Tại Hưởng nữa...

"Sao? Lo lắng trong rượu có thuốc sao? Tôi nói sao cũng là đại ca, nói thì sẽ giữ lời, muốn giết cậu cũng không cần lừa cậu uống rượu độc."

Tuấn Chung Quốc nhìn Kim Tại Hưởng một cái, đi qua cầm li rượu lên uống một hơi cạn ly. Kim Tại Hưởng không nói bắt cậu theo hắn sang Mỹ nữa, trừ cách uống rượu, cậu làm gì còn lựa chọn nào khác?

Rượu vừa uống một lúc, Tuấn Chung Quốc liền cảm thấy chóng mặt, khẽ lắc đầu lại cảm thấy càng ngày càng chóng mặt, ngay cả Kim Tại Hưởng trước mặt cũng trở nên mơ hồ. Cho dù nhìn không rõ, nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn thấy được, biểu tình lạnh lùng của Kim Tại Hưởng, cũng giống như trong mơ.

Nguyên lai, trực giác cũng có lúc sẽ sai.

Đây là câu nói cuối cùng trong đầu Tuấn Chung Quốc lúc cậu còn chưa mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro