Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Mở mắt ra, cảm thấy có chút không thoải mái, chớp vài cái rồi lại mở to mắt, Tuấn Chung Quốc cảm thấy đầu có hơi choáng váng. Chóng mặt! Chung Quốc ngồi bật dậy, do dùng lực bất ngờ cộng thêm chóng mặt nên cơ thể bị choáng váng một chốc. Thì ra cậu vẫn còn sống! Giữ vững cơ thể, Tuấn Chung Quốc nhìn quanh căn phòng này. Đây không phải là căn phòng trước khi cậu ngất đi, chỗ này rộng hơn nhiều, hào nhoáng hơn nhiều, nhưng vừa nhìn cách bố trí của căn phòng, thì biết nó thuộc về Kim Tại Hưởng, chắc là chỉ có hắn mới có thể xa xỉ như vậy.

Cảm thấy phần xương quai xanh bên trái có chút đau đớn, Tuấn Chung Quốc dùng tay xoa xoa, hất chăn ra xoay người bước xuống giường, quyết định rửa mặt cho tỉnh táo, xuống giường mới phát hiện trên người bây giờ đã không còn là quần áo của mình nữa. Kim Tại Hưởng tại sao lại cho cậu mặc đồ ngủ?

Rửa mặt xong công nhận là tỉnh táo hơn nhiều, trong lúc Chung Quốc còn chưa kịp suy nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì, cậu phát hiện chính mình trong gương có chút khác biệt, từ chỗ cổ áo lộ ra thêm một thứ gì đó, Tuấn Chung Quốc kéo cổ áo ra, nhìn cái thứ trên phần xương quai xanh bên trái của mình, tạm thời ngây người.

Một đoá tường vi màu xanh biển, trên những lớp cánh hoa còn đọng lại giọt sương lấp lánh, nhìn vào sẽ khiến người ta ảo giác ngửi thấy mùi hương của nó, đoá hoa không nở rộ, nhưng lại tinh tế đến nỗi từng cái gai trên cành hoa cũng có thể nhìn rõ.

Là hình xăm! Nhưng hình xăm cũng có thể có màu sắc đẹp như vậy sao? Hay là vẽ lên?

Tuấn Chung Quốc hứng nước không ngừng rửa đoá tường vi đó, nhưng cho đến khi phần da xung quanh bông tường vi đều đã ửng hồng, hoa cũng không hề phai màu. Tương phản, dường như càng trở nên kiều diễm ướt át. Đi ra khỏi phòng tắm, Tuấn Chung Quốc tìm quanh căn phòng vài vòng, như cậu dự liệu không thấy Kim Tại Hưởng. Bực bội mang giầy vào, Tuấn Chung Quốc mở cửa phòng. Vừa mở cửa, Chung Quốc lại ngẩn ngơ, hành lang này có phải là hơi dài hay không. Tại sao một người cũng không có? Tùy tiện chọn một bên để đi, đi được khoảng năm phút, Tuấn Chung Quốc mới nhìn thấy một cái cầu thang để đi xuống, dưới tầng có hai người mà cậu chưa từng gặp qua, Chung Quốc chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định đi xuống, đợi đến khi họ chặn cậu lại mới tính tiếp, không ngờ hai người kia không những không ngăn cậu lại, còn cúi đầu với cậu, âm thanh cung kính, dọa Tuấn Chung Quốc hết hồn.

"Tuấn thiếu gia."

Hả? Tuấn thiếu gia? Đang gọi cậu sao? Trước đây thuộc hạ của Kim Tại Hưởng không phải đều gọi cậu là Tuấn tiên sinh hay sao? Tuấn Chung Quốc nhìn xung quanh, ngoài cậu và hai người kia ra thì không còn người khác nữa.

"Kim đại ca của các người đâu?"

"Thưa Tuấn thiếu gia, đại ca hôm qua đã đến sòng bạc ở Las Vegas rồi, trưa hôm nay mới về."

Không đúng, thật không đúng! Trước đây thuộc hạ của Kim Tại Hưởng nhiều nhất chỉ nói với cậu: "Đại ca có chuyện ra ngoài rồi", sẽ không nói rõ như vậy: đi đâu, đi làm gì. Còn nữa, đừng nói đến cách xưng hô, chữ "thưa" vừa nãy cũng đã rất quỷ dị rồi.

"Xin hỏi, anh vừa gọi tôi là gì?"

"Thưa Tuấn thiếu gia, gọi là Tuấn thiếu gia." Âm thanh vẫn rất cung kính.

"Tại sao lại gọi như vậy?"

"Dũng ca nói, nếu như gọi cậu là đại tẩu, cậu sẽ nổi giận."

Đại tẩu?!!

Tuấn Chung Quốc cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở thành tượng đá thật! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Kim Tại Hưởng không phải đã đồng ý với cậu kết thúc mối quan hệ trước đây hay sao? Cậu từ lúc nào lại trở thành đại tẩu rồi? Nếu như cậu không hiểu sai, nếu như cậu là phụ nữ, vậy ý có phải là, cậu hiện tại tương đương với vợ của Kim Tại Hưởng? Còn nữa, đợi đã!

"Đây là đâu?"

"Thưa Tuấn thiếu gia, là tổng bộ San Francisco."

"Vậy..."

Lúc Tuấn Chung Quốc còn muốn hỏi nữa, tự nhiên lại có âm thanh "rột rột rột" phát ra. Ấn lấy bụng của mình, Tuấn Chung Quốc chỉ muốn nhảy xuống lầu. Nếu như không phải bụng của mình, thì cậu còn tưởng là tiếng của xe máy.

Cái bao tử đáng thất vọng này, chuyên gia vào những lúc này làm mất mặt cậu!

"Tuấn thiếu gia, đại ca hôm qua đã dặn dò hôm nay cậu sẽ tỉnh, nên người dưới đã chuẩn bị sẵn thức ăn. Cậu xem muốn dùng bữa ở phòng ăn bên dưới, hay đưa lên phòng cho cậu?"

"Đưa vào phòng đi."

"Vâng."

Vẫn không quen có người hầu hạ mình như vậy, nhưng cậu không muốn tiếp tục mặc cái bộ đồ ngủ này ở đây "khoe khoang". Hiện tại có quá nhiều chuyện cậu không hiểu, cần phải một mình suy ngẫm lại.

Về tới phòng, Tuấn Chung Quốc quyết định thay đồ trước, nhưng tìm quanh phòng vẫn không tìm thấy được bộ đồ trước đó của mình, cậu nghĩ chắc Kim Tại Hưởng đã quăng giùm cậu rồi. Không chịu, Tuấn Chung Quốc đi đến hai chiếc tủ quần áo lớn trong phòng, mở một trong hai cái ra xem nhưng lại không phát hiện có cái nào thích hợp với kích cỡ của mình, chắc là của Kim Tại Hưởng. Mở một cái khác ra, lúc nhìn thấy quần áo trong đó, Tuấn Chung Quốc sửng sốt một chút: chỗ này từ màu sắc đến kiểu dáng, phong cách cũng khác hẳn so với chiếc tủ lúc lúc đầu! Trong đó dường như đều là vừa nghiêm chỉnh vừa thoải mái, màu sắc tươi sáng. Lật vài bộ ra xem phát hiện ra là kích cỡ của mình, một suy nghĩ vừa loé lên trong đầu Chung Quốc, liền lật hết tất cả quần áo ra xem, phát hiện toàn bộ đều là kích cỡ của cậu!

Chẳng lẽ tất cả quần áo trong cái tủ này đều là chuẩn bị cho cậu sao?! Nhưng đây cũng quá khoa trương rồi, quần áo ở nhà cậu cũng không nhiều như vậy! Kim Tại Hưởng rốt cuộc đang nghĩ gì?

Không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Tuấn Chung Quốc chọn đại một bộ mặc lên người. Cho đến rất lâu sau này, Tuấn Chung Quốc mới biết mỗi bộ quần áo trong này đều là do Kim Tại Hưởng tự mình chọn cho cậu. Vừa thay quần áo xong, liền phát ra tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy một bà thím dịu dàng, ồ không, là dì, Tuấn Chung Quốc có chút bất ngờ.

"Tuấn thiếu gia, trừ thời gian dọn dẹp, thiếu gia đều không thích người khác vào phòng, nên chỉ có thể để Tuấn thiếu gia tự bưng đồ ăn vào. Đợi cậu ăn xong, mới ấn nút bên cạnh chiếc bàn là được, tôi sẽ đến dọn dẹp."

Người này trong giọng nói nhẹ nhàng có cả kính trọng nhưng không phải cung kính, khiến cho Tuấn Chung Quốc dễ chịu hơn nhiều, đưa tay đón lấy phần thức ăn.

"Cám ơn."

"Tuấn thiếu gia không cần nói cám ơn với bọn tôi. Sau này cứ gọi tôi là dì Tống là được, thiếu gia cũng luôn gọi như vậy."

Tuấn Chung Quốc nghĩ, "thiếu gia" này chắc là chỉ Kim Tại Hưởng. Nhưng cậu không phải Kim Tại Hưởng, đối với những chuyện này vẫn chưa quen, ngoài ra, nói thế nào thì đối phương cũng là trưởng bối.

"Vậy thì cám ơn dì Tống."

Lần này dì Tống không nói gì, chỉ nhìn Tuấn Chung Quốc cười gật gật đầu, sau đó xoay người bước đi.

Đặt phần thức ăn lên chiếc bàn gỗ trông giống bàn ăn nhất trong phòng, vì muốn xác định bản thân có nhầm hay không, Tuấn Chung Quốc đi một vòng quanh bàn phát hiện bên bàn thật sự có nút bấm rồi mới ngồi xuống. Trong lòng nghĩ, tên Kim Tại Hưởng này xem ra thường ngồi ở đây ăn cơm. Lúc trước dù bụng đã kêu "rột rột", nhưng vẫn chưa cảm thấy muốn ăn, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Chung Quốc mới thật sự cảm thấy đói. Cậu còn phát hiện, Kim Tại Hưởng tuyệt đối không xa xỉ trong việc ăn uống, một lượng thức ăn vừa đủ là được, nhưng yêu cầu về chất lượng lại rất cao, phần cơm Kim Tại Hưởng sai người chuẩn bị cho cậu mùi vị thật sự không tệ!

Ăn được một nửa, Chung Quốc cảm thấy tinh thần khôi phục rất nhiều, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện.

Kim Tại Hưởng đem cậu từ Trung Quốc sang Mỹ, chắc chắn tốn không ít thời gian, cậu lại đói như vậy, việc cậu bị ngất xem ra không phải chuyện một hai ngày, nhưng lúc tỉnh dậy hình xăm trên xương quai xanh có chút đau, như vậy ghép lại có lẽ cũng không quá lâu, chắc vào khoảng ba bốn ngày. Không biết bản thân đột nhiên biến mất, cha mẹ và Tại Nghiên sẽ lo lắng như thế nào, còn cả Cát Phi, trước đó cô còn nhận được thư đe dọa, hiện tại bản thân đột nhiên mất tích, cô ấy có khi nào đã bị dọa đến ngất xỉu rồi không? Còn việc trong công ty, có một kế hoạch mới chỉ làm được một nửa, cậu không nói tiếng nào liền biến mất, tổng giám đốc có thể đã nổi giận, Tả Lộ và Châu Lâm chắc hẳn cũng đã bị mắng một trận.

Kim Tại Hưởng rõ ràng nói chỉ cần uống ly rượu đó thì quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc, tại sao lại trở nên thế này? Kim Tại Hưởng lật lọng? Xem ra bản thân dù có nói gì thì kết quả cũng như nhau, giống như Kim Tại Hưởng từng nói qua "Đây không phải là thương lượng với cậu, mà là thông báo". Cái thứ trên xương quai xanh của cậu lại là gì? Là dấu hiệu? Tại sao lại xăm ở chỗ dễ nhìn thấy như vậy? Tại sao lại là một đoá tường vi chỉ nên xuất hiện trên người phụ nữ, mà không phải là ngọn lửa như trên cánh tay hắn hay là các loại động vật khác, đầu lâu hay gì đó, như vậy thích hợp với thân phận "đại tẩu" hơn đúng không? Hay là "đại tẩu này" chỉ là cái hư danh, Kim Tại Hưởng không vui cũng sẽ đá cậu đi rồi tìm một người mới?

Điều quan trọng chính là, tại sao đối với việc Kim Tại Hưởng cưỡng ép mình như vậy lại không giận, trong lòng lại có chút vui vẻ?

Lúc Kim Tại Hưởng đẩy cửa đi vào, Chung Quốc đang cắn đũa suy nghĩ, không để ý lúc quay đầu liền thấy Kim Tại Hưởng đang nhìn cậu, ngẩn ngơ một lúc mới "giải cứu" được cây đũa khỏi hàm răng của mình, lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cậu không biết hiện tại bản thân phải dùng thái độ gì để đối diện với Kim Tại Hưởng. Còn Tại Hưởng lại không nói gì, chỉ treo áo khoác lên giá treo, đi đến trước tủ quần áo. Nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, Tuấn Chung Quốc quay đầu lại.

Tên Kim Tại Hưởng này dám làm lơ cậu!

"Tại sao lại làm cái thứ này trên người tôi?"

Kim Tại Hưởng xoay người đối diện với Tuấn Chung Quốc. Chung Quốc kéo cổ áo bên trái xuống, lộ ra hình xăm trên xương quai đòn: hoa tường vi yêu kiều đang nở trên làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh đẹp, cùng với con ngươi đen nghi hoặc, có một loại lôi cuốn không nói nên lời.

"Có thể xoá nó đi không, hay thay bằng cái khác cũng được."

Đi về hướng Tuấn Chung Quốc vài bước rồi dừng lại, Kim Tại Hưởng nhìn đoá tường vi, sau đó lại nhìn vào mắt Tuấn Chung Quốc.

"Trước hết, tôi muốn nói với em điều em phải hiểu rõ, đó không phải là một loại hình xăm bình thường, nó là đại diện cho một thân phận. Ở Mỹ chỉ cần người đó không phải ngày đầu tiên làm xã hội đen, vừa nhìn thấy hình xăm này thì sẽ biết em là ai. Nó gọi là Hải Lam Tường Vi, cũng là cách xưng hô của những người bên ngoài bang Băng Diễm đối với em, còn những người của bang Băng Diễm gọi em là gì thì em chắc đã biết. Thân phận này trong bang Băng Diễm trừ tôi ra là lớn nhất, tuy rằng tôi không có ý định cho em đi quản lý công việc, nhưng mệnh lệnh của em họ vẫn sẽ nghe, em muốn họ làm gì thì họ sẽ làm cái đó, trừ những bộ phận liên quan đến công việc của bang. Còn chỗ em ở hiện tại chính là tổng bộ của bang Băng Diễm, tôi chính là đại ca của bang Băng Diễm. Ngoài ra, đoá tường vi này sau khi xăm lên thì không thể xoá đi, laser cũng không xoá được, trừ khi lột bỏ da. Hiện tại em không có giấy tờ thông hành gì, còn nó lại tương đương với giấy tờ thông hành của em tại Mỹ, không chỉ những người trong đạo đối với nó kiêng kị, ngay cả cảnh sát cũng phải nể mặt nó."

Kim Tại Hưởng nói xong xoay người về phía tủ lấy áo choàng rồi đi vào phòng tắm, nhưng vừa đi được bốn bước đã dừng lại, quay lại nhìn Tuấn Chung Quốc nói:

"Giáo dục Trung Quốc vẫn luôn dạy nhìn mọi vật phải "stand on the fence", nên em chắc phải biết mọi việc đều có hai mặt, người muốn đối phó bang Băng Diễm ẩn mình trong bong tối có cả đám. Nếu như đến một ngày có người bắt em để uy hiếp tôi, đừng tưởng tôi sẽ lập tức đi cứu em, em hãy nhớ rõ. Tuy bây giờ em là Hải Lam Tường Vi, nhưng vẫn chưa đủ tư cách."

Nói xong, Kim Tại Hưởng đầu cũng không thèm quay lại nhìn liền đi vào phòng tắm, không lâu sau truyền đến tiếng nước. Còn Tuấn Chung Quốc từ kinh ngạc trở thành phẫn nộ!

Vốn dĩ còn tưởng bản thân sẽ không giận, xem ra là vì chưa nói chuyện với Kim Tại Hưởng! Là hắn xăm lên người cậu cái đóa hoa xui xẻo này, bị người ta bắt để uy hiếp hắn cũng là do hắn! Cậu cũng chưa trách hắn khiến cho bản thân có một hình xăm gây hoạ sát thân, hắn còn mặt dày nói không đi cứu cậu!! Nói cái gì mà không đủ tư cách, không có tư cách, cậu có bao giờ nói mình đủ tư cách đâu!! Tên đàn ông thối! Điên khùng! Khốn nạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro